Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Bao long Soc lam ma khong sao duoc chong oi

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (70.45 KB, 3 trang )

Bão lịng, Ngày 31 tháng 8 năm 2018
Nhắn gửi ơng xã yêu thương!
Chồng ơi! Vợ chồng mình đang bình yên, hạnh phúc khi mà niềm vui hân
hoan chuẩn bị chào đón năm học mới bắt đầu thì tự nhiên vợ chồng mình nhận
được tin giật gân chồng nhỉ, “cơn giơng bão bất ngờ ập đến” giật phải cấp
“không đo nổi” đã đổ bộ vào nơi bình yên của căn nhà nhỏ phải khơng chồng.
Đúng vậy, gió nhẹ bắt đầu nổi lên vào khoảng 10 giờ trưa ngày 28 tháng 8
năm 2018, giật khoảng cấp 10, lúc đó chồng nhận thơng báo để nắm bắt thơng
tin: “chồng có khả năng được điều động cơng tác”. Ngơi trường mà chồng có
khả năng sẽ tiếp nhận cũng thật tuyệt vời nhưng:
Nghe chồng nói, vợ thật sự khơng dám tin, 25 năm có lẻ chồng công tác
trong ngành giáo dục, biết bao vui buồn, khó khăn, ghập ghềnh, chồng đều đã
trải qua.
Vợ nhớ rất rõ, khi mình về ở cùng nhà, chồng lúc này đang công tác tại
trường Tiểu học cách nhà 20 km, chồng thức khuya soạn giáo án, rồi dậy thật
sớm để kịp giờ lên lớp bằng chiếc xe đạp cà tàng (động lực vì có vợ mới cưới
mà).
Nhờ chun cần phấn đấu, vài năm sau, vợ chồng mình vui mừng phấn
khởi đón nhận quyết định bổ nhiệm chức vụ Phó hiệu trưởng trường Tiểu học tại
xã nhà. Vậy là từ nay, chồng khơng cịn vất vả nữa phải khơng.
Nhưng mà niềm vui chỉ được hơn một năm đúng không chồng, do có một
người phải ra đi vì giảm cấp phó, chồng đã sẵn sàng lên đường. Lại bắt đầu từ
đây, chồng công tác cách nhà 15 cây số.
Công việc lại cuốn vào, thời gian thì cứ trơi, vợ chồng mình ln động
viên nhau cống hiến hết mình vì sự nghiệp giáo dục. Rồi niềm vui lại đến, chồng
được điều động công tác mới, giữ chức vụ Hiệu trưởng một trường Tiểu học gần
nhà ( chỉ cách có 4 cây số).
Nói thật, lúc đó khi vợ sang thăm trường chồng, hình ảnh ngơi trường nhỏ
xíu, xuống cấp, cơ sở vật chất tồi tàn, thiếu thốn đủ đường, … vợ ái ngại cho
chồng lắm. Lúc đó chồng chỉ nói: Dù khó khăn đến đâu, nếu có quyết tâm thì
việc gì khó cũng có thể giải quyết được.


Trong mười năm công tác tại trường, nhờ sự động viên khích lệ của các
cấp lãnh đạo, sự quan tâm của lãnh đạo địa phương, sự phối hợp đoàn kết của
tập thể sư phạm nhà trường, chồng đã hồn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình,
ngơi trường đó bây giờ thực sự khang trang và có nhiều đổi mới. Khi mà mọi
nền nếp đi vào quỹ đạo của nó thì đương nhiên, hết 2 nhiệm kỳ, chồng phải
chuyển đổi vị trí cơng tác. Chồng nói với vợ, sau 10 năm gắn bó với mái trường,
chồng khơng muốn xa nó chút nào nhỉ.
Rồi thấp thỏm chờ đón quyết định mới, tháng 8/2017, vợ chồng mình vui
mừng khi nhận quyết định về ngôi trường đã chuẩn quốc gia giai đoạn 2, cũng
chỉ cách nhà có 4 cây thơi, thật không thể tin nổi phải không chồng?
Động lực tuyệt vời này đã giúp chồng vạch ra biết bao dự định, kế hoạch
cho 5 năm công tác tại đơn vị mới. Suốt một năm qua công tác, chồng đã làm
việc chăm chỉ, khơng mệt mỏi để duy trì và nâng cao hơn nữa chất lượng giáo
dục của đơn vị, chính vì vậy, chồng được lãnh đạo, đồng nghiệp, phụ huynh, học


sinh tin yêu, hơn thể nữa, trong hội nghị tuyên dương khen thưởng đầu năm học
mới của huyện nhà tổ chức, tên cá nhân, giáo viên, học sinh của trường chồng
được nhắc đến nhiều lần, đó là vinh dự cho một năm phấn đấu không mệt mỏi
của tập thể nhà trường, trong đó có hình bóng của chồng đấy.
Vậy mà, 1/5 quãng đường vừa đi, dấu son đỏ chót trong quyết định cơng
tác tại trường chưa ráo mực, thì hơm nay, chồng chính thức nhận quyết định lại
được điều động về đơn vị mới.
Sốc, buồn, chán, ngậm ngùi, bối rối, lo lắng.. đều hiện lên khuôn mặt của
chồng nhưng chồng vẫn gượng cười và an ủi vợ (Vì vợ mất bình tĩnh nên nước
mắt cứ tn rơi), mà đáng lẽ ra, chồng mới là người cần được động viên an ủi
lúc này nhỉ. Khơng ai hiểu vợ bằng chồng, nói chuyện bô bô, gọi điện chỉ đạo
đồng nghiệp làm tốt các nhiệm vụ cho năm học mới, có người cịn tưởng nhầm
chồng sẵn sàng nhận nhiệm vụ mới, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngồi của chồng thơi.
Chồng nói, chồng hiểu chuyện, hiểu lý lẽ của tổ chức, hiểu công việc của người

đảng viên.. nhưng trong sâu thẳm trái tim chồng, vợ biết, chồng đau lắm.
Chồng ơi, mới sáng nay thôi, khi đồng nghiệp của hai vợ chồng biết thông
tin chồng buộc phải chuyển công tác, ai cũng sốc chồng a, mọi người thi nhau
nhắn tin, gọi điện, chia sẻ, khuyên nhủ đủ điều. Có người bức xúc: Em bảo anh
xã tuyệt đối khơng nghe vì việc này vơ cùng phi lí; cứ chống quyết định; sao lại
có chuyện lực cười này nhỉ; lí do chồng em đi chẳng có tý tình nào thế; sao các
sếp lại làm thế nhỉ; phương án tốt nhất đáng ra phải thế này thế kia nhỉ; trường
của chồng em như rắn mất đầu nhỉ(vì cả hiệu trưởng và hiệu phó đều cùng được
điều động); hay nhỉ; em kiện đi vì khơng có quy định nào điều động cơng tác
một cách phí lí nhỉ.. rất nhiều và rất nhiều các ý kiến trái chiều từ bạn bè đồng
nghiệp chồng ạ.
Vợ cũng nhận được rất nhiều lời động viên an ủi nữa: Có anh bạn của
chồng cịn kể chuyện cổ tích cho em nghe: câu chuyện cổ tích Cây khế đó:
Trong truyện, Người em ln nhận phần thiệt về mình: như khi cha mẹ mất, anh
chiếm hết gia tài chỉ cho em một túp lều, người em vui lòng nhận; khi chim bảo
may túi ba gang đựng vàng, người em làm đúng thế, khi anh gạ đổi cả gia tài lấy
cây khế, em cũng không từ chối và rồi cứ chịu thiệt về mình để rồi người em
nhận kết cục tuyệt vời, sống hạnh phúc sung sướng bên người vợ u thương.
Chồng à, cịn có chị bạn lên Facebook chúc mừng chồng 1 năm hai lần
điều chuyển; Có người anh họ khun vợ chồng mình bình tĩnh mà giải thích lí
do; người em rể khơng hiểu chuyện chúc mừng anh về đơn vị mới; cô em gái
đáng ngại cho ông anh cứ liên tục đổi môi trường… cịn mẹ già, con thơ thì ngơ
ngác chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra mà vài ngày nay cứ thấy vợ chồng mình thì
thào to nhỏ.
Cịn nữa chứ, hai đêm nhận thơng tin vợ chồng mình nói chuyện thâu đêm
suốt sáng mà từ trước đến giờ chưa hề xảy ra nhỉ, gần sáng thấy chồng chợp mắt
mà vợ ái ngại cho chồng quá, nhìn cái dáng gầy gầy, xương xương, gương mặt
hốc hác, sút cân rõ rệt, vợ thương lắm, gạt nước mắt mà chẳng dám nói sao.
Và hơm nay, 31.8.2018, đúng 15 giờ, khi vợ họp với hội đồng giáo dục xã
thì tâm bão đã đổ bộ, vợ nghe tin mà không cầm được nước mắt chồng ơi, hiệu

trưởng mầm non ngồi cạnh: sao mắt em đỏ mọng thế kia, mấy bác lãnh đạo địa


phương nơi vợ cơng tác chắc thắc mắc lắm vì sao vợ cứ đứng ngồi không yên
thế, bạn bè đồng nghiệp của chồng điện hỏi, vợ đã khóc và khơng nói lên lời,
vào lúc này đây, chắc tâm trạng của chồng trở về “mo” nhỉ. Hãy cố lên chồng
ơi! Giông tố gì rồi cũng vượt qua, khó khăn nào rồi cũng khắc phục, nghĩ quá
nhiều tâm trạng sẽ phiền muộn, vì mẹ, vì vợ, vì con, vì hạnh phúc của mọi người
mình chịu thiệt chút cũng chả sao!.
Chồng à, vợ có thể ngồi thâu đêm suốt sáng để viết vài dòng cho vơi đi
phiền muộn trong lòng vợ, nhưng cũng giống như chồng, vợ cũng sẽ im lặng, vợ
sẽ cười cười nói nói huyên thuyên để giúp chồng vui, chồng yên tâm đi, vợ mãi
là nơi để chồng dốc bầu tâm sự.
Năm học mới đến rồi, niềm vui mới cũng sẽ đến, vợ chồng mình cùng
nhau gạt bỏ những phiền muộn này nhé, cả gia đình chúc chồng đón nhận nhiệm
vụ mới vạn sự như ý, thành công đại thành công.
À mà chồng hãy nhớ, ngày mai bão tan rồi, đến đơn vị mới có các đồng
nghiệp trẻ đẹp hơn vợ chớ có say nắng nhé!
Người ln bên cạnh chồng! …….hì hì hì hì.



×