Tải bản đầy đủ (.doc) (37 trang)

Tài liệu Bích Huyết Kiếm14 doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (121.24 KB, 37 trang )

Bích Huyết Kiếm
Hồi 14
Thái sơn hội quần anh
Thung lũng phục vạn chúng
Thấy hòm sắt nặng nề như thế. Mà chàng ném thành đống cao một cách
nhẹ nhàng. Chữ Hồng Liễu đã kinh hãi sức mạnh thần thánh nay lại
thấy chàng nhảy lên trên nóc nhẹ nhàng như chim bay lại càng sợ hãi
thêm.
Thì ra Thừa Chí thấy kẻ địch quá nhiều cho nên phải đem khinh công
thượng thặng “Bách Biến Quỷ Ảnh” do Mộc Tang đạo nhân truyền cho
để đe dọa bọn giặc. Thấy đống hòm chồng chất cao như vậy và nghiêng
ngửa như sắp đổ, y tự biết kinh công thấp kém nên không dám nhảy lên
bêu xấu, liền quát lớn:
- Mi có giỏi thì xuống đây?
Đứng trên nóc hòm chót vót Thừa Chí lên tiếng gọi:
- Mi có giỏi thì lên đây.
Chữ Hồng Liễu đến gần ôm mấy cái hòm ở dưới lắc mạnh một hồi, chỉ
thấy Thừa Chí ngã lộn ngược xuống. Bọn giặc cỏ vỗ tay hoan hô. Nào
ngờ đâu lúc ngã xuống đến đỉnh đầu Chữ Hồng Liễu, Thừa Chí bỗng
dùng tả chưởng đánh bổ xuống. Chữ Hồng Liễu sợ quá giơ hữu quyền
đánh lại. Thừa thế Thừa Chí nắm luôn tay phải y và điểm luôn yếu
huyệt. Chờ khi đến hai chân của mình vừa xuống mặt đất, Thừa Chí
quát lớn một tiếng “Lên.”
Cả một thân hình béo mập của Chữ Hồng Liễu bay bổng lên nóc hòm
lúc đó còn lắc lư, Chữ Hồng Liễu nằm bò lên đó trông thật tức cười
Thanh Thanh lớn tiếng gọi:
- Mi có giỏi xuống đây?
A Chín nghĩ đến lời nói của Chữ Hồng Liễu vừa rồi cũng không sao
nhịn được cười.
Chữ Hồng Liễu xưa nay rất kém kinh công lại thêm thân hình mập mạp
nay đột nhiên bị nằm bò trên cao dù có tài ba lỗi lạc cũng không làm gì


được. Biết khuyết điểm của y Thừa Chí mới đặt cái tròng đó để cho y
lọt vào. Bọn giặc không dám đến khuân hòm sắt xuống để cứu Hồng
Liễu vì sợ động đến những cái hòm ở dưới, nhỡ những cái trên xụp đổ
thì người ở dưới có phải bị đè chết hay không? Nên không ai dám động
tới.
Sa Thiên Quảng khẽ nói:
- Đàm hiền đệ ra lịnh bao vây tấn công thằng nhỏ kia, hãy giết nó trước
đi đã?
Đàm phó trại chủ liền thổi tù và ra lệnh. Bọn giặc Sơn Đông rút khí
giới và xông lại bao vây Thừa Chí, Chàng Câm. Thanh Thanh cầm
kiếm, Hồng Thắng Hải dùng đao Thừa Chí và Chàng Câm thì tay
không. Cả bốn người quay tròn đối địch với bọn giặc.
Chàng Câm và Thừa Chí túm ngực từng tên giặc một ném ra xa. Từ ra
đời tới giờ bọn giặc chưa từng thấy ai đánh lạ lùng như vậy nên chúng
sợ hãi vừa đánh vừa rút lùi.
Thừa Chí nhảy tới cạnh Sa Thiên Quảng. Lúc ấy Sa trại chủ đang nằm
ngứa dưới đất có hai tên đầu mục trông nom xoa bóp. Thấy Thừa Chí
xông tới một tên giơ đao ra cản trở một tên cõng Sa Thiên Quảng chạy.
Thừa Chí chui qua lưới dao đuổi theo túm cổ tên đang chạy đá mạnh
một cái. Tên nọ đau quá la lớn liền buông Sa Thiên Quảng quăng
xuống, Thừa Chí bèn đỡ lấy kẹp chặt vào nách rồi nhảy lên mui hòm
kêu gọi:
- Các người có muốn y sống hay là y chết?
Bọn giặc thấy thủ lãnh mình bị bắt ai nấy đều ngẩn người ra không dám
ra tay đánh nữa. Thừa Chí giơ tay ra hiệu cho chàng Câm xông vào
trong bang Thanh Trúc. Lúc này những người trong bang Thanh Trúc
đang khoanh tay đứng xem thấy chàng Câm mạnh như mãnh hổ xông
tới vội giơ khí giới ra cản trở.
Nhưng theo hầu Bát Thủ Tiên Viên Mục Nhân Thanh lâu năm chàng
Câm võ nghệ vì vậy rất cao những người thường địch sao nổi. Chỉ thấy

những kiếm,gươm,giáo, mác bay tứ tung chàng tay không đã xông đến
cạnh Trình Thanh Trúc. Đứng trên cao Thừa Chí trông thấy chàng Câm
sắp thành công đang mừng thầm. Bỗng thấy A Chín ngồi dưới đất khóc
lóc.
Thừa Chí nghĩ: “Nếu Trình Thanh Trúc chết đối phó với lũ rắn không
đầu như bang Thanh Trúc không phải là chuyện dễ.”
Nghĩ đoạn chàng liền lớn tiếng gọi:
- Thắng Hải mau gọi chàng Câm trở lại đây.
Dược lệnh Hồng Thắng Hải bỏ kẻ địch xông đến trước mặt chàng Câm
ra hiệu bảo chàng trở lại. Chàng Câm quay lại thấy sư huynh gọi lại
thật mới chịu quay đầu trở lại. Thừa Chí đưa Sa Thiên Quảng cho
chàng Câm rồi nhảy vào trong đám đông Bang Thanh Trúc hỏi:
- Sao thế?
A Chín vừa khóc vừa trả lời:
- Sư phụ tôi chết rồi?
Thừa Chí cúi xuống để tay vào mũi Trình Thanh Trúc thấy đã ngừng
thở thật, lại sờ đến ngực thì thấy tim còn đập rất yếu liền nói:
- Đừng sợ tôi cứu cho!
Vừa nói chàng vừa lật Trình Thanh Trúc cho nằm sấp xuống, thấy sau
lưng có năm lỗ nhỏ đều ở những chỗ yếu huyệt nên võ công có tinh xảo
cũng không chịu nổi.
Biết những vết thương này rất nặng Thừa Chí vội dùng sức điểm Thiên
Phu huyệt ở trên lưng và Dũng Tuyền huyệt ở dưới gan bàn chân. Nhờ
vậy huyết mạch mới lưu truyền. Trình Thanh Trúc từ từ tỉnh dậy mở
mắt ra nhìn. A Chín cả mừng lớn tiếng kêu gọi
- Sư phụ, sư phụ!
Trình Thanh Trúc gật đầu. Thừa Chí ngạc nhiên hỏi:
- Ông ta là sư phụ của cô đấy à? Tôi tưởng là ông nội của cô.
A Chín đáp:
- Dạ! Cám ơn ông nhé?

Lúc ấy Thanh Thanh, Hồng Thắng Hải, chàng Câm ba người đã vác Sa
Thiên Quảng lùi về phía bang Thanh Trúc. Bọn giặc Sơn Đông thấy thủ
lãnh bị bắt liền xông lại cứu. Các bang hữu bang Thanh Trúc cản lại.
Thế là hai bên hỗn chiến đánh rất kịchliệt. Cả hai bên đều có mười mấy
người bị thương và chết. Thanh Thanh nói với Thừa Chí:
- Để cho họ đánh thêm một tiếng nữa hai bên cũng chết khá nhiều rồi
đấy?
Thừa Chí mỉm cười, bỗng nghe Chữ Hồng Liễu đứng trên nóc đống
hòm cao kêu to:
- Nguy to rồi Quan binh đã tới, tổng số ước lượng có mấy nghìn người
chúng ta mau rời khỏi… không… không chúng nó đến tận… mười
ngàn người… mau lui, mau lui!
Vì y đứng ở trên nóc nên thấy trước, nghe y kêu gọi như vậy, mọi
người đều tự động ngừng tay giao chiến. Ba người cỡi ngựa phóng tới,
hai người của bọn giặc Sơn Đông một người của bang Thanh Trúc cả
ba đều được lệnh canh gác, thấy quân binh đến liền phi ngựa trở về báo
tin, cũng lớn tiếng kêu to:
- Đại đội quan binh đã tới.
Chữ Hồng Liễu không còn sợ nguy hiểm gì nữa, ở trên cao nhảy xuống
tới đất đã lộn ba vòng mới ngồi được hai chân sưng lên và đau đớn lạ
thường, rồi dẫn bọn giặc rút lui. Thừa Chí tung Sa Thiên Quảng cho
bọn giặc đỡ lấy đặt lên lưng ngựa rồi lui vào trong rừng.
Còi lá tre của bang Thanh Trúc cũng dội lên, các bộ hạ vội khuân vác
những người bị thương và chết đang nằm dưới đất, rồi chia làm bốn
lượt rút lui. Chỉ trong chớp mắt cả chiến trường lớn rộng như vậy mà
chỉ còn lại bọn Thừa Chí mà thôi. Nhảy lên trên nóc đống hòm Thừa
Chí liệng từng cái một xuống, chàng Câm đỡ lấy để lên xe, Thanh
Thanh cười nói:
- Chúng uổng công bị chết bị thương bấy nhiêu người mà không cướp
được một đồng xu nhỏ cua chúng ta.

Đằng xa tiếng tù và vọng lại rồi tiếng người tiếng ngựa nhịp đưa tới.
Quả nhiên đại đội quân binh đã tới nơi. Thừa Chí nói:
- Có nhiều quân binh như vậy chắc bọn giặc không dám trở lại quấy
nhiễu, chúng ta đi thôi!
Nói đoạn xem xét lại bọn phu xe thấy tên nào tên nấy bình yên vô sự,
Thừa Chí ra lệnh khởi hành. Hai trăm tên quân Minh chia làm hai đội
xông đến trước. Một tên quan hạ cấp tay múa trường đao quát hỏi:
- Các ngươi làm gì đó?
Thừa Chí đáp:
- Chúng tôi làm thường dân qua đường!
Tên quan nọ hỏi tiếp:
- Tại sao ở đây có vết máu có nhiều khí giới thế này?
Thừa Chí đáp:
- Vừa rồi có bọn giặc cướp đón đường định cướp bóc chúng tôi, may
chúng hay tin quan quân tới chạy hết rồi.
Lúc ấy đã có mấy đội binh sĩ đi đuổi theo bọn giặc rút lui. Tên quan nọ
liếc mắt ngắm những hòm sắt trên xe lạnh lùng hỏi:
- Những hòm đó là hòm gì?
Thừa Chí đáp:
- Đó là hành lý của chúng tôi.
Tên quan lại nói:
- Mở ra xem nào?
- Đó là những quần áo và chăn mùng của chúng tôi chớ không có cái gì
đặt biệt cả.
Tên quan nọ lại quát:
- Ta bảo mở thì ngươi phải mở ra ngay, nói lôi thôi làm gì!
Thanh Thanh nói:
- Chúng tôi có đem những cái quốc cấm đâu mà các ông lại đòi khám
xét làm gì?
Tên quan nọ chửi liền:

- À, thằng nhỏ láo thật!
Vừa nói y vừa quất một roi tới, Thanh Thanh vội né mình tránh. Tên
quan nọ thấy mười cái hòm sắt có vẻ nặng nề và chắc chắn như vậy biết
trong đó thế nào cũng có nhiều cái quý giá liền động lòng tham, mượn
cớ vu khống quát lớn:
- Thằng nhãi này láo thật, mi dám ra tay kháng cự lại quan quân khám
xét, hỡi các anh em mau hãy đem tang vật này xung công.
Hồi đó cướp tài vật của dân chúng là thói quen của quan binh nên vừa
nghe đến hai chữ xung công các tên quân lính đã xúm lại kẻ lôi người
kéo những cái hòm sắt đó.
Tên quan nọ ác độc vô cùng! Sợ bọn Thừa Chí kiện tới quan trên liền
lớn tiếng nói:
Bọn này là thổ phỉ chúng dám kháng cự quan binh, mau giết chết cho
ta?
Vừa nói y vừa múa đao chém tới. Thừa Chí cả giận nghĩ thầm: “Nếu
chúng ta không biết võ có phải là bị chúng giết sạch rồi hay không,
những tên quân này không biết đã giết hại bao nhiêu người lương dân
rồi.”
Vừa nghĩ Thừa Chí có vỗ ra mấy chưởng. Một số trúng chưởng lực của
chàng bay ra ngoài, số còn lại loạn cả lên vì quá khiếp đảm trước võ
công của Thừa Chí. Các quan binh kinh hãi kêu kền:
- Quân giặc cản đường, định ăn cướp quân lương?
Những tên quân ở phía trước bị Thanh Thanh, chàng Câm, Hồng Thắng
Hải ba người xông tới, chạy trốn ngay. Nhưng đại đội nhân mã của
chúng ở phía sau đã ùa tới. Thừa Chí ra lịnh cho chàng Câm, Thanh
Thanh, Hồng Thắng Hải đánh xe vào trong rừng ẩn trốn, còn chàng thì
múa thanh đại đao đoạn hậu. Vừa tới rừng thì nghe tiếng khí giới va
chạm giữa quan binh và bọn giặc Sơn Đông và bang Thanh Trúc. Hai
bọnnày võ nghệ tuy cao cường nhưng quan quân quá nhiều chẳng bao
lâu đã bại dần. Thừa Chí và Thanh Thanh cho đoàn xe đậu ở một góc

rừng.
Lúc ấy Sa Thiên Quảng và Trình Thanh Trúc bị thương nặng sắp chết
đến nơi. Không ai chỉ huy vì vậy bọn giặc bị quan binh chia từng mảnh
mà vây đánh. Thấy quan binh đuổi theo bọn giặc tàn sát vô cùng,
Thanh Thanh hỏi:
- Chúng ta phải làm thế nào?
Thừa Chí đáp:
- Giúp cường đạo, giết quan binh!
Thanh Thanh nói:
- Anh nói phải lắm!
Thừa Chí lại nói:
- Chú ở đây canh giữ những xe này!
Thanh Thanh gật đầu, rồi nàng cùng chàng Câm, Hồng Thắng Hải ba
người trấn giữ nơi đó. Hễ thấy quan binh xông tới là ba người chém
ngay. Thấy ba người quá hung ác như vậy bọn quan binh không dám
tới gần, Thừa Chí lên ngọn cây quan sát tình hình thấy A Chín và mấy
tên đầu mục của bang Thanh Trúc bị mấy chục tên quan binh vây đánh,
tình thế nguy ngập chàng liền nhảy ngay xuống đánh bay hai cây
thương đâm trộm A Chín và lớn tiếng kêu gọi:
- Các người mau lên ngọn đồi phía Tây!
A Chín đang đỡ thương của bọn quan binh chúng đang chém nàng.
Thừa Chí vội cướp lấy cán đao, dùng tay chặt mạnh cái cán gẫy làm đôi
và đấm luôn một quyền vào ngực tên quân, tên tướng quân nọ mồm
hộc máu tươi nằm ngửa ra mặt đất. A Chín liền thổi hồi còi lá tre chỉ
huy các bộ hạ lùi cả về phía Tây. Thừa Chí lại chạy sang bên kia cứu
bọn giặc Sơn Đông, cũng bảo chúng lui cả về phía Tây. Hễ nhóm nào
bị quan binh cản trở là chàng xông vào cứu ngay. Khi người của hai
phe đã tụ tập lại một nơi rồi thanh thế lớn mạnh ngay. Dưới sự chỉ huy
của Thừa Chí, vừa đánh vừa lui, tất cả mọi người đều lùi cả về trên đồi.
Thừa Chí lại dẫn mấy chục tên Bang hữu và đạo tặc võ nghệ khá cao,

xông xuống tiếp cứu đoàn xe cùng nhóm Thanh Thanh đưa lên ngọn
đồi.
Quân binh vây dưới chân đồi đông như kiến cỏ, lớn tiếng hò reo.
Thừa Chí chỉ huy bọn giặc dùng cung tên để thủ thế không cho quan
binh lên. Bọn giặc vốn đã đại bại nay bỗng có người dẫn ra khỏi chỗ
hiểm nghèo, tất phải tuân mạng theo lịnh của vị ân nhân đó. Quan binh
xông lên tơi lưng chừng đồi gặp phải loạn tên bắn đành phải lùi xuống
dưới chân đồi. Đa số quân binh sợ chết không dám xông lên nữa, chỉ
đứng dưới hò reo để khỏi bị quan trên trách mắng.
Đã giữ vững được căn cứ rồi Thừa Chí liền phái Đàm phó trại chủ, Chữ
Hồng Liễu, Hồng Thắng Hải, A Chín bốn người mỗi người lãnh một
đội quân trấn thủ một phương. Còn những người khác băng bó vết
thương cho người bị thương và chôn cất những người chết. Thừa Chí
xoa bóp cho Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng. Một lát sau cả hai
người đều ngủ yên. Bọn lâu la Ác Hổ Câu và bang Thanh Trúc thấy thủ
lãnh vô sự đều kính phục Thừa Chí. Thấy quan binh đông đúc quá
Thanh Thanh liền hỏi Thừa Chí:
- Anh có cách gì đánh lui được quan binh không?
Nghĩ ngợi giây lát Thừa Chí hỏi một tên giặc thạo đường lối nơi đó rồi
lại đứng lên chỗ cao xem tình thế quan binh. Thấy phía sau có nhiều xe
vận tải binh lương liền nghĩ ra một kế, chàng nhảy xuống hỏi Thanh
Thanh rằng:
- Vừa rồi quan binh vu khống cho chúng ta cướp binh lương phải
không?
Lúc ấy Chữ Hồng Liễu vừa giao cho người khác thay phiên gác để
xuống nghỉ ngơi nghe vậy liền đáp:
- Đại đội binh này áp tải tiền bạc lên Bắc Kinh. Chúng ta gặp chúng ở
đây thật là may mắn quá!
Thừa Chí hỏi:
- Tại sao áp tải tiền bạc lại huy động nhiều quan binh như vậy?

Chữ Hồng Liễu đáp:
- Hiện giờ thiên hạ đại loạn, đâu đâu cũng có anh hùng lục lâm lập sơn
trại. Triều đình đang cần số tiền thuê của Giang Nam tiếp viện chở lên
để chi phí về binh lương. Số tiền bạc này vua Sùng Chinh dùng để đối
phó quân Mãn Thanh và quân khởi nghĩa của Sấm Vương. Có thể nói
số bạc này rất quan trọng với triều đình nên cần phải nhiều binh hộ
tống như vậy.
Thừa Chí nói:
- Bọn quân binh này nhiễu thật! Chúng đang gánh một trọng trách như
vậy mà còn dám gây khó dễ với chúng ta.
Chữ Hồng Liễu cười nói:
- Chúng tưởng chi đánh trong chớp mắt là bắt hết được chúng ta, rồi đặt
cho mỗi người một cái tên đại vương nào đó hay là một cái danh hiệu
rất lợi hại chẳng hạn, làm báo cáo cấp trên có phải là được một công
lớn hay không?
Thừa Chí gật đầu đáp:
- Phía Tây bắc nơi đây có một đường độc đạo hai bên là núi cao chót
vót chúng ta nên rút lui về đó.
Lúc này Chữ Hồng Liễu đã kính phục Thừa Chí nên không phản đối gì
và chỉ nói:
- Xin Viên tướng công ra lệnh chúng tôi chỉ biết tuân theo.
Thừa Chí ngồi xuống đất vẽ họa đồ trên mặt đất và ngẫm nghĩ trong
giây lát đã thảo xong kế hoạch, liền ra lệnh cho tất cả mọi người. Đến
đầu canh một, Thừa Chí và chàng Câm đi trước mở đường, mọi người
đi theo sau xông xuống chân đồi. Lúc này quan binh đã mỏi mệt thấy
bọn giặc đột nhiên xuống thế mạnh vô cùng, ai nấy chỉ giả vờ đánh đỡ
qua loa, tránh ra hai bên, để cho bọn giặc xông ra.
Tới đầu đường độc đạo, bọn giặc chạy cả vào, quan binh theo sau đuổi
một lúc. Bỗng mấy tên giặc sau cùng quay lại đấu với quan binh một
hồi.

Đến khi đạo quan binh đuổi tới nơi tất cả bọn giặc kia đều rút lui vào
trong hẻm độc đạo đó.
Đại đội quan binh vừa đuổi tới nơi vào trong hẻm vài trăm thước thấy
hai bên vách núi cao chót vót địa thế hiểm ác. Tên tướng quân đi vội hạ
lệnh ngừng đuổi đề phòng phục kích. Bỗng những xe chạy phía trước
có một hòm sắt rơi ra ngoài nắp hòm mở toang châu báu rải rác cả
đường. Tên tướng quân cả mừng, hạ lịnh tiếp tục đuổi theo bọn cướp
để chiếm lấy chín cái hòm sắt kia. Đuổi một hồi chỉ thấy bọn giặc vứt
áo giáp và khí giới đầy đường, mấy con ngựa mệt nằm cạnh đường lại
có mấy thoi vàng, thoi bạc rải trên mặt đường, bọn quan binh, kẻ cướp
người nhặt hỗn loạn vô cùng. Tên tướng quân lãnh đội và Thủy tổng
binh thấy bọn giặc đại bại đến nỗi bỏ cả khí giới vàng bạc châu báu đầy
đường quên cả phòng bị cứ mong đoạt được nốt số hòm châu báu kia
liền hạ lệnh cho ba quân nỗ lực đuổi cho kịp.
Lúc ấy Thừa Chí đã trèo lên trên vách núi chạy ngược trở lại đến phía
sau của bọn quan binh. Chàng đi được một lát quả nhiên thấy trong bộ
quân binh có rất nhiều xe cộ, xe nọ nối xe kia xe nào cũng có vải vàng
bao phủ, trên xe cắm cờ “Đại Minh Giang Nam Tào vận” mấy chữ đỏ.
Ở trên cao chàng trông thấy những xe đó như một con rồng vàng dài vô
tận. Thấy thanh thế của quân binh như vậy, chàng vừa mừng vừa sợ.
Chàng sợ quân Minh thế mạnh không địch nổi còn mừng là nếu mưu kế
thành tựu cướp được số binh lương này, nghĩa binh Sấm Vương càng
nhanh chóng thành công, và kẻ thù chính Sùng Chinh hoàng đế sẽ bị đả
kích rất nặng, thật là một kỳ công hiếm có.
Chàng lùi theo bụi rậm đi xuống để xem rõ đoàn xe đó.
Khi xuống tới chỗ nghe thấy tiếng nói của quân binh chàng núp ở một
cây cổ thụ, lắng tai nghe những xe đi sau có vẻ nhẹ hơn hình như trong
xe không có chở tiền bạc, nhìn kỹ mới hay trăm chiếc xe đi sau cùng là
xe tù.
Mỗi xe nhốt một người, người nào cũng xếp bằng tròn. Trên xe có viết:

“Nghĩ trảm cư khấu mỗ mỗ” (quyết định chém tên giặc lớn tên mỗ). Để
ý xem từng lá cờ một, chàng thấy toàn viết “Giang Dương Đại Đạo”,
“Phản bạn nghịch thủ”, “Hoài Nam cự tặc”,… Như vậy đủ thấy những
tù phạm này đều là dân đói rét phản kháng triều đình, hoặc tướng giặc
các sơn trại…
Thừa Chí nghĩ: “Những người này ta cũng phải cứu cả, nhưng cứu họ
bằng cách nào?”
Đang nghĩ ngợi chàng chợt thấy một cái xe trên lá cờ viết: “Nghĩ trảm
cự khấu Tổ Trọng Thứ nhứt danh” chín chữ. Chàng giựt mình kinh hãi,
đuổi theo vài bước nhìn kỹ, người ngồi trong xe quả thật là bộ hạ của
cha mình. Ông ta vẫn ăn mặc thư sinh như xưa, mới ngoài năm mươi
tuổi mà đầu tóc bạc phơ, gầy gò ốm yếu hơn hồi ở trên núi rất nhiều,
nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào, không kém năm xưa chút nào. Chàng lại
trông thấy những xe sau có: Ngụy Hạo, người nuôi nấng dạy bảo mình
hồi còn bé, Chu An Quốc và La Đại Can bộ hạ cũ của mình, chỉ có ứng
Tòng là thiếu mặt thôi.
Không lâu sau các xe tù đi qua hết, Thừa Chí lên trên đỉnh núi. Lúc ấy
bọn quan quân mới thấy hình bóng của chàng, liền lớn tiếng hò reo,
một số rút tên ra bắn theo nhưng trúng sao được. Chàng vẫn chạy
ngược về phía sau đội binh. Chạy độ vài chục trượng nữa thấy người đi
sau áp hậu quân đội là một tên quan cỡi trên ngựa tay xách đại đao.
Thừa Chí nghĩ thầm: “Ta bắt tên quan quân này quấy nhiễu một hồi
trước, rồi thừa cơ cứu Tổ thúc thúc và các người.”
Chàng định phi thân nhảy xuống thì thấy đằng xa cát bụi tung lên, mấy
người cưỡi ngựa phóng tới. Thừa Chí nghĩ: “Thế ra đằng sau chúng còn
tiếp ứng, chờ mấy tên này tơi nơi ta xem rõ mặt đã hẵng hay.”
Người cỡi ngựa đi trước là đàn bà, nhìn rõ mặt chàng nhận ra ngay
nàng là Phi Thiên Ma Nữ Tôn Trọng Quân. Còn bốn người theo sau là
vợ chồng Quy Tân Thụ, Mai Kiếm Hòa và Lưu Bội Sinh. Mừng quá,
chàng vội kêu gọi:

- Nhị sư huynh!
Vừa gọi chàng vừa phi thân xuống trước ngựa của vợ chồng Quy Tân
Thụ. Gò ngay cương ngựa lại, vợ chồng họ Quy nhận ra ngay là Thừa
Chí, Quy nhị nương lạnh lẽo trả lời:
- Ồ thì ra là chú bé. Có việc gì thế?
Nghe sư mẫu nói chuyện với người, Tôn Trọng Quân vội ngừng ngựa
để đợi chờ.
Thừa Chí vội nói:
- Thưa sư huynh, sư tẩu, em có một việc rất gấp muốn yêu cầu hai vị
cùng mấy sư điệt giúp đỡ cho.
Quy nhị nương đáp:
- Chúng tôi đang bận, không có thì giờ?
Nói dứt lời nàng quất ngựa phóng nước đại lướt qua cạnh người Thừa
Chí, đi thẳng về phía trước. Mai Kiếm Hòa chắp tay chào:
- Sư thúc!
Rồi y cũng quất ngựa phóng theo sư phụ và sư mẫu. Lưu Bội sinh
xuống ngựa nói:
- Sư phụ và sư mẫu cháu đang có việc bận, chẳng hay sư thúc có việc
gì? Chờ làm xong việc của sư phụ và sư mẫu cháu quay trở lại cho sư
thúc sai bảo.
Thừa Chí nói:
- Cám ơn anh. Tôi chỉ cần cưỡi nhờ con ngựa của anh thôi.
Lưu Bội Sinh đáp:
- Xin sư thúc cứ việc cưỡi.
Nói xong y dắt ngựa đến cạnh. Thừa Chí nói:
- Tôi với anh cưỡi chung. Chỉ cần đuổi theo kịp bọn quân binh là tôi
xuống ngay.
Nói xong chàng phi thân lên mình ngựa, Lưu Bội Sinh cũng nhảy lên
theo rồi hỏi:
- Sư thúc đuổi theo bọn quan binh làm gì thế?

Thừa Chí đáp:
- Muốn cứu người?
Lưu Bội Sinh mừng rỡ nói:
- Thế thì hay lắm. Chúng cháu và sư phụ, sư mẫu cùng định gây hấn
với bọn đó. Thừa Chí hớn hở thúc ngựa tiến lên. Chẳng bao lâu hai
người đã qua mặt Tôn Trọng Quân và trông thấy hình bóng của tên
quân áp hậu rồi. Thừa Chí thúc ngựa phóng nước đại tiến lên. Nghe
phía sau có tiếng vó ngựa phi tới, tên quân áp hậu quay đầu lại nhìn
thấy một bóng người từ trên ngựa nhảy lên như con chim đại bàng bay
tới.Y sợ hãi múa thanh đại đao định chém người đó làm đôi. Ngờ đâu
Thừa Chí vươn tay cướp lấy cán đao, người đã nhảy tới tên quan nọ tay
trái điểm luôn yếu huyệt sau lưng y miệng quát lớn:
- Muốn sống hay muốn chết?
Thấy sau lưng tê tái và đau nhức vô cùng tên quan nọ muốn phản
kháng. Nhưng tay chân không sao cử động được. Thừa Chí lại hỏi:
- Mi muốn chết hay muốn sống? Nói mau!
Tên quan nọ giọng run sợ nói:
- Xin… xin đại vương xá cho!
Thừa Chí nói:
- Mi phải ra lệnh cho đội xe tù ngừng lại ngay.
Tên quan quân đành phải nghe lời ra lệnh. Lúc ấy, vợ chồng Quy Tân
Thụ vừa phóng tới. Năm thầy trò rút khí giới ra xông vào đội quan binh
chém giết loạn xạ.
Thoạt tiên Thừa Chí dự định nhân lúc trời tối bắt ép tên quan chỉ huy
đội áp hậu coi xe tù của y loạn đả với bọn áp tải phía trước. Ngờ đâu vợ
chồng Quy Tân Thụ ra tay đánh trước làm loạn bọn áp hậu. Thế là kế
hoạch của Thừa Chí không sao thi hành được.
Lo ngại nhóm Tổ Trọng Thọ bị quan binh chém giết bừa trong lúc hỗn
loạn, Thừa Chí vội cướp lấy hai chiếc búa lớn xông tới cạnh xe rồi lớn
tiếng gọi:

- Tổ thúc thúc, cháu là Viên Thừa Chí đây?
Tổ Trọng Thọ mơ màng như là nằm mê. Tiếp theo đó, Thừa Chí lại tiến
lên cứu Chu An Quốc, Ngụy Hao ra khỏi xe tù. Những người đó đều là
võ tướng giàu kinh nghiệm chiến đấu, tuy tuổi đã già, nhưng vẫn còn
anh phong hồi xưa, cướp luôn khí giới của bọn quan binh rồi chém giết
loạn xạ và phá xe tù để cứu người khác.
Không bao lâu hơn trăm cái xe tù đều bị phá vỡ tan tành, hơn trăm hào
kiệt được thoát nạn. Trong đó những tù nhân đó có mấy chục người là
bạn cũ “Sơn Tôn” bộ hạ của Viên Sùng Hoán. Họ nghe nói người đến
cứu là công tử của Viên đại soái đều phấn khởi vô cùng chém giết bọn
quan binh thất linh bát lạc, rồi chạy cả về phía trước.
Lúc ấy tiền đội quan binh cũng phát hiện đường lối phía trước bị bọn
Sơn Đông lấy đá lớn chặn ngang, không thể thông hành được. Thế là
tiền đội và hậu đội của quân Minh đều đại loạn.
Thừa Chí thấy bộ đội quan binh tuy đã loạn xạ không thành hàng ngũ,
nhưng nhân số của chúng nhiều gấp mấy lần bọn cường đạo, nếu đè ép
quá, bắt buộc chúng phải thí mạng, lúc bấy giờ ngăn cản sao nổi? Suy
tính xong chàng bỏ hai chiếc búa xuống giở kinh công ra, chạy trên các
xe chuyển vận một mạch chạy thẳng hơn dặm đường, thấy tên Thủy
tổng binh cưỡi ngựa đang múa đao chỉ huy các binh sĩ tác chiến. Thừa
Chí vội xông lên vươn vai đẩy ngã liền hai tên lính đứng ra ngăn cản.
Rồi chàng nhảy lên lưng ngựa, chỗ phía sau của Thủy tổng binh. Tên
tướng lãnh đó quay đao lại chém, chàng giơ tay cướp lấy thanh đao đó.
Ngờ đâu tên này võ nghệ khá thuần thục, lộn một vòng xuống đất
không để cho Thừa Chí nắm được cổ tay.
Thừa Chí nghĩ: “Không ngờ trong đội quan binh lại có người giỏi như
vậy!” Vừa nghĩ chàng vừa móc túi lấy mấy quân cờ ném luôn. Thủy
tổng binh dùng đao gạt được hết, Thừa Chí nói:
- Có giỏi ông gạt nữa xem!
Nói xong chàng dùng hai nhón tay ném một lúc 27 quân cờ chia làm 3

tốp trên, dưới và giữa, mỗi tốp chia làm chín quân, đồng thời phi tới.
Dù là võ lâm cao thủ cũng khó bề gạt hết bấy nhiêu quân cờ. Thủy tổng
binh tuy võ nghệ cao cường nhưng tránh sao nổi thủ pháp “Mãn Thiên
Hoa Vũ” (Mưa hoa đầy trời) tuyệt kỹ ám khí của Thừa Chí. Chỉ nghe
thấy loảng xoảng một tiếng, trước hết thanh đao rơi xuống, sau đó
khuỷu chân, lưng và vai, mắt cá chân đều bị ném trúng nên Thủy tổng
binh phải quỳ ngay luôn trước mặt Thừa Chí.
Nứa đùa nửa giễu, Thừa Chí nói:
- Tướng quân đa lễ quá, tôi đâu dám nhận!
Chàng vừa cười vừa nắm tay Thủy tổng binh dậy. Giận quá tên Tổng
binh nhằm ngực Thừa Chí đấm luôn một cái, thế mạnh như vũ bão.
Thừa Chí cười nói:
- Thôi tôi để ông đấm một cái cho khỏi tức nhé?
Ngờ đâu quả đấm trúng ngực chàng như là đấm phải bông gòn vậy,
không thấy chàng phản ứng gì cả.
Vận nội cộng, Thừa Chí tung mạnh tên Tổng binh lên trời như diều đứt
dây bay thẳng đi. Các quan binh đều lớn tiếng kêu la. Bị tung lên cao
như vậy chắc thế nào cũng chết. Thủy tổng binh đành nhắm nghiền mắt
lại. Ngờ đâu lúc y rơi xuống có người chìa tay đỡ luôn, y mở mắt ra
nhìn mới thấy vẫn là chàng thiếu niên thư sinh vừa tung mình lên. Y
mới hay người ta võ nghệ giỏi gấp mình trăm lần, nay đã lọt vào tay
người thì sống chết cũng tùy người quyết định. Nên y nằm yên không
kháng cự chút nào.
Thừa Chí nói:
- Ông hạ lịnh cho toàn thể quan binh phải bỏ khí giới hết thì tôi sẽ tha
cho ông khỏi chết.
Thủy tổng binh nghĩ: “Số binh lương này quan trọng lắm nếu bị bọn
giặc cướp hết, ta bị tử tội liền. Đằng nào cũng chết hà tất phải chịu lụy
y làm chi?”
Nghĩ đoạn, y dõng dạc nói:

- Mi muốn giết thì cứ việc giết hà tất phải nói nhiều làm chi?
Thừa Chí mỉm cười, dùng sức tung mạnh Thủy tổng binh lên trời khi
rơi xuống chàng lại ra tay đỡ. Bị tung ba lần liền Thủy tổng binh chịu
không nổi, ngớ ngẩn không biết gì cả.
Thừa Chí nói:
- Nếu ông không chịu ra lịnh, ông phải chết liền và bộ hạ của ông cũng
không thể sống được, như vậy ông chịu hàng có phải hơn không?
Thủy tổng binh thấy vậy, chỉ có con đường đó là sống thôi! Nghĩ y liền
gật đầu.
Thừa Chí cười nói:
- Thế mới phải chớ! Kẻ thức thời mới là hào kiệt!
Định thần xong, Thủy tổng binh gọi ba viên phó tướng lại. Nghe nói
đầu hàng quân giặc, cả ba phó tướng đều sợ hãi biến sắc mặt. Một viên
phó tướng nói:
- Ông hưởng lộc của vua mà lại bất trung bất…
Chưa nói dứt lời, y đã bị Thừa Chí ném xuống đất, chết giấc tức thì.
Còn hai phó tướng nọ vội đổi giọng ngay nói rằng:
- Hạ tướng xin tuân lịnh của tổng tọa.
Thủy tổng binh nói:
- Hạ lịnh ngừng chiến ngay.
Thừa Chí cũng hạ lịnh cho bọn giặc đừng chém giết nữa. Dưới ánh
đuốc lửa chói lọi cả hai bên đều đứng im chờ lệnh.
Bỗng thấy năm người cưỡi ngựa xông vào trong đám quân binh chém
giết loạn xạ và mở tung các hòm ra xem, thấy vàng bạc lương thực liền
để yên ra một bên không lấy. Các quan binh thấy họ hùng mạnh không
ai dám cản trở cả.
Khi họ tới gần Thừa Chí mới nhận ra là vợ chồng Quy Tân Thụ và ba
người môn đồ, liền lớn tiếng kêu gọi:
- Nhị sư huynh và sư tẩu đang tìm kiếm gì đó?
Quy Tân Thụ chỉ ba cái nhún nhảy đã đến cạnh Thủy tổng binh túm

ngay lấy hắn, Thủy tổng binh sợ hãi toan tránh nhưng thân thủ của Quy
Tân Thụ quá nhanh không thể nào cứu vãn được. Hắn hết sức vùng vẫy
cũng không sao thoát khỏi. Quy Tân Thụ quát hỏi:
- Phục Linh Thủ Ô Hoàn của Mã đốc phủ tiến cung để ở đâu?
Thủy tổng binh đáp:
- Mã đốc phủ thấy chúng tôi áp tải nhiều xe cộ đi chậm cho nên phái
người khác đem vào kinh rồi.
Quy Tân Thụ hỏi:
- Có thật không?
Thủy tổng binh đáp:
- Hiện giờ cả tính mạng tôi ở trong tay ông, tôi nói dối để mang lấy cái
chết hay sao?
Biết tên Tổng binh nói thật, Quy Tân Thụ liền quát lớn:
- Nếu ta điều tra mi nói dối ta sẽ quay trở lại giết chết mi ngay.
Quát tháo xong Quy Tân Thụ quay lại nói với vợ rằng:
- Chúng ta đi thôi!
Quy nhị nương tay ẵm con trong lòng buồn bực, thấy chồng bảo đi liền
giơ tay ra đánh ngã mấy tên binh cản đường rồi cùng ba môn đồ theo
đường chạy thẳng về phía trước.
Biết vợ chồng Quy Tân Thụ không ưa gì mình, Thừa Chí từ đầu chí
cuối không nói nửa lời, chờ họ đi mới lên tiếng hỏi Thủy tổng binh
rằng:
- Họ kiếm môn thuốc gì đó?
Thủy tổng binh đáp:
- Gần đây, dân tỉnh An Huy vào rừng sâu kiếm được một củ Phục Linh
có trên hai ngàn năm. Đồng thời Triết Đông lại có người đào được một
củ Hà Thủ Ô hình người. Hai môn thuốc quý giá ấy nghìn năm mới có
một. Quan Tổng đốc Phụng Dương Mã Sĩ Anh hay tin, liền sai nha lại
nửa mua nửa cướp mang về, giao cho dược sư chế thành hai chục viên
Phục Linh Thủ Ô Hoàn và còn phối hợp cả bột trân châu cùng các vị

thuốc quý giá khác. Chỉ tiền thuốc phụ thêm vào chế cũng tốn đến hai
ba vạn lạng bạc. Chuyện này đã chấn động cả miền Giang Nam ai cũng
biết cả.
Thừa Chí nói:
- Chẳng hay hai hoàn đó dùng để làm gì?
Thủy tổng binh đáp:
- Tôi không được rõ lắm chỉ nghe người ta nói hai thứ hoàn ấy có thể
cải tử hồi sinh. Người yếu đuối chỉ dùng một hoàn là kiến hiệu ngay.
Thừa Chí nghĩ thầm: “Thảo nào! Đứa con duy nhất của nhị sư huynh
đau ốm mãi không sao chữa khỏi, cho nên anh ta mới cần kiếm hoàn
thuốc chữa bệnh cho thằng nhỏ đó.”
Nghĩ xong chàng lại hỏi:
- Mã đốc phủ đem cung tiến cho nhà vua ư?
Thủy tổng binh đáp:
- Vâng, thoạt tiên ông ta nhờ tôi đem cung tiến hộ, nhưng sau thấy tôi
phải áp tải nhiều xe đi chậm và hơn nữa chúng tôi có áp giải tù phạm
không được hên lắm. Nên ông ta phải mướn Tổng tiêu đầu chủ tiêu cục
Vĩnh Thắng ở Kim Linh hộ tống số thuốc đó vào kinh.
Là người tốt bụng, Thừa Chí chỉ mong Nhị sư huynh cướp được số
thuốc để chữa khỏi cho thằng nhỏ, nên vội hỏi:
- Tổng tiêu đầu khởi hành được bao lâu rồi?
Thủy tổng binh đáp:
- Họ khởi hành cùng một ngày với chúng tôi nhưng bọn họ ít người,
hành lý lại ít nên đi nhanh hơn chúng tôi nhiều. Có lẽ bây giờ họ đi
trước chúng tôi chín ngày đường rồi.
Lúc ấy, Tổ Trọng Thọ, Chu An Quốc, Ngụy Hạo, La Đại Can cùng các
bộ hạ cũ của Viên đại soái đều đến thăm hỏi và chào Thừa Chí. Ai nấy
thấy Thừa Chí đã trưởng thành và anh tuấn như vậy, thêm võ nghệ cao
cường, chỉ huy chiến trận không khác Viên đại soái thì đều mừng thầm.
Thừa Chí hỏi mọi người tại sao bị bắt như vậy? Tổ Trọng Thọ kể cho

chàng nghe, thì ra năm nọ khi các bạn hữu “Sơn Tôn” tụ họp ở núi Lão
Nha, bị quân Minh đột kích, may đa số anh em đã giải tán từ trước nên
tổn hại rất ít. Chỉ có ứng Tòng bị tử trận thôi. Tổ Trọng Thọ cùng các
anh em thoát hiểm cả. Sau mọi người lại tụ họp một nơi. Thấy thiên hạ
đại loạn, chánh trị thối nát, Tổ Trọng Thọ tụ các anh hào ở Hoài Nam
và Lỗ Bắc chuẩn bị khởi nghĩa phản lại triều đình. Ngờ đâu, Tổng đốc
Phụng Dương Mã Sĩ Anh được tin mật, cử đại binh đến đánh phá. Rút
cuộc các nhân vật chủ yếu đều bị bắt và được áp giải lên triều để xử
trảm. Thật may mắn cho mọi người, trời xanh dung rủi gặp Thừa Chí
nơi đây.
Kể chuyện xong ai nấy đều vừa mừng vừa đi.
Nghe nói Thừa Chí liên lạc với Sấm Vương, Tổ Trọng Thọ liền nói:
- Viên công tử, ở đây có hai nhóm đạo tặc và quan binh quy phục đều
kính trọng công tử, công tử hãy tạm hoãn chuyến lên kinh, ở lại đây
chỉnh đốn lại nhóm hảo thủ này nhé?
Thừa Chí mừng nói:
- Tổ thúc thúc nói rất phải. Nhân có rất nhiều anh hùng hào kiệt ở đây,
chi bằng chúng ta làm lớn một phen, kiếm một điểm thích hợp để quần
hào quy tụ.
Tổ Trọng Thọ vỗ đùi nói:
- Hay lắm, chúng ta lấy núi Thái Sơn làm sơ sở nhé?
Thừa Chí đáp:
- Núi Thái Sơn đứng đầu Ngũ nhạc và cũng là nơi lập trại tốt nhứt.
Chàng liền hạ lịnh cho mọi người nhặt nhạnh những châu báu vừa rơi
rải rác rồi lấy hai mươi vạn lạng bạc trao cho các trại đạo tặc Sơn Đông
và bang Thanh Trúc. Chữ Hồng Liễu cũng được chia năm nghìn lạng.
Chàng lại lấy hai mươi vạn lạng bạc tiền binh lương chia cho các quan
đầu hàng.
Lúc ấy, ai cũng hoan hô vui mừng. Thừa Chí lại sai mọi người đi khắp
nơi đưa tin, hẹn hò các anh hùng chí sĩ vào ngày tết Trung Thu đến núi

Thái Sơn hội họp, rồi chàng ra lệnh cho Tổ Trọng Thọ và mọi người
cùng Thủy tổng binh dẫn các quan binh hàng đến những vùng hoang vu
hiểm trở xây dựng sơn trại đề ở tạm. Thế là một vạn binh mã của Mã Sĩ
Anh mất hết sạch và hơn hai trăm vạn lạng bạc tiền lương không còn
nữa. Từ tỉnh Sơn Đông cho chí Kinh Đô đều chấn động. Chờ đến khi
Mã Sĩ Anh dẫn đại binh đến truy tiễu thì không còn một hình bóng đạo
tặc nào nữa. Như vậy quan binh biết nơi nào mà truy tiễu?
Ngày tết Trung Thu sắp tới, các chùa chiền, miếu lặng trên đỉnh núi
Thái Sơn đầu có mấy vị anh hùng hào kiệt tới trú ngụ, để chờ đợi ngày
đại hội quần hùng.
Sáng tinh sương ngày Tết Trung Thu, chư anh hùng tụ họp trên thung
lũng Thạch Kính trên núi Thái Sơn. Nơi đó là một quảng trường trên
nền đá bằng phẳng, rộng mấy mẫu. Người ta đồn ngày xưa có cao tăng
giảng kinh, trên núi có khắc kinh kim cương chữ to bằng cái đấu, nét
bút rất cổ kính. Những người tới họp hôm đó, ngoài Thừa Chí,Thanh
Thanh, chàng Câm và Hồng Thắng Hải ra, còn có bọn cựu bộ hạ của
Viên đại soái, nhóm Kim Long bang như Tiêu Công Lễ, Tiêu Uyên
Nhi, La Lập Như, nhóm Thanh Trúc bang như: Trình Thanh Trúc, A
Chín… nhóm đạo tặc Sơn Đông như: Sa Thiên Quảng, Đàm Văn Lý,…
nhóm Long Du bang Vinh Thái và bộ hạ, sau cùng là Thập Lực đại sư,
Thất thập nhị Đảo chủ, nhóm anh hùng được Thừa Chí cứu thoát và các
quan binh nhà Minh đầu hàng.
Lúc ấy mặt trời mọc đẹp đẽ lạ thường, chư anh hùng đều vỗ tay hoan
hô ca ngợi. Xem xong mọi đều quay tròn ngồi xuống. Lúc này vết
thương đã lành mạnh, Sa Thiên Quảng là địa chủ (người tỉnh Sơn
Đông) đành phải đứng lên nói trước:
- Các vị đại ca hạ cố tệ tỉnh, chúng tôi tiếp đãi không được chu đáo xin
thứ lỗi!
Nói xong, y chắp tay chào xung quanh. Quần hùng đều lên tiếng khiêm
tạ, Sa Thiên Quảng lại nói:

- Đệ là người thô lỗ, ngu si không biết gì, bây giờ xin mời Trình Thanh
Trúc tiền bối ra nói chuyện.
Hai người trước kia là kẻ địch nhưng từ hôm tranh đấu một trận chí tử
đến giờ, vì phục tài nhau, bây giờ cả hai trở thành bạn chí thân. Trình
Thanh Trúc cả cười đứng dậy nói:
- Chúng ta, các bạn võ lâm đây xưa kia đã tụ họp trên núi Thái Sơn
này, nhưng số người ít hơn ngày hôm nay. Nói ra thì thật mỉa mai! Xưa
kia chúng ta đến đây làm gì? Lúc bấy giờ mục đích của buổi họp là
chúng ta chia ranh giới, tiền bạc tang vật, lấy cướp của người!
Quần hùng đều cười rộ một hồi, Trình Thanh Trúc lại nói tiếp:
- Lần này có rất nhiều bạn anh hùng hào kiệt giá lâm. Chúng ta không
được nhắc nhở đến những trò trộm cướp ấy. Bây giờ thiên hạ đại loạn,
lúc này là cơ hội tối cho các chí sĩ thành thân lập nghiệp. Hôn quân vô
đạo, các quan lại đều tham ô, quân Mãn Thanh lúc nào cũng muốn xâm
phạm biên giới, khiến dân chúng chịu khổ sở. Cho nên anh em chúng ta
mới bắt buộc phải chạy lên con đường tà này. Bây giờ chúng ta thương
nghị thế nào để tạo nên một sự nghiệp lớn mới khỏi hổ thẹn với đời!
Mọi người đều phấn chấn vỗ tay khen ngợi, Trình Thanh Trúc lại nói:
- Các bạn tới dự hội đều là bằng hữu chí thân cả. Bây giờ chúng ta cắt

×