Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (244.92 KB, 8 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Lồi cây em yêu (Chọn bất cứ cây gì ở làng quê Việt Nam: tre, dừa, chuối, gạo đa,...)
<b>II. GỢI Ý DÀN BÀI</b>
<i>A. Mở bài:</i> Giới thiệu về loài cây em yêu.
<i>B. Thân bài:</i>
1. Biểu cảm về các đặc điểm của cây:
Em thích màu của lá cây...
Cây đơm hoa vào tháng... và hoa đẹp như...
Những trái cây lúc nhỏ... lúc lớn... và khi chín... gợi niềm say xưa hứng thú ra sao?
Miêu tả lại niềm thích thú khi được hái những trái cây và thưởng thức nó.
Mỗi khi mùa quả qua đi, trong em lại nhóm lên một cảm giác đợi mong mùa quả mới
như thế nào?
Với riêng em, em thích nhất đặc điểm gì ở lồi cây đó?
2. Có thể kể một kỉ niệm sâu sắc của bản thân với lồi cây trên (ví dụ: kỉ niệm đầu tiên khiến em u
thích lồi cây đó...).
<i>C. Kết bài:</i> Khẳng định lại tình cảm yêu quý của em với loài cây.
Hà Nội - biết bao năm trôi qua vẫn chẳng đổi thay... Cứ mỗi độ xuân sang, thời tiết ấm áp lên, hoa sưa lại
rực nở trên những con đường đầy mộng mơ cùa Hà Nội. Hoa sưa trắng cây, trắng trời như những bơng
tuyết bay trong gió mà chẳng bao giờ tan biến mất. Cái màu trắng muốt tinh khôi trong tiết trời se se lạnh
sao mà yêu đến lạ. Cây sưa ngủ vùi giữa mùa đông lạnh lẽo dưới cái tán sù sì, với lớp lá vàng ảm đạm,
để rồi một ngày xuân bỗng bừng lên trút cái lớp vỏ già nua trở thành nàng tiên mùa xuân xinh đẹp.
Chẳng có một tâm hồn nào lại khơng một lần rung lên khi bắt gặp vòm hoa lặng lẽ kiêu sa ấy. Cũng
chẳng có vần thơ, tranh nào diễn tả hết cái hồn của sưa, giống như tâm hồn người con gái Hà Nội. Một
chiều lang thang trên những con đường quen thuộc, tơi chợt giật mình vì mới chỉ mấy hơm trước đây
thơi, hoa sưa cịn e ấp điểm vài sắc trắng trên những thân cành khẳng khiu mà giờ lại nồng nàn bung lên
sức sống mãnh liệt. Bỗng nhiên cảm thấy lòng rưng rưng, như gặp lại một người bạn cũ. Chẳng có lồi
hoa nào lại cùng thay lá, đâm chồi, ra hoa và lụi tàn trong một mùa duy nhất như hoa sưa.
Cũng thật chẳng sai khi ai đó nói rằng: "<i>hoa sưa có mùa và mùa ngắn nhất năm</i>". Nhanh lắm, cái
khoảnh khắc hoa rộ lên để rồi lại vụt qua chỉ như trong chớp mắt. Vẻ đẹp tươi tắn nhưng cũng thấm đẫm
những u hoài, hoa mang trong mình quy luật vĩnh hằng của tạo hố, cái đẹp thế gian chẳng thể được cho
riêng ai, rồi sẽ đến một lúc lụi tàn. Nếu như Hà Nội mùa thu làm say lòng người bởi hương hoa sữa thơm
nồng từng con phố, nếu như mùa đông làm hiu hắt không gian với những cây sấu già trơ trụi, nếu như
mùa hè cháy lên sắc tím bằng lăng, thì tạo hố cũng thật cơng bằng khi ban cho mùa xuân một nét riêng
của mình – hoa sưa. Dưới cái nắng nhẹ nhàng của mùa xuân, sắc hoa sưa thật chan hoà, dịu dàng,
nhưng nếu đứng dưới tán hoa sưa sau cơn mưa, mới cảm nhận hết sự khác biệt kỳ lạ của nó.
Giống như một thứ ánh sáng mát mẻ, vừa làm tâm hồn người ta thanh tĩnh, có thể xua tan hết muộn
phiền... hoa sưa gắn với tôi "cả một trời" kỉ niệm của thời sinh viên. Đó là những ngày đi học qua con
đường Hoàng Hoa Thám xanh mướt bốn mùa với những tán cây rợp lá. Đó là những chiều lang thang
trong vườn Bách thảo để nhớ tên của các loài cây. Và đặc biệt hơn, đó là vào mùa xuân, khi những
Năm nay, hoa sưa nở vẫn nhiều, vẫn đẹp đến lạ, nhưng tôi chợt thấy buồn vì khơng phải ai cũng hiểu và
trân trọng vẻ đẹp một thành phố, nhờ có những chùm hoa sưa tinh khiết thanh tao. Tiền bạc, lợi lộc đã
làm con người ta mờ mắt và ích kỷ phạm tội, để chẳng ngại ngần giữa đêm trộm đốn ngã từng thân cây
gỗ sưa, để những dòng nhựa chảy ra âm thầm, xa xót. Khách du lịch đến Hà Nội cũng yêu sắc trắng
thuần khiết của những chùm hoa li ti kia lắm. Thế nhưng họ đâu hiểu rằng loài hoa bé nhỏ này giờ khơng
cịn được sống cuộc sống bình n.
"<i>Những chiếc giỏ xe, chở đầy hoa phượng. em chở mùa hè của tôi đi đâu...</i>"
Mỗi lần nghe những giai điệu du dương và quen thuộc ấy, lịng tơi thấy nao nao buồn. những lời ca gợi
cho tơi nhớ về 1 lồi hoa tơi u quý. Không hiểu sao mỗi lần tưởng tượng về hoa phượng thong đầu tôi
lại xuất hiện hàng trăm đốm lửa liên tiếp ấm nóng đến chói chang. Hầu hết những người u hoa
phượng đều nói: "nó đẹp vì biết tận hiến hết mình vẻ đẹp". Phượng khơng đỏ thẫm nghư những như mấy
bơng hồng kiều diễm. Nó đỏ rực và thậm chí rất tươi. Những cánh hoa lượn theo những đường cong tùy
ý, lúc nở, nó túa ra đều như một chiếc chong chóng sắp quay.
Hương phượng thơm thoang thoảng chứ khơng ngạt ngào như hoa sữa. vì thế thưởng thức hương hoa
phượng bao giờ cũng tìm ra được những cảm giác thư thái, an lành. Phượng bắt đầu thắp lửa lúc đầu
hè. Bởi thế mà cũng giống mọi người, tơi u hoa phượng bởi nó khắc ghi những dấu mốc quan trọng
của đời tôi. Phượng nở là dấu ấn của mùa thi. Ở đó, tơi dù thành cơng hay thất bại nhưng tơi đã có
những bài học và tơi vì thế đã trưởng thành. Phượng nở rộ cũng là lúc phải chia tay. Ơi! Chỉ cần nghỉ vậy
thơi tơi tơi cũng đã cảm thấy nao lịng. Năm nào cũng vậy, tuy đã thành lệ nhưng không làm sao quên
được cảm giác hồi hồi xao xuyến ấy.
Cứ đến đầu tháng năm, khi hoa phượng đang lúc đỏ tươi và bước vào kì thi đẹp nhất thì cũng là lúc tụi
học trị chúng tơi lục đục cho những ngày hè sơi động. Tuy những ngày hè vui vẻ đang chực đón chờ,
Giờ đây khi đã chia xa, tôi nhớ đến nao lịng hàng phượng, nnhớ những bơng hoa đỏ khắc ghi bao kỉ
niệm học trò nhất là những kỉ niệm của năm học lớp 5. Ở ngôi trường mới của chúng tôi, hàng phượng
mới trồng chưa kịp trổ hoa. Hoa phượng không biết tự lúc nào đã trở thành 1 phần máu thịt của tơi. Nó là
tình u của tơi, là nỗi nhớ mà tôi đã dành trọn cho 1 thời học trò đầy cảm xúc.
Trong các loài cây trên đất nước Việt Nam, cây nào cũng có vẻ đẹp và ý nghĩa riêng của có. Nhưng với
tơi, có lẽ cây bàng là người bạn vơ cùng thân thiết. Tôi yêu bàng như một sinh thể sống bởi bàng là
chứng nhân cho biết bao kỉ niệm vui buồn thời thơ ấu của tôi.
Từ khi biết nô đùa, chạy nhảy cùng lũ bạn gần nhà, tôi đã thấy cây bàng đứng sừng sững ở đầu làng gần
khu chợ nhỏ từ bao giờ. Nhìn từ xa, cây bàng như một chiếc ô khổng lồ. Thân cây to, nổi lên những u,
những cục sần sùi. Bà tơi bảo đó là mắt của bàng. Rễ cây bám sâu vào trong lịng đất vững vàng qua
mưa gió.
Các bạn cùng lứa tuổi với tôi thường ngắm màu đỏ của hoa phượng để đón chờ hè tới. Nhưng tơi lại
thích ngắm sự đổi thay kì diệu của những mầm chồi non của bàng chuyển dần thành lá – với tơi, đó là sự
báo hiệu của ngày hè. Mùa hè, bàng khoác trên mình chiếc áo màu xanh. Những tán lá như những chiếc
lọng xanh mát rượi che đi cái nắng oi ả trong buổi trưa hè. Dưới gốc bàng là cả một kho cổ tích của lũ trẻ
con xóm nhỏ. Bọn trẻ chúng tôi thường lấy lá bàng làm những chú trâu chọi, nghênh nghênh đôi sừng
nhọn hoắt, sáp vào nhau trong tiếng hò reo náo nhiệt. Những đêm trăng sáng mất điện, chúng tơi lại rủ
nhau chơi trị "rồng rắn" quanh gốc bàng cổ thật vui...
Gốc bàng xù xì, rễ toả ra nhiều phía nên bao nhiêu sinh lực bàng dành hết cho lá, cho cành, cho những
chùm hoa trắng nhỏ li ti kết thành trái. Bàng hứng nắng trên đầu để gốc mát quanh năm, để ánh nắng
trưa hè lọc qua lung linh huyền ảo. Trong tán lá bàng xanh ấy là thế giới riêng của những chú chim sẻ,
chim sâu bé nhỏ. Đứng dưới gốc bàng nghe tiếng kêu lích chích của chung rộ lên thật vui tai.
Lá bàng từ màu vàng nhạt, sậm dần rồi chuyển sang nhuộm màu đỏ sẫm. Đó là lúc bàng gửi những tấm
thiệp hồng đầu đông cho con người, cho cây cỏ. Từng cơn gió bấc thổi mạnh, lá bàng lìa khỏi cành bay
vào khơng gian như nuối tiếc điều gì đó rồi nhẹ nhàng đáp xuống cỏ. Đơng đã đến thật rồi! Bàng trút lá,
cành cây trơ trụi khẳng khiu giữa mùa đông buốt giá. Nhiều hôm mưa phùn, gió bấc, tơi thấy thương cây
bàng vơ cùng và thầm hỏi: "Bàng ơi, trời lạnh lắm, bạn có rét nhiều khơng?". Lá bàng khơ rơi xào xạc
trên lối mịn như trả lời: "Cám ơn bạn, mình khơng sao đâu. Thu qua, đông tới, và rồi xuân sẽ lại sang,
chúng tôi quen rồi bạn ạ!"
Giã từ những ngày đông giá rét, xn về, cây bàng khốc lên mình những đốm lửa màu xanh. Rồi những
đốm lửa màu xanh ấy cứ lớn dần, lớn dần,... Bàng cựa mình rung rinh hé mắt nhìn bầu trời xanh thẳm.
Và kì diệu thay, chỉ vài ba hơm khơng để ý, bàng đã hồn tồn đổi khác với tấm áo choàng xanh non tươi
mới. Cây xoè rộng tán, đung đưa lá cành vẫy gọi chim chóc trở về tụ họp hót ríu ran. Lũ trẻ con chúng tôi
lại nô đùa vui vẻ dưới gốc bàng, ngước lên nhìn cây bàng đổi thay sắc áo và mong đợi một mùa hè với
bao kỉ niệm tuyệt vời...
Không biết tự bao giờ, cùng với bến nước sân đình, cây đa đã trở thành biểu tượng của làng quê đất
Việt. Ai đó xa quê hẳn khơng thể khơng có những phút nao lịng mỗi khi nhớ về những kỉ niệm bên gốc
đa làng. Cây đa đi vào ca dao, trong chuyện cổ tích, trong mỗi khúc dân ca. Quên sao được câu chuyện
của bà dưới gốc đa có Thạch Sanh, chú cuội. Nhớ vơ cùng điệu lí cây đa người thương ta đã hát. Cây đa
bến nước sân đình phải chăng đã trở thành những thiết chế văn hóa khơng thể thiếu được của làng q?
Thật vậy, với đặc tính sinh vật của mình, cây đa đã gắn bó sâu sắc với làng. Đa rất dễ trồng và sống lâu
tới ngàn tuổi. Trong bão táp phong ba, trải qua bao thế hệ cây đa vẫn sừng sững tỏa bóng mát giữa trời,
Ngoài những cội chính ra đó, đa cịn có nhiều lá rễ chùm rễ phụ buông lơ lửng lưng trời như tóc ai đang
xịa bay trong gió. Trẻ chăn trâu tha hồ ẩn náu trong từng cội đó chơi trị đuổi bắt. Lá đa xanh ngắt bốn
mùa chim gọi về làm tổ. Trong vịm lá, chim ríu rít gọi bầy. Dưới gốc đa trẻ nơ đùa hị hét. Và kia, con
trâu nhà ai đang mơ màng lim dim nằm nhai cỏ để cho lũ chim sáo nhảy nhót cả lên đầu.
Đa khơng có giá trị kinh tế như các lồi cây khác, khơng có quả thơm như mít như xồi; khơng có hoa đỏ
như gạo, hoa tím như xoan. Đa chỉ có tấm thân lực lưỡng trăm cành hiên ngang và tán lá quanh năm
xanh ngát. Đa chỉ có bóng mát cho đời. Đa càng sống lâu càng khỏe chắc kiên cường. Bởi thế giá trị tinh
thần của cây đa thật lớn. Đa là cây cao bóng cả của làng. Chim mng tìm đến đa để làm tổ. Người
thương lấy gốc đa để làm nơi hò hẹn đợi chờ. Xao xuyến làm sao một đêm trăng, cành đa la đà trước
ngõ để cho ai đó ngắm trăng ngơ ngẩn đợi người! Những trưa hạ oi nồng, gốc đa thành nơi dừng chân
cho bao lữ khách.
Người làng ra đồng ra bãi gồng gánh trên vai, cả con trâu cái cày cũng lấy gốc đa làm chỗ nghỉ. Quán
nước ven đường dưới gốc đa ấy râm ran bao chuyện ở đời. Bát nước chè xanh hay bát vối đặc cùng với
ngọn gió mát làng dưới bóng đa rì rào ấy đã xua đi bao gian khó nhọc nhằn của cuộc sống mưu sinh.
Cổng làng bên cạnh gốc đa nơi thuở thiếu thời ta chong chong chờ mẹ đi chợ về có gió cành đa vỗ về
ôm ấp để đến bây giờ cái cảnh ấy vẫn hoài niệm canh cánh mãi trong ta. Và anh nghệ sĩ góc máy nào
gam màu nào để anh có được một tấm ảnh một bức tranh cổng làng ta, mái đình quê ta với gốc đa sần
sùi rêu mốc, lá đa xanh ngát đẹp ngời đến thế!
Cây đa đi vào lịch sử mỗi làng. Thời chống Pháp, ngọn đa là nơi treo cờ khởi nghĩa, gốc đa là nơi cất
giấu thư từ, tài liệu bí mật. Thời chống Mĩ gốc đa lại là chòi gác máy bay, nơi treo kẻng báo động. Còn
mãi trong ta cây đa Tân Trào thủ đô kháng chiến khi xưa. Đa là nỗi kinh hồng cho lũ giặc, là bình n
cho xóm làng. Phải chăng "thân cây đa" cũng là từ ý nghĩa đó. Đa là một trong những biểu tượng của
làng.
Loài hoa các bạn thích là hoa gì? Chắc chắn có nhiều câu trả lời. Chị Huệ trắng muốt duyên dáng hay là
chị phong lan tim tím yểu điệu? Cịn với em, lồi hoa em yêu thích và đẹp nhất là hoa hồng.
Trước hiên nhà em có trồng một chậu hồng nho nhỏ. Hoa hồng quả khơng hổ danh là nữ hồng các hoa.
Đó là cây hồng nhung. Hoa khốc lên mình bộ váy áo màu đỏ thắm, một màu đỏ thật sang. Nhưng bộ dạ
hội đó cịn lộng lẫy hơn vào buổi sáng, những hạt sương đọng trên cánh hoa như những viên kim cương
lấp lánh trong nắng, điểm xuyến cho tà áo thắm đỏ rực rỡ. Cây hoa chỉ ra ba bông nhưng bông nào bông
nấy đều đẹp mê hồn. Ba hông hoa như ba nàng công chúa xinh đẹp, kiều diễm. Những cánh hoa chắc là
đẹp nhất. Lớp lớp cánh hoa như những bậc thang. Cánh hoa thật mịn màng, mượt mà như tơ lụa đỏ
thắm, chúng kết vào nhau tạo nên bông hồng duyên dáng. Đường nét từng cánh hoa thật uyển chuyển,
đó là tuyệt tác của bơng hồng, là một sự kì ảo vơ hình thu hút người ngắm. Nhị hoa màu vàng thật hợp
với dáng vẻ sang trọng của hồng nhung. Đầu nhị có đơi chút phấn trắng như hạt cát vàng nhấp nhánh.
Thân cây chắc chỉ to và dài bằng cái đũa. Thân hoa có gai, những cái gai bé nhưng nhọn bảo vệ cho ba
nàng công chúa Hồng trẻ đẹp. Mờy chiếc lá nhỏ nhỏ, xanh đậm, sờ cưng cứng, ram ráp.
Chà, thế mà nhanh thật! Mới ngày nào, các bông hoa chỉ là nụ hồng e ấp, nhỏ xíu, thế mà bây giờ những
cánh hoa đã xịe ra giỡn với gió. Mỗi khi đi học về, em thường ra chỗ cây hồng để thưởng thức hương
thơm ngọt ngào đó. Em nhắm mắt lại và thả mình theo những cánh hoa. Nó dắt em đến một thế giới kỳ
diệu. Ở đó, có ba nàng tiên đi cùng em vào khu vườn đầy hoa đó. Đó là vương quốc kỳ ảo với muôn vàn
điều mới mẻ. Một thảm hoa rực rỡ hiện ra trước mắt em. Trên bầu trời là những đám mây bồng bềnh
trôi, trong ánh mặt trời rực rỡ và muôn màu muôn vẻ của bảy sắc cầu vồng. Một làn gió nhẹ thoảng qua
làm rung cánh hoa... Tất cả đều hấp dẫn vô cùng. Tiếng xe máy nổ rịn ngồi cổng, làm êm quay lại với
hiện tại, xua tan đi nỗi mệt nhọc, lấy lại tinh thần. Đâu chỉ có em thích hồng nhung, còn mấy chú bướm
nữa. Chúng suốt ngày đến thăm hoa. Và ba tiểu thư cũng vui với chúng. Có chú bướm vàng điểm đen
trên cánh lúc nào cũng bay vòng quanh bông hoa rồi lại đậu xuống. Thật là buồn cười!
Em yêu quí hồng nhung lắm. Em vẫn thường tưới và chăm sóc nó. Cây hồng đã giúp em nhận ra một
<b>Các bạn tải file về để xem thêm các bài văn mẫu về cây sấu, cây hoa sen, cây gạo,</b>
<b>cây sầu riêng... nhé!</b>
<i>VnDoc.com chúc các bạn học văn hiệu quả!</i>
November 19, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
DÀN Ý
I. Mở bài:
– Giới thiệu khái quát về hoa phượng.
II. Thân bài:
Miêu tả và phát biểu cảm nghĩ về hoa phượng:
Tả những tàn hoa phượng trong mùa hè chói lọi và cảm nghĩ của em.
– Tả lá của phượng.
– Tả hoa phượng trong mùa hè và cảm nghĩ của học sinh.
III. Kết bải:
Nồi buồn của hoa phượng khi học sinh nghỉ hè.
<b>HOA HỌC TRỊ </b>
Phượng khơng thơm, phượng chưa hản là đẹp, nhưng phượng đỏ và phượng nhiều, phượng có một linh hồn sắc
sảo mênh mang.
Phượng khơng phải là một đố, khơng phải vài cành; phượng đây là cả một loạt, cả một vùng, cả một góc trời
đỏ rực. Mỗi hoa chỉ là một phần tử của cái xã hội thắm tươi; người ta quên đoá hoa, chỉ nghĩ đến cây, đến
hàng, đến những tán lớn x ra, trên đậu khít nhau bằng mn ngàn con bướm thắm. Màu hoa phượng chói lói,
sinh sống như sắc máu người. Ấy là lời kêu kỳ bí của mùa hè; trong nắng chói chang, mùa hè thét lên những
tiếng lửa.
Nhưng hoa càng đỏ, lá lại càng xanh. Vừa buồn mà lại vui, mới thực là nỗi niềm bơng phượng. Một lần gió
hẩy tới; từng đợt sóng rào rào trên biển hoa…
Người ta hay trồng phượng ngoài thành và trong thành; và người ta hay trồng phượng trong các sân trường. Vì
sao? Nhưng dù trồng ở đâu, cũng chỉ có bọn học sinh yêu và hiểu hoa phượng nhất. Hoa phượng là
hoa-học-trò. Còn ai quen với phượng cho bằng bọn cắp sách đến trường một ngày hai buổi! Cịn ai có linh hồn tươi
thắm để quan hoài với phượng thắm tươi?
Mùa xuân, phượng ra lá. Lá xanh um, mát rượi, ngon lành như lá me non. Lá ban đầu xếp lại, còn e; dần dần
x ra cho gió đưa đẩy. Lịng cậu học trò phơi phới làm sao! Cậu chăm lo học hành, rồi lâu cũng vô tâm quên
màu lá phượng. Một hôm, bỗng đâu trên những cành cây báo ra một tin thắm: mùa hoa phượng bắt đầu. Đến
giờ chơi, học trị ngạc nhiên nhìn trơng: hoa nở lúc nào mà bất ngờ dữ vậy!
Bình minh của hoa phượng là một màu đó cịn non, nếu có mưa, lại càng tươi dịu. Ngày xuân dần hết, số hoa
tăng, màu cũng đậm dần. Rồi hoà nhịp với mặt trời chói lọi, màu phượng mạnh mẻ kêu vang; hè đến rồi! Khắp
thành phố bỗng rực lên, như đến tết nhà nhà đều dán câu đối đỏ. Sớm mai thức dậy, cậu học trị vào hẳn trong
mùa phượng; thơi nghỉ hè sắp đến đây! Mùa thi cử sắp đến.
Thi cử cho các anh sắp ra trường, lười biếng của các em còn ở nhiều năm. Sự học một bên căng, một bên
Các chàng trẻ vui tay nhặt cánh phượng trên cỏ xanh, lẩn thẩn như bùi ngùi. Có người bỏ vào sách ép. có
người bỏ cả vào thư gửi đi. Hoa phượng tươi, tươi nhưng mà tươi quá quắt; hoa phượng đẹp nhưng mà đẹp não
nùng. Ai xui hoa phượng nhiều như vậy? Ai dạy cho hoa phượng cái màu xa xăm? Phượng vui; cái vui tươi
như là làm cho thái quá đề che dấu cái sầu uất.
Cái sầu nghỉ hè, vâng, nhất là đối với những chàng sắp ra trường, mà trước khi ra, phải trải một cuộc thi.
Những chàng ấy chăm ngay từ đầu năm; đến lúc hoa phượng đậm màu, lại càng gập gáp. Vài chàng bấy lâu
nhác biếng, nay cùng bị màu hoa phượng đẩy cho ở sau lưng. Phượng hồng, phượng đỏ, phượng xác pháo,
phượng máu người, phượng cứ nở, các anh cứ cô học; sắc phượng mệt mỏi lắm sao! Thật đúng với lòng các
anh, gắng sức nhưng mà buồn bã. Các anh đã nghĩ đến hè, đến lúc ra trường, đến ngà ba đường phải chọn
hướng đi, đến cuộc đời đang rình các anh mà chụp bắt.
Phượng cứ nở. Phượng cứ rơi. Bao giờ cũng có hoa phượng rơi, bao giờ cùng có hoa phượng nở. Nghỉ hè đã
đến. Học sinh sửa soạn về nhà. Nhà chưa về, cái vui gia đình đâu chưa thây, chỉ thấy xa trường, rời bạn; buồn
xiết bao! Những cuộc tình duyên giữa bạn hè đến lúc rè chia, cũng rè chia dưới màu hoa phượng; dù hữu tâm,
dù vơ tình, người nào cũng có sắc hoa phượng nằm ở trong hồn. Phượng xui ta nhớ cái gì đâu. Nhớ người sắp
xa, cịn đứng trước mặt… Nhớ một trưa hè gà gáy khan… Nhớ một thành xưa son uể oải…
Thơi học trị đã về hết, hoa phượng ở lại một mình. Phượng đứng canh gác nhà trường, sân trường. Hè đang
thịnh, mọi nơi đều buồn bã, trường ngủ, cây cối ngủ. Chỉ có hoa phượng thức đề làm vui cho cánh trường. Hoa
phượng thức nhưng thỉnh thoảng cũng mệt nhọc, muốn lim dim. Gió qua, hoa giật mình, một cơn hoa rụng.
Cứ như thế, hoa-học-trò thả những cánh son xuống cỏ, đếm từng giây phút xa bạn học sinh! Hoa phượng rơi,
rơi… Hoa phượng mưa Hoa phượng khóc. Trường tẻ ngắt không tiếng trống, không tiếng người. Hoa phượng
nở, hoa phượng nhở. Ba tháng trời đằng đăng. Hoa phượng đẹp với ai; khi học sinh đã đi cả rồi!
<i><b>Xuân Diệu</b></i>
Cây gạo già mỗi năm lại trở lại mùa xuân, cành nặng trĩu những hoa đỏ mọng và đầy tiếng chim hót. Lũ chim
no mồi chạm vào đâu cũng kiếm được những con sâu xám béo nhũn hoặc những anh chị bọ gạo mình cũng đỏ
như hoa.
Chỉ cần một làn gió nhẹ hay một đơi chim mới đến, là có ngay mấy bơng gạo lìa cành. Những bông hoa rơi từ
trên cao, đài hoa nặng chúi xuống, những cánh hoa đỏ rực quay tít như chong chóng nom thật đẹp.
Hết mùa hoa, chim chóc cũng vãn. Cây gạo chấm dứt những ngày tưng bừng ồn ã, lại trở về với dáng vẻ xanh
mát, trầm tư, cây đứng im cao lớn, hiền lành, làm tiêu cho những con đò cập bến và cho những đứa con về
thăm quê mẹ.
<i>Cây gạo già mỗi năm lại trở lại mùa xuân, cành nặng trĩu những hoa đỏ mọng và đầy tiếng chim hót</i>
Ngày tháng đi thật chậm mà cũng đi thật nhanh. Những bông hoa đỏ ngày nào nay đã trớ thành những quả gạo
múp míp, hai đầu thon vút như con thoi. Sợi bông trong quả đầy dần, căng lên; những mảnh vỏ tách ra cho các
múi bơng nở đều, chín như nồi cơm chín đội vung mà cười, trắng lóa. Cây gạo như treo rung rinh hàng ngàn
nồi cơm gạo mới.
Đã sẵn sàng cả rồi. Cơn dông như được báo trước rào rào kéo đến. Ngàn vạn lá gạo reo lên, múa lên. Chúng
chào anh em của chúng lên đường: từng loạt, từng loạt một, những bông gạo bay tung vào trong gió, trắng xố
như tuyết mịn, tới tấp bay đi khắp hướng.
khắp thân cây. Xuân đến lập tức cây gạo già lại trổ lộc nảy hoa, lại gọi chim chóc tới, cành đầy tiếng hót và
màu đó thắm, rồi đến ngày đến tháng, cây lại nhờ gió phân phát đi khắp chốn những múi bơng trăng nuột nà…
<i><b>(Vũ Tú Nam – Trích Cây gạo)</b></i>
<b>BÀI THAM KHẢO 3</b>
Mùa xuân, cây gạo cổ thụ bên bờ hồ nở hoa đỏ rực. Hoa phủ kín các nhánh cành, tươi tắn, lung linh như được
nhìn qua làn nước trong vắt.
Từ rất xa, bé đã trông thấy cây gạo. Bé hớn hở chạy lại. Đứng dưới gốc, bé ngửa cố ngước nhìn lên. Mấy bơng
trên cao tít chợt bng mình rơi xuống, xoay trịn trong gió. Tiếng bé cười giịn tan. Bé nhặt những bơng hoa
cịn ngun vẹn, ơm trước ngực. Nhìn gần, hoa càng đẹp. Một màu vàng chìm lẫn trong sắc đỏ làm cho năm
cánh hoa như bừng sáng thêm lên, màu hoa trong hơn. Bé ngước nhìn vịm hoa lần nữa, miệng thốt reo khe
khẽ:
– Hoa đẹp quá! Màu đỏ tươi quá! Ước gì lúc nào bé cũng thấy hoa rực rỡ thế này!
Cây gạo cố thụ từ nãy vẫn đề ý đến bé. Tuy cao lớn ngang trời, cây vẫn nghe rõ lời ước ao của người bạn bé
nhỏ. Cây gạo tự nhủ mình sẽ gắng sức chắt lọc từ đất những dòng nhựa tinh túy nhất để làm cho những bông
hoa kia mãi mãi thắm tươi. Và ngay sau đó, cây gạo lại thả tiếp mấy bơng hoa xuống cho bé. Đôi mắt bé sáng
lên. Bé chạy vòng quanh cây gạo, miệng reo hò, cúi xuống nhặt tiếp. Quả nhiên, những bông hoa mới đỏ tươi
hơn những bơng bé nhặt trước đó.
Thấy bé vui sướng, cây gạo hài lịng lắm. Những vịm hoa cứ bóng lên mãi, rực rỡ. Nhưng rồi cây gạo chợt
nghĩ: “Hoa nở có thì. Mùa xn qua đi, làm sao hoa mình tươi thắm mãi. Phải làm thế nào cho sắc đỏ được lưu
truyền cả bốn mùa, để ánh mắt tin cậy của cô bé luôn trong trẻo?”.
Nghĩ được một kế hay, cây gạo cười rung vòm cáy. Lời cây gạo truyền đi trong gió:
– Hơ.. hơ… hơ… hơ… hơ. Hời mn lồi cây bè bạn! Các ngươi có nghe thấy lời mong ước của cơ bé tí hon
kia đấy khơng?
Cả rừng cây ven hồ xào xạc:
– Có! Chúng tơi có nghe thấy! Vậy ý của cây gạo cổ thụ như thế nào?
– Hoa tôi nở suốt mùa xuân. Sang hè, tôi muốn màu đỏ ấy được chuyển sang cho một loài hoa khác. Rồi mùa
thu về, loài hoa ấy lại chuvển tiếp sắc đỏ sang một loài hoa khác nữa… Cứ thế, quanh năm, màu đỏ vẫn tươi
nguyên, luân chuyển từ hoa này sang hoa nọ, như một cuộc chạy tiếp sức không bao giờ ngừng nghỉ. Các bạn
nghĩ thế nào?
Rừng cây xôn xao:
– Hay lắm! Hay lắm! Cây gạo cổ thụ nghĩ hay lắm! Tất cá chúng ta nên làm theo…
Màu đỏ vẫn bập bùng cháy trên vòm cầy gạo gần suốt cả mùa xuân. Khi những bông hoa gạo bắt đầu thưa
thớt, tiếng ve bắt đầu cất lên rụt rè; thì hàng cây phượng vĩ cũng bắt đầu nhận lấy sắc đỏ từ cây gạo chuyển
sang, mỗi lúc một ào ạt.
Một sớm mai ngủ dậy, vừa mở tung cánh cứa sổ, bé đã ngờ ngàng trước cả một chân trời rực rỡ sắc hoa
phượng. Từng vòm, từng vòm hoa bồng bềnh trên mặt hồ. Bé biết cây gạo đã khơng phụ lịng mong mịi của
bé, gửi sắc đỏ cho những cày phượng giữ hộ.
Cầm những bông hoa son trên tay, bé ngước nhìn ra xa. đã bắt đầu cị gió bấc tràn về. Mùa đông đang đến gần.
Mùa đông với những cơn mưa rả rích, với những luồng gió tê buốt, với bầu trời lúc nào cùng âm u, thảng hoặc
mới hoe hoe chút nắng. Trong công viên, hoa thưa thớt. Trên đường phố, cây côi trơ trụi, khẳng khiu. Những
cây hoa son vẫn gắng nở những bông hoa đỏ tươi, ấm áp.
Bé ủ kín trong bộ quần áo rét to bu xù. đau đáu nhìn những đốm đỏ nở rải rác đây đó rồi lại ngước nhìn lên
khắp các vịm cây. Ước gì, giữa mùa đơng tê cóng này, sắc đỏ của những hoa gạo, hoa phượng, hoa son vẫn cứ
tươi thắm mãi.
Từ khi bắt đầu chớm rét, cây bàng đã nghĩ ngay đến những điều bé vừa nghĩ. Giá mà nó cũng nở được những
bơng hoa đó rực rỡ như thế kia. Nhưng thật khó! Hoa bàng đã nở hết để đem về cho bọn trẻ những trái vàng
Mấy hơm liền trời mưa liên miên; không đứt. Bé không ra khói nhà. Các cửa lớn nhị cũng đóng im lìm, Chắn
gió lùa. Khi trời vừa hửng, Bé ra mở cửa sổ. Thật kiìlạ! Bầu trời vẫn xám nặng sùng nước nhưng quanh hồ lại
vô cùng rực rỡ. Những bơng hoa gì màu đỏ, mà lại nhiều như thế kia? Bé chạy vào nhà, rối rít gọi các anh chị.
Mọi người ùa đến vây quanh bé, bên cửa sổ. Nhiều tiếng reo:
– Lá bàng! Lá bàng đỏ tươi đẹp chưa kìa!
Bé ngẩn ngơ, thi ra những cây bàng khơng muốn cuộc chạy tiếp sức của các lối hoa bị đứt đoạn, đã tự đốt
cháy thân mình để lưu truyền sắc đỏ.
Nhận ra bé đang xúc động ngắm nhìn mình, từ rất xa, những cây bàng khẽ đung đưa, vẫy vẫy những chiếc lá
đỏ tía lên chào bé.