Tải bản đầy đủ (.docx) (1 trang)

ffffs

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (32.41 KB, 1 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Văn chương hả? Nghệ thuật ư? Cả thơ ca nữa! Rốt cuộc thì bao nhiêu sáng tác
là có từng ấy định nghĩa. Nghệ thuật sinh ra từ cái hỗn mang bên trong nhân trật
tự, là biến thiên tinh vi của trái tim nhưng là tầng đá trầm tích kiên cố của cuộc
đời. Nói như thế khơng có nghĩa nghệ thuật là gió nước cơ hồ khơng thể nắm
bắt. Nếu trong một ngày nào đó bất mãn với cuộc sống, những ước mơ bị dập
vùi bởi định kiến xã hội và cái khung tư tưởng của người đi trước, bạn lạc lối
trong đường hầm tăm tối, chợt nhận ra một tia sáng cuối đường đang cưu mang
niềm hi vọng của chính mình thì bạn ơi – đó là văn chương!


Bánh xe lịch sử tuyệt nhiên không để lại dấu vết trên đoạn đường nó đã đi qua,
chỉ có dấu vết để lại trên bánh xe. Những tài sản vật chất của thời đại kí gửi trên
đó sẽ rơi rớt vào một ngày khơng xa, nhưng văn chương chân chính, giống như
một thứ kim loại kết dính được tơi luyện từ chính ngọn lửa nhiệt huyết trong trái
tim con người, nó bám lấy và sẽ bám mãi cho đến ngày bánh xe đi đến cuối con
đường mà nhân loại phải đi qua.


này thì có ích...


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×