Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

abcxyz

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (57.52 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Quang Minh, ngày 5 tháng 11 năm 2015
Cơ kính u của con!


Một mùa đơng nữa lại về trên đất Bắc. Những chiếc là thu cuối cùng xào xạc
dịu hiền trong ánh nắng vàng le lói. Những cơn gió may mơn man khơ khốc thổi
lộng, cuốn tung những cánh hoa đã tàn lên khoảng không chơi vơi, reo vào lịng
người những cảm xúc miên man khó tả. Kỉ niệm xưa một lần nữa lại rộn ràng và
rạo rực trong trái tim con…


Mùa đơng năm ngối, cô đã chia tay mái trường này, chia tay con, chia tay
tất cả những người học sinh mà cô vô cùng yêu thương. Giờ đây, đông lại về, con
lại thấy man mác buồn. Đã gần một năm trôi qua… Nhưng thời gian nào có thể
xóa nhịa những dấu ấn trong lòng con, và bây giờ, trái tim con đang nghĩ về cô -
một người cô hiền hậu luôn yêu thương con, một người mẹ vĩ đại và vơ cùng tuyệt
vời trong tâm trí con.


Cơ của con, người cơ ln hiền hậu, dịu dàng, ln chăm sóc dạy bảo con.
Con vẫn nhớ cái ngày mà con đặt chân vào ngưỡng cửa mái trường Trung học Cơ
sở Quang Minh, con đã được đón nhận ánh mắt dịu dàng và nụ cười hiền hậu của
cô. Ngay từ phút giây ấy, dù chỉ là một cô học trò lớp 6 vẫn còn rụt rè, e thẹn và
sợ hãi nhưng con đã cảm nhận được tình yêu thương cao cả mà cô dành cho chúng
con. Cô là người mẹ thứ hai của con, luôn yêu thương và dạy bảo cho con rất
nhiều điều.


Với con, cô là một người thầy tuyệt vời. Bao nhiêu năm gắn bó với trường
THCS Quang Minh, cơ đã dìu dắt ngơi trường này ngày một trưởng thành và vững
mạnh hơn. Ngày hôm nay, con được ngồi trong lớp học khang trang này, dưới mái
trường thân yêu này, không thể không kể đến công ơn rộng như biển trời của cô.
Cơ ln tâm huyết với nghề, tận tụy hết mình vì lớp học trị nhỏ chúng con. Cơ
khơng trực tiếp lên lớp dạy chúng con, không trực tiếp mang đến cho chúng con
kiến thức, nhưng ẩn sâu trong mỗi lời nói của cơ là những bài học hay và có ý


nghĩa sâu sắc trong cuộc sống mà cô muốn truyền dạy cho chúng con. Cô dạy con
biết yêu thương, quý trọng những thứ xung quanh mình, cô luôn căn dặn con phải
sống mạnh mẽ, không yếu đuối, nhu nhược. Cô dạy con biết yêu gia đình nhỏ của
mình, nơi vun đắp những kỉ niệm tuổi thơ; yêu quê hương, đất nước của mình và
cả những cánh diều chở đầy ước mơ, khát vọng của những đứa trẻ nơi miền quê.
Cô dạy con sống trên đời phải có ước mơ, có khát vọng để có thể tự vươn lên và
hồn thiện bản thân mình. Những “bài học về cách làm người” mà cô đã dạy cho
chúng con sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí con và theo con trên con đường đời
đầy gian lao, thử thách. Nó đã giúp con hiểu rằng mình cần làm gì, nên làm gì cho
đúng với đạo làm người. Và mai này lớn lên, nếu có bị vấp ngã trước những cạm
bẫy, thì con sẽ nhớ về những lời dạy của cơ. Con sẽ lại tràn đầy niềm tin và nghị
lực để vươn lên, mạnh mẽ và tiếp tục bước đi trên con đường của mình.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

thương… Phim có lúc quay chầm chậm, rõ nét những nụ cười hiền dịu và đôi mắt
đầy vết chân chim của cô, có khi lại lao đi vùn vụt… Mơ hồ, huyền ảo và đẹp đẽ
lạ thường.


Con nhớ những buổi chào cờ đầu tuần, giọng nói trầm ấm, dịu dàng nhưng
lại vô cùng nghiêm khắc của cô vang vọng trong trái tim con. Con nhớ ánh mắt ấm
áp và tràn đầy niềm tin và nghị lực giúp con tự tin bước vào đời. Con nhớ hình
bóng của cơ mỗi sáng đến trường bằng chiếc xe đạp nhỏ, nhớ cả đôi chân rảo bước
dọc các hành lang mỗi buổi chiều tà. Con vẫn nhớ nét mặt nghiêm nghị thoáng
chút buồn rầu của cô mỗi khi học sinh lầm lỗi. Con vẫn nhớ vẻ mặt hạnh phúc,
xúc động mỗi khi cô tuyên dương học sinh chăm ngoan… Con nhớ, nhớ cô lắm,
cô ơi!


Thước phim lao đi vùn vụt… rồi bỗng nhiên dừng lại và trôi đi chầm chậm.
Quang cảnh ngày 20 tháng 11 năm ngoái bỗng hiền ra trước mắt con. Ngày hôm
ấy, con rất buồn. Những gì vốn quen thuộc, gần gũi giờ đây lại sắp mất đi. Trái
tim con mỗi lúc một đầy dần những hụt hẫng vơ định hình. Con vẫn nhớ y ngun


những giọt nước mắt đầm đìa hai đơi gị má và làn da nhăn nheo của cơ trong giờ
phút chia tay đó. Đó là lần đầu tiên con nhìn thấy cơ khóc, nghe thấy giọng nói
nghẹn ngào khơng thành tiếng của cơ. Chính phút giây ấy, lòng con như quặn lại.
Cảm giác buồn bã và sự xúc động lại trào dâng trong con một cách mạnh mẽ. Con
rất sợ, sợ phải đối mặt với cuộc chia tay khơng mong muốn ở phía trước. Con sợ
phải xa cô, xa người mẹ thứ hai mà con ln u thương, kính trọng. Ngày hơm
ấy, con muốn nói lời cảm ơn với cơ, cảm ơn vì tình u thương, lịng vị tha và sự
hi sinh mà cô đã dành cho chúng con. Con cũng muốn nói lời xin lỗi với cơ, xin
lỗi vì tất cả những lỗi lầm và chúng con đã gây ra khiến cho cô phải buồn phiền, lo
âu. Và hơn hết, con muốn nói với cơ rằng: “Cơ ơi, con u cô nhiều, nhiều lắm!”.
Thế nhưng, con lại để cho sự hèn nhát chốn lấy tâm trí con, lấy đi mọi can đảm
của con. Con đã không thể thốt ra những lời ấy dù chỉ một từ. Con đã quên đi bài
học về lòng can đảm mà con ln tự hứa với lịng mình là phải khắc ghi. Con hư
quá, ngốc quá, phải không cô?


Lắm khi, con thấy ghen tị với những anh chị khóa trên, được nhìn thấy nụ
cười hiền dịu, được nghe giọng nói trầm ấm của cô mỗi buổi sáng, được cô khen
ngợi mỗi khi làm được việc tốt và cả những lời trách mắng nghiêm khắc nhưng
chan chứa tình thương… Vậy mà thời gian con ở bên cô sao ngắn ngủi quá! Chỉ
vỏn vẹn một năm rưỡi, cô đã chia tay con và ngôi trường này, để lại trong lịng
con biết bao hồi niệm và nhớ nhung.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

khóc vì tấm lịng cao cả của cơ, lần này cũng vậy. Trong tâm trí con, hình ảnh cơ
lại càng thêm đẹp đẽ, sáng ngời và lung linh lạ thường.


Thước phim ảo vẫn trôi đi lặng lẽ… Bên tai con bỗng vang lên câu hát “Ai
cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai. Ai cũng một
thời trẻ trai, cũng từng nghĩ về đời mình...”. Đó chính là bài hát
mà cơ thích nhất, bài hát mà thầy Sĩ thầy giáo dạy Địa của con
-đã hát trong buổi lễ chia tay cô. Cả bài thơ mà thầy Bông tự sáng


tác tặng cô nữa. Con không nhớ rõ từng câu, từng từ của bài thơ
ấy, nhưng ngay lúc này đây, cảm giác bồi hồi, xúc động và tự hào
như đưa con trở lại với khơng khí vui buồn lẫn lộn của ngày hơm
ấy. Ngày hơm ấy, con khơng khóc, và bây giờ cũng vậy. Bởi con
biết rằng dù xa chúng con nhưng ánh mắt, nụ cười của cô vẫn luôn dõi theo
chúng con từng bước đi. Cô vẫn luôn là nguồn động lực mạnh mẽ giúp con vươn
lên và trưởng thành. Cô sẽ mãi là người thầy, người mẹ trong trái tim con và biết
bao thế hệ học sinh khác mà biết bao năm qua cô đã dìu dắt, dạy dỗ. Và chúng con
cũng sẽ ln ở trong trái tim cô cùng với những kỉ niệm đẹp đẽ, những khoảnh
khắc quý giá dưới mái trường này.


Nơi đây, con vẫn tiếp tục trưởng thành dưới sự dìu dắt ân cần của các thầy
cơ. Hơn hai mươi năm gắn bó với nghề giáo - nghề cao quý nhất trong các nghề
cao quý - có lẽ khơng gì khiến cơ hạnh phúc hơn là nhìn thấy chúng con - những
học trị bé bỏng của cơ - luôn cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt, mai này trở
thành những người có ích cho xã hội, cho đất nước. Phải không cô? Con sẽ luôn
ghi nhớ và trân trọng những năm tháng được lớn lên trong ngôi nhà thứ hai mang
tên THCS Quang Minh này. Để mai này lớn lên, khi nhớ những năm tháng tuổi
học trò hồn nhiên và đẹp đẽ, con có thể tự hào mà nói rằng: Con đã học trong ngơi
trường ấy, và nơi ấy có những người cha, người mẹ như cô, cô hiệu trưởng của
con.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×