Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Tong hop cac bai van ta nguoi hang xom

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (72.12 KB, 4 trang )

Tả người hàng xóm
Nguồn:

› Lớp 5

› Lớp 5 › Văn mẫu lớp 5

taimienphi.vn/download-doan-van-ngan-ve-mot-nguoi-hang-xom-...

/>
1.

Bài 1:
Con người sống vốn không chỉ để tồn tại một cách riêng lẻ mà luôn ln có sự chung
sức của những người xung quanh. Bởi vậy mà tình làng nghĩa xóm vốn là một truyền
thống quý giá của ông cha ta tự bao giờ. Em rất yêu quý những người hàng xóm của
em, nhưng trong tất cả, em vẫn dành một tình cảm đặc biệt cho cô Vi - người họ hàng
xa và cũng là người hàng xóm thân thiết của nhà em.
Cơ năm nay đã ngồi bốn mươi tuổi. Dáng người cơ nhỏ bé, có khi cịn thấp bé hơn cả
chính em nữa. Cơ Vi có một làn da rám nắng, là minh chứng của những mệt nhoài sau
những buổi làm đồng dưới ánh nắng gắt gao của mùa hè rực nắng. Tóc cơ mỏng
nhưng rất dài được cô búi gọn ra đằng sau đầu. Mỗi khi cơ xõa tóc xuống lại thoang
thoảng hương bưởi thơm ngan ngát. Cơ thích gội bồ kết với hoa bưởi, vì thế mà cái
hương thơm dịu dàng truyền thống kia vẫn ln vương trên mái tóc cơ.
Cơ khơng đẹp, nhưng lại mang một vẻ gì đó rất cần cù, chăm chỉ của người phụ nữ
Việt Nam. Đôi mắt cơ cứ có một vẻ gì đó buồn buồn nhưng cùng ánh lên một vẻ dịu
dàng đến lạ. Em ấn tượng nhất vẫn là đôi bàn tay của cô. Đôi tay ấy, chẳng mịn màng
hay trắng bóc. Đơi tay ấy in hằn những vết chân chim, những dấu vết của một cuộc đời
vất vả, lo toan. Đôi bàn tay không đẹp nhưng cần cù, chăm chỉ, đã chăm sóc biết bao
nhiêu lồi cây sinh sơi, đã vun được bao nhiêu mảnh ruộng thành hạt thóc thơm cho
đời. Đơi tay ấy làm việc không biết mệt nghỉ: cô ra đồng vào sáng sớm tinh sương và




về nhà lúc bóng tối đã bắt đầu lan đến. Có thể nói cuộc đời cơ có một cuộc đời đầy vất
vả.
Cơ sống có một mình, bởi thế, em hay thấy cô trở đi rồi trở về một cách rất lặng lẽ. Thế
nhưng người phụ nữ ấy khơng có một vẻ gì yếu đuối mà ln ln mạnh mẽ để tự mình
làm chủ cuộc sống của chính mình. Biết cơ như thế nên nhà em rất hay sang trò
chuyện với cơ, có khi là cho đi một bát canh, một đĩa thức ăn để cô khỏi phải nấu
nướng khi trời đã tối. Cơ cũng rất q gia đình em: khi thì cơ biếu gia đình một mớ cua
mới bắt, lúc lại cho một rổ tép cơ mới xúc ở ngồi đồng. Tỉnh cảm làng xóm cứ thế phát
triển qua ngày ngày tháng tháng. Lúc em cịn bé, chính cơ là người hay sang giúp đỡ
bế bồng, chăm sóc. Nay em đã khôn lớn, cô vẫn hay giúp đỡ nhà em mỗi khi khó khăn.
Em càng lớn lên thì tấm lưng cơ lại càng cịng xuống bởi những buổi làm đồng hết sức
vất vả. Chỉ có một mình mà cơ cấy đến hai mẫu ruộng. Em rất khâm phục sức mạnh
của người phụ nữ ấy.
Làm nghề nông, cô thấu hiểu những vất vả mà nó đem đến. Ngày mùa hè, thời tiết thất
thường, những trận mưa rào có thể đến bất cứ lúc nào và khiến sân thóc ướt trượt. Cơ
lại bắt đầu chạy đi giúp đỡ những người xung quanh vun lại đống thóc để chúng khỏi
ướt, khỏi trơi dưới dòng nước mưa. Hay giúp đỡ người khác, lại cần cù chăm chỉ nên
cơ giành được rất nhiều tình cảm của những người xung quanh.
Cô vẫn luôn là người hàng xóm, người cơ thân thiết nhất với gia đình em. Cô ngày một
già đi, em ngày một lớn lên nhưng tình cảm mà hai gai đình dành cho nhau vẫn y
nguyên như ngày trước. Dẫu có đi đâu xa em vẫn ln nhớ tới cơ, tới người hàng xóm
tốt bụng đã đi qua hết tuổi thơ và một phần tuổi trẻ của em.

Bài 2:
Bác Tư gần nhà em là một người bán cà rem dạo. Bác là người hàng xóm mà em yêu
quý nhất.
Khuôn mặt bác nhăn nheo, như đọng lại biết bao chông gai của một cuộc đời lam lũ.
Mái tóc bác đã điểm hoa râm. Đơi mắt bác hiền từ, hiện rõ sự khắc khổ và lắm lo toan.

Mơi bác nứt nẻ, sầm sậm màu tím. Thân hình bác lộ một vẻ gì đó dày dạn phong trần.
Những lúc đi bán hàng, bao giờ bác cũng chỉ mặc một chiếc áo cũ đã sờn bạc. Đôi giày
rách cũ kĩ của bác “đôi hia bảy dặm” đã giúp bác bước trên bao nhiêu quãng đường
dài. Rồi cứ thế, bác mang thùng cà rem đi ra đường. Bước những bước chân vô định,
thỉnh thoảng, bác dừng lại trước bao cặp mắt them thuồng của mọi người và dõng dạc
hô to câu nói mn thuở: “Cà rem đây! Cà rem năm trăm một cây đây!”. Tiếng rao của
bác vang xa, vọng mãi trên bầu trời xanh thẳm không cùng. “Cà rem” – những đứa trẻ
thường nhại lại lời ra của bác. Những lúc rảnh rỗi, bác thường trò chuyện với em và
dặn: - Cháu cố gắng học lên, được đi học là một niềm hạnh phúc. Khơng có học thức,
cháu sẽ phải làm lao động chân tay nặng nhọc, sẽ khổ như bác đấy!
Mà bác khổ thật, bán cà rem về, bác cịn phải làm biết bao nhiêu cơng việc khơng lúc
nào nghỉ ngơi. Bác thức khuya dậy sớm, không sợ khó, khơng sợ khổ. Ấy vậy mà bác
ln hịa nhã, hiền từ, dễ mến đối với mọi người. Sự khổ cực không thể đánh phá được
những cái tốt, cái đẹp trong con người hiền hòa như bác.
Bác Tư ơi! Bác mãi là người hàng xóm mà em yêu quý nhất.


Bài 3:
Ơng bà em đã già, sức khỏe khơng được như trước nữa nên bố mẹ em quyết định
chuyển sang ở hẳn cùng với ơng bà để tiện chăm sóc. Trong khoảng thời gian đó, em
đã được làm gặp và làm quen cô Liên – một giáo viên mầm non đồng thời cũng là
người hàng xóm thân với gia đình em.
Cơ có dáng người mảnh mai và dong dỏng cao. Khn mặt cơ thon trịn, trắng với đơi
gị má ửng hồng. Đôi mắt cô to và hiền dịu, đeo cặp kính cận đen và dày cộm. Mái tóc
của cơ dài ngang lưng, đen óng ả. Cơ thường chải và sau đó búi gọn gàng. Thường
ngày cơ hay mặc áo có cổ cùng quần Âu để đi dạy học. Khi ở nhà, cô mặc áo phông
cùng quần sooc. Những hôm trời hè oi ả, cơ mặc váy hoa xịe nhìn rất đáng yêu.
Cô thường hay sang nhà em chơi. Mỗi lần như thế, cơ thường mang những món q
nho nhỏ cho em: lúc thì là một cái cặp tóc nơ hồng, lúc thì gói bim bim, có khi lại là một
cuốn truyện tranh thiếu nhi. Cô rất tốt bụng và chu đáo. Ơng bà em kể rằng, có những

hơm trái gió trở trời, ơng bà đau nhức mình mẩy khơng thể tự mình lo việc bếp núc nhà
cửa, mà bố mẹ em đi cơng tác xa khơng thể tới thì cơ hay qua phụ giúp. Cô quét dọn
nhà cửa và nấu cơm rồi ở lại ngồi ăn cùng ông bà. Vào những ngày nghỉ hay sau giờ
làm, cô hay qua xem tình hình sức khỏe của ơng bà nữa. Bố mẹ em biết vậy cũng u
q cơ lắm. Gia đình em ai ai cũng coi cô là một thành viên trong nhà.
Sang tháng cơ đi lấy chồng và sẽ khơng cịn ở lại đây nữa. Tuy rất buồn và sẽ rất nhớ
cô, nhưng em luôn mong cô sẽ hạnh phúc và thành công trong công việc.

Bài 4:
Anh Nam là người hàng xóm cạnh nhà em. Anh hơn em năm tuổi nhưng có nhiều đức
tính tốt em cần học hỏi. Mọi người trong làng ai cũng quý mến anh.
Anh có dáng người cao dong dỏng, nước da rám nắng có lẽ vì những khó khăn cuộc
sống cịn vương lại, in đậm trên màu da của anh. Đôi mắt anh đen láy, anh ln nhìn
mọi người với ánh mắt trìu mến, ánh nhìn thẳng đầy tin tưởng và sự quả quyết. Gương
mặt anh trịn cùng với vầng trán cao rộng tơ đậm sự cương trực, nét thông minh. Anh
Nam là người dễ gần, phải chăng anh sở hữu nụ cười duyên với chiếc răng khểnh ln
tạo thiện cảm với người khác. Giọng nói của anh trầm ấm như tính cách của anh vậy.
Vậy mà đơi lúc anh cũng giỏi pha trị cười bởi sự hóm hỉnh của mình, nét tươi dun
ln để lại sự bâng khuâng, xao xuyến nơi người đối diện. Mái tóc đen bóng được hớt
gọn gàng tạo thêm vẻ lanh lợi cho khn mặt. Sống với người ơng nội, cịn bố mẹ ở xa
nhà nên mọi việc nhà anh đều phải tự lo liệu. Điều đó làm đơi bàn tay rắn chắc của anh
xuất hiện nhiều vết chai sần khác với đôi bàn tay trắng trẻo của bạn bè cùng trang lứa.
Anh Nam học rất giỏi, anh biết cách sắp xếp thời gian một cách hợp lý. Ở trường, anh
là cậu học sinh chăm ngoan, trong top đầu những môn tự nhiên. Những tấm giấy khen
ghi nhận bao cố gắng của anh trong học tập. Điều đáng quý là anh ln hịa đồng với
bạn bè, thầy cơ thay vì kiêu ngạo. Lúc ở nhà, anh phụ ơng chăm sóc đàn gà, cơm nước
và giặt giũ…mọi việc đều được thực hiện chu đáo. Thỉnh thoảng vào buổi chiều, em
qua nhà, nhờ anh giảng cho một bài toán. Dù dở tay anh cũng niềm nở giải đáp thắc
mắc của em trong khi giọt mồ hơi cịn lăn dài trên nét mặt. Sống xa sự chăm sóc của bố
mẹ, anh lại tập cho mình lối sống tự lập. Em thấy anh là người vui tính, cởi mở và lạc

quan. Em khơng thể tưởng tượng được nếu mình khơng trong vịng tay u thương của
bố mẹ thì điều gì sẽ xảy ra! Em cịn học tập ở anh sự quyết đoán, ngay khi bước vào
lớp mười anh tự xác định bước đi tiếp theo của cuộc đời mình mà khơng cần ai trỏ vẽ.
Em nhớ anh từng nói sự siêng năng, bền bỉ và nỗ lực khơng ngừng nghỉ là chìa khóa


của sự thành cơng. Anh có vốn hiểu biết sâu rộng bởi anh lúc nào cũng chăm chỉ đọc
sách, em coi anh như tấm gương sáng để noi theo, học hỏi.
Em coi anh Nam người hàng xóm cạnh nhà em như người anh trai của mình. Em hứa
sẽ cố gắng tốt như người anh ấy.

Sưu tầm : Lê Minh Lộc



×