Tải bản đầy đủ (.docx) (8 trang)

Tải Bài văn tự sự kết hợp miêu tả biểu cảm lớp 8 đủ 4 đề - HoaTieu.vn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (95.93 KB, 8 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>1. Hướng dẫn cách làm bài viết số 2 lớp 8 văn tự sự kết hợp miêu tả biểu cảm </b>


- Ở đề 1, kể lại một kỉ niệm đáng nhớ tức là kể lại câu chuyện đáng nhớ (có thể là chuyện vui,
buồn, thú vị, bất ngờ...) xảy ra giữa em với con vật nuôi (như: Mèo, chó, gà, heo, trâu, bị).
Ngồi kể lại, em cần miêu tả hình dáng, tính nết, hoạt động của con vật... (yếu tố miêu tả) để
câu chuyện thêm sinh động; cần thể hiện được tình cảm của em với con vật và con vật đối với
em như thế nào (yếu tố biểu cảm).


- Ở đề 2, kể về lần phạm lỗi với thầy, cơ giáo, phải nói rõ đó là lỗi gì, khi nào, ở đâu. Ngồi
kể lại, em cần miêu tả sự việc, miêu tả hình ảnh thầy, cơ (như nét mặt, cử chỉ, lời nói, thái
độ...) trước và sau khi em phạm lỗi; cần thể hiện tình cảm và suy nghĩ của em trong và sau
khi xảy ra sự việc như: Buồn, giận mình, lo lắng, ân hận về lỗi lầm của mình,...


- Ở đề 3, kể về một việc làm của em khiến bố mẹ rất vui lịng, phải nói rõ đó là việc gì, xảy ra
ở đâu, khi nào. Ngoài kể lại, em cần miêu tả sự việc em làm, miêu tả hình ảnh bố mẹ (như nét
mặt, cử chỉ, lời nói, thái độ...) trong và sau khi em làm việc tốt; cũng cần thể hiện tình cảm và
suy nghĩ của em trong và sau khi làm được việc tốt như: Vui mừng, tự hào... khi làm được
một việc có ích, có ý nghĩa.


- Ở đề 4, chỉ kể về đoạn lão Hạc sang nhà ông giáo kể việc mình bán “cậu Vàng’’ như thế
nào (khơng kể lại tồn bộ câu chuyện). Em có thể xưng “tơi” - người kể chuyện vì có mặt
trong câu chuyện như là người thứ ba. Đối tượng kể là ông giáo và lão Hạc qua quan sát của
nhân vật “tôi”. Chẳng hạn, em có thể tưởng tượng ra tình huống em đến nhà ông giáo hỏi bài,
rủ con thầy giáo học bài hay làm một việc gì đó và chính lúc ấy, em vơ tình chứng kiến cảnh
lão Hạc đang nói chuyện với ơng giáo. Em cần bày tỏ cảm xúc, suy nghĩ của mình trước câu
chuyện đã được chứng kiến.


<b>2. Bài viết số 2 lớp 8 đề 1: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật ni mà</b>
<b>em u thích</b>


<b>Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em u thích</b>



Tuổi thơ của ai cũng gắn bó với một lồi vật ni đáng u, đó có thể là chú rùa, chú chim
hay chú mèo... Riêng với tôi, tuổi thơ của tơi gắn với chú chó Phi Phi dũng cảm.


Phi Phi là chú chó lai béc-giê mà tơi đã.. nhặt được trong công viên! Chuyện là thế này: cách
đây chừng một năm, vào buổi chiều tôi đi tập thể dục trong công viên. Đang chạy bộ, tôi chợt
nghe tiếng rên yếu ớt trong lùm cây. Tị mị, tơi rẽ đám lá nhìn vào thì thấy một chú chó nhỏ
yếu ớt đang nằm rên trong chiếc hộp giấy. Thương chú quá, tôi mang về nuôi. Tôi không
ngờ, lúc mang Phi Phi về bố mẹ không những không trách tôi mà cịn giục tơi đi lấy sữa cho
chú uống nữa!


Bây giờ thì Phi Phi đã lớn lắm. Lơng chú màu đen mượt, bốn chân cao và chắc. Hai tai lúc
nào cũng dựng lên lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Cái mũi thì lúc nào cũng có vẻ khịt
khịt như đánh hơi mọi thứ. Phi Phi rất ngoan và can đảm. Khi tối trời, chú ln ra ngồi hiên
nằm canh. Có Phi Phi ở ngồi, cả nhà tơi rất n tâm đi ngủ. Thế rồi, đến một ngày, có
chuyện xảy ra, gia đình tơi đã cảm nhận được sâu sắc sự dũng cảm và lòng trung thành của
Phi Phi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Phi Phi từ đâu lao đến ngoạm vào tay cầm dao của hắn rồi mặc cho gã gian phi đẩy, đạp đánh
như thế nào cũng kiên quyết không nhả tay hắn ra. Cuộc vật lộn dừng lại khi các cô bác hàng
xóm ùa đến trói gơ tên trộm lại. Mẹ tơi vừa xt xoa dìu bố vào nhà vừa nhắc chị em tôi lấy
sữa cho Phi Phi và đưa chú vào nhà.


Sau hôm ấy, Phi Phi nổi tiếng cả khu phố với câu chuyện “cứu chủ”. Kẻ gian bị bắt sau đó đã
khai ra rất nhiều vụ trộm mà hắn nhúng tay vào. Gia đinh tơi và Phi Phi cịn được tun
dương nữa!


Phi Phi vẫn sống cùng gia đình tơi cho đến bây giờ. Chú luôn được cả nhà cưng chiều và yêu
quý, đặc biệt là tôi. Phi Phi tuy là một chú chó nhưng có nhiều điều đáng để chúng ta học tập
đúng không các bạn!



<b>Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em u thích - mẫu 2</b>
Nhà em có con gà trống


Mèo con và cún con
Gà trống gáy Ị ó o


Mèo con ln rình bắt chuột…


Lời bài hát thiếu nhi vui tươi, sinh động này liệu có làm bạn nhớ tới những con vật ni mà
bạn đã từng chăm sóc không? Chúng thất sự là những người bạn vui vẻ đấy. Đối với tôi, tôi
vẫn luôn nhớ mãi một kỉ niệm sâu sắc với con Miu mà nhà tôi đang nuôi bây giờ.


Cho đến bây giờ, tôi kông sao quên được cái ngày mà bố tơi đem nó về nhà. Nó – một con
mèo có bộ lơng trắng tinh có những đốm vàng trơng thật ngộ nghĩnh. Đơi mắt nó màu xanh
trong veo trông dễ thương đến lạ. Nhà tôi đặt tên cho nó là Miu. Con Miu chỉ sinh được mấy
ngày thì mất mẹ nên nó suy dinh dưỡng vào loại nặng. Hồi mới bắt về, nó bé xíu và còm cõi
lắm. Nhưng tất cả mọi người đều thấy nó có vẻ đáng yêu làm sao, nhưng với riêng tơi thì
khơng!


Vì sao vậy, tơi cũng khơng biết nữa. Tiếng kêu của nó vào ban đêm nghe sao mà giống tiếng
em bé khóc thế khơng biết. Những đêm đầu tiên, tơi khơng tài nào chợp mắt được. Mỗi lần
nghe nó kêu là tơi lại rùng mình, sợ lắm. Đêm nào nó cũng kêu làm tơi ghét nó đến kinh
khủng. Nhưng cả nhà ai cũng thích nó… Chị tơi ẵm nó suốt ngày. Ngày nào đi chợ, mẽ cũng
mua cá về cho nó. Tơi cịn nhớ tơi đã nói với mẹ là mua đôi vớ mới cho tôi, vậy mà cá cho nó
thì có cịn vớ cho tơi mẹ lại qn. Lúc đó, tơi thật là buồn. Tơi cảm thấy mình thật cơ đơn từ
khi có con mèo này. Tình thương của mọi người dành cho tôi dường như cũng bị san sẻ đi
một nửa cho nó. Ơi, tơi thật ganh tị với nó. Mấy người hàng xóm qua chơi vẫn khen ngợi nó
ln. Chỉ trong vịng vài tuần, con Miu đã trịn hẳn lên. lơng nó vàng vàng, càng mịn hơn…
“Hình như nó đã chiếm được cảm tình của mọi người thì phải.” Tơi thấm nghĩ như vậy mà


lịng cảm thấy buồn buồn


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Có một lần, do đểnh đoảng trong lúc dọn dẹp, tôi đã sơ ý làm bể chiếc bình hoa mà mẹ thích
nhất. LỊng tơi đang nơm nớp lo sợ mẹ la. trong lúc thu dọn những mảnh vụn thuỷ tinh, tơi
bỗng nghĩ:


- Sao mình khơng đổ tội cho con Miu nhỉ?


Thế là ý nghĩ đó đã được thực hiện ngay khi mẹ tôi về, tôi đổ tội hết cho con Miu. Tội nghiệp
con Miu, nó bị ăn ba cây roi thay tơi. Nó kêu lên “méo méo” thật đau đớn. Tơi nghĩ tối hơm
đó nó sẽ khơng vào phịng tơi nữa. Nhưng nó khơng những khơng giận tơi mà vẫn đùa nghịch
cùng tơi. Lúc đó, tơi cảm giác mình thật ích kỉ và tự nhiên tơi thương nó vơ cùng. Nó ngây
thơ và vơ tội, đầy lịng vị tha, cịn tơi sao mà ích kỉ thế. Miu ơi, tha lỗi cho chị nhé.


Tuy rằng, Miu khơng phải là con mèo hồn hảo nhưng cả nhà tơi vẫn rất thương nó. Bây giờ,
Miu đã trở thành một thành viên khơng thể thiếu trong gia đình. Tơi và nó đã trở thành bạn
thân. Tơi đã học được nhiều điều bổ ích từ nó.


<b>3. Bài viết số 2 lớp 8 đề 2: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn</b>
<b>Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn - mẫu 1</b>


Mỗi con người, chắc chắn ai cùng sẽ có những lúc lầm lỗi, khơng có ai là hồn hảo dù người
đó có giỏi đến đâu. Tơi cũng vậy. Tơi đã từng mắc một lỗi mà tôi không bao giờ qn được.
Lúc ấy tơi cịn là học sinh vừa học hết lớp ba.


Hồi đó, do ba mẹ nói tơi có năng khiếu vẽ và chính tơi cũng thích được trở thành nhà thiết kế
thời trang. Ba mẹ đã đăng ký cho tôi học vẽ tại nhà của một cô giáo vừa về hưu. Cơ tên
Dương, dù đã ngồi cái tuổi năm mươi nhưng cô vẫn tràn đầy sức sống. Cô hiền lắm! Khuôn
mặt cô điềm tĩnh, hiền hậu khiến tôi ln có cảm giác như cơ là mẹ tơi vậy. Mái tóc của cơ đã
ngả bạc trắng. Cơ ln tốt bụng giúp dữ mọi người nên hàng xóm xung quanh ai cũng quý cô.


Tôi quý cô lắm. Lúc nhỏ tôi thường kiêu căng, tự cao, tự đại vói mọi người vì nghĩ là mình
giỏi hơn mọi người. Ngày đầu tiên đi học, tơi cứ tưởng bài vẽ cùa mình sẽ được điểm mười
nhưng không ngờ cô chỉ cho tôi con sáu. Tôi tức lắm, thế là đâm ra tôi ghét cô. Cứ mỗi lần đi
học thêm, tôi không chịu vẽ mà cứ quậy phá làm phiền người khác. Cô bắt tơi vào bàn ngồi
vẽ thì tơi lại vẽ đối phó với cơ. Khơng ngờ, có một lần cơ cho đề là vẽ chân dung thầy cơ mà
em thích nhất. Mọi người ai cũng vẽ cơ. Chỉ có tơi nghĩ hồi cũng khơng ra là mình sẽ vẽ ai
cả. Cho nên tới lúc nộp bài tôi sợ lắm. Nhưng không ngờ, cơ khơng những khơng la tơi mà
chỉ nói: “Lần sau cố gắng hơn nha con!”


Kể từ lúc đó tơi cảm thấy mình thật có lỗi với cơ. Và tơi cũng rút ra được bài học: “‘Khơng ai
là hồn hảo cả, mỗi người đều có một khuyết điểm”. Từ đó, tính kiêu ngạo của tôi cũng biến
mất lúc nào không hay. Những bài vẽ mà tôi vẽ ra, ai cũng khen nhưng khơng vì vậy mà tơi
lại kiêu ngạo nữa. Những lúc đó tơi vui lắm và tơi lại càng q cô hơn nữa. Cô cũng dạy cho
tôi biết thế nào là kiên trì thực hiện thì sẽ thành cơng.


Tuy tơi chỉ được học với cô trong một năm rưỡi nhưng cô đã truyền đạt cho tôi không chỉ
những kinh nghiệm q báu mà cịn có những bài học cuộc sống để tôi thực hiện theo sau
này. Từ ngày học cô, tơi đã biết suy nghĩ hơn, chín chắn hơn, có ý chí, kiên trì hơn. Tơi như
đã trưởng thành hơn, bỏ đi cái vỏ bọc kiêu căng, tự đại ngày nào. Tôi rất biết ơn cô. Bây giờ,
tuy không học cô nữa, những bài hục quý báu mà cô đã dạy cho tôi, tôi sẽ không bao giờ
quên. Tôi sẽ dùng những bài học này, chia sẻ với các bạn của mình, dùng chúng để tiếp thêm
nghị lực cho tơi trên con đường đầy gian nan phía trước.


Tơi vơ cùng biết ơn cơ. Bây giờ, nếu có thể nói với cơ, tơi sẽ nói lên một điều mà tơi rất
muốn nói: “Con cảm ơn cơ rất nhiều, vì cơ đã dạy cho con những điều hay lẽ phải, giúp con
đi đúng trên con đường ước mơ của mình. Con yêu cô nhiều lắm, cô ơi”.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Trong đời người, ai cũng có khuyết điểm và mắc phải dù chỉ một lần. Tôi cũng vậy. Khuyết
điểm mà tôi mắc phải là lỗi lầm đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Lỗi lầm đó khiến tơi phải
tự tìm hiểu ra cái sai và sửa lại nó. Và điều đáng nhớ nhất tôi không thể nào quên vào lúc


năm tôi học lớp hai.


Hôm ấy là ngày đầu tiên tôi bước vào lớp hai, tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy chỉ cô giáo là mới
còn những điều xung quanh đã quá quen thuộc với tôi ở năm học lớp một. Chúng tôi học
trong một căn phòng nhỏ, những bức tranh của các anh chị năm xưa trông thật ngộ nghĩnh và
dễ thương, bàn ghế giáo viên lẫn học sinh đều mới toanh. cuối lớp thì có hai cái tủ xám xệch,
trơng nó tuy cũ kĩ nhưng sử dụng vẫn rất bền và tốt. Trong lớp ồn ào náo nhiệt bởi những đứa
học sinh chúng tôi. Lát sau, một cô giáo nhẹ nhàng bước chân vào. Cô mặc bộ áo dài thướt
tha, trông rất lộng lẫy. Khi cơ bước vào thì cả lớp liền im lặng ngay. Cô bước lên bục giảng
và giới thiệu về cơ. Sau một hồi trị chuyện giữa cơ và trị chúng tơi thì tiếng trống báo hiệu
giờ ra về cũng vang lên. Ngày đầu đi học cùa tôi bắt đầu như thế đấy. đầy niềm vui và hạnh
phúc.


Sau những ngày học thì ngày thi cuối kì một cùng đã đến. Lo lắng, sợ hãi, băn khoăn là
những cảm giác mà học sinh chúng tôi cảm nhận. Rồi những ngày thi của chúng tôi cũng đã
trôi qua một cách nhẹ nhàng. Những con số, điểm số mà tôi hằng mong muốn cũng đã thực
hiện được. Ngày hơm đó, tơi vui vẻ đem cuốn sổ liên lạc ra khoe với bố mẹ những con số
chín, mười được ghi bằng mực đỏ. Sau những ngày nghỉ Tết, những cuộc vui chơi giải trí và
du lịch cùng gia đình trong những ngày đầu năm mới, lũ học sinh chúng tôi trở lại trường với
những nụ cười giòn tan, vui vẻ.


Những ngày học bắt đầu trờ lại, tơi đã q thích thú với những cuộc đi chơi hồi Tết và tôi đã
trở nên mất tập trung trong việc học tập. Cứ mồi lần vào giờ học tôi lại cứ chủ quan: “Không
cần học chi cho mệt, chỉ cần thi để đạt điểm cao cho mọi người nể mình là được”. Nhưng tơi
đâu ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra khác với suy nghĩ và tơi đã khơng thể lường trước được
điều đó. Và ngày thi giữa học kì hai cùng đã đến, với tính chủ quan của tôi, kết quả thi đã quá
tệ hại. Điểm sáu màu đỏ ghi rõ rệt trong bài tiếng Việt. Lúc đó, tơi bỗng tái xanh mặt và có vẻ
lo lắng hơn. Tôi nghĩ rằng nếu đưa cho bố mẹ xem thì sẽ bị mắng cho một trận tơi tả. Nhưng
rồi tôi nghĩ không phải do con số mà lỗi do tơi q chủ quan trong việc học, vì vậy tôi đã đưa
cho mẹ xem điểm số. Mẹ đã rất giận và cịn mắng tơi một trận sau khi xem điểm. Có lẽ mọi


chuyện đã qua, nhưng hơm sau đi học lại, cơ giáo trách mắng tơi vì lơ là trong học tập. Thế
nhưng tôi không muốn mọi người phải quá thất vọng về tôi một lần nữa nên tôi đã cố gắng
học tốt và thi học kỳ hai. Dường như tôi đã biết nhận lỗi và sửa lỗi, điểm số trong kỳ thi cuối
kỳ hai của tôi cao lên đã làm ba mẹ và cơ giáo hài lịng. Vì trước giờ tơi chưa bao giờ bị điếm
thấp và tôi cũng không muốn bị điểm thấp nên tôi không muốn ai cũng phải thất vọng. Đây
chính là lần mà tòi mắc khuyết điểm và cũng là kỷ niệm đáng nhớ nhất để tôi biết sửa sai.
Tuy là một kỷ niệm nhưng nó rất quan trọng đối với tơi. Đó chính là lần tơi làm thầy cơ giáo
và tất cả mọi người buồn và giận dữ về tôi. Tôi hứa sẽ không tái phạm và cố gắng học để
luôn làm cho cơ giáo, bố mẹ và các vạn vui lịng.


<b>4. Bài viết số 2 lớp 8 đề 3: Kể về một việc em làm đã khiến bố mẹ rất vui lòng</b>
<b>Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng - mẫu 1</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Vào thứ năm tuần trước, tôi và các bạn đi chơi ở công viên nước. Tại đây tôi đã cùng với các
bạn cua mình làm một việc tốt. Tuy đó chỉ là một sự giúp đỡ nhỏ nhưng với tơi thì chuyện đó
mang nhiều ý nghĩa lắm. Tơi cịn nhớ như in ngày hơm đó. Do thứ năm tuần trước, trường tơi
cúp điện nên cả trường được nghỉ.Chỉ riêng nhóm tơi, cả đám tổ chức đi chơi ở công viên
nước. Sáng hôm ấy. từ chín giờ sáng chúng tơi đã khởi hành trong tâm trạng vui vẻ. Vừa thay
đồ bơi xong thì tôi và các bạn đã chạy ào xuống hồ bơi. Cảm giác nóng nực,oi bức đã bị
những dịng nước mát trong hồ xua đi. Khơng khí lúc này thật náo nhiệt, âm thanh của nước
chảy xuống hồ hay các con thác nhân tạo làm cho chúng tôi thêm phấn khởi. Nhìn xung
quanh là những chiếc cầu tuột đủ màu sắc, những chiếc phao đủ hình dạng ngộ nghĩnh đang
đưa chúng tơi bồng bềnh trên mặt nước. Các làn sóng nhàn tạo cứ từ từ đập vào bờ làm cho
mọi người lênh đênh trong dòng nước mát. Tất cả mọi người và mọi cành vật đang hồ mình
theo lời gọi mời của các bờ hồ. Lúc này, những ánh nắng chói chang của buổi trưa hè đã bị
xoa dịu đi. Trong lúc mọi người ai ai cũng chơi đùa thật vui vẻ thì bỗng từ xa có một cơ bé
chỉ chừng khoảng bay tuổi ngồi khóc. Thấy vậy chúng tơi liền chạy đến bên em và hỏi thăm.
Cơ bé có một gương mặt trái xoan và đơi mắt to trịn cùng làn da trắng hồng đã gây cho tôi
một ấn tượng mạnh ngay lần đầu tiên gặp em. Cô bé cứ ồ lên khóc khiến chúng tơi lúng
túng, khơng ai biết phải đồ em ấy như thế nào. Ngay lúc đó, Hoa đã đến ngồi cạnh em. Hoa


cười tươi nhìn em, vừa vồ nhẹ vai, Hoa vừa an ủi cô bé. Một lúc sau, có bé đã ngừng han
tiếng khóc và kể cho chúng tôi nghe về chuyện em bị lạc mẹ. Vừa nghe cô bé kể xong, chúng
tôi đâ lập tức dẫn em đi một vòng lớn hồ bơi để tìm mẹ của cơ bé. Nhưng do người q đơng
nên tơi và các bạn khơng thế tìm thấy bác ấy lúc này, cơ bé có vẻ rất thất vọng, trong đôi mắt
của em hiện rõ sự lo lắng và sợ hãi. Nhìn vào đơi mắt ấy mà tơi thấy thương em quá! Trong
đầu tôi đang suy ra mọi cách để có thế giúp em giảm bớt đi nỗi sợ ấy. Tôi liền đề ra một ý với
các bạn là cho em ấy chơi chung cùng chúng tôi. Các bạn ai cũng đồng ý. Cuộc hành trình
của chúng tơi và cơ bé bắt đầu ở những chiếc cầu tuột cao ngoằn ngo bảy màu kia. Trước
khi trượt, cơ bé có vẻ hơi sợ nên tơi đã ơm em vào lịng để cùng trượt với tôi. Nước cứ theo
tốc độ trượt của chúng tôi mà bắn tung toé Sau nhiều lần trượt cùng tôi và các bạn dường như
em đã đỡ buồn và lo hơn một chút rồi. Thời gian chơi cùng những chiếc cầu tuột cũng đã trôi
qua. Chúng tôi lại tiếp tục ngồi trên phao để thả mình theo con sơng lười. Những cảm giác
táo bạo trong dịng nước của câu tuột ban nãy chẳng còn đâu nữa mà bây giờ chúng tơi đang
thả mình một cách êm đềm. Sau đó, chúng tơi lại chuyển sang các trái bóng đầy màu sắc và
nhiều trò chơi dưới nước. Một tiếng đồng hồ cùng đã trôi qua, bây giờ em đã cười lại rồi. Đơi
mắt em cũng khơng cịn ẩn chứa nồi sợ hãi như lúc ấy nữa. Đã đến lúc quay lại việc tìm mẹ
cơ bé. Thật may mắn là chúng tơi đã tìm được bác. Cơ bé lúc này đang vỡ ồ trong hạnh phúc
vì được gặp lại người mẹ thân yêu. Sau khi chào tạm biệt cô bé, chúng tôi cùng kết thúc buổi
vui chơi. Vừa về đến nhà, tơi đã kể cho mẹ biết ngay việc đó. Mẹ cười tươi và khen tôi rất
nhiều. Nụ cười của mẹ hiện rõ sự hài lịng và tự hào về tơi.


Sự việc hôm ấy là một niềm tự hào lớn lao của tơi. Hơm đó, tơi đã có một khoảng thời gian
chơi đùa thật vui và ý nghĩa bên cô bé. Tôi đã khiến mẹ cảm thấy tự hào vê tôi. Đó là điều tơi
ln muốn làm cho mẹ. Tơi sẽ cố gắng làm nhiều việc tôt hơn nữa để mang đến cho mẹ thật
nhiều niềm vui.


<b>Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng - mẫu 2</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

đang đứng trên vỉa hè. Trông bà cụ tầm bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, lưng bà đã cịng và
trơng bà thật gầy gị và yếu ớt làm sao. Chân bà cứ bước xuống đường rồi lại rút lên. Chắc cụ


đang muốn qua đường nhưng lại sợ sệt trước cảnh xe cộ tấp nập dưới lòng đường. Thật tội
nghiệp cho cụ quá! Bỗng một ý nghĩ vụt lên trong đầu tơi: “Sao mình khơng giúp bà cụ qua
đường nhỉ?” Tôi định chạy đến giúp bà nhưng trong lịng lại băn khoăn một điều khơng biết
nên giúp không. Tôi lại qua đường không được giỏi lỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao. Với lại
tơi đang muốn chạy lẹ về nhà để khoe điểm với cha mẹ. Nhưng thấy bà cụ như vậy lịng tơi
lại dấy lên một nỗi thương tâm.


Tôi quyết định chạy đến giúp bà. Bây giờ tôi mới thấy được vẻ mặt hiền hậu của bà trông rất
giống nội tôi. Tôi liền hỏi bà: “Bà ơi, bà muốn qua đường phải không? Để con giúp bà nhé!”,
vẻ mặt cụ đang lúng túng nhưng khi nghe tơi nói xong, bà cụ trơng rất vui vẻ và trả lời: “Ồ,
nếu vậy thỉ tốt quá, bà cảm ơn cháu nhé!”.Tôi liền dắt tay bà cụ bước xuống đường. Thấy
cảnh xe cộ đông đúc như vậy, tỏi cũng cảm thấy ngập ngừng, e sợ. Nhung tôi lấy hết can
đảm, đưa một tay lên xin qua đường, tôi chú ý nhìn qua nhìn lại rồi dắt bà bước di. Bà cụ
chắc còn sợ lắm nên nắm chặt lấy tay tôi. Qua được bên kia đường, bà cụ thở phào một cách
nhẹ nhõm và nói: “Bà cảm ơn con rất nhiều”. Tới đây, tôi mới thấy được bà đang xách một
túi gì trơng có vẻ rất nặng nề. Tơi liền xách giùm cụ về nhà trong khi bà cụ không muốn làm
phiền tơi nữa. Vừa đi, tơi vừa trị chuyện cùng bà. Thì ra bà sống một mình trong nhà cịn con
cháu bà ở xa và bận bịu cơng việc nên khơng thể thường tới thăm và chăm sóc bà. Nghe thế,
tôi thấy ái ngại và tội nghiệp cho cụ quá! Về tới nhà, bà vui vẻ cảm ơn tôi rất nhiều và bà cịn
cho tiền tơi mua q vặt nhưng tơi đã từ chối khơng nhận. Bởi vì đối với tôi giúp được bà
mới là điều quan trọng. Tôi tạm biệt bà và chạy một mạch về nhà. Ôi! Thế là tôi về trễ cả
tiếng rồi. Về đến nhà, tôi thấy cha mẹ đang đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Tôi bước vào nhà,
thế là cha mẹ tôi liền hớt hải chạy ra hỏi: “Sao con đi học về trễ thế?”. Tôi liền xin lỗi và kể
hết đầu đuôi câu chuyện cho cha mẹ nghe. Nghe xong cha tôi liền bảo: “Con làm thế là phải
lắm, cha mẹ rất tự hào về con”.


Tôi cũng thấy rất vui vì đã làm được việc tốt và khiến cha mẹ vui lịng. Tỏi cũng thấy rất
hãnh diện về mình. Tuy là câu chuyện đã xảy ra khá lâu nhưng nó mãi in sâu vào tâm trí tơi.
<b>5. Bài viết số 2 lớp 8 đề 4. Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán</b>
<b>chó với ơng giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại chuyện đó như thế</b>


<b>nào?</b>


Ở xóm Giữa của làng Đại Hồng chỉ có khoảng vài chục nóc nhà. Lão Hạc là hàng xóm của
gia đình em và gia đình ơng giáo Thứ. Ơng giáo Thứ là người có học, hiểu biết rộng và tử tế
nên được dân làng tin cậy. Chiều chiều, lão Hạc thường xách cái vò đất nung sang nhà ông
giáo để xin nước giếng. Lần nào ông giáo cũng giữ lão Hạc lại chuyện trò, uống bát nước chè
tươi hoặc hút điếu thuốc lào... để cho lão bớt cảm thấy lẻ loi, cô độc. Vợ chết đã lâu, con trai
lại đi phu cao su đất đỏ mãi tận Nam Kì, Lão Hạc sống thui thủi một mình trong căn nhà nát
chỉ có mỗi chú chó Vàng làm bạn. Lão quý nó như quý con, cho nó ăn bằng bát như người.
Chiều nay, lão sang chơi sớm hơn mọi khi. Vừa thấy ông giáo, lão báo ngay:


– Cậu Vàng đi đời rồi, ơng giáo ạ!
Ơng giáo ngạc nhiên:


– Cụ bán nó rồi ư? Sao cụ bảo là...?


Lão Hạc gật đầu, cố lấy giọng vui vẻ nhưng miệng méo xệch và mắt thì đỏ hoe. Ơng giáo
nhìn lão ái ngại, lịng đầy thương xót:


– Thế nó để cho bắt dễ dàng hả cụ?


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

– Khốn nạn... ơng giáo ơi!... Nó có biết gì đâu! Nó thấy tơi gọi thì chạy ngay về, vẫy đi
mừng. Tơi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm
lấy hai cẳng sau dốc ngược lên. Cứ thế là thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng chỉ loay hoay
một lúc là trói chặt cả bốn chân nó lại. Đấy giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết!... Này! ông
giáo ạ! Cái giống nó cũng khơn! Nó kêu ư ử và nhìn tơi, như muốn trách tôi rằng: “A! Lão
già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối sử với tơi như thế này à?”. Thì ra tơi già bằng
này tuổi đầu rồi mà còn đánh lừa một con chó. Nó khơng ngờ tơi nỡ tâm lừa nó!


Ơng giáo vỗ an, an ủi lão:



– Cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó chả hiểu gì đâu! Vả lại, ai ni chó mà chả để bán hay giết thịt!
Ta giết nó chính là hố kiếp cho nó đấy, hố kiếp để cho nó làm kiếp khác cụ ạ!


Lão Hạc cố gượng cười:


– Ơng giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hố kiếp cho nó để nó làm kiếp người,
may ra sung sướng hơn một chút... Kiếp người như kiếp tôi đây chẳng hạn!


Biết lão đang tự mỉa mai, ơng giáo nói:


– Kiếp ai thì cũng thế cả thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng? Thơi, bây giờ có cái
này là sung sướng: Cụ ngồi xuống phản chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai, nấu ấm nước chè, rồi
tôi với cụ vừa ăn khoai, uống nước hút thuốc lào vừa nói chuyện, thế là sướng!


Vẻ mặt lão Hạc nghiêm trang hẳn:


– Xin phép ông giáo để cho khi khác! Tôi muốn nhờ ông giáo giúp cho một việc.
– Việc gì thế cụ?


– Chuyện là thế này, ông giáo ạ!


Thế rồi lão Hạc kể lể về anh con trai của lão chỉ vì khơng có tiền cưới vợ mà phẫn chí bỏ nhà
đi phu đồn điền cao su ở tận Nam Kì đã hơn năm nay. Lão nhờ ông giáo trông coi hộ mảnh
vườn ba sào để sau này, cọn trai lão vể thì có sẵn đất đấy mà làm ăn. Còn chuyện thứ hai là
lão gửi ông giáo giữ hộ ba mươi đồng bạc dành dụm từ việc bán chút hoa lợi còm cõi và tiền
vừa bán chó. Lão bảo rằng lão đã già yếu, lại nay ốm mai đau, chẳng biết thế nào. Rủi có nằm
xuống thì sẵn số tiền ấy, nhờ ơng giáo đứng ra lo liệu cho, thiếu đâu đành trông cậy vào hàng
xóm.



Lặng nghe lão Hạc nói, ơng giáo trầm ngâm suy nghĩ. Lão Hạc vốn là người khái tính, ít chịu
phiền ai. Khơng biết lão có ý định gì mà hôm nay lại nhắc đến những chuyện hệ trọng như
thế?! Ông giáo động viên lão Hạc:


– Gớm, cụ cứ lo xa làm gì cho mệt? Cụ cịn khoẻ lắm, chết là chết thế nào? Cụ cứ để tiền mà
ăn, khi nào chết hãy hay, tội gì có tiền mà lại chịu nhịn đói?!


Lão Hạc vẫn năn nỉ:


– Mong ơng giáo thương tình tơi già nua tuổi tác mà nhận cho! Được vậy thì tơi cảm ơn lắm!
Khơng thể từ chối, ông giáo đành nhận lời, nhưng vẫn băn khoăn hỏi lại:


– Có bao nhiêu tiền dành dụm, cụ gửi tơi cả thì từ mai lấy gì mà ăn?
Lão Hạc xua tay tỏ ý khơng cần:


– Ơng giáo đừng lo, tơi đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi ạ! Xin phép ông giáo, tôi về!
– Vâng! Cụ lại nhà!


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

cơm, chỉ củ khoai, củ sắn, mớ rau lang, rau má... sống lay lắt qua ngày. Lão Hạc cũng thế,
nhưng lão thà nhịn đói chứ nhất quyết khơng bán mảnh vườn để dành cho con. Lúc bóng lão
Hạc đã khuất sau rặng tre đầu ngõ, ông giáo thở dài quay vào nhà, trong tay vẫn giữ chặt
chiếc túi nhỏ màu nâu cũ kĩ đựng mấy chục đồng bạc của lão Hạc gửi. Ơng giáo lắc đầu, lẩm
bẩm một mình: “Rõ khổ!”.


</div>

<!--links-->

×