Tải bản đầy đủ (.pdf) (13 trang)

Tài liệu Tiểu lý phi đao - tập 12 docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (105.47 KB, 13 trang )

Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chính http//www.vietkiem.com
158
Hồi thứ mời hai
Cùng chung một nỗi đoạn trờng
Đã đúng ngọ, nhng tuyết đã làm cho trời hôn ám...
Vẫn y nh hồi mới gặp lần đầu, Tiểu Phi cũng vẫn bớc với những bớc đi chậm
chạp nhng chắc nịch. Hắn không có vẻ gì phấn chấn mà cũng không có dáng sắc mệt
mỏi.
Nhng bây giờ thì Thiết giáp kim cơng đã biết, chỉ cần gặp việc là hắn sẽ vơn lên,
y nh một con hổ nằm lừ đừ, nhng nếu có hơi mồi lập tức gân cốt sẽ nổi lên cuồn cuộn.
Đi bên cạnh hắn, trong lòng có nhiều chuyện muốn nói ra nhng Thiết giáp kim cơng
vẫn lặng thinh.
Do bản chất cũng có, mà mời năm chung sống với Lý Tầm Hoan họ Thiết gần nh
bị lây cái bịnh ít nói, hắn đã học đợc một lối nói trong im lặng. Và hắn biết, bây giờ
ngôn ngữ đã hoá ra thừa. Hắn biết tên Tiểu Phi này hơi giống Lý Tầm Hoan. Hắn biết
tiếng " tạ ơn " bây giờ không cần thiết.
Hai bên đờng rải rác có những ngôi đình lục giác nho nhỏ, nơi đây vào tiết thanh
minh, có lẽ là nơi nghỉ chân cho nhng ngời đi tảo mộ. Nhng bây giờ thì lá khô nhẹp
tuyết không có lấy một bóng ngời.
Tiểu Phi vụt hỏi:
- Tại sao các hạ không chịu đem nhng uẩn khúc trong lòng mình nói ra cho họ
biết?
Trầm ngâm giây phút, Thiết giáp kim cơng thở ra:
- Có nhiều việc mà tôi bằng lòng chết chứ không bằng lòng nói.
Tiểu Phi gật gù:
- Các hạ là một ngời bạn tốt, nhng tôi thấy nhiều ngời, cũng nh các hạ, đã nghĩ
một việc sai.
Thiết giáp kim cơng nhớng mắt:
- Sao?
Tiểu Phi nói:


- Nhiều ngời đã nghĩ rằng sinh mạng mình là của mình, cho nên tởng đâu mỗi
ngời đều có quyền chết.
Thiết giáp kim cơng trầm ngâm:
- Nh thế là sai sao?
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chính http//www.vietkiem.com
159
Tiểu Phi nói:
- Tự nhiên, nghĩ nh thế là sai!
Và hắn vụt quay phắt lại nhìn thẳng vào mặt Thiết giáp kim cơng:
- Một con ngời sinh ra không phải để mà chết!
Đã thấy hơi lạ trong câu nói của gã thiếu niên, Thiết giáp kim cơng vẫn hỏi lại:
- Đã đành là thế, nhng nếu một con ngời mà đến giờ phút không thể không chết
đợc...
Tiểu Phi vẫn bằng một giọng quả quyết:
- Cho dù đến giờ phút không thể không chết đợc thì cũng vẫn phải phấn đấu tới
cùng để tìm một con đờng sống!
Và hắn ngửa mặt lên trời chậm rãi nói tiếp:
- Trời sợ ngời khát nên mới sinh ra nớc, sợ ngời đói nên sinh ra hoa quả, lúa
gạo, vì sợ ngời lạnh mới sinh ra ánh nắng...
Đang nói chậm, Tiểu Phi quát lớn:
- Và tự nhiên con ngời phải có nghĩa vụ về cơm áo, các hạ thử kiểm soát xem mình
đã làm đợc gì cha?
Thiết giáp kim cơng sửng sốt lắc đầu:
- Cha có làm gì cả...
Tiểu Phi nói:
- Cha mẹ sinh ta và dỡng dục, hao tổn tâm huyết, thế các hạ kiểm xem đã vì cha
mẹ mà làm đợc những gì?
Thiết giáp kim cơng cúi đầu không nói...
Tiểu Phi nói tiếp:

- Các hạ nghĩ rằng có nhiều chuyện không thể nói ra, vì nói ra có thể sẽ có lỗi với
bạn bè, nhng các hạ âm thầm chịu chết thì có lỗi với cha mẹ, có lỗi với trời đất không?
Thiết giáp kim cơng nắm chặt đôi tay rơm rớm mồ hôi.
Lời nói của gã thiếu niên thật là đơn giản nhng nội dung triết lý lại hết ức cao
thâm. Thiết giáp kim cơng chợt cảm thấy gã thiếu niên này thoáng qua y nh một ngời
đàn độn nhng t tởng lại minh bạch sắc bén vô cùng... Sự sáng suốt và hoài bão của
hắn xem chừng cao hơn cả Lý Tầm Hoan.
Tiểu Phi nói tiếp:
- Con ngời sinh ra, căn bản là cần phải sống, không một ngời nào có quyền đa
mình vào con đờng chết cả.
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chính http//www.vietkiem.com
160
Thiết giáp kim cơng cúi mặt thì thầm:
- Tôi sai...Tôi đã nghĩ sai....
Và nh đã hạ quyết tẩm, hắn vụt ngẩng đầu lên:
- Tôi không muốn nói những khúc chiết của vấn đề ấy tại vì...
Tiểu Phi khoát tay:
- Tôi tin, khỏi phải giải thích.
Thiết giáp kim cơng hỏi lại:
- Nhng sao thiếu gia lại biết tôi không làm chuyện phản bạn?
Tiểu Phi trả lời một cách thản nhiên:
- Tôi không bao giờ nhìn sai việc gì cả.
Tia mắt hắn rực lên đầy vẻ tự tin, nói tiếp:
- Cũng có thể tại vì tôi sinh và lớn lên giữa nơi hoang dã, mà bất cứ ai sinh trởng
trong khung cảnh đó cũng nh có một bản năng nh dã thú: bản năng phân biệt thiện ác
của con ngời.
***
Lý Tầm Hoan có cảm giác nếu trên đời còn có một việc gì dễ chịu hơn việc không
uống rợu thì đó hẳn là chuyện cũng ngồi uống rợu với hạng ngời mà mình đã đâm

chắn ngấy.
Hắn cảm thấy ngời trong " Hng Vân Trang ", những thực khách thờng có mặt ở
đây, không một ngời nào là không đáng chán. Chỉ có Du Long Sinh là tơng đối khá, vì
tên này ít có thái độ dua nịnh.
Bời vì những con ngời đã sẵn để chán mà lại thêm có thái độ bng bợ, du nịnh
nữa, thì thật không còn gì để đáng gớm bằng.
Vì thế mà Lý Tầm Hoan cáo bịnh không chịu thù tiếp với họ.
Vốn biết tính khí của ngời em kết nghĩa, nên Long Tiêu Vân cũng không nài ép.
Thế là suốt ngày Lý Tầm Hoan cứ rúc kín trong phòng để chờ trời tối.
Hắn biết đêm nay sẽ có phát sinh nhiều điều thú vị.
Bên ngoài gió đa lá trúc rì rào y nh sóng biển xa xa.
Trên trần nhà nhện giăng nhiều chỗ, Lý Tầm Hoan chợt thấy con ngời y nh con
nhện suốt đời chuyên lo giăng tơ để cuốn minh.
Lý Tầm Hoan cũng đang cuốn mình trong chiếc lới, nhng không bao giờ có ý
nghĩ thoát ra, vì thế chiếc lới ấy tự mình giăng mắc.
Nghĩ đên sự ớc hẹn với Lâm Tiên Nhi, đôi mắt của Lý Tầm Hoan vụt sáng lên.
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chính http//www.vietkiem.com
161
Nhng khi nghĩ đến Thiết giáp kim cơng , nghĩ đến ngời bạn đờng bao năm cùng
chung gian khổ, tia mắt hắn vụt xuống màu ảm đạm.
Trời lần lần kéo xuống hoàng hôn.
Lý Tầm Hoan vơn vai ngồi dậy, chợt nghe trên mặt tuyết có tiếng bớc chân nhè
nhẹ lấn tới.
Vừa nằm xuống là nghe tiếng bớc chân sát bên cửa sổ.
Lý Tầm Hoan làm thinh. Hắn biết nhất định tiếng động đó không phải là của Long
Tiêu Vân , vì họ Long không bao giờ hành động rình rập nh thế.
Thế nhng kẻ đó là ai?
Thi Âm chăng?
Một luồng hơi nóng vụt bừng lên tận óc, Lý Tầm Hoan cảm nghe toàn thân run lên

khi nghĩ đến nàng.
Nhng ngay lúc đó ngoài cửa sổ có tiếng hỏi liền theo.
- Lý huynh ngủ rồi à?
Giọng nói của " Tàng kiếm sơn trang " Du thiếu chủ.
Lý Tầm Hoan khẽ thở dài.
Không biết đó là dáng điệu thích thú hay thất vọng.
Họ Lý kéo lê đôi dép đi ra mở cửa.
- Xin mời thật là hân hạnh.
Du Long Sinh bớc vào ngồi xuống nhng không hề ngó Lý Tầm Hoan .
Ngọn đèn đợc khêu lên, Lý Tầm Hoan thấy da mặt Du Long Sinh hơi tái.
Da mặt hơi tái, tự nhiên trong lòng ngời không có ý tốt.
Lý Tầm Hoan chớp mắt cời:
- Trà hay rợu?
Du Long Sinh đáp:
- Rợu.
Lý Tầm Hoan cời:
- Tốt quá, tôi cha hề có khách uống trà.
Uống luôn ba chén, Du Long Sinh chợt nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan:
- Các hạ có biết tại làm sao tôi uống rợu chăng?
Lý Tầm Hoan mỉm cời:
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chính http//www.vietkiem.com
162
- Rợu thờng đợc ngòi ta gọi là " Điền thi câu " cũng đợc gọi là " Tảo sầu tri
kỷ " nhng Du thiếu hiệp đâu có mối sầu phải " quét " mà chắc cũng không có thi hứng
để " Câu ". Phải chăng uống rợu để thêm phần cam đảm?
Du Long Sinh nhìn sững Lý Tầm Hoan rồi vùng ngửa mặt cời sặc sụa.
Soảng.
Trong tiếng cời chợt có tiếng kiếm khua, Du Long Sinh tuốt thanh kiếm khỏi vỏ.
ánh thép ngòi xanh biếc.

Du Long Sinh nín cời ngó Lý Tầm Hoan:
- Lý thám hoa có nhận ra thanh kiếm này không?
Đa ngón tay dài dậm dợt vuốt lên sống kiếm, Lý Tầm Hoan thì thầm:
- Thật là tốt, thanh kiếm thật là tốt.
Cha dứt tiếng khen, Lý Tầm Hoan lại khom mình xuống ho sặc sụa.
Đôi mắt Du Long Sinh chớp chớp:
- Lý huynh đã là ngời thích kiếm, ccó lẽ d biết thanh kiếm này, tuy không bằng
thanh " Ng trờng " nhng danh vị trong võ lâm cũng đã một thời vang bóng đấy chứ?
Lý Tầm Hoan lim dim đôi mắt khẽ ngâm nga:
- Ng Trờng Chuyên Ch, Can Tơng Mạc Tà. Võ tứ đoạt tình, ngời nhờ kiếm
nên danh, kiếm nhờ ngời truyền tụng.
Du Long Sinh cời khẩy:
- Đúng, đây đúng là thanh " Đoạt tình kiếm " của Dịch Võ Tử, một kiếm gia hồi ba
trăm năm trớc, nhng câu chuyện quan hệ đến thanh kiếm này chẳng hay Lý huynh có
nghe cha?
Lý Tầm Hoan vẫn cứ lim dim:
- Xin thỉnh giáo.
Nhìn sững lên mũi kiếm, Du Long Sinh nói bằng một giọng trầm trầm:
- Dịch võ Tử thích kiếm hoá nghiền, không thích gì việc khác. Cứ mãi độc thân nh thế
cho đến tuổi trung niên mới yêu một vị nữ sĩ, hai ngời đính hôn, không ngờ trớc đêm
động phòng, cô gái ấy lại hẹn hò dan díu với ngời bạn thân của họ Dịch là " Thần đao "
Bành Quỳnh. Dịch võ Tử đau buồn tức giận dùng thanh " Đoạt tình kiếm" giết chết Thần
đao Bành Quỳnh, từ đó về sau họ Dịch lấy kiếm làm bạn, không thèm tính chuyện hôn
nhân.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chặp Lý Tầm Hoan và nói tiếp:
- Có lẽ Lý huynh cảm thấy câu chuyện quá đơn giản, tình tiết không có gì khúc triết
đấy chứ? Tuy vậy chuyện vẫn là chuyện thật đấy!

×