Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

cuc soc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (133.04 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng q Đại Hồng, phủ Lí Nhân, tỉnh Hà
Nam. Năm 1943, khi tôi 14 tuổi, làng lâm vào cảnh thiên tai, mất
mùa, đói kém xảy ra... Những ngày ảm đảm ấy, tôi thường sang
nhà ông Giáo hàng xóm chơi. Bạn già của ơng Giáo là lão Hạc. Đó
là một lão nơng dân nghèo, gố vợ, con trai đã đi làm phu đồn
điền cao su. Lão sống kham khổ với một con chó Vàng bầu bạn...
Một buổi vơ tình được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó
với ơng Giáo cứ mãi cịn ám ảnh trong lịng tơi...


...Hơm ấy là một ngày bão rớt. Cơn bão thật sự đã qua nhưng hậu
quả rất nặng nề. Gió lạnh vẫn cịn rít qua làng... Tơi co ro trong
tấm áo mỏng. Tấm áo dù được mẹ tôi vá rất khéo vẫn không giấu
nổi sự chằng khíu. Như lệ thường, tơi chui rào vào vườn nhà ông
Giáo rồi hối hả chạy lên thềm. Đến cửa, tơi đứng lại. Ơng Giáo
đang có khách. Đó là lão Hạc. Tơi vốn khơng lạ gì với ơng lão
thuần phác này. Nhưng hơm nay hình như có điều gì khang
khác... Tơi nép bên ngồi cửa lắng nghe... Thật ra, nhà nghèo
phên nứa trống huơ trống hốc, nhưng vì mải nói chuyện nên họ
khơng thấy tơi... Lão Hạc cười như mếu, nói to với ơng Giáo:


"Cậu Vàng đi đời rồi, ông Giáo ạ!... Bán rồi! Họ vừa bắt xong..."
À, thì ra họ đang nói về con chó của lão Hạc! Cái con chó Vàng ấy
thì tơi cũng biết. Con chó ấy khá đẹp. Mỗi khi sang lão Hạc chơi tơi
thường tắc lưỡi với nó... Đó là con chó mà con trai lão để lại trước
khi đi làm đồn điền cao su tận trong Nam. Lão gọi nó là "cậu


Vàng", cho nó ăn cơm trong một cái bát, đem nó ra ao tắm, nói
chuyện với nó như nói với trẻ con... Tóm lại, lão yêu nó lắm. Sao
lão lại bán nó? To6i đưa mắt quan sát chợt giật mình. Đơi mắt lão
Hạc ầng ậng nước... Tiếng ông Giáo hỏi nhỏ:



"Thế nó cho bắt à?"


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Thì ra tơi đang khóc theo lão Hạc! Trong tâm trí tơi cho đến tận
bây giờ vẫn còn nỗi niềm xúc động khi hình dung lại cái cảnh ơng
già nghèo khổ, ốm yếu hom hem ngồi khóc vì trót lừa bán chó
năm xưa...


... Lão Hạc khóc vơi thì hai người đàn ông trong nhà quay ra nói
chuyện đời cho nguôi ngoai nỗi buồn. Trong câu chuyện tiếp theo
của họ tôi nghe được hai việc quan trọng. Một là lão Hạc nhờ ông
Giáo giữ hộ con trai mảnh vướn. Hai là lão gởi ông Giáo ba mươi
đồng (kẻ cả 5 đồng bạc vừa bán chó) để phịng lo hậu sự nếu
chẳng may lão chết, con cái ở xa mà để phiền hàng xóm thì chết
khơng nhắm mắt...


...Rồi họ cịn nói nhiều chuyện loanh quanh nữa nhưng trí óc non
nớt lúc bấy giờ của tơi đã mỏi. Không quan sát chủ khách trong
nhà nữa, tơi đưa mắt nhìn ra xa xa. Trong gió bấc, căn nhà xiêu
vẹo của lão Hạc như đang rung lên từng đợt. Điều đó và những
giọt nước mắt tn trào của lão lúc nói chuyện bán chó khiến tôi
cảm thấy buồn quá đỗi... Tại sao một ông lão nhân hậu như lão
Hạc lại khốn khổ như vậy...? Ngày hơm ấy và cả mấy ngày sau đó
nữa tôi không đi đâu chơi cứ quanh quẩn ở nhà lão Hạc, nhà ông
Giáo... Dự cảm non nớt của tôi bỗng dậy lên nỗi lo lắng mơ hồ về
một điều gì thật khủng khiếp sắp xảy ra...


...Bao nhiêu năm trôi qua, giờ tôi đã là một cụ già. Người ta nói
người già hay hồi tưởng. Thật đúng như vậy! Thỉnh thoảng, quá
khứ nghèo khó, cơ cực lại hiện lên trong tôi một cách rõ nét qua
cảnh tượng lão Hạc ngồi nói chuyện với ơng Giáo trong căn nhà tồi


tàn giữa một ngày bão rớt... Lão Hạc, ơng Giáo... đã khơng cịn và
tơi rồi sẽ cũng nằm xuống lịng đất mẹ... Tuy nhiên, khác họ, lịng
tơi tràn nag65p niềm vui. Giớ đây, tôi rất tin vào tương lai tươi
sáng, hạnh phúc của lớp con cháu tôi hôm nay...


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3></div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×