Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

ke lai ki niem ngay dau tien di hoc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (73.29 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học.</b>


Hằng năm, cứ mỗi lần thấy những chú ve con kết thúc 'bài
đồng ca mùa hạ' , thế là mùa thu sắp tới. Vào những ngày thu khí
thật se lạnh, bầu trời quang đãng, những làn gió nhẹ lướt qua làm
cho lịng tơi lại nao nức những kỉ niệm khó qn của buổi tựu
trường.


Buổi tối hơm ấy, với tâm trạng náo nức tôi đang chuẩn bị
sách, vở mới để ngày mai đến trường. Trong khi đó bà nội của tôi
đang vá lại chiếc cặp sách đã bốn năm cho tơi, vì nhà q nghèo
túng nên cơ ba hàng xóm đã đã cho tơi một đơi dép mới tinh, thật
vui thật vui tơi đã có đủ đồ dùng để đến trường. Đang trong niềm
vui tọt đỉnh thì bà tơi nhìn tơi với cặp mắt thật âu yếm với hai hàng
nước mắt chảy dài theo nụ cười không trọn vẹn. Tơi và bà tơi ơm
nhau khóc từ lúc nào khơng biết, đêm đó tơi tơi khơng sao ngủ
được, cứ trằn trọc mãi mà bên tai cứ vang vãn câu hát:'Ngày đầu
<i>tiên đi học, mẹ dắt em đến trường em vừa đi vừa khóc mẹ dỗ dành</i>
<i>u thương'.</i>


Sáng hơm đó sau khi đã chuẩn bị xong, bà tiễn tôi ra tận ngõ
vì tuổi già nên bà khơng đi ra ngồi nhiều. Tôi đi trên conđường
làng dài quanh co từng lũy tre xanh, trên đường những chiếc lá tre
đã rụng nhiều làm cho tơi cảm thấy có gì khác so với ngày thường.
Thỉnh thoảng tôi bắt gặp những em bé được bố, mẹ dẫn đi mà tơi
thèm, tơi thấy mình thật trống vắng và cô đơn.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Tôi đang chăm chỉ nghe thầy hiệu trưởng phát biểu thì cái Tí
con của dì Sáu chạy tới thở hồng hộc nói:


-Anh Hai ơi, ba… ba anh bị… cơng an bắt đi rồi.


-Vì sao bị bắt?


-Em khơng biết


-Thơi em về trước đi.


Sao lịng tơi lúc này rất đỗi bàng hoàng; từ nhỏ đến lớn ông
chưa hề dẫn tôi đi chơi hoặc cho tôi một đồng q và cũng chính vì
ơng mà mệ tơi đã bỏ đi biệt tích suốt mấy năm trời. Thế rồi tôi
chẳng để ý đến và lặng lẽ ngồi, đột nhiên vang lên một bài thơ:


<i>Công cha như núi Thái Sơn</i>


<i>Nghĩa mẹ như nước ở ngồi biển Đơng</i>
<i>Núi cao biển rộng mênh mơng</i>


<i>Cù lao chín chữ ghi lịng con ơi.</i>


Bài thơ này sao mà ấm áp biết chừng nào, tôi bật khóc và
chạy về thật nhanh. Tơi vẫn biết lần này trở về là sẽ không bao giờ
đến trường được nữa. Tơi khóc nức nở sao số phận lại đối xử với
tôi bất công quá.


</div>

<!--links-->

×