Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

Đóng vai Kiều Nguyệt Nga kể lại đoạn trích Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga của Nguyễn Đình Chiểu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (34.31 KB, 5 trang )

ĐỀ: ĐÓNG VAI NHÂN VẬT KIỀU NGUYỆT NGA KỂ
LẠI ĐOẠN TRÍCH “LỤC VÂN TIÊN CỨU KIỀU
NGUYỆT NGA” CỦA TÁC GIẢ NGUYỄN ĐÌNH
CHIỂU.
Tơi là Kiều Nguyệt Nga, con gái tri phủ Hà
Khê. Cha tơi vì lo lắng chuyện tình dun của con gái nên
sai người đưa thư về dặn tôi phải đến Hà Khê gấp, để sớm
yên bề gia thất. Mặc dù rất muốn ở quê nhà Tây Xuyên
chăm sóc mẹ nhưng phận làm con đâu thể cãi cha. Nay ý
cha đã quyết, dù đường xa vạn dặm tôi cũng đành lên
đường. Chính chuyến đi ấy đã mở ra cho tơi mối lương
duyên …..
Tôi cùng với Kim Liên và người phu xe già đã
trải qua một hành trình dài đầy mệt mỏi. Khi đến một ngôi
làng dưới chân núi, chúng tôi gặp một cảnh tượng vô cùng
hỗn loạn. Ngồi trong xe nhìn ra, tơi thấy rất nhiều người
chạy loạn, có người còn bế cả trẻ con chạy lên núi, vẻ mặt
hốt hoảng, sợ sệt. Cịn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì tơi
thấy xe ngựa dừng lại đột ngột “roạt” tấm rèm trước cửa xe
bị kéo lên. Trước mặt tôi là một gã đàn ông cao khoảng tám
thước, râu ria xồm xoàm, mặt mũi bặm trợn với một vết sẹo
dài trên má. Đôi mắt hắn đục ngầu, đỏ vằn lên, hắn rít qua
kẽ răng:
- Muốn bảo tồn mạng sống thì đưa hết của cải ra đây. Tơi
chợt hiểu ra là mình đã gặp bọn cướp đường. Kim Liên vì


q sợ hãi mà nép sát vào người tơi khóc. Phía bên ngồi
xe, một lũ lâu la khoảng gần 20 tên đang khống chế người
phu xe già. Tên nào tên nấy mặt mũi bặm trợn, hung ác.
Bọn chúng kề sát kiếm vào cổ ơng lão tội nghiệp. Chứng


kiến cảnh đó, tơi hoảng loạn vơ cùng, định lấy hết lộ phí
vàng bạc đưa cho chúng, may ra cịn bảo tồn được tính
mạng. Bỗng tơi nghe tiếng hét vang:
- Bớ đảng hung đồ, dừng tay lại
Tên tướng cướp mặt đỏ phừng phừng, gầm lên:
- Thằng nào dám tới lẫy lừng vào đây!
Một chàng trai xuất hiện ngay sau đó. Tay chàng cầm
một khúc cây lớn. Tên tướng cướp chỉ thẳng vào mặt chàng
, lớn tiếng quát tháo:
- To gan thay cho tên nhãi ranh, mày muốn chết thì tap cho
mày toại nguyện!
Nói rồi hắn truyền quân tứ phía bao vây chàng trai nọ.
Tơi và Kim Liên ơn nhau rún sợ.Kim Liên khóc nấc lên,
bám chặt vào vai tôi. Khuôn mặt chàng trai cũng không hề
biến sắc, không tỏ vẻ lo sợ dù bọn cướp lăm lăm gươm
giáo, chực nhảy vào xâu xé chàng. Người phu xe già nhân
cơ hội chạy vào trong rừng sâu thoát thân. Thế rồi, nhanh
như chớp, chàng trai đánh vào bên trái , xơng thẳng vào
bên phải. Hình ảnh chàng lúc ấy đẹp tựa hình ảnh của Triệu
Tử Long. Một mình một ngựa xơng ra trận mạc, phá vòng


vây, cứu ấu chúa trong trận Đương Dang. Cây gậy của
chàng như ngọn thương, phi lên phi xuống thấp thoáng như
cành hoa lê bay, lộn trước, lộn sau tơi bời như hạt mưa
tuyết tỏa. Chàng hồn tồn làm chủ tình thế. Lũ cướp
không đỡ kịp, bỏ chạy tán loạn. Tên cầm đầu đang loay
hoay chạy trốn thì bị chàng vụt cho 1 phát chí mạng vào
đầu, ngã quay ra đất, nằm im bất động, có lẽ hắn đã chết.
Diệt xong lũ cướp, chàng trai tiến lại gần xe

ngựa nơi tôi và con tì tất Kim Liên đang ngồi. Kim Liên
vẫn cứ khóc mãi khơng dứt, có lẽ nó vẫn chưa hết sợ, thật
tôi nghiệp cho con bé. Chàng trai cất tiếng hỏi:
- Ai đang than khóc ở trong xe đấy?
Kim Liên xuống xe quỳ lạy chàng trai, rồi thưa rằng:
- Chị em chúng tôi từ xa tới, gặp phải bọn cướp. May mà
có ân nhân cứu giúp. Tơi xin đội ơn người. Trong xe cịn có
cơ chủ của tơi, xin cứu cô tôi với!
Tôi định từ trong xe bước ra lạy tạ ân nhân thì
chàng ngăn lại:
- Khoan khoan ngồi đó chớ ra, nàng là con phận con gái, ta
là con trai, gặp nhau không tiện. Nàng là con gái nhà ai? Từ
đâu đến vùng thâm sơn cùng cốc này?
Nghe vậy, tơi biết ngay chàng trai này là bậc chính
nhân qn tử, lại am hiểu lễ nghĩa. Tơi kính cẩn thưa rằng:


- Tiện thiếp tên là Kiều Nguyệt Nga, đây là con bé Kim
Liên chị em chúng tôi quê ở quận Tây Xuyên. Cha thiếp là
tri phủ ở Hà Khê. Cha thiếp sai người đem thư báo, bảo đến
gấp chỗ cha để tính chuyện hơn ước. Mặc dù đường xa vạn
dặm, thân gái liễu yếu đào tơ nhưng phận làm con đâu thể
cãi cha. Thấy chàng chăm chú lắng nghe, tôi lại tiếp lời:
- Từ đây đến chỗ cha thiếp cũng khơng cịn bao xa. Xin
chàng đi cùng thiếp 1 chuyến. Cha thiếp sẽ đền ơn cho
chàng xứng đ1ng.
Chàng nghe tôi nói liền cười:
- Ta ra đường gặp chuyện bất bình thì ra tay tương trợ chứ
nào có tính thiệt hơn làm gì. Tiểu thư khơng cần q bận
lịng.

Tơi vơ cùng khâm phục người anh hùng này. Chàng làm
ơn không mong nhận ân nhân, coi việc mình làm là chính
đáng, khơng so đo thiệt hơn, coi danh vọng, tiền bạc chỉ là
phù phiếm vơ nghĩa. Chàng có khí phách hào hiệp trong
thiên hạ. Nụ cười sảng khoái của chàng đã thể hiện chí khí
của một nam tử hán đại trượng phu đáng khâm phục.
Sau cuộc gặp gỡ định mệnh ấy, tôi chia tay chàng và
trở về Hà Khê gặp cha. Tôi được biết chàng là Lục Vân
Tiên, đang trên đường lên kinh ứng thí. Chàng thật khiêm
nhường, chính trực mà dung dị. Hình ảnh chàng đã khắc


sâu trong tráu tim tơi. Ước gì nam tử hán trong thiên hạ ai
cũng giống chàng thì cuộc sống này tươi đẹp biết mấy.



×