Tải bản đầy đủ (.pdf) (13 trang)

Tài liệu Tiểu lý phi đao - tập 1 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (76.42 KB, 13 trang )

Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
1
Hồi thứ nhất
Cái túi giết ngời
Gió lạnh nh từng ngọn dao chém xuống. Vạn vật y hệt những con cá nằm trên
thớt tuyết, chết lạnh cứng đơ.
Ngàn dặm tuyết rơi, bầu trời nh một biển muối mênh mông trắng xóa.
Tuyết cứ tiếp tục rơi, gió lạnh không ngừng.
Một cỗ xe ngựa vợt đờng từ phơng bắc, bánh xe nghiến lên băng giá rào rào
bắn văng từng loạt hoa tuyết rơi lỗ chỗ kín cả vệ đờng.
Tiếng xe khua, tiếng vó ngựa dù dập dồn, nhng vẫn không lay động đợc khung
cảnh rịch mịch tiêu sơ. Khung cảnh cũng đã trùm khăn xô tang tóc.
Lý tầm Hoan hắt hơi mấy liền mấy cái, hắn ngay chân và khẽ vặn mình.
Ngồi trong xe, phủ rèm da báo tuy ấm áp dễ chịu, nhng cuộc đời ngang trái
dờng nh cứ đẩy con ngời vào cái cảnh mà chính lòng họ không muốn bao giờ.
Lý tầm Hoan chép miệng thở dài:
- Con ngời sinh ra là đã đắm mình vào mâu thuẫn, bất cứ một ai cho dù không
muốn cũng chẳng biết phải làm sao!
Hắn cúi xuống góc thùng xe, lôi ra bầu rợu, mở nút, nheo mắt nhìn vào và vơn
cổ nốc cạnh một hơi.
Giọt rợu cuối cùng chạy vào cổ, Lý tầm Hoan cúi đầu ho sặc sụa, tiếng ho kêu
dài làm hắn phải gập mình.
Tiếng ho sù sụ không ngừng làm cho da mặt trắng xanh vì khí trời lạnh lẽo đã
phải đỏ dần.
Hắn ho nổi cả gân cổ, ho nh một chứng bệnh kinh niên.
Lý tầm Hoan chong bình rợu lên để xem còn giọt nào trong đó nữa không và
rút ra một con dao mỏng nh lá lúa, dùng mũi khắc lên bầu rợu.
Nh một nhà điều khắc chuyên môn, mũi dao thoăn thoắt uốn quanh một cách
thành thục và chỉ thoáng qua làn nét điêu khắc đã lộ lên một hình dáng ngời đàn bà,
ngời đàn bà không những đẹp mà nét khắc còn làm nổi bật lên vẻ thuỳ mị đoan


trang, sống động.
Không phải nét khắc đã cho hình nhân một linh hồn mà có lẽ linh hồn ngời
khắc đã lồng vào hình khắc. Chỉ có tâm sự ngời nghệ sĩ hoàn toàn ký thác, tác phẩm
mới có thể có thần nh thế.
Khuôn mặt của Lý tầm Hoan hình nh không phải là con ngời và đuôi mắt hắn
đã xâu chùm những đờng nhăn nh đuôi cá, mọi đờng nhăn đều hằn đậm nét phong
trần, biểu hiện đầy bất hạnh.
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
2
Còn đôi tròng mắt, đôi tròng mắt trong và lóng lánh của hắn thanh minh rằng
hắn không phải là ngời đã về già, đôi mắt ngời ngời đó nói rằng hắn vẫn còn trong
lứa tuổi thanh niên.
Đôi tròng mắt sáng mà dịu hiền, linh động và sâu thẳm, đúng là ngỡng cửa đi
vào tận đáy tâm t. Đôi mắt a nhìn chứ không làm cho ngời ta khó chịu.
Hình khắc đã hoàn thành, hắn nhìn hình khắc thật sâu chứ không phải nhìn sững và
hắn vụt xô cửa xe nhảy xuống.
Gã đánh xe vội ghì mạnh dây cơng, cỗ xe chao qua và dừng hẳn lại.
Gã đánh xe là một gã có râu quai nón, đôi mắt gã bén nhọn nh mắt chim ng,
nhng khi đúng vào mặt Lý tầm Hoan, lập tức tia mắt hắn dịu lại nh xót thơng, nh
trìu mến. Đôi mắt sáng quắc nhng hiền hòa, y nh một con chó dữ nhìn vị chủ nhân.
Lý tầm Hoan nhìn quanh, dùng con dao nhỏ khoét một lỗ sâu trên mặt tuyết đã
đóng băng để bình rợu có khắc hình ngời xuống và gom đùn mặt tuyết vun lên nh
một ngôi mộ con. Hắn đứng sững nhìn ngôi mộ tuyết bằng đôi mắt lờ đờ thăm thẳm.
Tay cân, da mặt tuy đã bị khí lạnh làm cho xanh tím, cả thân mình hoa tuyết đơm đầy,
nhng Lý tầm Hoan không tỏ ra một chút gì lạnh lẽo, hắn đứng trớc ngôi một tuyết
nh một ngời đa kẻ thân thiết nhất đến nơi yên nghỉ cuối cùng mà sinh mạng của
kẻ còn lại dờng nh không còn ý nghĩa.
Nếu là một ai khác chứng kiến hành động của Lý tầm Hoan, nhất định sẽ cho là
kì dị, nhng tên đánh xe có vẻ đã quen rồi. Gã chỉ nói một cách dịu dàng:

- Trời sắp tối rồi, mà đờng hãy còn xa, thiếu gia hãy lên xe cho sớm.
Lý tầm Hoan chậm chạp quay mình lại đến bây giờ hắn mới phát giác một hàng
dấu chân sát bên xe, dấu chân này cũng cùng chiều với vết xe của hắn.
Giữa con đờng trống vắng mênh mông, hàng dấu chân đơn độc nh dấu bèo trôi
trên mặt bể.
Dấu chân rất sâu, chứng tỏ con ngời đó đã trải qua một quãng đờng xa lắm.
Đôi chân đã sức cùng lực kiệt, nhng kẻ ấy vẫn không chịu dừng bớc.
Lý tầm Hoan khẽ thở dài:
- Trong giờ cuối của ngày, giữa khi trời lạnh lẽo , một con ngời cô độc vợt
đờng trờng hoang vắng, ta nghĩ kẻ ấy là một ngời cô độc đáng thơng.
Gã râu ria đánh xe không nói gì, nhng tia mắt gã đã nói lên điều suy nghĩ:
- Thiếu gia không phải là ngời hiu quạnh đáng thơng sao? Tại sao lại cứ phải
nghĩ đến ngời khác mà quên mất thân phận mình?
Cỗ xe lại chuyển mình, bánh xe lại nghiến trên mặt tuyết đóng băng nghe rào
rào.
Lý tầm Hoan lại tiếp tục khắc. Nhiều khúc tòng già rắn chắc ngổn ngang trên
thành xe, không biết hắn đã khắc biết bao nhiêu và còn bao nhiêu cha khắc. Chỉ thấy
đợc rằng mũi dao cứ đi theo chiều quen thuộc của bàn tay tinh luyện, trớc sau hắn
chỉ khắc một mẫu giống nhau: hình ngời đàn bà đẹp.
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
3
Đờng càng đi càng hun hút, tuyết đông trên đầu cây, tuyết phủ trên mặt đất
trắng xoá một màu. Trong khung cảnh tịch mịch hoang vu, chợt nghe có tiếng chân
bớc.
Tất nhiên, tiếng ngời bớc đi không phải là tiếng khua động lớn, nhng đối với
thính giác tinh nhậy, với sự cố ý đợi chờ, tiếng bớc chân đủ khẽ, Lý tầm Hoan vẫn
nghe rõ mồn một.
Hắn xô vẹt rèm cửa bằng da beo để nhìn ra phía trớc.
Một bóng ngời hiện rõ, một bóng đen trên nền tuyết trắng mênh mông.

Ngời đó đi thật chậm, nhng bớc chân đều đều, tuy nghe tiếng xe khua nhng
tuyệt nhiên không hề quay đầu nhìn lại.
Tuyết xuống nh ma phùn, đầu hắn không đội nón, tuyết rơi xuống tóc, tuyết
bám vào mặt, nớc chảy theo cổ hắn xuống lng, xuống ngực, ớt đẫm chiếc áo mỏng
mà hắn mặc trong mình.
Ngồi một chỗ khô ráo, gió cũng lạnh buốt da, nhng hắn vẫn nh không, lng
hắn vẫn đứng nh da thịt của hắn là đồng sắt. Nhìn vào dáng điệu của hắn, ngời ta có
cảm tởng đến một con ngời không hề than vãn, không hề biết khuất phục là gì.
Mãi cho đến lúc bánh xe vợt qua cạnh hắn, Lý tầm Hoan mới trong rõ đợc mặt
hắn - một gã thiếu niên mày rậm, mắt to, vành môi mong mỏng khép lại nh một làn
chỉ hồng viền quanh khéo miệng.
Gơng mặt hắn lạnh băng nh giá tuyết y nh không việc gì có thể làm cho hắn
quan tâm, luôn cả sự hiện diện của hắn, hắn cũng xem nh không có.
Hắn còn trẻ quá, bằng phơng cách tuổi tác đó, cha có thể gọi là ngời lớn
nhng sắc diện và dáng dấp của hắn lại có đủ một mê lực hấp dẫn lạ lùng, nhất là đôi
mắt xếch long lanh.
Lý tầm Hoan nhìn hắn bằng chuôi mắt, mỉm cời và co chân đẩy tung cửa xe:
- Lên đi, tôi chở cho một đỗi.
Một câu nói rất thờng, nhng có một sức mạnh nh truyền loan vì giữa vùng
băng tuyết mênh mông, mời một khách bộ hành lên xe quả là một đề nghị không ai
có thể từ chối đợc.
Nhng gã thiếu niên mắt xếch chẳng buồn nhìn lại, chân hắn cứ bớc đều đều
không mau hơn mà cũng chẳng chậm hơn y nh không nghe thấy có gì ở kế bên cả.
Lý tầm Hoan nói:
- Điếc à?
Gã thiếu niên chầm chậm kéo tay đặt vào cán kiếm mang lủng lẳng bên hông.
Cử động của hắn rất chậm, nhng cũng y nh bàn tay cầm dao khắc hình của Lý
tầm Hoan, bàn tay đặt lên cán kiếm của hắn rất chuyên môn tinh luyện.
Lý tầm Hoan bật cời:
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long

Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
4
- à, nh thế là không điếc. Mời lên xe, mời lên uống một chén rợu cho ấm
bụng, một chén rợu, dù đối với một ngời nào cũng chẳng có hại chi mà.
Gã thiếu niên đáp cộc lốc:
- Ta không thể uống!
Những đờng nhăn ở chuôi mắt Lý tầm Hoan vẫn gợn lên nét cời:
- Ta mời uống không phải trả tiền mà.
Gã thiếu niên vẫn cộc cằn khó thơng:
- Không phải vật của ta, ta không giữ, không phải rợu của ta, ta không uống. Ta
nói thế cũng khá rõ chứ?
Lý tầm Hoan gật đầu:
- Rõ, khá rõ!
Gã thiếu niên nói tiếp:
- Tốt, vậy thì cứ đi đi.
Lặng thinh một lúc, Lý tầm Hoan chợt cời:
- Tốt, ta đi, nhng đến lúc rợu của túc hạ mua thì túc hạ có mời ta một chén
không?
Gã thiếu niên nhìn lên:
- Tự nhiên.
Lý tầm Hoan cời vẫy tay:
- Vậy xin tạm biệt.
Cỗ xe lại bắt đầu lăn bánh. Bóng gã thiếu niên dần dần mất hút ở phía sau.
Lý tầm Hoan nói với gã đãnh xe:
- Ngơi thấy gã thiếu niên ấy có lạ không? Riêng ta nghĩ, hắn nhất định không
phải con ngời lịch lãm tầm thờng, khong ngờ lời lẽ của hắn hết sức là trung thực,
trung thực đến ngây thơ.
Gã đánh xe điềm nhiên:
- Hắn cũng chỉ là cậu bé có tánh quật cờng nh bao cậu bé quật cờng khác, có
thế thôi.

Lý tầm Hoan lại hỏi:
- Ngơi có thấy thanh kiếm hắn đeo bên hông không?
Gã đánh xe cời:
- Cái đó mà cũng có thể gọi là thanh kiếm sao?
Đúng nh gã đánh xe nói. Vật mà tên thiếu niên đeo bên mình không thể gọi là
thanh kiếm, mà cũng không thể gọi là thanh đao. Nó là một thanh sắt dẹp dẹp, không
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
5
mũi nhọn, không lỡi bén, không có cán. Cái gọi là cán chỉ là hai miếng gỗ mỏng kẹp
vào một đầu của thanh sắt mà thôi.
Gã đánh xe cời nói tiếp:
- Theo tôi thấy thì đó là món đồ chơi con nít.
Lý tầm Hoan không cời mà lại thở ra:
- Theo ta thấy thì món đồ chơi con nít ấy cực kì nguy hiểm, tốt hơn hết là không
nên đùa với hắn.
Gã đánh xe lặng thinh. Cỗ xe cứ thế bò nốt quãng đờng xa.
Cuối cùng đến một thị trấn nhỏ.
Thị trấn nằm sát vùng biên giới, vừa nghèo nàn, vừa heo hút, nhng lữ khách lại
đông vầy. Một khách điếm duy nhất đã nhỏ mà khách lại rất đông, làm cho bầu
không khí rất ồn ào. Vì hầu hết những khách ngợc xuôi trên con đờng này đều lấy
thị trấn đó, khách điếm đó làm chỗ nghỉ chân sửa soạn cho con đờng sắp tới, hoặc
chuẩn bị lại con ngời cát bụi, chuẩn bị lại cho hàng hoá để xâm nhập vùng dân c
đông đúc, hoặc vợt đờng trờng ra biên giới xa xăm.
Thành ra, bất cứ ngời từ ngoài vào, hay từ trong ra, không ai có thể bỏ rơi nơi
này.
Trớc khách điếm là một khoảng sân rộng, nhiều cỗ xe tải hàng của một tiêu cục
nào đó sắp thẳng một hàng, đó là những cỗ xe trống, có lẽ đã đa hàng đến nơi xong
cả.
Phía trớc khách điếm là nơi ăn uống, không rộng lắm mà khách vẫn ra vào

không ngớt. Hầu hết là ngời lực lỡng, áo choàng da thú, họ là những khách giang
hồ xuôi ngợc, họ là những nhân viên tiêu cục tải hàng.
Hầu hết những kẻ đặt chân đến đây, đặt chân đến một vùng biên giới xa xôi,
hình nh khung cảnh đã gợi cho họ một nếp sống ngang tàng, cho nên ngời nào cũng
nốc rợu nh uống nớc và nhiều kẻ ngực áo lại phanh ra, nh muốn chứng tỏ với
ngời khác rằng ta đây là kẻ màn trời chiếu đất, cha từng sợ lạnh là gì.
Lúc thầy trò Lý tầm Hoan đến đó thì phòng ăn khách điếm không còn phòng nào
trống cả. Họ lý phải chật vật lắm mới vào đợc chiếc bàn trong kẹt, một chiếc bàn tồi
tàn để những đĩa ớt thừa và những chai dầu lung tung. Có lẽ vì vậy mà nó còn bỏ
trống, ai cũng chê. Lý tầm Hoan ngồi xuống nhìn ra ngoài, những cỗ xe tải hàng
trống lổng giăng giăng, mỗi nóc xe đều có cắm một cây cờ thêu hình một chiếc đầu,
không biết đầu hổ hay s tử.
Lý tầm Hoan gọi rợu, hắn uống chậm rãi hết chén này sang chén nọ và cứ cạn
một ngụm là lại cong mình ho sặc sụa.
Gã đánh xe râu quai nón đi vào, tiến đến cạnh chủ khẽ tha:
- Một cái phòng góc phía nam trên gác đã sửa soạn sạch sẽ, bao giờ mệt xin
thiếu gia lên đó nghỉ.

×