Tải bản đầy đủ (.pdf) (11 trang)

Tài liệu Nhân viên nghỉ việc - vì sao?-phần1 pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (124.91 KB, 11 trang )

Nhân viên nghỉ việc - vì sao?-phần1
Theo phân tích của các chuyên gia I.M.Q Consulting thì có lẽ
nguyên nhân chính dẫn đến chuyện nghỉ việc, nhảy việc của
nhân viên không hẳn là vấn đề lương bổng. Trong phần lớn các
trường hợp nghỉ việc của nhân viên, nguyên nhân chính thường
là do mâu thuẫn, bất đồng giữa nhân viên với cung cách điều
hành, hành xử của cấp trên.

Nghìn lẻ …chuyện nhảy việc

Hạnh là kế toán trưởng vững nghiệp vụ của một doanh nghiệp
thương mại nhỏ tại TP.HCM. Công ty của Hạnh chỉ có gần chục
người nhưng kết quả kinh doanh lại rất khả quan. Từ trước tới
nay, các nhân viên trong công ty rất gắn bó, đoàn kết với nhau.
Họ là những người đến với công ty ngay từ ngày đầu thành lập,
chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau dốc sức vì công việc chung mà
không hề tính toán hơn thiệt. Các nhân viên trong công ty sẵn
sang làm việc thêm ngoài giờ, vào ngày lễ, ngày nghỉ nếu giám
đốc có yêu cầu. Bù lại những khỏang thời gian vất vả đó, họ
được giám đốc đối xử thân thiết như người nhà. Rảnh rỗi, họ
cùng nhau đi hát karaoke, đi ăn liên hoan, đi picnic…Người nhà
của nhân viên trong công ty đau ốm, giám đốc đích thân mang
quà cáp đến thăm, chân tình, thoải mái. Chẳng thấy ai kêu ca,
phàn nàn về chế độ lam việc hay lương bổng, mặc dù mức thu
nhập của các nhân viên ở đây không phải là cao. Điều “đặc biệt”
là, mức lương của ai cũng sàn sàn như nhau, từ nhân viên thủ
quỹ, nhân viên kinh doanh cho đến kế toán trưởng. Có lẽ, sếp
thích công bằng cho nên lương của ai cũng một mức như nhau.
Vị sếp này cứ nghĩ rằng, với cách quản lý theo kiểu chân tình như
anh em trong gia đình, nhân viên sẽ càng ngày càng gắn bó,
đòan kết.


Thế rồi, một ngày nọ, Hạnh viết đơn xin nghỉ việc. Một người bạn
của Hạnh đã mời Hạnh về làm việc với mức thu nhập hấp dẫn
hơn. Trong thời gian đang làm việc tại công ty cũ, Hạnh gửi hồ sơ
xin việc tới một số nơi. Và khi biết Hạnh có nhu cầu tìm việc mới,
người bạn đã không ngần ngại mời Hạnh về đầu quân cho mình.
Vị giám đốc cứ nghĩ rằng, cô kế toán trưởng luống tuổi, giàu kinh
nghiệm làm việc, kiệm lời, ít nói của công ty có lẽ khó lòng mà
kiếm được một nơi nào tử tế hơn nơi này. Vậy nhưng, Hạnh chìa
đơn xin nghỉ việc và nhẹ nhàng ra đi không một chút ngập ngừng,
tiếc nuối chủ cũ.

Trường hợp của Lê Anh – chuyên gia quản lý bán hàng cho một
công ty thương mại ở Hà Nội lại khác. Mới vào làm việc được 3
tháng với mức lương khá hấp dẫn, anh chàng nhân viên nhanh
nhẹn và thông minh này được đánh giá khá cao về cách tổ chức
công việc, khả năng đàm phán và thuyết phục khách hàng cũng
như kỹ năng quản lý nhóm nhân viên. Phát hiện ra tài năng của
Lê Anh, vị giám đốc đã ký quyết định cho anh chàng này hưởng
mức lương khá hậu hĩnh cùng các chế độ đãi ngộ khác. Ai cũng
nghĩ rằng, Lê Anh đã gặp may khi chọn được một nơi làm việc tốt
cùng mức thu nhập lý tưởng. Vậy nhưng, vào một ngày đẹp trời
nọ, trong khi lang thang trên mạng tìm kiếm nhân sự cho công ty,
vị giám đốc đã phát hiện ra hồ sơ xin việc của Lê Anh “treo” trên
một số web site chuyên về việc làm. Ông lập tức chop mời Lê
Anh lên phòng làm việc của mình để trao đổi, trò chuyện. Thật
ngạc nhiên, anh chàng nhân viên này đã không những thú nhận ý
định xin nghỉ việc là có thật mà còn thẳng thừng tuyên bố với cấp
trên rằng anh muốn được nghỉ việc kể từ giây phút này đồng thời
năn nỉ vị giám đốc ký vào đơn xin nghỉ việc của mình.


Còn chuyện của Mai Thanh – nhân viên PR của một công ty
quảng cáo, được coi là hơi đặc biệt. Xinh đẹp, nhanh nhẹn, tháo
vát, có mối quan hệ ngọai giao khá rộng với vốn ngọai ngữ khá
chuẩn, cô được một công ty săn đầu người trong thành phố
thuyết phục về đầu quân cho công ty quảng cáo này với mức
lương khá hấp dẫn. Điều khiến cô thích về làm việc ở đây chính
là đội ngũ lãnh đạo trong công ty – những người đã từng là “sao”
trong các công ty đa quốc gia với cách điều hành theo phong
cách chuyên nghiệp. Cô được cấp trên cho đi học các khóa đào
tạo nâng cao nghiệp vụ, được tham gia vào các chương trình hộI
thảo lớn do các đơn vị nước ngòai tổ chức. Con đường sự
nghiệp đang mở ra trước mắt cô những cơ hộI mới, thách thức
mới. Chẳng gì thì cô cũng đã từng khao khát có được một môi
trường làm việc chuyên nghiệp để thể hiện khả năng, kinh
nghiệm cũng như kiến thức của mình. Ấy vậy mà, chỉ sau gần
một năm làm việc, cô đã rậm rịch đánh tiếng tìm công việc khác.

Vì sao nhân viên nghỉ việc?

Chuyện nhân viên nhảy việc không còn là vấn đề của riêng một
doanh nghiệp cụ thể nào mà đã trở thành chuyện thường ngày
…ở hầu hết các doanh nghiệp vừa và nhỏ. Nguyên nhân thì có
thể kể ra rất nhiều, song, điều thú vị là rất ít người bỏ việc vi
chuyện lương bổng. Theo các thống kê thì thủ phạm chính của
căn bệnh trầm kha này vẫn thường là sự bất đồng của nhân viên
với cung cách hành xử của cấp trên, môi trường làm việc thiếu
chuyên nghiệp, nhân viên không cảm thấy tin tưởng vào tương lai
sự nghiệp của bản thân cũng như của công ty…

Trở lại với câu chuyện của nữ kế toán trưởng Hạnh tại công ty

thương mại nọ - người dứt áo ra đi không hẳn là do chuyện
lương bổng mà bởi cô không cảm thấy tin tưởng vào khả năng
đánh giá nhân viên của cấp trên. Bản thân cô không muốn đứng
núi này trông núi nọ, song, theo như cô nói thì có lẽ sẽ đến một
lúc nào đó, tất cả các nhân viên còn lại cũng sẽ hành động như
cô. Ý định bỏ việc đã âm ỉ trong cô từ lâu, và đến một thời điểm X
nào đó, ý định đó sẽ như ngọn lửa bùng phát mà không gì có thể
dập tắt được. Có lẽ, chẳng ai phản đối sự thân thiện của vị giám
đốc trong cách đối nhân xử thế với nhân viên. Song, điều mà
những người có chút kiến thức như Hạnh phải băn khoăn, đó là
việc đánh đồng nhân viên theo kiểu “cá mè một lứa” của sếp. Cô
cho rằng, sếp của cô không có bản lĩnh trong việc điều hành kinh
doanh và quản lý nhân sự. Ông ta không dám làm mếch lòng một
ai, mọi người đều có mức lương sàn sàn như nhau, từ cô thủ quỹ
trung thực, anh chàng nhân viên kinh doanh có nhiều kinh
nghiệm làm việc cho đến cô là người đóng vai trò tương đối quan
trọng trong công ty. Cô cho biết rằng, ngoài mức lương gần như
giống nhau, mức thưởng lễ tết hàng năm cũng được chia đều
tăm tắp như vậy. Hạnh là người đã luống tuổi và không muốn đi
tìm việc khi đã ổn định ở công ty này, song, với lòng tự ái nghề
nghiệp, cuối cùng cô cũng phải cương quyết làm theo sự mách
bảo của lý trí. Cô cho rằng, một ông sếp không có bản lĩnh trong
việc đánh giá khả năng nhân viên để từ đó đưa ra chính sách
lương bổng hợp lý, sẽ khó mà giữ được những người giỏi. Mặc
dù, khi nộp đơn xin nghỉ việc, cô thật sự thấy khó xử vì vị giám
đốc tìm mọi cách để níu giữ chân cô. Hạnh cho rằng, nếu thật sự
biết dùng người, biết đánh giá năng lực của nhân viên để đưa ra
mức lương phù hợp với từng cá nhân, ông sếp của cô sẽ tạo ra
được sự công bằng cho nhân viên, và sẽ chẳng xảy ra cái cảnh
“người ơi người ở đừng về” này. Hạnh vốn là người ít nói, kín

tiếng, ít đòi hỏi, song tận trong sâu thẳm lòng mình, cô vẫn cảm
thấy có cái gì đó không bình thường, không tự nhiên. Và cô quyết
định làm một cú đột phá trong tư tưởng, trong hành động khi gõ
cửa nhà tuyển dụng khác. Hai tuần sau, anh chàng nhân viên
kinh doanh tài năng và cô gái phụ trách thu hồi công nợ của công
ty cũng xin thôi việc để đầu quân cho các công ty khác. Vị giám
đốc vò đầu bứt tai, tìm cách níu kéo nhân viên ở lại, song tất cả
đã quá muộn.

Còn trường hợp nghỉ việc của Lê Anh cũng có nguyên nhân sâu
xa. Lê Anh hài lòng với mức thu nhập ở đây, song anh lại khó có
thể chấp nhận cung cách hành xử của sếp – một người khá nổi
tiếng trong giới kinh doanh, đã từng được một vài tờ báo lăng xê
vì sự tháo vát, táo bạo trong cách điều hành để tạo ra lợi nhuận
cho doanh nghiệp. Tuy nhiên, vị sếp của Lê Anh lại phạm một sai
lầm nghiêm trọng mà có lẽ cánh nhà báo lại không ngờ tới: đó là
cách ứng xử không chuyên nghiệp của ông ta. Lê Anh cho rằng,
trái với hình ảnh một doanh nhân thành đạt được ca ngợi trên
các tờ báo, ông sếp của Lê Anh “có vấn đề” về nhân cách. Ông ta
thích bình phẩm các nhân viên của mình với những lời lẽ khó
nghe. Khi đi ăn trưa với nhân viên A, ông ta chê nhân viên B
chậm chạp, không có khả năng làm việc, còn khi đi công cán với
nhân viên B, ông ta lại nói bóng gió xa xôi rằng, nhân viên A
không năng động như nhân viên B…Chỉ trong một thời gian
ngắn, Lê Anh nhận ra rằng, ông sếp của anh mắc bệnh “buôn
dưa lê” một cách trầm trọng – căn bệnh thường chỉ phát sinh
trong giới chị em ít việc, nhiều chuyện. Anh đăng hồ sơ tìm việc
lên mạng, công khai, không cần giấu giếm. Và thế là, đám nhân
viên trong công ty lại ngước mắt nhìn nhau: chắc là do "thói" ăn
nói linh tinh của sếp mình đấy thôi!


Còn chuyện của Mai Thanh, nhìn bề ngoài, ít ai có thể nghĩ rằng,
cô lại có thể từ bỏ một môi trường làm việc tốt như vậy. Song, trái
với mong đợi của mình, Mai Thanh nhận ra rằng, trong môi
trường tưởng như rất chuyên nghiệp này, lại tồn tại cung cách
điều hành kiểu “gia đình trị”. Vị giám đốc điều hành sáng giá kia
được đào tạo khá bài bản, song lại không đủ bản lĩnh để chèo lái
một con thuyền đã sắp mục nát. Nhiều vị trí chủ chốt trong công
ty đều do người nhà của Tổng giám đốc nắm giữ, ngọai trừ vị trí
của Mai Thanh và vị giám đốc điều hành nọ. Và khi đưa ra các
giải pháp của mình, cả vị giám đốc kia lẫn Mai Thanh đều gặp
phải những rào cản vô hình từ các vị người nhà của cấp trên.
Làm việc trong cảnh bị trói chân trói tay, cô cảm thấy mệt mỏi và
chán nản, mặc dù cũng chẳng ai dám đụng chạm đến cô. Và thế
là, sau gần một năm làm việc, một ngày đẹp trời nọ, cả Mai
Thanh lẫn anh chàng giám đốc điều hành cùng rủ nhau xin nghỉ
việc. Chuyện không ai ngờ nhưng cuối cùng cũng đã xảy ra…



×