Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

TU SU NGHE GIAO

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (53.18 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>TỰ SỰ NGHỀ GIÁO</b>


Ba tháng hè đã trôi qua, thời gian cứ thế chầm chậm qua đi, ba tháng là một
khoảng thời gian rất dài đối với tôi củng như các thầy cô giáo khác, tôi mong đến
ngày tựu trường, cái ngày mà toàn thể học sinh và giáo viên trên cả nước tập trung
đến trường.... ôi cái khơng khí ấy, cái ngày ấy, những cái bắt tay, cái gật đầu,
những nụ cười thân thương lại hiện về sau ba tháng trời ... ôi vô số chuyện để đem
ra chia sẽ cho nhau sau ba tháng "tích góp".


Nhìn mấy em học sinh cứ khoanh tay cúi đầu "Chào cơ, chào Thầy".. ơi cái
cảm giác đó lại sung sớng và vui biết bao. Trong cuộc đời nghề nhà giáo, điều làm
tôi ấn tượng nhất là những ngày được đứng trên bục giảng...Hồi còn nhỏ, lúc được
mẹ đưa đến trường để nhập học...ôi cái "Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay tới
trường..." nó vừa lo sợ vừa mừng rỡ, rụt rè, bẻn lẽn... Rồi thời gian củng qua đi, và
cứ thế từng năm từng lớn khôn và càng dẫn tơi bước vào đời gần hơn. Trong thời
gian cịn là học sinh, cái khoảnh khắc biến đổi con người từng cấp, từng giai đoạn,
từng quá trình tác động vào tâm trí con người, cái thời gian mà khơng biết bao
nhiêu là buồn vui lẫn lộn, cái thời "Nhất Quỉ, nhì ma, thứ ba học trị..." tại sao hồi
đó mình khơng được chín chắn, khơng được hồn thiện hơn... và sau đó nghĩ lại
thấy cuộc đời học sinh đúng là một q trình đào tạo con người. Cho đến hơm nay
tơi vẫn ln tâm huyết trong lịng về cái nghề giáo viên là một nghề cao cả, nghề
mà đào tạo cho con người chưa biết gì thành một con người hồn thiện và thành
những người giúp ích cho xã hội, được xã hội phân công phụ trách nhiều lĩnh vực;
tất nhiên là khơng hồn tồn tuyệt đối, vì cuộc sống mà, có một số bạn vì hồn cảnh
gia đình q khó khăn nên bỏ học giữa chừng, một số bạn quá cá biệt không muốn
đi trên con đường học vấn nữa, và như thế là xã hội lại tạo cho những người ấy có
con đường đi khác hẵn, có người sống có tham vọng thì người ta thành cơng, cịn
một số ít thì thả lõng theo giịng chảy của thời gian...và chuyện gì đến nó sẽ đến.


Hồi cịn đi học, Thầy Cô luôn dạy chúng ta phải biết ngẩng đầu trước thất
bại, đừng dừng lại khi phía trước cịn nhiều lắm những chông gai… và đến bây giờ,


đã được nửa cuộc đời tôi đã sống như lời Thầy Cô dạy...


Đúng là "Không thầy đố mầy làm nên" câu tục ngữ này thì khơng thể nào
phân tích được, vì nó quá đúng, quá chuẩn, tất cả mọi thứ trong cuộc sống của
chúng ta đều được luận từ câu tục ngữ này, từ những bước chân đầu tiên, từ những
phát âm đầu tiên của con người củng phải có người dìu dắt, người bày... Vậy cha
mẹ ta củng là những người thầy, đến trường thì thầy cơ cho chúng ta cái chữ, cái
kiến thức, về nhà cha mẹ ta cho chúng ta sự trưởng thành của con người. Vì vậy ta
muốn trở thành một con người có ích cho gia đình và xã hội trước hết phải là một
người có Giáo dục.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

giáo nhiều hơn thì những giọt nước mắt của cơ sẽ ít lăn trên gị má nhiều hơn, Tuy
nhiên đơi lúc cơ hạnh phúc q thì nước mắt cơ cũng thi nhau chảy trên gương mặt
ấy, có những kỹ niệm buồn và những kỹ niệm vui không bao giờ quên, làm nghề
nhà giáo mà, ai không tránh khỏi những điều đó.


Đối với bản thân tơi, một năm học trơi qua là một năm tơi tích góp được rất
nhiều kỹ niệm vui buồn, đơi lúc có những việc học sinh làm tơi q thất vọng,
nhưng có những việc học sinh làm tôi không thể nào mà quên được vì quá hạnh
phúc, hạnh phúc nhất của nghề nhà giáo là thấy những học trị của mình ngày một
thành cơng.


Trong q trình dạy và học đơi lúc củng có những "Tai nạn nghề nghiệp"
chẵn hạn như: Ở lớp cơ nói một cách khác nhưng học sinh lại suy nghĩ một kiểu rồi
về nhà nói lại với phụ huynh, nhiều phụ huynh có thành kiến với cơ giáo thì bắt đầu
"chuyện bé xé to" ... rồi làm ảnh hưởng đến tâm lý và việc dạy học của cơ trị, cái
đó gọi là "Tai nạn nghề nghiệp" và những cái tai nạn này thì chắc hẵn ai đứng trên
bục giảng cũng đều phải trải qua.


Bởi vậy chúng ta nên trân trọng và u q những gì xung quang chúng ta,


hãy biết trân trọng những điều tưởng như rất bình thường nhưng vơ cùng quý giá.
Bởi có một ngày, yêu thương cũng có thể là quá muộn… khi mà hợt hời và vô tâm
đã bỏ xa khoảng cách giữa những con người.


Khi đứng trên bục giảng, tôi luôn là một người rất nghiêm khắc với học sinh,
nhưng khi ngồi tâm sự với học trị thì tơi là một người bạn, người mẹ... để làm cho
tâm lý học trị của mình bớt căng thẳng và từ đó tình cảm giữa cơ trị ngày càng
thân thiết hơn, và nắm bắt được tâm lý từng học trị, từ đó mình lại có biện pháp
giảng dạy để cho học trị mình tiếp thu hơn.


Đến bây giờ, tôi vẫn luôn cảm ơn tất cả những người Thấy, người Cô đã
luôn dành tặng cho tôi những chìa khố trong cuộc sống, những tình cảm tuyệt vời
nhất. Cảm ơn những người đã giúp nuôi dưỡng và dẫn dắt ước mơ của tôi thành
hiện thực, những người đã dốc hết tâm sức vì một thế hệ tương lai. Chúc các thầy
cô ngày 20/11 vui vẻ, hạnh phúc và tiếp tục sự nghiệp trăm năm trồng người. xin
kính dâng lên các Thầy Cô và đồng nghiệp những bông hoa tươi thắm và những lời
cầu chúc tốt đẹp nhất.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×