Tải bản đầy đủ (.docx) (1 trang)

ta con song que huong

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (36.3 KB, 1 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

“Q hương tơi có con sơng xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre…”


Đó là ‘những câu thơ ca ngợi quê hương của một nhà thư Giang Nam. Nhưng đối với tơi, khơng có cái
gì quyến rũ, nhớ thương bằng biển. Biển là quê hương tôi, q hương Vũng Tàu.


Biển, thủy chung đơn hậu! Đã có người tặng cho nó vần thơ:
“Khi ra biển mới thấy biển đẹp


Khi ngắm biển mới thấy biển hiền”.


Một ngày xuân ấm áp, khi ngắm biến, bạn sẽ thốt lên: “Biển tuyệt đẹp!”. Phải chăng cái đẹp ấy là do
tạo hóa ban tặng con người.


Biển nên thơ vào những buổi chiều tà, biến dạt dào vào những lúc bình minh thức dậy, biển chói lọi
khi mặt trời chiếu xuống làm xuất hiện vô vàn những hạt kim cương trong những ngày đẹp nắng.
Nhưng đâu phải cái đẹp đó theo một khn mẫu nhất định.


Sáng sớm, khi bình minh ló dạng, ơng mặt trịi có màu hồng đào như lịng quả trứng gà thì biển đã
dâng trào sức sống. Nó ào dậy với niềm tin mãnh liệt đón chào ngày mới. Phía tít trời xa, biển như
một dải lụa đào rực rỡ. Nhưng lùi về phía bờ, biển là một dải băng vĩ đại tô nhuộm bởi một màu xanh
biếc, càng vào trong, càng nhạt dần. Hình như biển là một người khổng lồ khốc tấm áo đủ màu khoe
mình trong vũ trụ bao la. Sóng như con trăn ưỡn mình múa lượn, đuổi xô nhau tung bọt trắng vào bờ.
Mặt trời càng lên cao, nước biển càng lóng lánh. Biển lộng lẫy trong bộ áo vàng rực rỡ. Muôn vàn hạt
bụi li ti nhảy nhót tung tàng trên đầu con sóng. Bãi cát liền bờ càng vàng rực lên dưới ánh nắng chói
chang của ơng mặt trời. Trong các kẽ đá, tiếng nước biển va đập ầm ào như những lời tâm sự.
Đối với tôi, biển là người bạn gần gũi, thân yêu nhất. Người bạn đó dịu dàng, chân thật trong những
buổi chiều tà thường thủ thỉ trò chuyện vui buồn cùng tơi.


Biển có cái đẹp vừa hiền hịa vừa mạnh mẽ, đồng thời lại mang trong mình cả kho tài nguyên phong
phú. Kho tài nguyên đó làm giàu thêm cho cuộc sống. Biển hiền lành, chăm chỉ, giản dị như người


dân Vũng Tàu. Quê tôi đâu chỉ có biển mà cịn bao phong cảnh hữu tình: Bạch Dinh, Núi Lớn, Thích
Ca Phật đài… Bao cơng trình kiến trúc của người xưa. Có cái nguy nga tráng lệ, có cái giản dị, hiền
hịa.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×