Tải bản đầy đủ (.docx) (10 trang)

Truyen co tich lop 1

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (76.03 KB, 10 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

1. MÌo d¹y hỉ


Xa kia, Mèo nổi tiếng là một thầy dạy võ cao siêu. Hổ to lớn phục phịch nhng khơng biết võ. Nó cậy
mình có hình dáng giống Mèo liền lân la đên gần làm quen và cuối cùng xin Mèo tuyền võ nghệ. Mèo nhận lời .
Hằng ngày, Hổ đến lớp học võ chuyên cần. Nó muốn nhanh chóng nắm đợc bí quyết võ thuật của Mèo
để làm chúa tể. Thấy hổ ham học hỏi, Mèo cũng không tiếc công sức và thời gian, dạy dỗ rất tận tình. Thấm
thoắt, Hổ đã theo gần hết khố học. Nó đắc chí về khả năng võ nghệ của mình và nghĩ rằng vốn của thầy đã cạn
rồi .


Một lần, Hổ phục sẵn, khi thấy Mèo đi qua, nó liền nhảy ra vồ Mèo rồi đuổi theo định ăn thịt. Mèo liền
chống trả quyết liệt. Nhân lúc Hổ sơ ý, Mèo nhảy tót lên một cây cao Hổ đứng d ới gầm gào, bất lực. Đến lúc đó
Hổ mới tiếc là cha học hết các mơn võ của thầy.


Sau trận ấy, Hổ xấu hổ quá. Nó chạy thật xa vào rừng và không bao giờ dám gặp Mèo nữa.
2. Cò đi lò dò


Cú mt anh nụng dõn, trờn ng đi làm về gặp một chú cò con. Cò còn nhỏ quá, cha đủ lông cánh, lại bị
rớt từ trên cao xuống nên gãy mất một chân.


Anh liền đem cị về chạy chữa ni nấng. Cị nhanh chóng trở lại bình thờng và rất biết ơn anh. Hằng ngày
anh ra đồng làm việc. Cò con trơng nhà. Nó lị dị đi khắp nhà bắt ruồi, quét dọn nhà cửa. Khi đẹp trời, anh nông
dân cho cị cùng mình ra cánh đồng. Cị tha thẩn chơi, thỉnh thoảng lại cúi xuống mị tơm bắt cá. Tình nghĩa
giữa cị và anh nơng dân thật thắm thiết.


Một hôm, cị con nhìn lên bầu trời, nó thấy từng đàn cị đang bay lợn vui vẻ. Nó nhớ lại những ngày
tháng còn đang vui sống cùng bố mẹ và anh chị em. Cị buồn lắm nhng khơng nỡ nào chia tay với ngời đã cứu
sống mình. Biết chuyện anh nơng dân khun cị nên sớm trở về với gia đình. Lúc đầu cị khơng chịu, nhng anh
cứ khuyên mãi, nó đành phải nghe theo.


Cò bay trở về cùng bầy đàn của mình vào một buổi đẹp trời. Mỗi khi có dịp là cị lại cùng cả đàn kéo đến
thăm anh nơng dân và cánh đồng của anh.



3. Thá vµ S tư


Khu rừng nọ có một con S tử rất hung dữ và kiêu ngạo. Mỗi ngày, một con thú nhỏ phải đến nộp mình
cho nó. Đâu đâu trong rừng cũng chỉ nghe tiếng than khóc. Thấm thoắt đã đến lợt Thỏ phải đi nộp mình. Thỏ
quyết tâm tìm cách hạ gục S tử.


Thỏ đến gặp s tử thật muộn. Vừa thấy bóng Thỏ, S tử đã gầm lên:
- Sao mày đến muộn thế?


Thá b×nh tÜnh tr¶ lêi:


- Tơi vừa ra khỏi cửa thì có một ông S tử khác cứ giữ tôi lại và đòi ăn thịt. Tơi nói khó mãi mới về đây để gp
ụng.


S tử gào lên :


- Sao lại có kẻ to gan, dám trêu ta. Hãy đa ta đến ngay để gặp nó.


Thỏ dẫn S tử đến một cái giếng. S tử nhìn xuống đáy giếng thấy một con S tử khác hung dữ đang chằm
chằm nhìn mình. S tử giơ tay ra doạ thì con S tử kia cũng giơ tay ra. S tử gào lên thì con S tử kia cũng gào lên
doạ nạt. Tức mình, nó liền nhảy xuống định cho con S tử kia một trận. S tử giãy giụa mãi rồi sặc nớc mà chết.
Thỏ đi loan tin vui cho cả khu rừng. Ai ai cũng mến phục tài trí của Thỏ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Có một em bé lên ba tuổi vẫn cha biết nói biết cời. Bỗng một hơm có ngời rao: Vua đang cần ngời đánh
giặc, chú bé liền bảo với ngời nhà ra mời sứ giả vào rồi nhận lời đi đánh giặc.Từ đó chú bỗng lớn nhanh nh thổi.
Đợi đến lúc đã có đủ nón sắt, gậy sắt, ngựa sắt, chú liền chia tay mẹ, xóm làng, nhảy lên ngựa sắt ra trận. Ngựa
sắt hí vang, phun lửa rồi phi thật nhanh.


Chú và ngựa đi đến đâu, giặc chết nh rạ, trốn chạy tan tác. Bỗng gậy sắt gãy. Tiện tay, chú liền nhổ ln


cụm tre cạnh đó thay gậy, tiếp tục chiến đấu với kẻ thù .


Giặc sợ khiếp vía, rút chạy dài. Đất nớc trở lại bình yên. Chú dừng tay, buông bụi tre xuống. Tre gặp đất,
trở lại tơi tốt lạ thờng. Vì tre đã nhuốm khói lửa chiến trận lên vàng óng. Đó là giống tre ngà ngày nay vẫn còn
mọc ở một số nơi ở nớc ta .


Còn chú bé với con ngựa sắt thì vẫn tiếp tục phi. Đến một đỉnh núi cao, họ dừng chân. Chú ghìm c ơng
ngựa, ngối nhìn lại làng xóm quê hơng, rồi chắp tay từ biệt. Ngựa sắt hí vang, móng đập xuống đá rồi nhún
một cái, đa chú bé bay thẳng về trời .


Ngời đời sau gọi chú là ThánhGióng.


5. KhØ vµ Rïa


Có một đơi bạn thân là Rùa và Khỉ. Rùa thì chậm chạp nhng nhanh mồm nhanh miệng, cịn Khỉ thì
nhanh nhẹn nhng tính lại cẩu thả.


Một hôm, Khỉ báo cho Rùa biết là nhà Khỉ vừa có tin mừng.Vợ Khỉ vừa sinh con. Rùa liền vội vàng
theo Khỉ đến thăm nhà Khỉ.


Đến nơi, Rùa băn khoăn không biết làm cách nào lên thăm vợ con Khỉ đợc vì nhà Khỉ ở trên một chạc
cao. Bỗng Khỉ nảy ra một sáng kiến :


- Bác cứ ngậm chặt vào cái đuôi của tôi. Tôi đi đến đâu thì bác cũng tới đó


Rùa nghe thật có lí, vội ngậm đi Khỉ. Khỉ trèo thật nhanh về nhà. Chúng vừa tới cổng vợ Khỉ đã đon
đả chạy ra :


- Chào bác Rùa, quý hoá quá. Bác là khách quý đầu tiên của vợ chồng em đấy. Bác gái ở nhà có khoẻ
khơng? Dạo này bác làm ăn thế nào?



Bản tính là ngời hay nói. Rùa qn cả việc đang ngậm đi Khỉ, liền mở miệng đáp lễ. Thế là bịch một
cái, Rùa rơi xuống đất.Thế là từ đó trên mai lồi rùa đều có vết rạn.


6. C©y khÕ


Nhµ kia cã hai anh em, bè mĐ mÊt sớm. Ngời anh tham lam còn ngời em thì thật thà hiếu thảo. Ngời anh
lấy vợ ra ở riêng, chia cho em mỗi một cây khế ở góc vờn. Ngời em liền làm nhà cạnh cây khế và chăm sóc cây.
Cây khế ra rất nhiều trái to và ngọt.


Một hơm, có một con đại bàng từ đâu bay tới. Đại bàng ăn khế và hứa đ a ngời em ra một hịn đảo có
rất nhiều vàng bạc, châu báu. Ngời em theo đại bàng bay đến hịn đảo đó và nghe lời đại bàng, chỉ lấy một ít
vàng bạc. Trở về, ngời em trở lên giàu có.


Ngời anh sau khi nghe chuyện của em liền bắt em đổi cây khế lấy nhà cửa ruộng vờn của mình.


Rồi một hôm, con đại bàng lại bay đến ăn khế. Ngời anh cũng theo đại bàng ra đảo. Nhng khác với em,
ngời anh lấy quá nhiều vàng bạc. Khi bay ngang qua biển, đại bàng đuối sức vì chở quá nặng. Nó xả cánh, ng ời
anh bị rớt xuống biển.


7. Sãi vµ Cõu


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Một con chó sói đang đói lồng lộn đi tìm thức ăn, bỗng gặp Cừu . Nó chắc mẩm đợc một bữa ngon lành.
Nó tiến lại và nói :


- Này Cừu, hôm nay mày tËn sè råi. Tríc khi chÕt mµy cã mong íc gì không ?
Cừu nhanh trí trả lời :


- Tôi nghe nói, Sói là bậc anh hùng. Trớc khi ăn Sói bao giờ cũng hát. Vậy cớ sao ăn thịt tôi mà anh
không hát lªn ?



Sói nghĩ con mồi này khơng thể chạy thốt đợc. Nó liền hắng giọng rồi cất tiếng sủa thật to.


Tận cuối bÃi ngời chăn cừu bỗng nghe tiếng gào của sói. Anh liền chạy nhanh tới. Sói vẫn đang ngửa mặt lên,
rống ông ổng. Ngời chăn cừu liền giáng cho Sói một gậy. Cừu thoát nạn.


8. Chia phÇn


Có hai ngời đi săn. Từ sớm đến gần tối họ chỉ săn đợc ba chú sóc nhỏ. Khi quay trở về, họ tìm cách chia số sóc
họ vừa săn đợc.


Họ chia đi chia lại, chia mãi mà phần của hai ngời vẫn khơng đều nhau. Lúc đầu cịn vui vẻ, sau họ đâm
ra bực mình, nói nhau chẳng ra gì. Vừa khi ấy, có một ngời kiếm củi đi qua. Anh kiếm củi liền đặt gánh củi
xuống rồi nghe hai ngời nói. Ngẫm nghĩ một lúc, anh kiếm củi lấy số sóc ra chia:


- Các anh đi săn, công lao vất vả. Mỗi anh đợc nhận một con. Cịn tơi chia giúp các anh, tơi cũng nhận
một con.


Thế là số sóc đã đợc chia đều. Thật công bằng! Cả ba ngời vui vẻ chia tay, ai về nhà nấy.
9. Quạ và Công


Ngày xa, bộ lông của Quạ và Cơng cha có màu nh bây giờ. Một hơm chúng bàn nhau đi tìm màu để vẽ lại
cho thật đẹp.


Quạ vẽ cho Cơng trớc. Quạ vẽ rất khéo. Thoạt tiên nó dùng màu xanh để tơ đầu cổ và mình Cơng. Rồi nó lại
nhẩn nha tỉa vẽ cho từng chiếc lơng ở đi Cơng. Mỗi chiếc lơng đi đợc vẽ những vịng trịn và đợc tơ màu
óng ánh, rất đẹp. Vẽ xong, Cơng cịn phải x đi phơi cho thật khơ. Đến lợt Công vẽ cho Quạ. Công vốn
không khéo tay, nên lúng túng lắm. Bỗng có tiếng lợn kêu, trong làng đang có đám. Quạ nghĩ: giá kịp thì mình
kiếm đợc bữa ngon lành. Quạ liền giục Công:



-VÏ nhanh lên. Mình không a màu loè loẹt.


Bị giục, Công lại càng lúng túng. Tiếng lợn kêu ngày một to. Quạ sốt ruột. Nó bảo Cơng đổ hết các màu lên
mình nó. Cơng khuyên mãi chẳng đợc. Nó đành làm theo lời bạn.


Cả bộ lông quạ bỗng trở lên xám xịt, nhem nhuốc. Quạ hấp tấp bay đi. Nó chẳng cịn tâm trí để ý n b
lụng lỳc ny.


10. Đi tìm bạn


Súc v Nhớm l đôi bạn thân. Chúng thờng nô đùa, hái hoa, đào củ cùng nhau.


Nhng có một ngày gió lạnh từ đâu kéo về. Rừng cây thi nhau trút lá, khắp nơi lạnh giá. Chiều đến, Sóc
chạy đi tìm Nhím. Thế nhng ở đâu Sóc cũng chỉ thấy cỏ cây im lìm. Nhím thì biệt tăm. Vắng bạn, Sóc buồn lắm.
Gặp bạn thỏ, Sóc bèn hỏi Thỏ có thấy bạn Nhím ở đâu không? Nhng Thỏ lắc đầu bảo không, khiến Sóc càng
buồn thêm. Đơi lúc nó lại nghĩ dại: hay Nhím bị Sói bắt mất rồi. Rồi Sóc lại chạy đi tìm Nhím ở khắp nơi.


Mãi đến khi mùa xn đa ấm áp đến từng nhà. Cây cối đua nhau nảy lộc, chim chóc hót véo von, Sóc
mới gặp lại Nhím. Gặp nhau, chúng vui lắm. Chúng lại vui đùa nh những ngày nào. Hỏi chuyện mãi rồi Sóc
cũng biết: cứ mùa đơng đến, họ nhà Nhím lại phải đi tìm chỗ tránh rét, nên cả mùa đơng, chúng bặt tin nhau.


11. Chuột đồng và chuột nhà


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

- Dạo này bác sống thế nào? Đa thử thức ăn của bác ra đây tôi xem nào.


Chut ng chui vo góc hang bê ra nào là những thân cây đã khô queo, nào là những củ, quả vẹo vọ. Chuột
đồng đã khó nhọc kiếm chúng trên cánh đồng làng. Chuột nhà chê:


- Thế mà cũng gọi là thức ăn à, ở thành phố thức ăn sạch sẽ, ngon lành mà lại dễ kiếm. Thôi, bác lên
thành phố với em đi, no đói có nhau.



Nghe bùi tai, Chuột đồng bỏ quê lên thành phố. Tối đầu tiên chúng đi kiếm ăn, Chuột nhà phân công:
- Em chạy vào nhà khuân thức ăn ra, còn bác tha về hang nhé.


Vừa đi một lát, Chuột nhà đã hớt hải quay lại. Một con mèo đang rợt theo. Hai con vội chui tọt vào hang.
- Chuột nhà an ủi Chuột đồng:


- Thua keo nµy ta bày keo khác. Ta sẽ đi lối khác kiếm ¨n.


Lần này chúng mò đến kho thực phẩm. Vừa lúc ấy chủ nhà mở cửa kho để lấy hàng. Một con chó dữ dằn
cứ nhằm vào hai chị em chuột mà sủa. Chúng đành phải rút về hang với cái bụng đói meo.


Sáng hôm sau, Chuột đồng thu xếp hành lý, vội chia tay Chuột nhà. Nó nói:


- Thơi, thà về nhà cũ gặm mấy thứ xoàng xĩnh nhng do chính tay mình làm ra cịn hơn ở đây thức ăn thì
có vẻ ngon hơn đấy nhng khơng phải của mình. Lúc nào cũng phải lo lắng, đề phịng. Sợ lm!


12. Anh chàng ngốc và con ngỗng vàng


Nhà kia có mét anh con ót rÊt ngèc nghÕch. Mäi ngêi gäi anh là Ngốc. Một lần vào rừng. Ngốc gặp một
cụ già. Cụ xin Ngốc nhờng thức ăn cho mình. Ngốc liền mời cụ ăn ngay, ăn xong cụ nói


- Con là ngời rất tốt. Con xứng đáng nhận đợc một món quà quý từ sau cái cây kia.


Theo hớng cụ già chỉ. Ngốc bắt đợc một con ngỗng có bộ lông vàng. Ngốc mừng quá, ẵm ngỗng về nhà.
Trên đờng anh tạt vào một quán trọ. Ba cô con gái ông chủ đều muốn có chiếc lông ngỗng bằng vàng.
Nhng khi họ đến rút lơng ngỗng thì tay liền bị dính ngay vào lơng ngỗng, khơng ra đợc.


Ngốc tiếp tục lên đờng. Anh khơng biết có 3 cơ gái lẽo đẽo theo sau. Dọc đờng có một ngời đàn ông
định kéo giúp các cô nhng tay ông ta bị dính vào ln. Rồi có hai ngời nơng dân đang vác cuốc cũng giơ tay ra


cứu ngời đàn ông nhng họ cũng bị dính tiếp. Thế là cả đồn 7 ngời kéo nhau lên kinh đô.


Vừa lúc ở kinh đô có chuyện lạ: cơng chúa chẳng cời chẳng nói. Nhà vua trao giải: Ai làm cho cơng chúa
cời thì sẽ đợc cới nàng làm vợ. Cơng chúa nhìn thấy đồn bảy ngời cùng con ngỗng đang đi lếch thếch thì buồn
cời quá. Nàng cất tiếng cời sằng sặc. Ngốc đợc gii. Anh c ci cụng chỳa lm v.


13. Ngỗng và tÐp


Một hơm, nhà
nọ có khách. Chợ thì xa, ngời vợ bèn bàn với chồng: Chẳng mấy khi bác ấy đến thăm nhà. Nhà mình đang có
đơi Ngỗng, hay là thịt đi một con đãi khách?


Đôi vợ chồng Ngỗng nghe đợc tin ấy, suốt đêm không ngủ. Con nào cũng muốn chết thay cho con kia.
Chúng cứ bàn với nhau mãi. Ơng khách lại là ngời có tài nghe đợc tiếng nói lồi vật. Cả đêm ơng khơng ngủ vì
thơng cho tình cảnh đơi Ngỗng và q trọng tình nghĩa vợ chồng của chúng.


Sáng hơm sau, ơng khách thức dậy thật sớm. Ngồi cổng đang có ngời rao bán Tép.Ơng bèn gọi vợ bạn
dậy mua Tép. Ơng nói là ông chỉ thèm ăn Tép. Chị vợ chiều khách liền mua mớ Tép đãi khách và thôi không
giết Ngỗng na.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

14. Chú gà trống khôn ngoan


Mt chỳ Gà Trống ngủ trên một cây rất cao. Có một con Cáo từ lâu đã rất thèm thịt gà. Lần này nó quyết
tìm cách lừa gà để ăn thịt. Cáo ta lân la đến gần gốc cây và nói:


- Này anh Gà Trống, anh đã nghe đợc tin gì cha? Từ ngày hơm nay, Tất cả các lồi vật sống trên trái đất
sẽ sống và không làm hại đến nhau nữa. Anh hãy nghe tôi, xuống đây. Tôi quyết không ng n anh õu.


G ỏp:



- Thế thì vui quá nhỉ !


Gà vừa nói vừa ngó nghiêng xuống đất, đề phịng. Cáo tinh mắt, nhìn thấy liền hỏi:
- Anh Gà Trống thân mến. Anh đang nhìn gì thế?


Gà Trống liền đáp tỉnh bơ:


- Có hai con chó săn đang chạy đến đây đấy.


Cáo nghe thấy vậy mặt cắt khơng cịn hạt máu, cụp đuôi chạy thẳng. Gà trống thấy vậy gọi cáo lại:
- Cậu chạy đi đâu đấy? Chính cậu vừa nói là từ giờ các lồi khơng cịn xâu xé nhau nữa cơ mà?
Cáo vừa chạy vừa quay lại nói để chữa thn:


- Nhng tôi sợ chúng cha biết tin hoà bình lại ăn thịt tôi mất thì sao?


15. Truyện kể mÃi kh«ng hÕt


Ngày xa, có một ơng vua rất thích nghe kể chuyện. Ông ra lệnh cho cả vơng quốc phải tìm ra những ngời
kể chuyện và điều quan trọng là truyện phải kể mãi khơng có kết thúc. Ai làm đợc thì sẽ đợc trọng thởng, cịn
nếu khơng sẽ bị tống giam.


Đã bao nhiêu ngời lên kinh đô thử tài và rút cục câu truyện kể dẫu hay và hấp dẫn đến đâu vẫn có kết
thúc. Ngày kết thúc câu truyện cũng là ngày ngời kể chuyện bị tống vào ngục.


Một làng kia, có một anh nơng dân rất thơng minh. Đợc biết có cuộc thi kì quặc nh vậy, anh liền lên kinh
đô và xin đợc vua cho thử tài. Anh liền bắt đầu câu truyện nh thế này:


Một con chuột bị từ hang vào một kho lơng. Nó đào xuyên qua tờng kho đến đợc nơi chứa các kho thóc.
Con chuột liền tha thóc từ kho về hang. Rồi nó lại bị từ hang đến kho thóc và lại tha thóc về hang. Rồi nó lại từ
hang đến kho thóc và lại tha thóc về hang. Rồi nó lại…



Anh nông dân cứ kể nh thế mãi. Vua muốn nghỉ, anh cũng khơng cho nghỉ, vì cha kể hết câu chuyện.
Cuối cùng, vua đành xin anh thôi kể và thởng cho anh thật nhiều thứ để anh sớm trở về q. Cũng từ đấy
ơng vua khơng cịn hay ra những lệnh kì quặc nữa.


16. Rïa vµ thá


1. Trêi mïa thu mát mẻ. Trên bờ sông, một con Rùa đang cè søc tËp ch¹y. Mét con Thá thÊy thÕ liỊn mØa
mai:


- Chậm nh rùa mà cũng tập chạy.
Rùa đáp:


- Anh đừng giễu tôi ! Anh với tôi thử chạy thi coi ai hơn?
Thỏ ngạc nhiên:


- Chú em mà cũng giám chạy thi với ta sao? Ta chấp chú em một nửa đờng đó !


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

3. Lúc sực nhớ đến cuộc thi, ngẩng đầu lên, nó thấy Rùa đã gần tới đích, bèn vắt chân lên cổ mà chạy.
Nhng đã muộn mất rồi. Rùa đã tới đích trớc nó.


17. Cơ bé trùm khăn đỏ


1. Ngày xa, có một cơ bé đi đâu cũng trùm chiếc khăn màu đỏ nên đợc mọi ngời gọi là Khăn đỏ.


2. Một hôm, bà của Khăn Đỏ bị ốm, mẹ làm bánh và bảo em mang bánh đến biếu bà, nhớ đừng la cà dọc
đờng. Khăn Đỏ vâng lời mẹ, cắm cúi đi. Dọc đờng em gặp một con chó Sói. Khơng biết Sói độc ác nên em thật
thà nói em mang bánh biếu bà và chỉ nhà bà cho Sói. Sói định bụng ăn thịt cả hai bà cháu, nên dỗ Khăn Đỏ:


- Trong rừng có hoa mn màu rực rỡ có chim hót véo von, Khăn Đỏ dừng lại ngắm cảnh đã.



Nghe lời sói, Khăn Đỏ đi vào rừng mải mê hái hoa, bắt bớm. Trong lúc đó, Sói đến thẳng nhà bà. Nó đẩy
cửa, xộc vào, đến bên giờng, nuốt chửng bà, rồi đội mũ của bà, nằm vào giờng đắp chăn lại.


3. Khăn Đỏ mải chơi mãi mới nhớ đến bà, vội ra khỏi rừng. Vào nhà bà, Khăn Đỏ đến bên giờng thì thấy
bà đang nằm, mũ trùm đầu, chăn đắp kín ngời. Nhìn thấy bà lạ quá, Khăn Đỏ hỏi:


- Bà ơi ! Sao hôm nay tai bà to thế ?
- Tai bà to để nghe cháu nói đợc rõ hơn.
- Bà ơi ! Sao hôm nay tay bà to thế ?
- Tay bà to để ôm cháu đợc chặt hơn !
- Bà ơi ! Sao hôm nay mồm bà to thế ?
- Mồm bà to để ăn cháu đợc d hn.


Nói xong, Sói nhảy phốc ra, nuốt chửng Khăn Đỏ. Ăn xong, no quá, không nê bớc nổi, nó nằm xuống
gi-ờng, gáy ầm ĩ.


4. Mt bỏc th sn đi qua nhà bà lão nghe thấy tiếng gáy lạ tai liền bớc vào nhà. Thấy Sói bác định giơng
súng bắn, nhng chợt nghĩ nó vừa ăn thịt bà cụ, bèn lấy dao rạch bụng Sói. Rạch vài mũi thì thấy chiếc khăn đỏ
choé. Rạch vài mũi nữa thì Khăn Đỏ nhảy ra, tiếp đến bà cụ. Sói chết. Bà cháu nhà khăn Đỏ cám ơn bác thợ săn
đã cứu mạng. Khăn đỏ ân hận lắm, cô bé nghĩ: Từ nay mình phải nhớ lời mẹ dặn, đi đâu khơng c la c dc
-ng.


18. Trí khôn


1. Cạnh khu rừng nọ, có một bác nông dân đang cày ruộng. Con trâu đang rạp mình kéo cày. Con Hổ
nom thấy cảnh ấy lấy làm lạ. Lợi dụng lúc vắng ngời, Hỉ tíi hái Tr©u:


- Này, Trâu kia ! Anh to lớn nhờng ấy sao chịu kéo cày cho Ngời?
Trâu đáp:



- Ngêi bÐ nhng cã trÝ kh«n.


2. Hổ khơng hiểu trí khơn là cái gì, đợi bác nông dân ra, bèn lân la đến gần hỏi:
- Ngời kia, trí khơn đâu, cho ta xem.


Bác nơng dân đáp:


- Trí khơn ta để ở nhà.
Hổ năn nỉ:


- H·y vÒ lÊy nã ra đây đi.
Bác nông bảo:


- Ta về, Hổ ăn mất Trâu cđa ta th× sao ? NÕu thn cho ta trãi lại, ta sẽ về lấy cho mà xem.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

khiếp sợ ra sức vùng vẫy. Dây trói cháy và đứt. Hổ thoát nạn, chạy thẳng một mạch vào rừng. Cũng từ đó mà bộ
lơng hổ có vằn đen.


19. S tử và chuột nhắt
1. Một hôm, Chuột Nhắt bị S Tử bắt. Chuột lạy van xin tha:


- Xin «ng tha cho t«i. T«i bÐ nhá thÕ này, ông ăn chẳng bõ dính răng.
S Tư ngÉm nghÜ mét l¸t råi tha cho Chuột. Đợc tha, chuột nói rằng:


- Cám ơn ông! Có một ngày tôi sẽ giúp lại ông.
Nghe chuét nãi, S Tö bËt ph× cêi:


- Chuột Nhắt mà cũng giúp đợc S Tử sao?



2. Một thời gian sau, S Tử bị sa lới. Nó gầm gào, vùng vẫy hết sức mà khơng sao thốt đợc, đành nằm bẹp
chờ chết. May sao, Chuột Nhắt đi qua trông thấy, chạy về ghọi cả nhà, cắn một lúc đứt hết các mắt lới. Nhờ thế,
S Tử thốt nạn.


20. B«ng hoa cóc tr¾ng


1. Ngày xa, có hai mẹ con một cô bé sống trong một túp lều. Họ phải làm lụng vất vả mới đủ ăn.
Một hôm, ngời mẹ bị ốm nặng. Khơng có tiền , cơ bé chỉ biết tận tuỵ ngày đêm chăm sóc mẹ.


Mét lÇn ngêi mĐ chỵt tØnh, nãi víi con:


- MĐ thÊy trong ngêi mƯt lắm, con mời thầy thuốc về đây cho mẹ.


2. Cụ bé vội vã ra đi. Trên đờng, cô gặp một cụ già râu tóc bạc phơ. Cụ hỏi:
- Cháu đi đâu mà vội thế ?


- Tha cụ, cháu đi tìm thầy thuốc. Mẹ cháu ốm đã lâu, bệnh mỗi ngày một nặng.
Cụ già nhận là thầy thuốc. Cô bé dẫn cụ về xem bệnh cho mẹ. Xem xong, cụ bảo:


Bệnh của mẹ cháu nặng lắm. Cháu hãy đi đến một gốc đa đầu rừng, hái cho ta một bông hoa trắng thật
đẹp, về đây để ta làm thuốc.


3. Bên ngồi trời rất lạnh, cơ bé chỉ phong phanh một manh áo mỏng. Cô chạy thật nhanh trong giá rét.
Đến gốc đa đầu rừng, quả có một bơng hoa trắng rất đẹp. Cô bé hái hoa. Bỗng cô nghe văng vẳng bên tai tiếng
cụ già:


- Mỗi cánh hoa sẽ là một ngày mẹ cháu đợc sống thêm.


Cô bé cúi xuống đếm số cánh hoa và kêu lên: Trời ! Mẹ chỉ còn sống đợc hai mơi ngày nữa!



Nghĩ một lát, cô chạy ra sau gốc đa, nhẹ nhàng xé mỗi cánh hoa thành nhiều sợi. Kì lạ thay, mỗi sợi biến
thành nhiều cánh hoa nhỏ, dài mợt và trắng bong. Những cánh hoa cứ theo cô mọc thêm ra nhiều không sao đếm
xuể. Cô bé sung sớng nâng trên tay bơng hoa q, chạy nh bay về nhà.


Cụ già tóc bạc đã đợi cơ ở cửa. Cụ nói:


- Mẹ cháu đã khỏi bệnh. Phần thởng cho tấm lòng hiếu thảo của cháu đấy.


Từ đó, hằng năm, về mùa thu, thờng nở những bơng hoa có nhiều cánh nhỏ dài và mợt, rất đẹp. Đó chính
là những bơng hoa cúc trắng.


21. Niềm vui bất ngờ


1. Vào một buổi sáng, cô giáo Mĩ dẫn các cháu mẫu giáo đi qua Phủ Chủ Tịch. Các cháu thích lắm reo
lên:


- A ! Nhà bác Hå !


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

2. Cô giáo đang lúng túng thì cánh cửa Phủ Chủ Tịch bỗng từ từ mở. Một đồng chí cán bộ vui vẻ mời cơ
giáo cho các cháu vào thăm nhà Bác. Vừa thấy Bác, các cháu đang đi theo hàng đôi đã reo lên:


- A, B¸c Hå ! B¸c Hå !


Các cháu ùa đến quanh Bác. Bác Hồ râu tóc bạc phơ, tơi cời đón các cháu. Bác hỏi:
- Các cháu có ngoan khơng ?


- Tha Bác, có ạ - Tất cả đồng thanh trả lời.
- Bây giờ các cháu thích gì nào ?


- Chóng cháu thích vào thăm nhà Bác ạ !


- Chúng cháu thích vào thăm vờn Bác ạ !


Bác dắt tay hai cháu nhỏ nhất, các cháu khác xúm xít theo Bác ra vờn em hai cây vú sữa miền Nam và
thăm ao cá Bác nuôi. Bác dặn các cháu phải ngoan ngoÃn, sạch sẽ, vâng lời cô gi¸o.


3. Đã đến giờ Bác phải chia tay các cháu. Cô giáo cho các cháu ra về. Bác vẫy tay chào. Các cháu cũng l
-u l-uyến ngoảnh lại vẫy vẫy những bàn tay bé xí-u chào Bác.


22. Sãi vµ Sãc


1. Một chú Sóc đang truyền trên cành cây bỗng rơi đúng đầu một lão Sói đang ngái ngủ. Sói chồm dậy,
định chén thịt Sóc, Sóc van nài:


- H·y th¶ tôi ra nào !
Sói nói:


- c ta s th, nhng ngơi hãy nói cho ta biết: vì sao bọn Sóc các ngơi cứ nhảy nhót vui đùa suốt ngày,
cịn ta, lúc nào cũng thấy buồn bực ?


Sãc b¶o:


- Thả tơi ra đã tơi sẽ nói.


2. Sói thả Sóc ra. Sóc nhảy tót lên cây cao, rồi đáp vọng xuống:


- Anh buồn vì anh độc ác. Sự độc ác thiêu đốt tim gan anh. Cịn chúng tơi lúc nào cũng vui vì chúng tơi
tốt bụng, khơng làm hại ai cả.


23. Dª con nghe lời mẹ
1. Sắp đi kiếm cỏ, Dê mẹ dặn các con:



- M i vng cỏc con nh phải đóng chặt cửa. Ai lạ gọi cửa, các con không đợc mở cửa.
Đi đợc một lát, Dê mẹ trở về và cất tiếng hát gõ cửa:


Các con ngoan ngoãn
Mau mở cửa ra
Mẹ đã về nhà
Cho các con bú.


Dê con tranh nhau mở cửa đón mẹ vào. Chúng bú mẹ no nê. Thế rồi Dê mẹ lại đi.


2. Một con Sói đứng rình đã lâu. Đợi Dê mẹ đi rồi, nó rón rén đến tr ớc cửa, vừa gõ cửa vừa giả giọng Dê
mẹ hát bài hát mà nó vừa nghe lỏm:


Các con ngoan ngoãn
Mau mở cửa ra
Mẹ đã về nhà
Cho các con bú.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Đợi mãi chẳng làm gì đợc, Sói đành cúp đi lủi mất.


3. Dê mẹ về gõ cửa và hát. Đàn dê con nhận ra giọng mẹ ngay. Chúng mở cửa, tranh nhau kể cho mẹ
nghe chuyện Sói đến nhng chúng khơng bị mắc lừa. Dê mẹ âu yếm khen các con thật khôn ngoan và bit nghe
li m.


24. Con Rồng cháu Tiên


1. Ngày xửa ngày xa, có chàng Lạc Long Quân, vốn là Rồng ở dới biển, sức khoẻ kì lạ. Chàng kết duyên
cùng nàng Âu Cơ, vốn là Tiên trên núi.



Chẳng bao lâu, Âu Cơ mang thai và đẻ một bọc trứng. Bảy ngày sau, từ cái bọc ấy nở ra một trăm ng ời
con trai khoẻ mạnh.


Gia đình họ sống rất đầm ấm, hạnh phúc. Nhng Lạc Long Quân vẫn khôn nguôi nhớ biển. Một hôm,
chàng hoá thành Rồng bay ra biển. Âu Cơ và đàn con ở lại. Vợ nhớ chồng, con ngóng bố. Mẹ con nàng Âu Cơ
bèn trèo lên đỉnh núi cao gọi Lạc Long Quân trở về.


2. Lạc Long Quân từ biển bay lên núi gặp lại vợ con. Hai vợ chồng bàn với nhau: Rồng với Tiên quen
sống ở hai vùng khác nhau. Ta nên chia đôi đàn con, một nửa theo mẹ lên núi, một nửa theo mẹ xuống biển. Khi
nào gặp nguy biến thì báo cho nhau biết để cứu nhau.


Thế là hai ngời cùng bầy con chia nhau lên rừng xuống biển. Riêng ngời con trai cả ở lại đất Phong
Châu, đợc lên làm vua nớc Văn Lang. Đó là Vua Hùng thứ nhất.


Vì thế ngời Việt Nam ta từ Bắc vào Nam đều cho mình là Con Rồng cháu Tiên, đều gọi nhau là đồng
bào.


25. C« chủ không biết quý tình bạn


1. Ngy xa, cú mt cô bé nuôi một con Gà Trống đẹp tuyệt vời: mào nó đỏ chót, bộ lơng sặc sỡ, bóng nh
bơi mỡ. Mỗi sớm thức dậy,Gà Trống gáy vang: ị..ó…o! đánh thức cơ bé. Rồi nó chạy đến bên cơ, mổ thóc trong
lịng bàn tay cơ.


2. Một hơm, cơ bé nhìn thấy một con Gà Mái trong vờn nhà bà hàng xóm. Cơ thích Gà Mái q liền đem
đổi Gà Trống lấy Gà Mái.


Chả ngày nào gà mái quên đẻ trứng. Đẻ xong, nó cục ta cục tác mời cơ bé ăn trứng. Cô bé ăn trứng rồi
ôm Gà Mái vào lịng, vuốt ve bộ lơng mợt mà của nó.


3. Nhng ít lâu sau, thích con Vịt của ơng hàng xóm, cơ bé lại đem đổi Gà Mái lấy Vịt.



Từ đó, ngày ngày cơ cùng Vịt ra sơng tắm. Vịt bơi bên cô, kêu quàng quạc…Nhắc cô đừng bơi ra xa.
4. Một hơm, có ngời đến chơi, dắt theo một chú Chó nhỏ rất đẹp. Cơ bé lại đem Vịt đổi lấy Chó con. Ơm
ngời bạn nhỏ vào lịng cơ bé nói:


- Lúc đầu, chị có Gà Trống. Sau chị đổi Gà Trống lấy Gà Mái. Rồi chị lại đổi Gà Mái để lấy Vịt. Bây giờ
chị thích Chó con lắm nên đã đổi Vịt để lấy Chó con đấy.


5. Chó con nghe vậy liền cúp đi lại, chui vào gầm ghế. Đến đêm, nó cạy cửa trốn đi. Chó con bảo: Tơi
khơng muốn kết bạn với một cơ chủ khơng biết q tình bạn.


S¸ng ra, tØnh dậy, cô bé ngạc nhiên thấy chẳng còn ngời bạn nào bên mình cả.
26. Hai tiếng kì lạ


1. Pao- lích giận cả nhà nên bỏ ra cơng viên. Một cụ già đang ngồi nghỉ, nhìn gơng mặt đỏ gay của cậu,
tò mò hỏi truyện. Cậu bực tức kể: Cậu bỏ nhà đi vì ở nhà khơng có ai yêu cậu. Chị Lê- na có cả một nắm bút chì
màu nhng chả cho cậu lấy một cái. Anh trai đi bơi thuyền cũng không cho cậu đi theo. Cả bà cũng đuổi cậu ra
khỏi bếp chỉ vì một củ cà rốt.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

- Ta sẽ dạy cháu nói hai tiếng kì lạ để thực hiện đợc những điều cháu muốn.


Pao-lích ngạc nhiên khơng hiểu hai tiếng đó là hai tiếng gì. Cụ già bèn thì thầm vào tai cậu. Sau cùng cụ
dặn:


- Nhng cháu phải nói hai tiếng đó thật dịu dàng, vừa nói vừa nhìn vào mắt ngời ta.


2. Pao-lích chạy về nhà. Chị Lê-na đang ngồi vẽ trớc một đống bút màu. Thấy Pao- lích, chị vơ vội bút
thành một đống và lấy tay che lại. Pao-lích bèn nhìn vào mắt chị, nói dịu dàng:


- ChÞ vui lòng cho em mợn một cái bút nào!



Lê-na ngạc nhiên, mở to mắt, nói khẽ với cậu: Em lấy đi. Pao-lích vui mừng chọn lấy một cái bút chì màu xanh,
rồi trả lại ngay cho chị.


3. Muốn thử tiếp phép màu của hai tiếng kì lạ, cậu bèn vào bếp tìm bà, nhìn vào mắt bà cậu dịu dàng nói:
- Bà vui lòng cho cháu một mẩu bánh nhé.


Bà cời và chọn cho Pao-lích chiếc bánh vàng nhất.


4. n bữa tra, biết anh sẽ lại đi bơi thuyền, Pao-lích đặt tay lên vai anh, hỏi:
- Anh vui lòng cho em i vi nhộ!


Anh cậu hơi chau mày. Chị Lê-na và bà xin anh cho cậu đi cùng. Pao-lích lại nãi:
- Anh vui lßng nhÐ !


Thế là anh cậu đồng ý. Hai tiếng “vui lịng” thật là kì diệu. Pao-lích chạy tới cơng viên để cảm ơn cụ già
nhng cụ khơng cịn ở đấy nữa.


27. Sù tÝch da hÊu


1. Ngày xa, có một ngời tên là Mai An Tiêm đợc vua nhận làm con nuôi. Một hôm, trong bữa tiệc thết
khách, An Tiêm nói các thứ trong nhà đều do mình làm ra.


Một viên quan vốn ghen ghét An Tiêm bèn về tâu với vua. Vua nổi giận, đày An Tiêm tới một đảo hoang.
2. Vợ khóc, An Tiêm bo vi v:


- Còn hai bàn tay, ta còn sống ®


An Tiêm uốn cung, vót tên để bắn chim làm thức ăn hàng ngày; dựng nhà bằng tre, gỗ, cỏ gianh trong
rừng. Chàng đóng khung cửi để vợ dệt cỏ cói phơi khơ để làm vải may quần áo.



Một hôm, An Tiêm bắt đợc mấy hạt màu đen do chim nhả ra. Chàng đem trồng ở vờn, bụng nghĩ thầm:
Thứ quả này chim ăn đợc ắt ngời cũng ăn đợc.


ít lâu sau, hạt mọc thành cây rồì đơm hoa kết quả. Quả có vỏ màu xanh thẫm nh ng khi chín bổ ra có ruột đỏ, cùi
trắng, hạt đen nhánh. Ăn thấy ngọt và mát. Đó là giống da ngày nay.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×