Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (42.52 KB, 2 trang )
(Theo: Lão Tử, Đạo Đức Kinh)
Việc lớn lại thường được ý thức rất nhiều từ những việc mà người đời cho là nhỏ như
quán sát sự vô thường trong từng hơi thở ấy.
Lời hứa dễ dàng thì khó tin, người nào cho việc gì cũng dễ làm thì sẽ gặp nhiều cái
khó. Cho nên người hiểu đạo coi việc gì cũng khó mà rốt cuộc không gặp cái gì khó.
Trong tự nhiên, ngay cả những việc khó khăn nhất cũng có thể thực hiện theo cách
dễ dàng, việc lớn thành tựu từ những hành động nhỏ hơn. Người khôn ngoan đạt
những thành tựu vĩ đại là nhờ biết chia nhỏ hành động của mình.
Nếu để người dưới luôn cảm thấy bất an trước sức nặng đè xuống, họ sẽ mất tự do, tự
trọng, sáng tạo, và họ sẽ mệt mỏi bằng mọi cách muốn thoát ra khỏi gánh nặng ấy. Nếu
người quản trị mà để mọi người rơi vào cái thế “cùng tranh” ấy thì đó chính là mối nguy
không lường trước được hậu quả vậy.
Phải có lòng từ lớn mới có thể cố kết lòng dân, tập hợp sâu rộng các thành phần dân
tộc, không kéo thiên hạ vào cái thế “loạn tranh”, mới không làm cho những nghi ngờ,
bạo động xuất hiện. Người quản trị trong những tình huống lo cho cái “kế lâu dài” phải
biết hạ mình cầu người, đặt mình ra sau, lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ…
Lão Tử có nói: “Làm việc khó bắt đầu nơi chỗ dễ. Làm việc lớn bắt đầu nơi chỗ nhỏ”
(Đồ nan ư kỳ dị, vi đại ư kỳ tế). Chính vì săn sóc, chăm lo cho những điều nhỏ mà làm
được những điều lớn bất ngờ. Bắt đầu từ những việc làm căn bản, nhỏ bé mà thiết
thực. Giọt nước chảy lâu cũng làm thủng cối đá. Lỗ mọt nhỏ cũng có thể làm chìm
thuyền. Điều thiện cũng như điều ác cũng đều nên được ý thức từ những điều rất nhỏ.
Nếu cái nhỏ gì cũng xem thường, để cho qua loa thì sẽ có ngày trở thành những cái
khó lớn. Biết khó mà không xem thường thì có thể đối mặt với mọi hoàn cảnh mà không
rơi vào sự lúng túng, dao động. Biết nhỏ thì có thể lấy mềm buộc chặt, lấy ít ngăn chế
nhiều.
Người hiểu đạo trị luôn giữ thái độ điềm đạm. Xem cái nhỏ cũng như cái lớn, cái ít như
nhiều, lấy đức báo oán. Giải quyết việc khó từ khi còn dễ, thực hành việc lớn từ khi còn
nhỏ. Cho nên người đắc đạo trước sau không làm việc gì lớn mà thực hiện được việc
lớn.
Người ta dù có đi đâu xa vạn dặm thì cũng khởi đầu từ một bước chân, quên cái bước
chân nhỏ ban đầu ấy thì khó có thể tiếp tục đi xa mãi được.