Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
103
Hồi thứ tám
Bỏ qua chuyện cũ
Bọn gia đinh lấy làm lạ cũng phải . Họ làm sao biết đợc ngời đứng đây là chủ
của trang trại này.
Lý Tầm Hoan đã sinh nơi đây, đã lớn khôn ở nơi này, đã hởng trọn vẹn hạnh
phúc từ thủa niên thiếu.
Họ Lý cũng không tởng tợng rằng có một ngày, hôm nay, có một ngày mà đối
với sản nghiệp đồ sộ của mình, mình lại trở thành môt kẻ lạ hoắc!
Lý Tầm Hoan cất giọng cời ảo não, và bên tai thoáng nghe giọng hát thê lơng.
''Trớc thềm hoa nở đầy sân.
Hỏi ngời năm cũ chủ nhân đâu rồi''.
Họ Lý chép miệng nh nhấm nháp mùi vị của thê lơng, của ảo não, lặng hồn
nghe tâm t tiêu sơ.
Thiết giáp kim cơng dàu dàu nói nhỏ:
- Thiếu gia, chúng ta vào.
Lý Tầm Hoan thở dài thờt thợt:
- Đã đến rồi thì sớm muộn cũng phải vào, có phải thế không?
Nhng hai ngời vừa đặt chân lên tảng đá, chợt nghe tiếng quát
- Những kẻ lạ mặt đi đâu mà xồng xộc thế? Không biết đây là nhà Long tứ gia à?
Một gã ăn mặc theo lối giai nhân, thân hình lực lỡng nhăng mặt lại rỗ chằn, xốc ra
chắn ngang trớc mặt...
Lý Tầm Hoan cau mày:
- Các hạ là...
Gã mặt rỗ chống nạnh hai tay hất mắt:
- Lão gia là quản gia của nhà này, con gái ta là em nuôi của Long phu nhân,
nghe rõ cha? Các ngơi muốn gì?
Lý Tầm Hoan mỉm cời, nụ cời pha đậm chua cay:
- à... đã thế thì tại hạ xin đợi ở đây vậy.
Gã quản gia cời khẩy:
- Đợi? Hừ, cửa nhà của Long đại gia lại để cho bọn bá vơ muốn đứng đợi ai là
đứng à?
Thiết giáp kim cơng giận lắm, nhng thấy Lý Tầm Hoan điềm nhiên nên hắn
cũng phải làm thinh.
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
104
Gã quản gia lại trợn mắt quát lớn:
- Còn cha đi à? Đợi lão gia nổi giận phải không?
Lý Tầm Hoan vẫn làm thinh, nhng Thiết giáp kim cơng thì không dằn nổi nữa.
Cũng may, ngay lúc ấy chợt có tiếng kêu rộn rã:
- Lý Tầm Hoan... Lý Tầm Hoan. Trời ơi, hiền đệ về thật ?
Một con ngời tầm thớc, vóc dáng uy nghi, ăn mặc cực kì sang trọng...Sắc mặt
ngời ấy mừng rỡ khôn cùng, khi vừa thấy Lý Tầm Hoan, hắn đã chạy lại ôm chầm,
la lớn:
- Trời ơi... không phải là chiêm bao mà... Lý hiền đệ đã về thật đây rồi.
Nớc mắt hắn vụt trào ra theo câu nói...
Lý Tầm Hoan ứa nớc mắt nghẹn ngào:
- Đại ca... Long Tiêu Vân.
Chỉ nói đợc mấy tiếng rồi họ Lý nghẹn ngang...
Gã quản gia tái mặt. Hắn không biết làm sao lấy lại đợc những lời quát mắng
vừa rồi.
Long Tiêu Vân nức nở:
- Lý hiền đệ... Sao mà tệ với nhau nh thế... Nhớ muốn chết...Thật là muốn chết!
Cứ một câu nói đó, Long Tiêu Vân nói đi nói lại không biết mấy lần mà vẫn
không sao nói cho hết ý, cuối cùng hắn bật cời đấm Lý Tầm Hoan thùi thụi:
- Anh em mình gặp lại nhau, đáng lý phải cời chứ sao lại khóc? Làm y nh đàn
bà con gái vậy!
Vừa nói, vừa cời, vừa khóc, Long Tiêu Vân và Lý Tầm Hoan đẩy lần vào nhà
và kêu lớn:
- Mua thỉnh phu nhân lên đây, tất cả đều lên đây, giai nhân lớn nhỏ đều lên đây
hết... lên hết để ra mắt em ta... Biết không? Biết em ta là ai không. Ta nói ra các ngơi
sẽ hết hồn hết vía...
Thiết giáp kim cơng thấy tình cảm của hai ngời vụt rơi nớc mắt. Hắn cũng
không biết chính mình đang chua xót hay vui mừng.
Gã quản gia mặt rỗ vò đầu bức tóc, dậm cằng nói một mình:
- Chết rồi, phen này thì chết rồi. Nghe nói gia tài nhà cửa này đều là của ông ta,
thế mà mình lại không cho ông ta vào. Chết rồi, phen này thì mất việc mà chắc phải
đau đòn!
***
Hồng Hài Nhi Long Thiếu Vân đang bị gia nhân vây quanh săn sóc. Cậu ta ngồi
trên chiếc ghế bành tức tởi, càng biết sự qua hệ giữa cha mẹ mình và Lý Tầm Hoan,
cậu ta càng sợ sệt không dám khóc to.
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
105
Long Tiêu Vân cùng Lý Tầm Hoan vừa vào tới, hai gã đại hán đứng cạnh Hồng
Hài Nhi vụt nhảy phắt ra chỉ vào mặt Lý Tầm Hoan:
- Phải tên này đả thơng thiếu gia đây không?
Lý Tầm Hoan thở ra gật đầu.
Hai gã đại hán gầm lên một tiếng nhảy ào tơqí, mỗi ngời một bên vung tay
đánh Lý Tầm Hoan.
Một tay gạt một bên, chân đá một tên văng vô góc tờng Long Tiêu Vân giận
dữ:
- Vô lễ, chúng bay có biết ai đây không?
Hai gã đại hán bò càng nhăn nhó.
Long Tiêu Vân hơi giận cha nguôi, quắc mắt hầm hầm:
- Ta báo cho mà biết, con của Long Tiêu Vân là con Lý Tầm Hoan, đừng nói chi
một lần răn dạy nh thế mà cho dù có giết chết cái thằng súc sinh ấy cũng là đáng nữa
kia!
Và hắn lại điểm chung quanh và nói bằng một giọng trầm trầm:
- Từ rày sấp sau, bất cứ một ai còn lải nhải chuyện này nữa là ta chém bay đầu
nghe cha?
Tất cả gia nhân khẽ liếc nhìn Lý Tầm Hoan và cúi đầu sợ sệt.
Giá nh mà Long Tiêu Vân trách cứ đôi điều thì còn dễ chịu hơn, đằng này Long
Tiêu Vân lại lấy nghĩa mà đãi, xem tình bạn là trọng, mừng vì gặp bạn hơn là lo lắng
đến con, thật sự đã làm cho Lý Tầm Hoan bùi ngùi:
- Đại ca, đệ thật không hiểu...
Long Tiêu Vân vỗ vỗ vai Lý Tầm Hoan và cời vui vẻ:
- Nữa, lại đàn bà nữa, cái thằng súc sinh đó đợc mẹ nó nuông chiều h hỏng
quá rồi, thật đáng lý tôi không nên truyền dạy võ công cho nó!
Rồi nh để lấp đi, Long Tiêu Vân gọi lớn gia nhân:
- Mau, mau dọn dẹp cho mau, để anh em ta say một bữa gọi là chén tẩy trần.
Này, cho tất cả đều vui nghe, bất cứ kẻ nào có thể làm anh em ta say trớc là ta sẽ
thởng cho năm trăm lợng bạc.
Không khí trong nhà Long Tiêu Vân chợt trở nên huyên náo khác thờng, gia
nhân, vệ sĩ, lăng xăng lít xít nh ngày đại hội. Lẽ tự nhiên kẻ não cũng muốn bái kiến
trớc Lý Tầm Hoan.
Chợt có tiếng hô:
- Cuốn rèm lên, thái thái ra chào khách.
Hai gã đồng tử đứng bên trong lật đật cuốn rèm.
Cuối cùng họ lại gặp lại nhau.
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
106
Lâm Thi Âm cũng có thể không phải là một ngời đàn bà đẹp thập toàn mỹ
nhng ai cũng phải công nhận đây là một ngời đàn bà đẹp.
Da mặt của nàng vẫn trắng nh xa, nhng vẻ hông thắm cũng đã có đôi phần
nhợt nhạt, đôi mắt nàng vẫn sáng nhng hơi lạnh, dù sao, phong t thái độ vẫn không
khác ngày nào.
Nh mọi ngời đàn bà đẹp khác, nhng Lâm Thi Âm chỉ có một nét, có thể gọi
là một hấp lực đặc biệt mà bất cứ ai nhìn qua một lần đều phải ít nhất một lần nhìn lại
và vĩnh viễn sẽ không làm sao quên đợc.
Gơng mặt đó đã hiện lên trong mộng của Lý Tầm Hoan không biết mấy vạn
lần.
Mà mỗi lần là thấy chập chờn xa cách, nh ẩn nh hiện, lãng đãng, lờ mờ.
Cứ mỗi lần Lý Tầm Hoan xốc tới ôm nàng là nàng biến mất và mỗi lần nh thế là Lý
Tầm Hoan tỉnh dậy, tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh lẽo.
Vào bất cứ giờ nào, tỉnh dậy nh thế là đôi mắt của Lý Tầm Hoan cứ thao tháo
nhìn màn trời đen tối qua cửa sổ, không bao giờ chợp mắt lại đợc cho đến khi trời
sáng.
Bây giờ thì ngời trong mộng đang đứng ngay trớc mặt, đang gần trong gang
tấc, nhng chính tay chàng cảm thấy nh diệu vợi muôn trùng.
Lý Tầm Hoan mỉm cời, nụ cời che dấu thiên hạ mà cũng là che dấu chính
mình:
- Đại tẩu!
Trời ơi, lại có thể gọi là " Đại tẩu "!
Ngời vợ hứa hôn, ngời tình nhân trong mộng mà khi mặt thật nhìn nhau thì lại
là " Đại tẩu ".
Thiết giáp kim cơng quay mặt qua chỗ khác, không nỡ nhìn một cảnh mà hắn
đã biết sẽ không chịu nổi từ lâu.
Hai tiếng " Đại tẩu " từ cửa miệng của Lý Tầm Hoan làm cho ngời nghĩa bộc
nghe đau nhói, một sự chua cay dâng lên mi mắt.
Nhng Lâm Thi Âm thì nh không nghe điều gì cả. Hình nh tâm trí của nàng
đang chăm chú đến đứa con.
Vừa thấy mặt mẹ, chú bé Hồng Hài Nhi chợt khóc ré lên, hắn chạy lại vô lòng
mẹ khóc ồ ồ:
- Mẹ... Con không còn luyện võ đợc nữa.Con đã tàn phế...Con sống không nổi
nữa mẹ ơi.
Lâm Thi Âm ôm lấy con, dịu giọng:
- Ai...ai đã làm cho con mang thơng thế?
- Ngời đó...
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
107
Theo tay chỉ của con, tia mắt Lâm Thi Âm rời qua phía Lý Tầm Hoan.
Nàng nhìn sững nhng in hình xa lạ, cuối cùng mnàng bộc lộ đầy phẫn nộ:
- Là ngơi? Ngơi đả thơng con ta?
Lý Tầm Hoan khẽ gật đầu.
Không hiểu một sức mạnh tinh thần nào đã giúp cho hắn đứng vững, vì thái độ
của Lâm Thi Âm quả thật nh chuỳ sắt nện ngang đầu...
Lâm Thi Âm trừng trừng đôi mắt nghiến răng:
- Đợc, tốt lắm, ra đã biết ngơi không để cho ta yên lành. Luôn cả một chút
hạnh phúc cuối cùng của ta ngơi cũng đang tâm huỷ hoại, ngơi...
Long Tiêu Vân đằng hắng ngắt lời:
- Phu nhân không nên đối với Lý đệ nh vậy, việc này là do Vân nhi tự gây họa
cho mình huống chi làm sao Lý đệ biết nó là con ta!
Hồng Hài Nhi la lên:
- Biết, biết.. đáng lý hắn không đánh con, nhng khi nghe con nói con là con của
cha mẹ thì hắn hầm hầm tung chởng!
Thiết giáp kim cơng giận dữ, bao nhiêu máu nóng nh dồn cả lên đầu.
Nhng Lý Tầm Hoan thì vẫn lặng yên không biện bạch một lời.
Bao nhiêu sự thống khổ trên đời, hắn đã kê vai gánh trọn, lẽ đâu vì một đứa bé
mà đỏ mặt tía tai?
Long Tiêu Vân nạt lớn:
- Súc sinh, ngơi dám nói láo à?
Hồng Hài Nhi dãy khóc:
- Con không nói láo... Mẹ, con không có nói láo!
Long Tiêu Vân giận quá định kéo Hồng Hài Nhi qua, nhng Lâm Thi Âm cản
trớc mặt thét lên:
- Ông muốn làm gì nó nữa?
Long Tiêu Vân trừng mắt:
- Đồ súc sinh quái ác, ta giết nó!
Lâm Thi Âm đỏ mặt rống lên:
- Đợc rồi, giết luôn ta đi!
Và nàng quay qua ngó Lý Tầm Hoan, cời nhạt:
- Mấy ngời đều là kẻ có bản lĩnh, muốn giết một đứa con nít có khó gì, giết
luôn một ngời đàn bà nữa càng dễ...
Long Tiêu Vân cau mặt:
- Thi Âm, tại sao nàng lại biến tính dị kỳ nh thế?