Tải bản đầy đủ (.docx) (14 trang)

Cảm nghĩ về thầy cô giáo những người lái đò đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (119.24 KB, 14 trang )

Văn mẫu lớp 7: Cảm nghĩ về thầy cô giáo,
những người lái đò đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai
Dàn ý cảm nghĩ về thầy cô giáo lớp 7
I. Mở bài: Dẫn dắt, giới thiệu công lao và vai trị lớn lao của thầy cơ giáo,....
II. Thân bài:
- Biểu cảm về công lao của thầy cô giáo.
VD:
Thầy Cô - hai chữ thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới
được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường
đời của riêng mình, người chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn
thường nói thầy cơ là người lái đị cho học sinh. Khi một năm học kết thúc
là chuyến đị cập bến....
Nhờ thầy, nhờ cơ ln tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đị đó nên chúng
em đã vượt qua tất cả những khó khăn, để rồi theo chuyến đị cập bến cảng
kiến thức trong niềm vui, niềm khơng chỉ riêng của chúng em, mà cịn của
thầy cơ nữa. Những gì thầy cơ làm cho chúng em thiêng liêng, cao q đâu
kém những gì cha mẹ làm cho chúng em....
- Nói về vai trị của thầy cơ giáo, thầy cô như là người cha, người mẹ thứ hai,....
Con người chắc hẳn ai cũng có thời cắp sách tới trường. Đó là khoảng thời
gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi,
của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cơ là những người thay đổi cuộc đời
chúng em, uốn nắn chúng em từng chút một trên con đường học vấn. Từ


khi chúng ta cịn bi bơ tập nói đã đã được đưa tới trường mẫu giáo để tập
làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó, thầy cơ đã dạy cho chúng ta
biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Rồi từng ngày,
chúng ta bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức. Thầy cô
luôn dõi theo chúng ta. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một
sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc
nhắc nhở. Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao


của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.
III. Kết bài:
- Cảm nghĩ chung của em về công lao to lớn đó, lời hứa.
Các bài văn mẫu Cảm nghĩ về thầy cơ
Cảm nghĩ về thầy cơ giáo những người lái đị đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai - Bài
tham khảo 1
Ai đã ví thầy cơ như những người lái đò ngày đêm cần mẫn trên chuyến đò tri thức, còn
lũ học trò chúng em là những người lữ khách sang sông, hết lớp khách này lại đến lượt
khách khác rời bến sơng nhưng người lái đị vẫn sớm chiều đứng đợi. Và hình ảnh thầy
cơ ln in đậm trong tâm trí em những ấn tượng sâu đậm nhất.
Thầy cơ, chỉ với hai tiếng thôi mà sao chúng em thấy cao q và thiêng liêng đến vậy. Có
lẽ rằng, tình yêu nghề, yêu trẻ thơ đã ngấm sâu vào trong mỗi con người. Để đến khi trở
thành những người thầy giáo, cơ giáo thì sự nhiệt huyết, tận tình trong mỗi con người lại
dâng trào lên. Thầy cơ chính là những người đã dẫn đường, chỉ lối cho chúng em bước
vào đời, người vun đắp cho chúng em vào một tương lai tươi sáng hơn. Thầy cô là những
người đưa đó cần mẫn, chúng ta là những khách đi đị, nhưng mấy ai qua sơng cịn nhớ
người lái đị năm ấy, nhớ những giọt mồ hôi thầm lặng rơi, nhớ những nụ cười hay những
giọt nước mắt rỏ xuống biết bao lần cùng thanh xuân nhỏ bé này. Trong hành trình dài


rộng của cuộc đời, những lúc vấp ngã thầy cô cũng luôn bên ta, động viên ta đứng dậy để
làm tốt những điều trước mắt.
Thầy cô không chỉ cho ta kiến thức mà thầy cơ cịn dạy cho ta cách làm người,dạy ta cách
sống,cách đối xử tốt đẹp với tất cả mọi người.Thầy cô đã trồng và ươm mầm những nhân
cách tốt đẹp của con người và chăm sóc, ni nấng nó lớn lên từng ngày,từng tháng và
rồi mai sau nó sẽ lớn,trở nên đẹp đẽ vơ cùng. Cơng ơn thầy cô đối với chúng ta bao la
như trời bể. Cái nghề giáo đâu phải ai cũng làm được “Dưới ánh mặt trời khơng có nghề
nào cao q hơn nghề dạy học” .Có mấy ai có thể kiên nhẫn cầm tay một đứa trẻ kiên trì
dạy chúng viết những con chữ đầu tiên trong đời.Có mấy ai có thể ngồi hàng giờ để
hướng dẫn một đứa trẻ đọc tròn câu chữ.Có mấy ai có thể thức trắng khuya để hồn thành

giáo án cho buổi dạy hơm sau.Có mấy ai trên đời này có thể làm được những điều cao cả
đó nếu khơng có tình u nghề tha thiết. Mỗi chuyến đị chứa đựng biết bao cơng sức và
tâm huyết và tình cảm mà thầy cơ gởi gắm vào đó.
Nếu như người cha, người mẹ có cơng ơn sinh thành dưỡng dục, và người thầy sẽ là
người khuất sau bước đi. Đến trường, ta đâu chỉ được học những kiến thức về văn hóa, xã
hội mà đó trong từng lời giảng thấm trong câu chữ là tấm lòng của người giáo viên nhân
dân mong gửi gắm cho ta những bài học làm người sâu sắc để ta trưởng thành. Có ai qua
sơng mà khơng bao giờ phải nhờ đị, có ai lớn lên mà không qua những lời giảng của thầy
cô. Cuộc sống có biết bao biến đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người
thầy người cơ dành cho học dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao
quý biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học
sinh trong suốt cả cuộc đời đi học. Chính thầy cô là những người đã thu nhặt những mảnh
ghép cuộc đời, thắp lên ánh sáng, hy vọng ấm áp. Đó là cả một q trình, một sự nghiệp
cao q: sự nghiệp trồng người.
Cảm ơn người thầy đã cho em biết bao nhiêu điều kì diệu của cuộc sống. Thầy cô là
những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một
tương lai tươi đẹp.


Cảm nghĩ về thầy cô - Bài tham khảo 2
Chiều dần buông theo áng mây trôi hững hờ. Những người lái đị bên con sơng kia vẫn
ln miệt mài, cặm cụi chở những đợt khách cuối cùng sang sông. Mồ hơi họ đã rơi trên
tấm ván đị cũ kĩ. Cuộc sống quá bận rộn, có quá nhiều việc phải lo làm tơi khơng có thời
gian suy nghĩ q nhiều, quan tâm đến những người xung quanh. Giờ ngồi một mình,
nhìn cơ lái đị má ửng hồng, như đâu đây hình ảnh của thầy cơ đã dạy tơi. Tóc thầy bạc vì
bụi phấn, mắt cơ đã thâm quầng vì những đêm mất ngủ, như người lái đó chở khách sang
sơng, từng thế hệ này đến thế hệ khác, đưa chúng tôi- thế hệ trẻ cập bến tương lai, đi đến
những chân trời rộng mở, mở ra cả hòai bão, ước mơ cho chúng tôi.

Cuộc đời thầy đưa biết bao nguời qua dịng sơng tri thức.Dịng sơng vẫn cứ êm trơi…

Tóc thầy bạc đi, mắt thầy nheo lại nhưng vẫn luôn vững tay chèo và hết lịng vì thế hệ trẻ.
Bao nhiêu người khách đã sang sông? Bao nhiêu khát vọng đã vào bờ? Bao nhiêu ước mơ
thành sự thực..? Có mấy ai sang bờ biết ngối đầu nhìn lại thầy ơi…Thầy cô đã chắp
cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao, cung cấp hành trang kiến thức chp chúng
ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên con đường học vấn. Thế mà, có ai lần
tìm về lớp cũ trường xưa để thăm lại những người đã hy sinh tâm huyết giúp chúng ta


thành người hữu ích? Có ai nhớ chăng bao kỉ niệm êm đềm thấm đượm tình thầy trị? Nói
đến đây, tôi bùi ngùi nhớ lại ngày xưa năm ấy, cách đây ba năm…
Hôm ấy, trời mưa tầm tã, lại vào mùa giá rét. Mẹ rước trễ nên tôi đứng đợi một mình với
nỗi lạnh buốt. Chờ hịai chẳng thấy mẹ đến, tôi bắt đầu tuyệt vọng. Giữa lúc ấy, một bóng
áo mưa từ cổng trường lao về phía tơi. Hóa ra là thầy chủ nhiệm. Thầy đưa cho tôi cái áo
mưa và đề nghị chở tôi về. Tôi vừa mừng, vừa băn khoăn vì nhà xa. Phút chốc thầy đã
chở tơi ra đường, gị tấm lưng gầy vượt băng băng về phía trước. Đến nhà, tơi thấy mặt
thầy tái lại, mơi tím rung rung. Khơng màng tới sự giá buốt. Đã có bố tơi ở nhà, nên thầy
cũng n tâm. Mưa chưa dứt, thầy hối hả ra về. Tơi nhìn theo mà lịng đầy cảm động. Dù
có khơn lớn vào đời, mãi mãi tôi khắc ghi kỉ niệm này và hình ảnh thầy, tấm lịng thầy
thật cao cả biết bao!
Một dịng đời – một dịng sơngMấy ai là kẻ đứng trơng bến bờMuốn qua sơng phải có
đị . Đường đời muốn bước phải nhờ người đưa …
Có ai đó đã ví người thầy như người chèo đị và cơ cậu học sinh là khách qua sông.
Khách qua sông rồi, con đị vẫn như say sưa miệt mài giữa đơi bờ đưa bao thế hệ đi
ngang dịng sơng tri thức. Cịn gì vui hơn đối với những người thầy khi học trị của mình
lần lượt trưởng thành ra đời, nhường bước cho những chú chim non mới. Cịn gì vui hơn
khi những khách qua sơng đã nhớ dịng sơng bến đị xưa và cả người chèo đò lặng lẽ.
Thầy ơi, mặc cho cuộc sống bôn ba, thầy vẫn một đời chèo đò đưa từng lớp học sinh qua
bến bờ tri thức. Ngày lại ngày, thầy cặm cụi nắm vững tay chèo, chỉ sợ học sinh của mình
lạc lối trên đường đời có lắm bão táp, chơng gai.
Ánh nắng mặt trời cuối ngày rồi sẽ tắt, dịng sơng đến nơi con đập sẽ tự mình rẽ sang một

hướng khác. Nhưng việc dạy người làm sao rẽ được, gắn bó đời bằng một lối đi chung.
Cao cả thay tấm lòng nhà giáo, lặn lội chở người qua bão táp phong ba cập bờ hạnh phúc.
Đến nơi rồi một nụ cười đọng mãi. lặng lẽ quay về lái tiếp chuyến đò sau.Chuyện một


con đò dầm dãi nắng mưa Lặng lẽ chở từng dịng người xi ngượcKhách sang sơng tiếp
hành trình phía trước Có ai nhớ chăng hình ảnh con đị?
Suy cho cùng, sự hi sinh của mỗi thầy cô giáo là qui luật mn đời. Làm nhà giáo phải
qn mình đi để nghĩ nhiều đến người khác. Là làm bãi cát dài nâng mình cho những con
sóng, con sóng sau đùa đi con sóng trước xóa sạch dấu vết cưu mang, nhưng bãi cát vẫn
nằm đó nhớ hồi những con sóng đã đi qua. Thầy cơ giáo là người chèo đị, đưa khách
sang sơng, con đị về bến cũ. Người khách xưa biết bao giờ trở lại, có nhớ con đị và lần
qua bến ấy – sang sông!
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ. Con mới hiểu, thầy ơi – người đưa đò vĩ
đại. Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy. Trên chuyến đò của thầy chở nặng
yêu thương
Làm nhà giáo chỉ cho mà không bận lòng nghĩ đến nhận, là con ong chăm chỉ xây tổ gom
mật cho đời, là cây thân mộc vươn mình trong nắng gió tỏa bóng mát cho người, là kiếp
con tằm đến chết cịn vương tơ… Ơi! Biết nói sao cho hết nỗi niềm! Chỉ đến khi lớn
khôn, bầy học trị nhỏ hơm nay mới hiểu được tình cảm của thầy cô dành cho chúng.
Thầy ơi!
Cảm nghĩ về thầy cô giáo - Bài tham khảo 3
Nhà giáo không phải là nghề mà bất cứ ai cũng có thể là được, là giáo viên cần phải có
biết bao nhiêu tình thương, lòng kiên nhẫn, nhiệt huyết và cả sự đồng cảm vơ bờ thì mới
có thể dẫn dắt được các thế hệ học trò trẻ sang bến bờ tương lai. Thật khơng sai khi ví
thầy cơ giáo như “người lái đị”, người lái đị đưa hết đồn khách này đến đồn khách kia,
thầy cơ giáo cũng là người ân cần dìu dắt các thế hệ học sinh qua từng bài giảng, hết thế
hệ này đến thế hệ kia, thầy cô luôn là người hy sinh thầm lặng, che chắn những sóng gió
bảo vệ học trị của mình.



Bên cạnh đó, thầy cơ giáo cũng là người hết sức tâm lý, phải hiểu tính cách của từng
người học trị của mình từ đó mới có thể đưa ra những phương pháp dạy và học phù hợp.
Trong lớp học khơng phải ai cũng tiếp thu tốt, sẽ có những bạn chậm hiểu hơn, thầy cô
giáo phải là người hết sức kiên nhẫn, giảng giải lại từ từ từng chút một để đảm bảo học
sinh của mình ai cũng hiểu hết bài học. Thầy cơ giáo cịn đóng vai trị như người cha
người mẹ thứ hai dạy cho học sinh thế nào là lễ phép, và trở thành một người tốt. Có thể
nói một ngày bạn đến trường gặp thầy cơ giáo và bạn bè cịn nhiều hơn bạn gặp bố mẹ,
có lẽ trong một lớp nhiều học sinh như vậy thì thầy cơ giáo khơng thể lúc nào cũng ở bên
cạnh bạn chăm lo từng chút như bố mẹ, nhưng thầy cô giáo sẽ là những người luôn dõi
theo bạn và kịp thời nhắc nhở và định hướng cho bạn khi bạn sai lối, khi bạn buồn và cô
đơn thì thầy cơ là những người ln sẵn sàng lắng nghe và cho bạn những lời khuyên
chân thành, bổ ích và kịp thời nhất.
Nghề giáo viên vất vả lắm mà mấy ai hiểu được, thầy cô giáo là người phải đến trường
sớm nhất để chuẩn bị đón những người học trị của mình, thầy co cũng là người ra về trễ
nhất sau khi các học sinh của mình đã về hết. Mấy ai biết được tóc thầy bạc vì bụi phấn,
mắt cơ nhịe đi vì những đêm soạn giáo án và chấm bài để kịp có điểm cho những cặp
mắt háo hức mong chờ điểm số. Thầy cô giáo đã tiếp thêm tri thức, chắp cánh cho bao
nhiêu ước mơ bay cao bay xa, nhưng khi đã đến được bến bờ bên kia thì có mấy ai cịn
nhớ đến người lái đị này nữa. Nhưng những người lái đị đó vẫn nhiệt huyết vẫn đem hết
tất cả tri thức của mình để đưa nhiều thế hệ trẻ sang sơng, chỉ cần một người nhớ đến là
thầy cô đã vui mừng biết bao đó cũng là niềm động lực lớn để thầy cô giáo vững bước
trên con đường dạy học của mình.
Các bạn hãy nhớ: “Khơng thầy đố mày làm nên” hãy biết thương yêu và trân trọng người
thầy của mình vì đó là những người có cơng rất lớn đối với thành công của bạn ngày hôm
này đấy, hãy gửi những lời tri ân chân thành nhất đến thầy cô giáo và ba mẹ vì đó là
những người ln ở bên cạnh dõi theo và nâng đỡ bạn từng bước trên đường đời.


Cảm nghĩ về thầy cơ giáo, những người lái đị đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai - Bài

tham khảo 4
Tình thầy trị tình cảm thiêng liêng đáng được trân trọng, tình cảm đó được xây dưng gắn
bó bên mái trường được học tập, các em được sự dìu dắt, chỉ bảo thầy cô. Xúc động lắm
mỗi khi nghĩ về hình ảnh những người giáo viên đã ln cố gắng, ân cần dạy dỗ học sinh
nên người.
“Cha mẹ cho ta hình hài, thầy cơ cho ta kiến thức” cơng lao to lớn của thầy cô to lớn đến
nỗi mà chúng ta không thể nào đền đáp hết. Thầy cô là người lái đò đưa các thế hệ trẻ cập
bến tương lai.Hình ảnh cơ giáo trong tà áo dài thướt tha, người thầy nghiêm khắc ấy lại
chứa đọng cả một khoảng trời yêu thương rộng lớn đã để lại trong tâm trí những người
học trị chúng tơi khơng biết bao nhiêu ký ức khó phai. Gây ấn tượng nhiều nhất với tơi
chính là nụ cười của các thầy cơ, nụ cười ấy động viên, khuyến khích mỗi khi chúng tơi
đạt điểm cao, động viên giúp tôi vươn lên trong học tập. Khi tơi phạm lỗi, vẫn là khn
mặt đó nhưng lại là ánh mắt nghiêm nghị.Thầy cô không la hoặc mắng nhưng sẽ có đơi
chút sự buồn bã và thất vọng trong đó.
Thầy cơ có biết được rằng những nụ cười ấy chính là ngọn lửa sưởi ấm cho chúng em
khơng? những trái tim bé nhỏ đám học trị. Chỉ bao nhiêu đó là mình may mắn hơn rất
nhiều đứa trẻ khác. Bao gánh nặng về cuộc sống, công việc, gia đình nhiều sự cực nhọc,
lo toan chất đầy trên vai của những người thầy cô giáo . Thật không thể nào có thể diễn tả
được hết nỗi biết ơn sâu nặng của tôi đối với các thầy cô, những người đã không quản
nhọc nhằn giúp xây dựng một tương lai sáng bằng con đường học vấn, kiến thức. Thầy cô
cần cụ miệt mài chăm chỉ để gieo những hạt giống trí tuệ vào tâm hồn trong sáng của
những đứa học sinh,thầy cơ chính là người đã cầm bó đuốc trí thức dẫn lối cho các thế hệ
học sinh.
Tơi ước sao mình mãi là đứa học trị u dấu thầy cơ dù biết điều đó là khơng thể vì ai rồi
cũng phải lớn phải rời xa mái trường. Nhưng tôi vẫn cầu mong thầy cô sẽ mãi dẫn dắt các


thế hệ tương lai đến một vùng đất kỳ diệu. Thầy cô ơi! công ơn trời bể của thầy cô chúng
em mãi khắc sâu, làm sao đong đếm hết tình cảm mà các thầy các đồ cho chúng ta.
Cảm nghĩ về thầy cơ giáo, những người lái đị đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai - Bài

tham khảo 5
Tôi khơng thể nào định nghĩa được tình thầy trị là gì! Phải chăng tình thầy trị có thể làm
thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ? Đó là một tình cảm mà bạn có thể
tìm thấy được tại một khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống. Chắc hẳn trong chúng ta ai
cũng đã có một thời gắn bó bên mái trường, được học tập dưới sự dìu dắt, chỉ bảo tận tình
của các thầy cơ. Xúc động làm sao mỗi khi nhớ về hình ảnh những người giáo viên đã
luôn ân cần dạy dỗ chúng ta nên người.
‘‘Cha mẹ cho ta hình hài, thầy cơ cho ta cả tri thức’’
Quả đúng là như vậy, công lao của thầy cô là to lớn biết nhường nào. Mà có lẽ là cả cuộc
đời này, chúng ta cũng khơng thể nào đền đáp được hết. Chính các thầy cơ là những
người lái đò đưa những thế hệ học trò cập bến tương lai. Làm sao tơi có thể qn những
ánh mắt ấm áp, dịu hiền của thầy cô – những ánh mắt ln dõi theo hình bóng của từng
đứa học trò bé nhỏ trong suốt cả quãng đời cắp sách đến trường. Hình ảnh những người
cơ giáo trong tà áo dài thướt tha. Những người thầy với vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị
nhưng ẩn sâu bên trong nét mặt nghiêm khắc ấy lại chứa đựng cả một khoảng trời yêu
thương rộng lớn đã để lại trong tâm trí những người học trị chúng tơi khơng biết bao
nhiêu kí ức khó phai. Khơng chỉ vậy, điều gây ấn tượng nhiều nhất với tơi chính là nụ
cười của các thầy, cô giáo. Đặc điểm này không hẳn là kiêu sa, cũng chẳng đặc biệt gì
nhưng tơi lại vơ cùng trân trọng những nụ cười ấy. Vì đó chính là sự động viên, khuyến
khích mỗi khi tơi đạt điểm cao; là nguồn động lực giúp tôi vươn lên trong học tập. Mỗi
khi tôi phạm lỗi, vẫn là khuôn mặt thân quen ấy nhưng giờ đây đã khơng cịn những nụ
cười vui vẻ của ngày nào mà thay vào đó lại là một ánh mắt nghiêm nghị. Mặc dù thầy cô
không la hay trách mắng gì nhưng tơi như đọc được một chút buồn bã và thất vọng


thống qua những đơi mắt kia. Những lúc như vậy, sao mà tơi cảm thấy ân hận q! Ân
hận vì chính tơi đã làm các thầy cơ cảm thấy thất vọng. Nhưng cũng nhờ điều đó mà tơi
nhận ra được những lỗi lầm thực sự của mình để sữa chữa. Đến tận bây giờ tôi mới nhận
ra được một điều: không phải lúc nào các thầy cô cũng cười với chúng tôi nhưng chỉ cần
những người thầy, người cô cười – một nụ cười u thương thì trong tơi bỗng dâng trào

một niềm vui sướng, giống như tôi vừa làm được một điều gì rất lớn cho thầy cơ. Sao lại
có thể quên những nụ cười hạnh phúc, hay những nụ cười vỗ về, an ủi. Thầy cô ơi! Các
thầy cơ có biết rằng những nụ cười của các thầy cơ lại chính là ngọn lủa hồng sưởi ấm
những trái tim nhỏ bé non nớt của đám học trò chúng con hay khơng? Chỉ bao nhiêu đó
cũng đã làm chúng con cảm thấy là mình quá may mắn hơn rất nhiều đứa trẻ khác. Bao
gánh nặng về cuộc sống, công việc, gia đình và cả những đứa con thơ dại chúng tôi như
chất chồng lên đôi vai của những người giáo viên.
Thật khơng thể nào có thể diễn tả được hết nỗi biết ơn sâu nặng của tôi đối với các thầy
cô – những người luôn miệt mài bên những trang giáo án, truyền đến học trị chúng tơi
những bài học hay và bổ ích; những người đã khơng quản nhọc nhằn giúp xây dựng một
thế giới huy hoàng, một tương lai tươi sáng bằng con đường học vấn.Thế giới của tri thức
nhân loại mới rộng lớn và bao la làm sao! Nhưng chính những người thầy người cơ đã
dẫn dắt chúng tôi bước vào một thế giới mà đối với thế hệ học sinh dường như là hoàn
toàn mới mẻ và lạ lẫm.
Ôi! Nhớ làm sao cái ngày đầu tiên khi mới bước vào ngôi trường Gia Cẩm thân u này,
tơi cũng như bao cơ cậu học trị khác, vẫn ln mang bên mình một nỗi lo sợ, e ngại , có
nhiều lúc cứ khép nép bên người thân, tưởng chừng như tôi vừa mới quay trở về cái ngày
khai trường của năm tiểu học – ngày mà những đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ bắt đầu làm
quen với những điều thú vị trong một thế giới diệu kì mới, là sự việc chứng tỏ một bước
tiến của đời người.
Và rồi từng ngày trôi qua, tôi đã quen dần với mái trường này, nơi mà chúng tôi thường
gọi là ngơi nhà thứ hai. Hình ảnh người thầy cơ ân cần, tận tụy dạy cho chúng tôi không


chỉ về kiến thức mà cả về những kĩ năng sống cần thiết không biết tự bao giờ đã trở thành
một ấn tượng khó phai trong kí ức những cơ cậu học trị tinh nghịch ngày nào! Thầy cơ
đã dày công dạy dỗ chúng tôi nên người, giúp chúng tôi biết thế nào là lịng nhân ái, tính
khoan dung độ lượng.
Tơi khơng thể giải thích vì sao tơi lại có cảm giác ngơi trường Gia Cẩm u dấu chính là
ngơi nhà thứ hai của tơi, cịn tất cả mọi người trong trường đều là những người thân quen

của mình. Phải chăng là do tơi đã tìm được một cảm giác vui vẻ và sự tự tin ở nơi đây?
Không phải ai khác mà chính các thầy cơ – những con người mà ông trời đã ban tặng cho
thế giới này, mang bên mình một trọng trách vơ cùng quan trọng. Đó là truyền đạt sự hiểu
biết rộng lớn của mình cho những thế hệ học trị chúng tơi sau này. Tơi rất biết ơn tất cả
những gì mà thầy cơ đã chỉ bảo, giúp tơi có được một tầm hiểu biết rộng lớn về cái thế
giới mênh mông xung quanh mình. Khơng chỉ vậy, thầy cơ cịn chính là sợi dây vơ hình
nối kết tình bạn của chúng tơi. Chính các thầy cô đã tạo nên những khoảng thời gian giúp
những đứa học trị gặp gỡ, tìm hiểu nhau hơn.
Thầy cô cũng như là cha mẹ của chúng tôi. Dần trưởng thành theo thời gian, giờ đây tôi
mới hiểu rằng làm giáo viên chưa hẳn là sung sướng. Đâu phải cuộc sống của người thầy,
người cô chỉ dừng lại ở việc đến trường, đứng trên bục giảng dạy học thôi đâu. Khi trở về
bên mái ấm gia đình, người giáo viên lúc nào cũng canh cánh bên mình nỗi lo về những
đứa học trị của mình, miệt mài bên từng trang giáo án đến khuya, có lúc nào được tận
hưởng trọn vẹn những giây phút sum họp ấm cúng bên gia đình đâu chứ!
Tơi nguyện khắc ghi trong tim những công ơn lớn lao của thầy cô giáo với niềm kính
trong nhất. Thầy cơ ơi, những kiến thức được thầy cô đúc kết thành những tinh hoa của
nhân loại qua bao thế hệ đã giúp con nhận ra rằng: những gì mà ta thu thập được từ kho
tàng kiến thức rộng lớn sẽ tan biến đi vào một khoảng không gian trống một khi chúng ta
nhụt chí và lùi bước. Thầy cơ đã gieo những hạt giống của trí tuệ vào tâm hồn trong sáng
của những đứa học sinh, là người cầm bó đuốc tri thức của nhân loại soi đường chỉ lối
cho thế hệ học trò.


Ơi! Tơi ước sao mình mãi là đứa học trị yêu dấu của thầy cô, mặc dù biết là không thể
được. Tuy vậy, tôi vẫn cầu mong là các thầy cô sẽ mãi tiếp tục dẫn dắt nhiều thế hệ măng
non bước qua cánh cửa dẫn đến một vùng đất kì diệu. Thầy cơ ơi! Con khơng biết phải
bày tỏ tình cảm của mình như thế nào nữa?! Con chỉ muốn cảm ơn các thầy cơ vì tất cả
những điều hay, điều bổ ích mà thầy cơ đã truyền đạt đến thế hệ học sinh chúng con.
Những người lái đò của một tương lai rộng mở….
Cảm nghĩ về thầy cô giáo những người lái đò đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai mẫu 6

Có lẽ trong cuộc đời của mỗi con người, ngoài cha mẹ là những bậc sinh thành, thầy cơ
giáo cũng có cơng lao rất lớn. Cịn đối với những học sinh đang thời cắp sách tới trường
như chúng em thì thầy cơ giáo chính là những người cha, người mẹ thứ hai.
Thầy cô - hai chữ thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi.
Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người
chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cơ là người lái đị cho
học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đị đó đã có
biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho chúng em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều
khó khăn, thử thách nhưng cũng có vơ vàn niềm vui và sự bất ngờ. Nhờ thầy, nhờ cơ ln
tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đị đó nên chúng em đã vượt qua tất cả những khó
khăn, để rồi theo chuyến đị cập bến cảng kiến thức trong niềm vui ,niềm không chỉ riêng
của chúng em, mà cịn của thầy cơ nữa. Những gì thầy cơ làm cho chúng em thiêng liêng,
cao q đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em.
Con người chắc hẳn ai cũng có thời cắp sách tới trường. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất,
thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch.
Chính thầy cơ là những người thay đổi cuộc đời chúng em, uốn nắn chúng em từng chút
một trên con đường học vấn. Từ khi chúng ta cịn bi bơ tập nói đã đã được đưa tới trường
mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó, thầy cơ đã dạy cho chúng ta
biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Rồi từng ngày, chúng ta bước


lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức. Thầy cô luôn dõi theo chúng ta. Từ một
con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ , một lần không thuộc bài, thầy
cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em
đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.
Chúng em ln tự hào vì là học sinh của trường Nguyễn Huệ, tự hào khơng chỉ vì được
học tập trong một mơi trường tốt, mà cịn vì chúng em đã được những thầy cơ giáo giỏi
tận tình dạy dỗ. Ở đây, thầy cô giáo không chỉ đơn thuần là một người thầy, người cơ mà
cịn là người cha người mẹ. Thầy cô sẵn sàng dành thời gian lắng nghe những thắc mắc,
những tâm sự của chúng em. Thầy cơ có thể tạo cho chúng em những trận cười sảng

khoái trong giờ học khi chúng em cảm thấy căng thẳng. Thầy cô có thể kiên nhẫn lắng
nghe và thơng cảm với chúng em. Thầy cô khẽ cười và gật đầu khi chúng em cúi chào lễ
phép. Nhưng thầy cô buồn khi chứng kiến chúng em hỗn láo. Phải chăng thầy cô đã ln
khơng cho phép mình được khóc mỗi khi học trị hư, để giữ lòng mãi cứng rắn dạy bảo
chúng em. Vâng, tất cả, tất cả, từ những gì nhỏ nhặt nhất đến những điều cao cả nhất
chúng em đều coi trọng, vì đó là tình thương mênh mơng như trời biển của thầy cô dành
cho chúng em.
Trên cuộc đời này, có biết bao tình cảm vơ cùng thiêng liêng và sâu sắc. Tình mẫu tử
,tình phụ tử, tình anh em và cả tình thầy trị. Mọi tình cảm đều có ý nghĩa khác nhau.
Thầy cô đã cho chúng em hiểu thế nào là tình thầy trị, một tình thầy trị thực thụ. Chúng
em sẽ mãi biết ơn thầy cô. Chúng em sẽ cố gắng dành tặng cho thầy cô những đóa hoa
điểm mười chứa đựng sự biết ơn sâu sắc nhất của chúng em vào những ngày 20-11.
Chúng em biết rằng tình cảm đó sẽ khơng bằng những gì thầy cô dành cho chúng
em.Nhưng chúng em sẽ cố gắng làm cho thầy cô cảm thấy tự hào về chúng em, để thầy
cơ có thể mỉm cười mãn nguyện. Thầy cơ ơi ,thầy cơ sẽ mãi là người dìu dắt chúng em
trên đường đời. Chúng em sẽ luôn chăm chỉ học hành để khơng phụ lịng thầy cơ. Xin
hãy tin vào chúng em!

Mời bạn đọc tham khảo thêm tài liệu học tập lớp 7 tại đây:




×