Tải bản đầy đủ (.doc) (9 trang)

Tả chị gái yêu quý của em hay chọn lọc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (145.76 KB, 9 trang )

Tả chị gái yêu quý của em Hay Chọn Lọc
Tả chị em gái lớp 5
645
Tải về
Văn mẫu lớp 5: Tả chị gái yêu quý của em được VnDoc sưu tầm, biên
soạn bao gồm những bài văn hay, chọn lọc giúp các em học sinh hoàn thiện cách
làm bài văn miêu tả nói chung và văn tả người nói riêng, hồn thành tốt các bài tập
làm văn Tiếng Việt lớp 5. Sau đây mời các em cùng tham khảo chi tiết.

Bài văn tả chị


Dàn ý tả chị gái của em



Tả chị gái Mẫu 1



Tả chị gái Mẫu 2



Tả chị gái Mẫu 3



Tả chị gái Mẫu 4




Tả chị gái Mẫu 5



Tả chị gái Mẫu 6



Tả em gái Mẫu 1



Tả em gái Mẫu 2



Tả em gái Mẫu 3

Dàn ý tả chị gái của em
I. Mở bài: Giới thiệu người cần tả
II. Thân bài
1. Tả bao quát
- Chị em bao nhiêu tuổi?
- Chị em học ở đâu?
- Chị em học trường gì?
- Em thương chị em như thế nào?
2. Tả chi tiết
a. Tả hình dáng
- Dáng người cao, thon gọn cao 1m6

- Gương mặt đầy đặn, mũi cao, môi trái tim xinh đẹp
- Mái tóc dài đen mượt, khi làm việc nhà ở thường buộc tóc gọn sau gáy.
- Chị ăn mặc rất giản dị. Khi đi học chị thường mặc áo sơ mi. Ở nhà chị mặc đồ bộ
cho tiện làm việc nhà.
- Chị có đơi mắt đen long lanh rất đẹp. Mỗi khi chị bảo ban em, ánh mắt ấy rất dịu
dàng và thân thiện.
b. Tả tính tình
- Chị là người chu đáo, chỉnh chu trong công việc
- Chị học rất giỏi, luôn được ba mẹ và thầy cô yêu thương


- Chị có tính tình rất ơn hịa, nhã nhặn
- Chị luôn biết quan tâm đến mọi người trong gia đình và mọi người xung quanh
- Chị là người ln nổ lực và biết vươn lên trong cuộc sống
III. Kết bài: nêu cảm nghĩ về chị em
Chị em là một người hết sức đặc biệt. Chị là người luôn quan tâm chăm sóc em, em
rất yêu chị của em.

Tả chị gái Mẫu 1
Giang Hương là tên của chị gái tôi. Chị tôi năm nay mười lăm tuổi, cái tuổi "bẻ gãy
sừng trâu". Chị đang học lớp Mười trường Trưng Vương.
Chị có dáng người cân đối, có thể nói là đẹp, một vẻ đẹp tốt ra ở một cơ gái đang
tuổi dậy thì. Nhìn chị, người ta bị thu hút bởi mái tóc dài và dày ơm lấy khn mặt
trái xoan, xinh xắn lúc nào cũng hồng lên như được thoa một lớp phấn. Đơi mắt trịn,
to, trong sáng giống như mắt bồ câu. Hai hàng mi dài uốn cong một cách tự nhiên
làm cho đôi mắt vốn đã đẹp nay càng có phần dun dáng hơn. Cái miệng tươi với
đơi môi đỏ thắm giống như bông hoa hải đường mới nở.
Chị là một người vui tính, thích ca hát, chẳng thế mà lớp 10A đã đặt cho chị một biệt
hiệu "con chim sơn ca của lớp". Chị có rất nhiều bạn, bởi trong quan hệ đối xử với
bạn bè, chị là người biết quý trọng tình bạn. Chị thường dạy tơi: "Phải có tính khiêm

nhường và sự tơn trọng lẫn nhau, mình mới có được những người bạn tốt!"
Chị tơi học rất giỏi, mơn học mà chị ưa thích nhất là mơn Ngữ văn. Ngay từ lúc cịn
rất nhỏ, chị đã thích đọc sách. Từ truyện dân gian đến truyện khoa học, chị đều học.
Những lúc rảnh rỗi, chị thường kể cho tơi nghe những câu chuyện cổ tích của các
dân tộc trên thế giới. Giọng chị ấm áp, truyền cảm, tôi nghe tưởng như muốn nuốt
lấy từng lời của chị.
Chị tôi không chỉ là một cô gái thông minh, học giỏi, hát hay mà còn là một người
chăm làm. Việc gì đến tay chị cũng đều được chị hồn thành một cách chu đáo, cẩn
thận. Tôi rất yêu chị bởi chị là tấm gương sáng để tôi học tập và noi theo.

Tả chị gái Mẫu 2
Tôi và chị ở cách nhau 60 km, cứ mỗi tháng chị về thăm tơi một tối rồi lại đi. chính vì
khơng thường xun được gặp nhau nên lúc nào tôi cũng nhớ chị, chỉ mong chị
nhanh về với tôi. Người mà tôi nhắc đến chính là người chị gái mà tơi u q nhất.
Trong mái nhà u q của tơi ln có bốn người: ba, mẹ, tôi và chị gái. Nhưng bắt
đầu từ khi chị thi đỗ đại học, trong nhà bắt đầu vắng bóng chị. Chị gái tơi ở nhà vẫn
thường gọi là chị Nhím, tên gọi vậy nhưng chị hiền lắm. Mẹ thường kể lại: Khi biết
mẹ mang bầu tôi chị mới lên lớp 5 nhưng chị rất đảm đang, việc gì cũng kêu mẹ để
Nhím phụ giúp khơng mệt em bé của Nhím.
Mẹ hỏi chị yêu ai nhất, chị bảo yêu em bé nhất. Đúng như vậy đấy các bạn ạ, mười
ba năm được sống cùng bố mẹ và chị, tôi luôn được chị yêu thương và che chở. Tôi
nhớ nhất cái dáng cao cao gầy gầy của chị. Nếu tính về cân nặng tơi nặng hơn chị
nhưng ngày nào đi học chị cũng đèo tôi trên chiếc xe đạp mini mà ba tặng chị khi thi
đỗ vào trường chuyên.
Những ngày nắng, mồ hôi bết trên vầng trán thanh tú của chị, thế nhưng nhất định
chị không để tôi đi xe một mình. Ba vẫn kêu ca, chị chiều tơi còn hơn cả ba mẹ. Chị
lúc nào cũng cần mẫn như con ong thợ hiền lành, bao nhiêu việc nhà cứ không đi
học chị lại phụ mẹ. Bàn tay chị nhỏ bé nhưng nét chữ thì rất đẹp, 12 năm phổ thơng
chị ln là học sinh giỏi tồn diện.
Chị là niềm tự hào của ba mẹ, các thầy cô giáo và đặc biệt là của tơi. Khi chị cịn

đang học cấp ba, ngày nào ở nhà chị cũng cùng tôi học bài, chị học nhanh lắm, cầm
cái bút chị cũng hỏi tơi tiếng Anh gọi là gì? Câu trả lời của tơi mà đúng thì hơm đó chị


sẽ rửa bát cho tôi cả ngày. Học với chị cái gì cũng dễ, chị dạy tơi học cơng thức tốn
bằng thơ.
Chị sống chan hịa nên bạn bè ai cũng mến, các anh các chị thường kéo đến nhà tôi
mỗi chiều thứ bảy để học bài chung. Mỗi hôm như thế tơi lại được thấy chị trong vai
trị của một nhóm trưởng lãnh đạo đại tài. Chị Nhím của tơi rất khéo léo, với sự sáng
tạo của mình bao nhiêu đồ chơi, hộp bút của tôi đều do chị chế tạo ra. Ống đựng bút
bằng vỏ hộp kem đánh răng, đèn lồng bằng vỏ hộp bánh.
Khi chị chuẩn bị bắt đầu vào lớp 10, chị khốc trên mình bộ áo dài trắng thướt tha,
đồng phục của trường chị. Lúc đó, tơi thấy chị đẹp thật. Với tơi chị chính là thiên
thần trong giây phút đó. Với đơi mắt to trịn thông minh, tôi vẫn hay trêu chị mắt bồ
câu. Chị lúc nào cũng chỉ cười hiền, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Trong nhà, ngoài ba mẹ, người mà tơi nghe lời và kính phục nhất vẫn chính là chị.
Tôi vẫn hằng ao ước và luôn cố gắng thật ngoan, học thật giỏi để được vào đại học
giống chị.

Tả chị gái Mẫu 3
Gia đình em có bốn thành viên, bao gồm có bố mẹ và hai chị em gái chúng em. Gia
đình em ln u thương, chăm sóc lẫn nhau, hai chị em em thì thường chia sẻ với
nhau những vui buồn của cuộc sống, học tập. Với em, chị gái của mình khơng chỉ là
một người chị mẫu mực ln nhường nhịn, chăm sóc của em mà cịn là một người
bạn tri kỉ, một người mà em yên tâm khi tâm sự những gì đã trải qua trong cuộc
sống.
Chị của em tên là Vân Anh, chị em năm nay mười lăm tuổi, tuy hai chị em có sự
cách biệt về tuổi tác nhưng khơng vì vậy mà chúng em xa cách, bất đồng. Em và chị
gái của mình rất hợp tính nên có thể dễ dàng tâm sự, nói chuyện một cách thoải mái
nhất. Mọi người thường nói nhà mà có hai chị em gái thì thường xun xảy ra tranh

giành, xung đột, chị em thường khắc khẩu, không hợp nhau. Nhưng điều ấy không
hề xảy ra trong quan hệ của chị em em, chúng em luôn yêu quý và ý thức được vị trí
cũng như trách nhiệm của mình, đối với chị em thì ln nhường nhịn, chăm sóc cho
em. Cịn em thì u thương, tơn trọng chị của mình.
Chị của em vơ cùng xuất sắc, khơng những là một học sinh ưu tú của lớp mà còn là
một người cán bộ lớp đầy mẫu mực, chị em tuy học giỏi nhưng không hề tỏ ra kiêu
căng, luôn quan tâm giúp đỡ đến bạn bè cũng như những người xung quanh mình.
Chị em nổi tiếng trong trường vì những đức tính tốt bụng, khiêm nhường ấy, vì thế
mà mỗi lần có người nhắc đến chị em là em khơng kiềm nổi sự tự hào dâng trào
trong mình. Chị em không chỉ là một học sinh ưu tú mà cịn là một người con ngoan
của gia đình em.
Chị ln lễ phép với bố mẹ, ơng bà, chăm sóc, nhường nhịn em. Chị cịn là một
người vơ cùng đảm đang, những cơng việc nhà đều được chị hồn thành một cách
xuất sắc, chị có thể nấu cơm, rửa bát, quét nhà. Chị nấu ra rất nhiều những món ăn
ngon, trong đó món ăn mà em u thích nhất đó chính là món trứng cuộn của chị
làm. Những lát trứng cuộn vàng ươm, được chị rán một cách khéo léo, hương vị
thơm ngon khơng kém món ăn do mẹ em làm là bao.
Em có một người chị tuyệt vời, đó là người ln chăm sóc, quan tâm tận tình, cũng
là một người bạn mà em tin tưởng khi chia sẻ những buồn vui của cuộc sống, học
tập, chị luôn lắng nghe với thái độ chân thành và cho em những lời khuyên thật bổ
ích.
>> Tham khảo: Tập làm văn lớp 5: Tả anh trai của em

Tả chị gái Mẫu 4
Bố mẹ em có hai người con: chị Thuần và em. Em tên là Hậu. Tên hai chị em đều do
bà ngoại đặt cho.


Chị Thuần hơn em 9 tuổi, khi em lên học lớp 5, chị đã là sinh viên năm thứ hai Đại
học Y khoa Hà Nội. Chị rất xinh đẹp, có nước ra trắng hồng như làn da mẹ. Chị để

tóc dài, óng mượt, phong cách trang trọng thướt tha. Hàm răng của em không đều
và trắng đẹp như hàm răng chị Thuần. Nhưng cả hai chị em đều có má lúm đồng
tiền.
Chị gái của em có đơi bàn tay búp măng xinh xắn. Chị siêng năng từ nhỏ, học được
ở bà và mẹ bao điều tốt đẹp: dịu dàng, chu đáo, ngăn nắp, khéo léo… Bà nói: "Đang
ốm mà cháu Thuần sắc thuốc cho bà, bà chỉ uống một thang là khỏi bệnh ngay…".
Chị biết nấu nhiều món ăn ngon, có tài cắm hoa và thích trang trí.
Chị sống sạch sẽ và nền nếp. Em noi gương chị, cố bắt chước học theo, làm theo.
Chữ chị viết rất đẹp, học giỏi các môn tự nhiên và tiếng Pháp. Chị là học sinh giỏi
Trường Trung học Phổ thơng Hồng Văn Thụ, được tuyển thẳng vào Đại học. Hai
năm liền, chị được học bổng toàn phần. Hè nào về nhà, chị cũng dành dụm ít tiền
mua quà biếu bà, tặng bố mẹ và cho em gái. Người nào cũng vui khi nhận được quà
của chị.
Mẹ không cho em nằm ngủ với bà. Mẹ bảo: "Cái Hậu đoảng lắm! Cứ vừa nằm vừa
giãy thì bà ngủ làm sao được". Chị Thuần vinh dự được nằm ngủ với bà. Chị hay
nấu nước lá thơm gội đầu cho bà, cho mẹ và em gái.
Chị thích mặc quần bò, vận áo màu trang nhã. Áo quần cũ nhưng trơng chị mặc tốt
lên một vẻ đẹp bình dị, kín đáo, khiêm nhường.
Bà con, anh em nội ngoại, bạn học cũ và mới, ai cũng quý mến chị. Bà thường nhắc
em: "Cháu cố lên, học giỏi như chỉ Thuần…". Mỗi lần được giấy khen học sinh tiên
tiến đem về, bố mẹ lại cười và nói: "Con gái út ít của bố mẹ học giỏi gần băng chị
Thuần rồi đấy, cố lên con ạ!…

Tả chị gái Mẫu 5
Gia đình em có bốn người: bố mẹ và hai chị em em. Em rất yêu bố và mẹ nhưng
không hiểu sao, chị Bích Hà lại gần gũi với em hơn cả. Em vừa yêu lại vừa ngại chị.
Chị Hà của em cao nhưng đầy đặn. Bố mẹ vẫn nói, khi đẻ ra chị to nhất nhà hộ sinh
nên sau này nuôi rất dễ. Chị lớn như thổi vậy. Khuôn mặt trái xoan với các nét thanh
thoát khiến chị em rất xinh. Nước da bánh mật của chị có lúc hồng hào, dễ mến. Chị
rất hay cười và hay trả lời những câu hỏi của mọi người bằng nụ cười tươi tắn. Chị

học giỏi những môn tự nhiên và học rất nhẹ nhàng, không vất vả như em. Mẹ bảo
chị thông minh giống bố.
Đối với em, chị rất tận tình chỉ bảo và chăm sóc. Bài vở của em chị thường xuyên
xem xét và giảng giải. Lạ là chị giảng em thấy dễ nghe và nhanh hiểu hơn. Gần chị
em cảm thấy tự tin hơn, có chị ở bên em cảm thấy to tát hơn, khỏe mạnh hơn chẳng
sợ ai bắt nạt. Em thầm cảm ơn bố mẹ đã sinh ra chị Bích Hà và bố mẹ lại sắp xếp
cho em làm em gái của chị.
Năm ngoái chị đi học xa nhà. Nhà em im ắng hẳn đi, cửa nhà khơng có chị em cảm
thấy rộng ra hẳn thế. Mỗi sáng ngủ dậy chỉ cịn mỗi một mình em trong nhà, em rất
buồn và nhớ chị, không muốn ngồi dậy nữa. Những ngày chị còn ở nhà, vào giờ này
em đã nghe thấy tiếng bát đĩa được chị rửa dưới nhà và tiếng đàn chị tập cần mẫn.
Tiếng đàn của chị mạnh mẽ và đầm ấm lắm. Chị đã có cơng lớn trong việc dạy em
đánh đàn, nghĩ lại mà em thấy nhớ những ngày tháng đó quá. Sao hồi đó cứ “ghét”
và ốn chị. Quả thật chị rất nghiêm khắc, khơng ngày nào chị không bắt em ngồi bên
đàn một tiếng, chỉ trừ khi ốm. Chị khẳng định tập đàn là thời gian thư giãn, nghỉ ngơi
và coi như tập bài thể dục vậy. Quả thực nhìn dáng chị ngồi lắc lư bên cây đàn em
thấy chị vừa thanh cao vừa thư thái. Bây giờ, mỗi khi buồn và nhớ chị, em lại ngồi
bên chiếc đàn oóc-gan xinh xắn đánh những ca khúc chị đã dạy em. Em thích nhất
là bài “Những ngọn nến” vì chị rất hay hát bài đó.


Hiện giờ chị Hà đang ở cách xa em hàng ngàn cây số nhưng hình ảnh của chị,
giọng nói, tiếng cười của chị,… tất cả vẫn hiển hiện rõ nét quanh em. Đây là góc bàn
chị vẫn ơm em ngồi xem vơ tuyến, đây là bình nước sáng sáng chị vẫn tưới hoa, đây
là chiếc gương hai chị em vẫn nghiêng ngó soi chung, đây là chiếc ghế nhỏ chị ngồi
cặm cụi nhặt rau, rửa bát,… Trong nhà, đồ vật nào cũng có dấu ấn của chị, cả nhà
em ln lo lắng và nhớ chị nhiều lắm. Khi vắng chị Hà em càng nhớ thương chị
nhiều hơn.
Em mong chị học thật giỏi và khóa học của chị kết thúc sớm để chị sớm về với gia
đình. Trước mắt học kì II này em phải phấn đấu để đạt điểm cao. Có vậy em mới

được sang chơi cùng chị trong dịp nghỉ hè này và cũng để vui lòng bố mẹ và chị
Bích Hà của em.

Tả chị gái Mẫu 6
Gia đình em có bốn người: bố mẹ và hai chị em em. Em rất yêu bố và mẹ nhưng chị
gái lại gần gũi với em hơn cả. Em rất quý mến chị.
Chị gái của em cao nhưng đầy đặn. Bố mẹ vẫn nói, khi sinh chị ra, chị to nhất nhà
hộ sinh nên sau này nuôi rất dễ. Chị lớn như thổi vậy. Khn mặt trái xoan với các
nét thanh thốt khiến chị em rất xinh. Nước da bánh mật của chị có lúc hồng hào, dễ
mến. Chị rất hay cười và hay trả lời những câu hỏi của mọi người bằng nụ cười tươi
tắn.
Chị học giỏi những môn tự nhiên và học rất nhẹ nhàng, không vất vả như em. Mẹ
bảo chị thông minh giống bố. Đối với em, chị rất tận tình chỉ bảo và chăm sóc. Bài
vở của em chị thường xuyên xem xét và giảng giải. Lạ là chị giảng em thấy dễ nghe
và nhanh hiểu hơn. Gần chị em cảm thấy tự tin hơn, có chị ở bên em cảm thấy to tát
hơn, khỏe mạnh hơn chẳng sợ ai bắt nạt. Em thầm cảm ơn bố mẹ đã sinh ra chị.
Năm ngoái chị đi học xa nhà. Nhà em im ắng hẳn đi, cửa nhà không có chị em cảm
thấy rộng ra hẳn thế. Mỗi sáng ngủ dậy chỉ cịn mỗi một mình em trong nhà, em rất
buồn và nhớ chị, không muốn ngồi dậy nữa. Những ngày chị còn ở nhà, vào giờ này
em đã nghe thấy tiếng bát đĩa được chị rửa dưới nhà và tiếng đàn chị tập cần mẫn.
Tiếng đàn của chị mạnh mẽ và đầm ấm lắm.
Chị đã có cơng lớn trong việc dạy em đánh đàn, nghĩ lại mà em thấy nhớ những
ngày tháng đó quá. Sao hồi đó cứ “ghét” và ốn chị. Quả thật chị rất nghiêm khắc,
khơng ngày nào chị không bắt em ngồi bên đàn một tiếng, chỉ trừ khi ốm. Chị khẳng
định tập đàn là thời gian thư giãn, nghỉ ngơi và coi như tập bài thể dục vậy. Quả
thực nhìn dáng chị ngồi lắc lư bên cây đàn em thấy chị vừa thanh cao vừa thư thái.
Bây giờ, mỗi khi buồn và nhớ chị, em lại ngồi bên chiếc đàn organ xinh xắn đánh
những ca khúc chị đã dạy em. Em thích nhất là bài “Những ngọn nến” vì chị rất hay
hát bài đó. Hiện giờ chị gái đang ở cách xa em hàng ngàn cây số nhưng hình ảnh
của chị, giọng nói, tiếng cười của chị,… tất cả vẫn hiển hiện rõ nét quanh em.

Đây là góc bàn chị vẫn ơm em ngồi xem vơ tuyến, đây là bình nước sáng sáng chị
vẫn tưới hoa, đây là chiếc gương hai chị em vẫn nghiêng ngó soi chung, đây là
chiếc ghế nhỏ chị ngồi cặm cụi nhặt rau, rửa bát,… Trong nhà, đồ vật nào cũng có
dấu ấn của chị, cả nhà em ln lo lắng và nhớ chị nhiều lắm. Khi vắng chị, em càng
nhớ thương chị nhiều hơn.
Em mong chị học thật giỏi và khóa học của chị kết thúc sớm để chị sớm về với gia
đình. Trước mắt học kì II này em phải phấn đấu để đạt điểm cao. Có vậy em mới
được sang chơi cùng chị trong dịp nghỉ hè này.

Tả em gái Mẫu 1


Trong gia đình tơi, mỗi người đều có một sở thích riêng, bố tơi thích đọc báo, mẹ say
mê cơng việc nấu ăn, tơi thì khơng thể rời xa đống truyện tranh, và đặc biệt nhất là
Linh – em gái tơi với sở thích rất đáng u: vẽ tranh về những người thân trong gia
đình. Tơi đã có lần xem Linh vẽ tranh, và thực sự thấy thêm rất nhiều điều thú vị về
cơ em của mình.
Linh là một cơ bé rất dễ thương khiến cả nhà ai cũng yêu mến. Nhưng nó cũng
nghịch ngợm lắm. Nó ln nghĩ ra đủ thứ trị tai qi để trêu chọc tơi.
Một lần, bỗng dưng Linh lại mượn tôi quyển Album ảnh. Tôi đốn nó lại nghịch
ngợm gì dây nên bí mật nấp sau cánh cửa theo dõi. Thật ngạc nhiên. Linh đang vẽ
tôi. Khéo léo đặt tấm ảnh chân dung của tôi lên bàn, Linh bắt đầu thể hiện. Đôi bàn
tay nhỏ nhắn trắng hồng của nó cẩn thận cầm cây chì sáp đến khoanh một vịng
trịn rõ to. Đơi mắt đen long lanh chăm chú nhìn vào bức ảnh rồi tiếp tục khoanh hai
vịng trịn nhỏ hơn màu tím. Thì ra, đó là khn mặt của tơi – mà đúng hơn là cục đá
méo mó đến thảm hại và chiếc kính bị lệch gọng gần nửa mặt. Tôi cảm thấy tội
nghiệp cho khn mặt mình q. Cịn Linh khơng biết sự cố mặt của tơi, vẫn cái vẻ
vui tươi, nó tiếp tục vẽ. Mái tóc tết bím đi sam của nó lúc lắc, cái miệng hồng tươi
vừa vẽ vừa cười. Bàn tay nó vẫn tiếp tục tạo cho tơi một mái tóc đen buộc vểnh lên
như cái đi gà và được điểm trang bằng một chiếc nơ xanh xinh xinh. Chợt ánh

mắt Linh bỗng trở nên tinh nghịch lạ thường, gương mặt vui tươi hẳn lên, đôi má
hồng hào, chân cứ dậm vào thành bàn và cịn hát nữa. Khơng biết nó nghĩ ra trị gì
đây.
Tay cầm một viên sáp đỏ, Linh viền viền thành hình một chiếc mơi – giống như một
quả chuối. Nó chọn cây sáp màu đỏ, nhưng chỉ tơ một nửa mơi cịn dùng màu xanh
tơ nửa cịn lại. Vậy là mơi của tơi có những hai màu – thật nghịch ngợm. Nhưng ánh
mắt nó lại càng thích thú hơn, miệng nó cười tươi hơn khi dùng màu hồng chấm vào
giữa má tôi. Tôi không thể hiểu nổi Linh đang vẽ cái gì. Sờ lên má, trời ơi, thì ra đó
là cái mụn mới mọc của tơi. Chuyện gì nó cũng nghĩ ra được. Cơ nàng vẫn tiếp tục
vẽ, vẻ mặt vẫn tươi vui. Nhưng dường như càng về sau, Linh càng thấm mệt. Cố vẽ
cho tôi một chiếc áo màu hồng thật độc đáo – màu tơi u thích, mồ hơi nó bắt đầu
lấm tấm, mặt nó đỏ lên. Dường như để tơ một chiếc áo với rất nhiều bơng hoa như
vậy là rất khó khăn. Nhưng Linh vẫn say sưa. Bàn tay nhanh nhẹn tô màu, ánh mắt
long lanh dễ thương, mái tóc lúc lắc. Cuối cùng Linh cũng hồn thành bức tranh. Nó
vui vẻ chạy ra khoe với tôi.


Sau lần tận mắt xem Linh vẽ, tôi thấy Linh thật đáng yêu. Biết đâu trong tương lai
em gái tôi lại trở thành một họa sĩ nổi tiếng….
NGUYỄN THẢO TRANG
Lớp 6A13 – THCS Giảng Võ – Hà Nội

Tả em gái Mẫu 2
Mẹ vẫn dặn: “Con là chị gái, hơn em nhiều tuổi, phải biết yêu thương mẹ và thay mẹ
lo toan cho em”. Nghe thì nặng nề chứ thực ra cả nhà đều lo toan cho em, tơi chỉ
cịn mỗi việc u em mà thơi. Mà việc đó lại q đơn giản vì trong lịng tơi lúc nào
cũng tràn đầy tình cầm yêu thương và trìu mến đối với Thư Lê – đứa em kém tôi
gần chục tuổi.
Mẹ quen gọi em là “Tấm” vì nó bé bỏng và đáng u lắm. Lâu dần rồi thành quen, cả
xóm cùng gọi em tơi bằng cái tên mộc mạc đó.

Tấm có khn mặt trịn, nước da trắng trẻo. Đơi mắt trong veo, cái miệng nhỏ nhưng
rất hay cười. Cái cười của em tôi hồn nhiên, vui vẻ và cũng dễ lây. Mẹ thường nói, đi
làm cả ngày về mệt mỏi nhưng nhìn thấy Tấm cười là tất cả tan biến hết. Có lẽ cái
vơ lí nhất trên mặt em tơi là cái mũi tẹt. Mẹ cứ ca cẩm, phàn nàn suốt: “Không biết
Tấm lấy ở đâu ra cái mũi tẹt dí tẹt dị ấy”. Tơi chẳng thấy bận tâm tới điều đó tí nào,
hình như chính sự vơ lí đó lại đem đến cho em gái tôi sự ngộ nghĩnh, dễ thương mà
chỉ có nó mới có được. Khi ăn, khi ngủ thì thơi, chứ bất cứ lúc nào chân tay nó cũng
khua khoắng khơng ngừng. Mẹ thì sợ nó giống con trai chứ bố lại khối chí cho rằng
con gái thời đại này phải mạnh mẽ, quả quyết thế mới được. Riêng tôi, chả biết ai
đúng chi thấy yêu em ghê gớm. Nó mà vắng nhà, cả nhà im ắng như Viện bảo tàng
ấy. Nó trở về, cả nhà như tỉnh dậy sau giấc ngủ, mọi người rộn rịp chạy quanh để
phục vụ, chơi đùa với em. Cả nhà ồn ã, vui vẻ, nhất là Tấm, mới ba tuổi mà cũng
nói, cũng hát sõi ra phết, chả kém ai.
Tơi thích ơm em vào lịng, nghe nó nói líu lo và hít cái mùi thơm từ da thịt em. Mà
sao em tôi thơm thế, liệu có phải tất cả trẻ em trên trái đất đều như vậy không? Tấm
cũng rất thông minh, tôi thường dạy em hát và tập nói một số từ tiếng Anh. Con bé
nói các từ tiếng Anh bằng cái giong non nớt nhưng cũng rất chuẩn.
Kỉ niệm về em trong gia đình tơi tràn đầy u thương. Duy chỉ có lần em bị bỏng là
hãi hùng nhất. Một chút sơ ý của mẹ cộng với bản tính hiếu động và bướng bỉnh của
em khiến em bị bỏng. Hai tuần nằm viện của Tấm đối với gia đình tơi bằng ngàn
năm. Khơng khí nặng nề, ủ ê bao trùm cả nhà. Tơi gần như khơng nhớ nổi mình đã
ăn, ngủ thế nào trong từng ấy ngày. Mọi sinh hoạt đảo lộn hết, gần như cả nhà tôi
sống trong bệnh viện. Tôi đấu tranh bằng được để bố mẹ cho quyền được trơng em
vào những buổi khơng đi học. Nhìn em nằm trên chiếc giường trắng tốt, nó đã bé
lại càng bé thêm, nước da xanh tái và li bì ngủ. Mẹ bảo bác sĩ cho em uống thuốc
ngủ để xoa dịu cơn đau. Nhìn cánh tay em băng kín và hàng loạt các dây truyền,
dây dẫn cắm vào đó lịng tơi như có ai xát muối, như có ai cứa ngàn vết dao. Tôi
thương và lo cho em lắm. Tôi cầu cho cái đau của em sang hết bên tôi. Tôi thầm xin
cho em tai qua nạn khỏi. Bố rất buồn và lo âu, cịn mẹ ln khóc thầm và mát lúc
nào cũng rơm rớm. Chực ai hỏi đến là khóc. Khi bác sĩ lấy da mẹ để vá cho Tấm tơi

khơng thấy em kêu đau. Mặc dù trước đó có chú bộ đội to lớn cho người em da cứ
kêu ca, rên rỉ vì đau suốt, Tơi hỏi, mẹ nói giọng đầy nước mắt: “Chẳng có nỗi đau
nào lớn hơn nỗi đau hiện tại của em con. Tôi chợt hiểu ra, tình yêu thương em của
mẹ khiến mẹ quên đi tất cả. Lịng tơi quặn lên, vừa thương em lại vừa xót mẹ.
Bây giờ Tấm lại xinh xẻo, tươi tắn như xưa. Em thường lon ton chạy ra cửa đón tơi
đi học về, líu lo chào tơi rồi nhoẻn cười với nụ cười rạng rỡ. Nó khơng chỉ là người
em gái của tơi mà nó cịn là niềm hạnh phúc của một người chị gái như tôi. Tôi sẽ cố


gắng phấn đấu để trở thành tấm gương cho em và cũng là chỗ dựa cho em sau này,
như lời bố mẹ căn dặn.
(HỒNG HOA,
Trường THCS Ngơ Sĩ Liên, Hà Nội)

Tả em gái Mẫu 3
Làm anh khó lắm
Chẳng phải chuyện đùa
Với em bé gái
Lại càng khó hơn.
Đúng vậy, làm anh thật khó nhưng đối với tơi làm một người anh tốt thật dễ dàng.
Em gái tôi năm nay lên năm tuổi. Tơi thường gọi em bằng cái tên trìu mến: bé Bờm.
Bờm dễ thương lắm! Em có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xinh, cộng với sự tinh nghịch
hiếu động khiến tôi cảm thấy. Bờm như một thiên thần nhỏ vậy!
Em có khn mặt trịn bầu bĩnh, đơi mắt trịn xoe như hai hịn bi ve, đơi mắt ấy ln
ngước nhìn với một vẻ ngơ ngác toát lên sự hồn nhiên, tươi vui của trẻ thơ. Điểm
vào đó là cặp lơng mày đậm đen tuyền. Mũi em cao và to, tôi thường dùng tay vuốt
cái mũi ấy để trêu yêu em gái. Đơi má phúng phình ửng hồng. Cái miệng nhỏ xinh
lúc nào cũng nở một nụ cười rạng rỡ để lộ ra mấy chiếc răng đang thay trông thật
đáng yêu!
Làn da em tôi mềm mịn, trắng như bông. Đơn giản thơi, bởi vì Bờm rất thích tắm,

ngày nào cũng vậy cứ đi học về là Bờm lại tắm, thảo nào lúc nào em cũng sạch sẽ
thơm tho.
Mái tóc em để dài quá vai, đen mượt được tết đuôi sam gọn gàng. Với hai cái đi
sam đó, nhìn em tơi giống như một cơ gái trên thảo ngun.
Giọng nói nhí nhảnh của Bờm khiến cho tơi lúc thì buồn cười, lúc thì rất vui. Đơi khi,
em cịn bắt chước giọng mẹ, nhại giọng bố, giả giọng ông bà và đặc biệt nhất là em
có tài nhại tiếng kêu của con chó, con mèo. Nghe em giả giọng thì thú vị vơ cùng.
Bờm khơng những là đứa bé ngoan ngỗn lễ phép mà khi ở trường Mầm non, Bờm
cũng học rất giỏi, đánh vần được cả bảng chữ cái, đọc được các số từ một đến hai
mươi. Em còn là một giọng ca vàng của lớp, được giải Nhì cuộc thi văn nghệ ở
trường Mầm non. Khi ở nhà, Bờm rất thích làm việc cùng cha mẹ, ơng bà. Có việc gì
nhỏ nhẹ mà sai, em đều làm với vẻ khối chí. Có gì ngon em đều phần tơi. Thỉnh
thoảng nghĩ ra một trị vui, Bờm muốn tơi cùng chơi bằng được. Thường vào mỗi dịp
chủ nhật, anh em tôi bày đủ trị chơi để phá phách nhưng trị mà chúng tơi u thích
nhất là trốn tìm. Mặc dù tơi chơi ln thắng em nhưng Bờm vẫn khơng hề giận dỗi
mà cịn vui vẻ chơi tiếp. Mỗi khi bắt đâu, tôi úp mặt vào tường nhưng mắt ti hí, để ý
tơi thấy Bờm bước đi nhẹ nhàng, thỉnh thoảng vẫn cịn ngó lại. Chắc lại đề phòng rồi
đây? Cái con bé này thế mà đáo để. Vậy là tơi tìm đến đúng chỗ Bờm trốn nhưng lạ
thay khơng có ai cả. Sao vậy nhỉ? Rõ ràng tơi thấy nó chui vào đây mà? Bỗng tiếng
ứ… ịa… vang lên làm tơi giật cả mình, thế là Bờm hét lên: “Bắt quả tang chơi ăn
gian nhé! Bắt quả tang anh rồi nhé!” Thế là cả anh lẫn em lăn ra sàn nhà cười sằng
sặc. Quả là một ngày vui.
Tơi cịn nhớ, Trung Thu năm trước, tôi và Bờm được bố mẹ cho đi hội rước đèn.
Bao nhiêu đèn lồng đẹp, nào rồng bay, cung đình, hổ, báo, cá heo, bao nhiêu hình
hấp dẫn làm tôi quên mất thiên chức của một người anh. Bố mẹ đã dặn dị cẩn thận
phải trơng nom em thật kĩ, thế mà chỉ vì mấy cái đèn lồng và bao nhiêu thứ đồ chơi
mà tôi đã để lạc mất em. Q hoảng hốt, tơi vội chạy đi tìm Bờm, dịng người đơng
đúc chen chúc nhau, gây khó khăn cho tôi. Tôi chạy ngược, chạy xuôi, ra vườn hoa,
khu giải trí, cuối cùng tơi thấy em đang ngồi cạnh bế cá vàng, trơng em có vẻ rất



thích thú. Tơi liền chạy lại mừng như bắt được vàng ôm lấy em, hai anh em vui
mừng dắt nhau về.
Em gái như một người bạn thân thiết của tôi. Người đã động viên mang lại cho tôi
những niềm vui, những kỉ niệm mà suốt đời có lẽ tơi khơng bao giờ quên. Tôi rất yêu
mến em gái bé bỏng của mình!



×