Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Hay viet bai van ta nguoi than yeu va gan gui nhat voi minh ong ba cha me

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (64.63 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<i><b>Hãy viết bài văn tả người thân u và gần gũi nhất với mình (ơng, bà, cha, mẹ..)</b></i>
“Nhớ ngày xưa khi cịn bé, mẹ ơm ấp tơi những lúc trời lạnh. Mẹ kể cho tôi nghe những
câu chuyện cổ tích ly kỳ, hấp dẫn bằng giọng nói trầm ấm. Đơi mắt mẹ u thương nhìn
tơi trìu mến. Đơi mắt đen láy làm cho mẹ thật thông minh. Cả những lúc chui vào trong
chăn cùng mẹ, tôi cảm nhận được hơi thở ấm nồng, nhè nhẹ. Mẹ muốn tôi ngủ yên, ngủ
say để sáng mai cịn đi học sớm, khơng bị thiếu ngủ…”. Có những điều khơng cần phải
nói ra, tuy con cịn nhỏ, con cũng có thể cảm nhận được!


“Những lần tơi ốm, mẹ thức trắng cả đêm để săn sóc tơi. Sáng dậy, đơi mắt mẹ trũng
xuống vì thiếu ngủ. Tôi hiểu được, mẹ lo lắng cho tôi thế nào. Những hơm đó, trơng mẹ
xanh xao q. Hơm nào tôi làm bài muộn, mẹ luôn nhắc nhở, lo lắng, thúc giục tôi ngủ
sớm để ngày mai đi học. Cịn những lần bị điểm kém, mẹ khơng bao giờ mắng tôi. Mẹ
kiên nhẫn, giảng lại cho tôi từng ly từng tí cho đến khi tơi hiểu thì thơi. Mẹ ln nói với
tơi: Con cố găng ngoan ngỗn, đừng để mẹ mất kiên nhẫn. Mẹ đánh con là mẹ đánh
chính mẹ…”


Tơi đã khóc khi đọc những lời văn của con gái. Bài văn tràn đầy những cảm nhận chân
thực của con về những việc tôi làm hàng ngày. Những câu nói, những cử chỉ, những
hành động của tôi đều được con lần lượt kể lại bằng ngơn từ của chính mình.


“Dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày mẹ đều dành thời gian nói chuyện với tơi. Có chuyện gì,
dù xấu hay tốt, tơi đều kể với mẹ. Trước khi thi, mẹ cùng ôn bài với tôi. Mẹ vuốt ve tôi
bằng đôi tay trắng mịn màng và dặn: Nhớ đọc lại kỹ bài làm để dành cho mẹ một điểm
nhé, mèo con! Mẹ đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh để chiến thắng. Cứ mỗi lần nhớ về
khn mặt trịn trịn, bầu bĩnh của mẹ, tôi lại tự nhủ: Phải chiến thắng, Phải chiến
thắng….!”


Tôi thường tự nhủ, điều thành công nhất của tôi trong việc dạy con từ trước tới nay là
con tôi coi tôi như một người bạn thân, không giấu tôi dù là chuyện buồn hay vui. Tôi
tâm niệm, để giữ được thói quen đó của con, tôi không được gây sức ép cho con bất kể
chuyện gì, đặc biệt chuyện học hành. Giao tiếp hàng ngày với con rất quan trọng, mẹ


con tôi thường nói đùa: Tâm tính con như mặt nước phẳng lặng. Con chỉ hơi gợn sóng là
mẹ biết liền!


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Trái tim tơi thắt lại khi đọc đến những dịng này. Sau khi bác giúp việc bị ốm cách đây 6
tháng, vào thời điểm con lớn lên cấp 2, con nhỏ bắt đầu vào lớp 1, ngoài giờ làm việc,
tơi phải đảm đương nhiều việc nhà hơn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc 2 tiếng buổi
tối rảnh rỗi với con trước đây bị chia sẻ làm ba, hai phần cho bé nhỏ và một phần cho bé
lớn. Đơi lúc thấy con tủi thân, tơi giải thích cho con qua loa: em còn nhỏ, chưa biết đọc,
biết viết, mẹ phải bên em, giống như bên con 5 năm trước đây… Tôi rất sợ con phụ
thuộc vào tơi nhiều q nên đặt mục tiêu rèn luyện tính tự lập cho con lên hàng đầu. Vì
vậy, tơi tránh những động chạm tình cảm, dù con là con gái. Hay là tôi ngụy biện, tôi đã
trở thành một người mẹ khô khan mất rồi? Giai đoạn dậy thì là giai đoạn đặc biệt của
con với nhiều biến chuyển tâm sinh lý. Vậy mà tôi lại dần dần xa con. Tôi mải mê bon
chen kiếm tiền để lo cho tương lai của con mà quên mất dù ở lứa tuổi nào, con cũng rất
cần hơi ấm của mẹ. Tôi mải mê với cơm áo gạo tiền, đơi khi về nhà nổi nóng và tức giận
vơ cớ khi những việc ở cơ quan không như ý muốn, khi mục tiêu tài chính của tơi khơng
đạt được. Đôi khi tôi nhận ra sự sợ sệt của con, nhưng tơi xoa dịu lương tâm bằng câu
nói “Tất cả vì tương lai tốt đẹp của con”. Tơi đã làm con sợ, con không kể cho tôi nghe
những câu chuyện dài lê thê trên lớp hay những buồn vui của con nữa… Cho dù con đã
rất rộng lượng cho tơi một câu an ủi “Tình u của mẹ dành cho con khơng thay đổi”,
tơi vẫn nhìn lại những gì mình đã làm và thấy rằng mình đã rất khác hình ảnh người mẹ
trong tâm trí con, hình ảnh người mẹ “ngày xưa” của con! Tơi đã sai khi nghĩ rằng, con
tôi đã lớn, tôi cần kiếm tiền để lo cho con đi du học. Tôi quên mất rằng, con tôi cần hơi
ấm và sự động viên của tôi hơn là cần những sắp đặt tương lai của tôi!


Cám ơn đề văn của cô giáo, cám ơn những lời văn tha thiết của con. Con đã có những
con sóng lớn trong suy nghĩ và tôi đã bỏ qua một thời gian dài! Tôi biết mình phải làm
gì để có thể là người mẹ tốt nhất của con trong lúc này! Con gái à, con ln là nữ hồng
trong thế giới của mẹ!



</div>

<!--links-->

×