Tải bản đầy đủ (.pdf) (14 trang)

Tài liệu Tiểu lý phi đao - tập 7 pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (80.95 KB, 14 trang )

Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
75
Hồi thứ bẩy
Di tích cố nhân
Uống xong tiệc rợu thứ hai, thuốc giải độc bắt đầu công hiệu. Chỉ không đầy
sáu giờ sau, Lý Tầm Hoan cảm thấy khí lực dần dần khôi phục.
Tuy phải thức trắng đêm, nhng vì quá vui mừng nên Thiết giáp kim cơng
không thấy gì là mỏi mệt cả. Chỉ có điều bỏ rợu lâu quá, nay uống lại mà uống hơi
nhiều nên cảm thấy hơi nặng đầu.
Mai Nhị tiên sinh cũng vỗ trán lẩm bẩm:
- Chết rồi, chết rồi, trời sáng hết rồi!
Thiết giáp kim cơng hỏi:
- Sáng thì sáng chứ gì mà chết?
Mai Nhị tiên sinh thở ra:
- Ta uống rợu vô rất sợ trời sáng lắm, nếu cha sáng ta uống bao nhiêu cũng
không sao, nhng nếu trời sáng là nhức đầu, không làm sao uống nổi nữa!
Đang nhắm mắt dỡng thần, Lý Tầm Hoan nghe nói bật cời:
- Đâu phải riêng tiên sinh, mà sợ trời sáng là cái bệnh của những con sâu rợu
đấy chứ!
Mai Nhị tiên sinh nói:
- Đã vậy, trong lúc trời cha sáng tỏ, uống đại vài chung nữa cho đã.
Lý Tầm Hoan nói:
- Mình " nga ẩm " nh thế sợ Mai Đại tiên sinh đau lòng đấy!
Mai Nhị tiên sinh cời lớn:
- Vì thế cho nên lão mới trốn ngủ mất trong phòng cho mắt đỡ xốn, cho lòng đỡ
xót.
Uống xong chén rợu, Lý Tầm Hoan gập mình ho rũ rợu.
Mai Nhị tiên sinh nhìn sững hỏi:
- Cái chứng ho của các hạ đã có bao lâu rồi vậy?
Lý Tầm Hoan nói:


- Y nh là đã mời năm.
Mai Nhị tiên sinh cau mày:
- Nh thế thì đáng lý phải ngng, vì uống nữa ho nữa, mà ho lâu quá e...
Lý Tầm Hoan cời:
- E lao phổi hả? Có sao, phổi tôi đã mất cả rồi, còn sợ gì nữa!
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
76
Tia mắt Lý Tầm Hoan vụt sáng lên và trầm giọng:
- In là có khách.
Mai Nhị tiên sinh trố mắt:
- Đêm cha sáng chắc không phải khách của lão Đại đâu, chắc có ngời tìm tôi
đấy.
Thật ra thì đến bây giờ Mai Nhị tiên sinh mới thoáng nghe tiếng bớc chân , mà
tiếng động chứng tỏ không phải một ngời...
Chợt nghe có tiếng:
- Không biết nơi đây có phải Mai Hoa Thảo Đờng chăng?
Qua một lúc nghe tiếng Mai Đại tiên sinh :
- Đang đêm vào đây, chẳng hay trộm hay cớp?
Có tiếng trả lời:
- Chúng tôi đến đây không phải trộm hay cớp, mà là đến để dâng lễ mọn.
Mai Đại tiên sinh cời nhạt:
- Đang đêm các vị dâng lễ đó đã không phải là ý tốt, xin ch vị hãy trở ra ngay.
Ngời ấy cời;
- Đã thế thì chúng tôi đành mang bức hoạ " Vơng Ma Kiết " trở về vậy.
Mai Đại tiên sinh kêu lên:
- " Vơng Ma Kiết " à?
Tiếng nói cha dứt thì cửa đã vội mở ra...
Mai Nhị tiên sinh khẽ cau mày:
- Những kẻ này đã gãi đúng chỗ ngứa của lão Đại. Nếu quả thật dâng lễ thì phải

có chuyện cầu. Bọn mình hãy xem đó là bọn nào.
Nói xong đứng lên vén màn lén dòm ra.
Số ngời mới tới gồm có ba ngời. Ngời thứ nhất là một gã trạc ba mơi tuổi,
ngời hơi thấp nhng đôi mắt sáng quắc dữ dằn, tay hắn bng một cái hộp dài dài.
Ngời thứ hai mặt đỏ hầm, râu dài tới bụng, mặc áo choàng màu đỏ tía, đôi mắt rất có
thần, dáng cách đúng là kẻ chỉ huy.
Thứ ba là một chú bé độ chừng hơn mời tuổi, gò má bầu bĩnh, đôi mắt tròn
xoay, đội chiếc mũ trắng thêu chỉ hồng thật đẹp, ăn mặc y nh là Hồng Hài Nhi. Trừ
chú bé này ra, hai ngời kia có vẻ mặt rầu rầu.
Gã lùn ôm hộp bớc tới vòng tay nói:
- Bức hoạ này chủ nhân tôi phải bỏ khá nhiều vàng bạc mới mua đợc và đã qua
nhiều danh gia xem xét xác định là bản thực, xin Mai Đại tiên sinh nhận cho.
Đã dán mắt vào chiếc hộp từ này đến giờ, nhng Mai Đại tiên sinh vẫn nói:
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
77
- Không có công thì không có thọ lộc, chẳng hay các vị muốn cần chi?
Ngời ấy cời:
- Chúng tại hạ đây chỉ cần Mai Đại tiên sinh chỉ đờng đi tìm Mai Nhị tiên sinh.
Mai Đại tiên sinh thở phào một cái nh trút gánh nặng và tơi sắc mặt:
- à, cái đó thì không khó.
Lão ta tiếp lấy cái hộp và kêu lớn:
- Lão Nhị, ra đây có ngời tìm đây!
Mai Nhị tiên sinh lắc đầu thở ra:
- Lão gia ác hại, có đợc bức họa là không còn nghĩ đến sự an nguy của anh em
gì cả!
Lão già áo tía và gã đại hắn lùn thấy Mai Nhị tiên sinh là mừng ra mặt, chỉ có
chú bé Hồng Hài Nhi là cau mày:
- Ngời dơ dáy nh thế mà là thầy thuốc trị bệnh à?
Mai Nhị tiên sinh cời hì hì:

- Có sao, trị bệnh có phải lễ thánh chi mà sợ dơ dáy!
Sợ chú bé nói bậy mất lòng, lão già áo tía đằng hắng lên tiếng:
- Chúng tôi nghe tiên sinh là một lơng y cho nên đặc biệt cốt ý tihỉnh cho đợc,
bất luận tiền chẩn mạch bao nhiêu cũng xin trao trớc.
Mai Nhị tiên sinh cời:
- Té ra các vị cũng biết tính tình ta rõ quá, nhng các vị không sợ ta lấy tiền chẩn
mạch rồi chạy đi à?
Lão già áo tía lừ lừ đôi mắt, lão không nói bằng lời nhng tia mắt ấy đã nói lên
rằng: nhà ngơi có chạy cũng không thoát?
Gã đại hán cời nói:
- Nếu tiên sinh bằng lòng đi thì ngoài tiền chẩn mạch giao trớc, sau này chúng
tôi sẽ còn nhiều hậu tạ.
Mai Nhị tiên sinh nói:
- Các vị có biết tại hạ có lệ " tam bất trị " chăng? Ngoài tiền chẩn mạch giao
trớc và lễ nghĩa đàng hoàng, nếu là trộm cớp sát nhân cũng thuộc về " bất trị ".
Gã đại hán lùn nói:
- Xin tự giới thiệu với tiên sinh, kẻ hèn này tên là Ba Anh, tuy là kẻ vô danh tiểu
tốt, nhng chủ nhân tôi, Tần Hiếu Nghĩa lão gia, một ngời trong giang hồ chắc tiên
sinh đã cũng có nghe!
Mai Nhị tiên sinh hớng mắt:
- Tần Hiếu Nghĩa nào? Có phải Thiết Đảm Chấn Bát Phơng không?
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
78
Ba Anh đáp:
- Vâng, chính là lão gia tôi đấy!
Mai Nhị tiên sinh gật gù:
- Có, có biết. Đợc rồi, qua vài hôm nữa, các vị đến đây, nếu có thì giờ, có lẽ ta
sẽ cùng đi với các vị.
Chú bé Hồng Hài Nhi nhảy dựng lên:

- Lớn gan hé? Trói quách lão mang đi, còn nói qua nói lại làm gì cho mất công!
Ba Anh lật đật kéo tay cậu bé và cời khoả lấp:
- Nếu là bệnh không gấp thì qua đôi ba ngày cũng chả sao, ngặt vì bệnh đang
hấp hối, đừng nói vài ba ngày, vài ba tiếng sợ cũng không xong!
Mai Nhị tiên sinh nói:
- Bệnh nhân của các vị gấp, thế bệnh nhân ở đây lại không gấp sao?
Ba Anh hỏi:
- Tiên sinh ở đây cũng có bệnh sao?
Mai Nhị tiên sinh gật đầu:
- Phải, ở đây có bệnh nhân và nếu bệnh nhân cha trị lành bệnh thì ta sẽ không
đi đâu cả.
Ba Anh sửng sốt ngập ngừng:
- Nhng... nhng bệnh nhân của chúng tôi là đại thiếu gia của nhà họ Tần và
cũng là tục gia đệ tử duy nhất của Thiếu Lâm chởng môn.
Mai Nhị tiên sinh cau mặt:
- Con trai của Tần Hiếu Nghĩa thì sao? Đệ tử tục gia hoà thợng Thiếu Lâm thì
sao? Chẳng lẽ mạng nó đáng đồng tiền bát gạo hơn bệnh nhân ở đây à?
Ba Anh khẽ liếc chủ nhân. Mai Nhị tiên sinh hình nh cũng biết lão già áo tía đó
là " Thiết Đảm Chấn Bát Phơng " Tần Hiếu Nghĩa nhng lão thầy thuốc cứng đầu
vẫn lờ đi.
Tần Hiếu Nghĩa mặt có sắc giận nhng vẫn đứng yên không nói.
Hồng Hài Nhi đảo tròn đôi mắt:
- Nếu bệnh nhân ở đây chết thì sao?
Mai Nhị tiên sinh cời nhạt:
- Chết thì tự nhiên ta khỏi trị, chỉ tiếc là hắn không chết nổi!
Hồng Hài Nhi cời hắc lên một tiếng:
- Cha chắc!
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
79

Vừa nói dứt chú bé vụt bắn mình tới y nh một mũi tên thoát khỏi dây cung lao
vút vào gian phòng bên cạnh. Thân pháp của cậu bé quá nhanh làm cho Thiết giáp
kim cơng cũng phải giật mình.
Ba Anh khẽ liếc Tần Hiếu Nghĩa, cả hai yên lặng.
Vừa vào tới bên trong, Hồng Hài Nhi nhìn chầm chập Lý Tầm Hoan, hỏi lớn:
- Ngơi có phải là bệnh nhân đây không?
Lý Tầm Hoan cời:
- Ngời bạn nhỏ, chẳng lẽ bạn muốn tôi chết sớm đi à?
Hồng Hài Nhi trợn đôi mắt tròn xoe:
- Đúng, ngơi chết sớm chừng nào thì lão thầu thuốc tèm lem ấy mới bằng lòng
đi chữa bệnh cho Tần đại ca của ta!
Cậu bé vừa nói vừa vung tay áo, từ trong tay áo thoáng ra ba mũi tên tụ tiễn bắn
thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan nh điện chớp:
Tụ tiễn của cậu bé chẳng những chính xác mà kình lực lại uy mãnh khác thờng.
Không ai có thể ngờ một câu bé mời tuổi mà lại dữ dằn nh thế, nếu không phải là
Lý Tầm Hoan mà là một ngời nào khác thì có lẽ sẽ dễ dàng mất mạng.
Nhng đối với một ngời nh Lý Tầm Hoan thì đó chỉ là một trò đùa, chỉ đa nhẹ tay
ra là đã nắm cứng ba mũi tụ tiễn.
Bắn xong ba mũi tên, Lý Tầm Hoan cau mặt:
- Nhỏ mà quá độc nh thế thì lớn lên sẽ ra làm sao?
Hồng Hài Nhi cời nhạt:
- Ngơi tởng bắt đựoc ba mũi đó rồi dạy đời ta đợc hả?
Không đợi nói dứt câu, cậu bé tung mình lên, trên tay đã có hai thanh đoản kiếm,
và chỉ trong một cái phóng tới đã công luôn liên tiếp bảy chiêu.
Đánh ra thật lẹ mà biến thế lại càng lẹ hơn nữa, cậu bé đánh ra toàn những đòn
hiểm ác, cho dù ngời lịch lãm giang hồ cũng đến thế thôi. Điều đáng nói là những
đòn tối độc ấy lại nhằm vào một ngời không thù oán.
Lý Tầm Hoan thở ra:
- Cậu bé này lớn lên sẽ âm hiểm vô cùng?
Đôi mày rậm của Thiết giáp kim cơng cau lại:

- Cực kỳ âm hiểm đến nổi danh là Huyết Kiếm thế nhng vẫn không bao giờ giết
ngời vô tội, nhng cậu bé này...
Hồng Hài Nhi cời nhạt:
- Âm hiểm thì lạ làm sao? Ta đây, bảy tuổi đã giết ngời đấy.
Hai thannh đoản kiếm lại loé lên.

×