Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (78 KB, 9 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b> THƠ VỀ THẦY GIÁO</b>
<b>Trời Sao...</b>
Bầu trời ngàn sao lấp lánh
Lung linh ước vọng học trò
Mái trường long lanh mắt sáng
Ngời ngời ước vọng thầy cô...
Trường ơi, là dịng sơng mát
Giọt trong kiến thức lồi người
Cho em tắm trong sự thật
Lớn dần nhân nghĩa - tinh khôi.
Trường ơi, mái nhà em đấy
Tuổi thơ gởi mãi nơi này
Bảng đen nở dòng chữ trắng
Tay thầy vẫy ước mơ bay.
Thầy chưa từng dang tay đánh
Búp hoa còn giấu trong cành
Tuổi thơ cần nhiều cá tính
Cho đời đủ sắc tươi xanh
Cơ ơi dang đơi tay rộng
Ơm em siết chặt vào lịng
Để đơi mắt em ngấn lệ
Long lanh hạt ngọc tình thương
Cơ ơi ngọt ngào giọng nói
Bây giờ đời thiếu tiếng ru
Tình thương chảy trên trang giấy
Vào đời rửa sạch nỗi đau
Thầy cô cùng nhau thắp sáng
<b>(Nguyễn Chí Long)</b>
<b>Nghĩ Về Thầy</b>
Con đứng nhìn dịng sơng trơi êm
Nắng rớt xuống hồng hơn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đị giữa dịng nước ngược
Thấp thoáng chao nghiêng...
Khiến con chạnh nhớ về Người
Và câu chuyện năm xưa...
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.
<b>(Bảo Linh)</b>
<b>Nhớ Cô Giáo Trường Làng Cũ</b>
Bao năm lên phố, xa làng
Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê
Nhớ bài tập đọc a ê
Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ
Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ
Tay cơ cầm ấm đến giờ lịng em.
Vở ngày thơ ấu lần xem
Tình cơ như mẹ biết đem sánh gì.
Tờ i nguệch ngoạc bút chì
Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề
Thương trường cũ, nhớ làng quê
Mơ sao được một ngày về thăm Cô !
<b>(Nguyễn Văn Thiên)</b>
<b>Một Đời</b>
Tôi đứng cao, không phải giữa cuộc đời
Mà phấn cầm tay, một mình bục giảng
Cái bệ gạch xây đơn sơ kiên nhẫn
Nhiều lúc thay bằng ghế gỗ chông chênh
Gập ghềnh đường đi những ngày tuổi xuân
Có khó khăn, có hay dở điệp trùng
Những lớp học sinh hằng ngày tiếp cận
Có nụ cười xen nước mắt rưng rưng
Gần gũi thân thương lại là cách biệt
Tôi vẫn xa trong rộn rã sân trường
Lời nói nhỏ giữa bạt ngàn xao xuyến
Của lớp người sau mơ vượt đại dương
Đơn sơ là những phần đóng góp của mình
<b>(Nguyễn Trọng Di)</b>
<b>Hoa Và Ngày 20-11 </b>
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi
Cô tôi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xn sang q
Học trị ngơ ngẩn chờ trơng...
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cơ có cịn cài?
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô - những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào.
<b>(Phạm Thị Thanh Nhàn)</b>
<b>Chiếc lá đầu tiên</b>
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Bài hát đầu, xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - Rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tơi?
"Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy"
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thơi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi!
Em đã yêu anh, anh đã xa rời
Cây bàng hẹn hị chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ q! mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường - chiếc lá buổi đầu tiên.
<b>(Hoàng Nhuận Cầm)</b>
<b>Bài Thơ Tặng Thầy</b>
Con sững sờ sao thầy lại ra đi?
Khi chúng con khơng hề muốn vậy.
Sao thầy lại nói lời chia ly?
Khi lịng con khơng nghĩ chuyện phân kỳ.
Vào phút chót của giờ học cuối
- "Các con yên nghe thầy nói vài lời".
Con tự hỏi có điều gì vậy nhỉ?
Mà trơng thầy thống nét trầm tư.
Và giọng thầy cất lên như mọi khi,
Nhưng hơn nữa, có gì như trầm lắng.
- "Thầy chuyển cơng tác..." con nghe lòng chết lặng
- "... Ráng học hành cho giỏi, cho ngoan"
Lời thầy khuyên thấm đượm giữa lòng con,
Và con sẽ mang theo suốt tháng ngày còn lại.
Rồi từ đây - ngày sau - và mãi mãi
Con khơng cịn nghe thầy giảng như xưa
Con nghe lòng vừa phủ một mùa mưa...
Thầy bước đi như bao lần ra cửa.
Để lại trong con khoảng trống vô bờ.
Thế là hết! Con khát khao bao lần nữa
Được thấy thầy lên lớp giảng văn thơ
Và mai sau - mai sau không bao giờ
Con có thể quên lời thầy nói
Giữa phút cuối cùng, trong tiếng trống trường tan.
<b>(Trương Minh Sa)</b>
<b>Khi Em Gắn Đóa Hoa Hồng Lên Tơi</b>
Sáng nay màu nắng ánh lên lạ thường
Các em hát: "Những con đường..."
Sao nghe như lá sân trường lao xao
Với nghề, tôi đã là bao
Với người, tôi kẻ đi sau ngồi cùng
Mang trên ngực đóa hoa hồng
Các em ơi có hiểu lịng thầy chăng?
Viên phấn nào phải đũa thần
Để trang sách mãi trắng ngần, thơm tho...
<b>(Hoàng Trần)</b>
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thuở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời
Thêm yêu tiếng hát mẹ cười
Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…
<b>(Trần Đăng Khoa)</b>
<b>Gởi đến thầy cô lời biết ơn sâu sắc nhất</b>
Con học thầy từ ngày đầu cắp sách
Mái rạ ba gian nhà thầy làm trường
Lũ học trị nằm bị trên chiếu
Lích chích ra vào gà mẹ gà con
Bài mở lòng tiên học lễ hậu học văn
Giấy giữ lề đói thơm rách sạch
Muốn nên người trọng đạo nghĩa nhân
Uống nước nhớ nguồn một đời thanh bạch
Tuổi thơ trôi nhanh qua năm tháng
Chân đất mài mòn gốc sấu gốc na
Học dốt học lười roi mây, gai mít
Giữ xóm nghèo chúng con mơ bay xa
Lớp thì chật mà trị lại đơng
Con cái khắp làng cậy thầy dạy dỗ
Ai cũng mong con mình nên bà nên ông
Mai rời làng cho đời bớt khổ
Chúng con đi trăm nẻo tha phương
Đứa đỗ kỹ sư đứa thành bác sĩ
Đến thăm thầy vẫn thấy thầy dạy học
Giờ thầy dạy chữ nho, thơ văn thư pháp
Con lặng nhìn râu bạc níu từng trang
<b>(Nguyễn Địch Long, 2001)</b>
<b>Trường Cũ</b>
Trường cũ chơi vơi đứng giữa đồng
Mấy hàng nhà lá cứ... mênh mơng
Trị đi tới lớp quần vo gối
Thầy đứng giảng bài nước ngập chân
Trường mới, dựng trên nền đất mới
Thầy trị lao động tưởng dân cơng
Kể chẳng ai tin ngày ấy nhỉ?
Thoắt đi, mà đã nửa đời mong
Thầy giáo ngày xưa, giờ lên lão
Học trò tóc đã thấy điểm sương
Thầy đứng giảng bài mặc complet
Hồi cố nhưng mà khơng thấy tiếc
Tình nghĩa thầy trị vẫn như xưa
Hẹn gặp mùa sau ngày hội lớp
Trường đấy người đây vẫn đủ đầy
<b>(Phạm Đình Thái)</b>
<b>Nhớ Về Thầy Cũ</b>
Lớp học ngày xưa chẳng có Trường
Mượn hiên nhà vắng ẩn trong vườn
Thân cau, gỗ đẽo thay bàn ghế
Tập giấy Nam Trung rạ chửa nhuyền
Thầy, áo BaBa, quần CiTa
Cần mẫn, Thầy trao cách làm Người
Bây giờ Thầy đã khơng cịn nữa
Bọn trẻ ngày xưa cũng trưởng thành
Đứa đang chễm chệ nơi công sở
Đứa vội bỏ mình bởi chiến tranh...
Thầy được những gì. Vẫn đắm say!
<b>(Hồng Thị)</b>
<b>Chiếc Cầu Độc Mộc</b>
Thầy giáo gõ cây thước kẻ lên bàn - im lặng
Giờ học bắt đầu
Tơi có biết đâu - cây thước kẻ - chiếc cầu độc mộc
Thầy đã đưa tôi đi khắp thế gian này
Từ ban đêm tôi bước sang ngày
Từ thế giới u mê - tôi bước qua bờ kiến thức
Thầy chỉ cho tôi từng bước - từng bước - vào đời
Thầy giàu lắm thánh hiền và nhân nghĩa
Tơi chơi tồn lỗ đáo với bi ve
Thầy giảng nhiều tôi chẳng chịu nghe
Tơi chỉ thích trị chơi rồng rắn
Thầy dạy tơi bốn mùa mưa nắng
Nhật nguyệt tuần hồn - vũ trụ - tình yêu
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy
Thầy dạy con kim cổ đơng tây
Đất nước mình lắm vàng nhiều bạc
Việt Bắc âm u - bưng biền bát ngát
Thầy dạy con lên thác xuống ghềnh
Mực tím học trị - thế giới mơng mênh
Qn thù đến
Thầy và tôi đi kháng chiến
Sách vở thánh hiền gồng gánh tản cư
Tôi đã đến những cánh rừng hoang dã
Những cuộc hành quân đói lả
Củ chụp, củ mài, rau sắn thay cơm
Chân biến thành dao xẻ dọc Trường Sơn
Bài học đầu tiên sâu lắng
Bè bạn, quê hương - tình sâu - nghĩa nặng
Tơi vẫn học trị suốt cuộc chiến tranh
Tơi trở về tóc đói màu xanh
Thầy tơi ngủ lại rừng kháng chiến
Theo con đường sơng mịn tơi đi về biển
Tìm lời ru của sóng của thầy
Bài giảng của thầy nở hoa giữa những lồi gai đắng.
<b>(Thu Bồn)</b>
<b>Nhà Trường Xưa</b>
Ơi mái trường thân mến của tôi ơi !
Tôi trở lại, gặp tôi thời tuổi trẻ
Tôi đứng xếp hàng với chiếc cặp da nhỏ bé
Chạy trên bậc thang lim khua mạnh gót giày
Những tia nắng vàng lọc qua tán cây
Thêu trên mặt sân những chấm rực rỡ.
Cịn khơng, gốc bàng tôi khắc tên tôi trên vỏ
Cả một trái tim mũi tên nhọn xuyên ngang
Sân trường xưa chỉ có những cây bàng
Mùa đơng lạnh thả những bàn tay phẩm đỏ
Tuổi trẻ ưa những trò chơi ngồ ngộ
Tôi thả chim giấy bay từ cửa sổ xuống sân trường.
Tôi nhớ vô cùng tiếng nhạc guốc cầu thang
Tiếng cười vui, tiếng reo, tiếng gọi
Đâu góc sân nắng xiên chói lọi
Tơi đứng nghĩ thơ cho tờ báo chuyền tay
Nhà trường ơi, tôi đã về đây
Người học sinh của những thời niên thiếu
Tay cầm chiếc gương vàng phản chiếu ánh hồng hơn
Lớp bạn trẻ mới, nhìn tơi xa lạ
Vẫn là tơi, những anh chàng nghiêm túc quá
Nhìn những nữ Giáng Kiều thả bím tóc ngang vai
Tất thẩy nhìn tơi, cả gái lẫn trai
Khơng ai biết tơi - ngồi những gốc bàng lá đỏ.
Tôi gửi một chiếc hôn tay cho những khung cửa sổ
Cả chiếc mái cao lợp ngói đỏ tơi u
Tơi tìm lại tơi và tìm những kỷ niệm rất nhiều
Quá khứ đẹp khi được nhân lên bằng ký ức
Chào mái trường xưa tơi muốn ghì ơm trên lồng ngực.