Tải bản đầy đủ (.docx) (14 trang)

Tổng hợp các bài văn hay

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (277.77 KB, 14 trang )

“Cô sẽ ghi vào nhật ký đời đi dạy của mình về bài viết
này với thật nhiều cảm xúc. Cô cảm ơn em”.Đó là lời
chia sẻ rất tình cảm của cô giáo dạy văn Nguyễn Thị
Châu dành cho Nguyễn Thị Cúc – học sinh lớp 12/11 –
trường THPT Nguyễn Trãi (Đà Nẵng).
Bài viết được thực hiện bởi đề bài: “Trình bày suy nghĩ của
anh (chị) về hiện tượng bạo lực gia đình trong xã hội hiện
nay”.
Trong phần chấm điểm, cô Châu nhận xét: “Bài viết đáp ứng
được yêu cầu của đề bài, giàu sự sáng tạo, có nhiều ý sâu
sắc, thể hiện sự trưởng thành trong suy nghĩ và nhận thức xã
hội. Còn mắc lỗi diễn đạt, chính tả nhưng không nhiều”. Cô
giáo Châu đã chấm điểm bài văn được chấm “9+1=10” bởi lý
giải: “Bài viết còn mắc lỗi về chính tả nên tôi cho 9 điểm,
nhưng lại cộng thêm 1 điểm về sự sáng tạo, độc đáo, mới lạ”.
Được biết, đây cũng là điểm 10 đầu tiên cô Châu chấm trong
suốt 15 năm dạy học. Sau đây bài văn của học sinh Nguyễn
Thị Cúc được cô giáo Nguyễn Thị Châu – giáo viên dạy Văn
trường THPT Nguyễn Trãi (Đà Nẵng) chia sẻ.
“Sao anh lại đánh em thế này… đừng đánh em nữa anh ơi!”
Mới chiều hôm qua đây thôi, trên đường đi học về tôi gặp một
cảnh tượng thật đau lòng, một người đàn ông đánh tới tấp
vào mặt, lưng một người phụ nữ. Vừa cố chống chọi với cơn
khát bạo hành của chồng, chị vừa khóc lóc van xin: “Sao anh
lại đánh em thế này… đừng đánh em nữa anh ơi!”. Tôi hơi
sững người, nhưng cũng không lấy làm lạ vì đã từng chứng
kiến cảnh như thế này nhiều lần. Ấy thế mà lâu nay tôi lại
nghe người ta nói rằng: “Gia đình là nơi để yêu thương”.


Đã trôi qua một khoảng thời gian khá dài tôi đã sống, đã làm,


đã ra đi… và tìm tòi những minh chứng cho điều mình nghe
thấy. Thế rồi, lại đắng lòng biết mấy, khi tôi chợt nhận ra thời
gian càng quay nhanh thì tình người cũng dần tan biến. Cuộc
sống vô tâm làm nguội lạnh tình cảm trong trái tim mỗi
người. Xã hội đổi thay và lòng người cũng dần thay đổi, mọi
tính toán thiệt hơn trong cuộc sống làm mất đi những vẻ đẹp
tự nhiên vốn có, hạnh phúc thì ít nhưng đắng cay lại nhiều,
bao nhiêu mảnh đời bất hạnh vì cuộc sống gia đình không
hòa thuận, thậm chí tan vỡ, và những hiểm nguy luôn rình
rập… Tôi cười gượng: “Đấy! Một thảm họa hay nghịch cảnh
trần gian?” Quá xót xa, tôi căm ghét và lên án những hành
động tàn ác này – bạo lực gia đình.
Ở cõi vô thường này mấy ai còn lạ lẫm với khái niệm “bạo lực
gia đình”, nó đang diễn ra hàng ngày, hàng giờ trong chính
cuộc sống của mỗi người chúng ta. Bạo lực gia đình, một cụm
từ ngắn gọn, chỉ cho những hành động độc ác, vô nhân tính,
vô đạo đức, không còn nhân phẩm của một số người trong xã
hội, hành vi đó xảy ra trong phạm vi gia đình, giữa các thành
viên với nhau. Không những ở Việt Nam nói riêng mà nó bao
gồm cả toàn thế giới, đặc biệt là các quốc gia thuộc Châu Phi.
Hằng năm trên thế giới, số người chết và bị thương vì loại tệ
nạn này không ngừng tăng lên. Thật đau đớn biết bao cho
những điều chúng ta đã thấy. Và tôi nghĩ, có hay không? Ở
đâu? Cho tôi xin hai chữ công bằng.


Gần đây, nổi cộm trên các sách báo, các phương tiện thông
tin đại chúng là các vụ thương tâm về bạo hành trẻ nhỏ khiến
người xem không ngừng suy nghĩ. Cách đây vài ngày, dư luận
người Việt không khỏi xôn xao và cảm thương cho cháu bé 15

tháng tuổi ở TP.HCM bị chính cha mẹ mình đánh chấn thương
sọ não. Một sự thật ngỡ ngàng khiến người xem bất bình khi
thủ phạm lại quá thản nhiên cho rằng đó là “chuyện bình
thường”. Tôi như nghẹn ứ lồng ngực khi nghe người mẹ trả lời
câu hỏi của phóng viên nhà báo: “Nó bị té xe mà!”. Một lời
nói lạnh lùng tới tận xương tủy, tôi tê buốt thân mình, đấy
cũng gọi là mẹ sao? – người mang nặng chín tháng mười
ngày, tôi tự hỏi. Hình như là tôi đang khóc, nhưng nước mắt
tôi không rơi… là vì tôi đang lo cho số phận, cho tương lai mịt
mù của đứa trẻ này.

Cùng trên tuyến đường chạy dọc vào miền Nam yêu quý,
quanh năm ruộng đất tốt tươi, cò bay thẳng cánh, vẫn còn
hiện lên trên nét mặt của mỗi người dân Hậu Giang thôn quê
nghèo một nỗi bang hoàng như cắn xé tâm can khi được ai đó
hỏi về chuyện cậu học sinh cấp 1, N.V.T bị cha và mẹ kế đánh
gãy xương sườn, nhốt vào chuồng chó 3 ngày không cho ăn.
Nói đến đây tôi không còn kìm lòng mình được nữa, sự chua
chát phủ lên trong từng hơi thở của mình. Tôi tự hỏi tại sao lại
thế? Những người làm cha mẹ đó liệu họ có cảm thấy đớn
đau khi hành hạ con cái mình không? Hay vì do em lỡ mang
số kiếp con riêng để “đến đây” làm người?


Chuyện của những thiên thần nhỏ chỉ là một nốt trầm trong
bản nhạc bạo lực bay bổng, còn những nốt cao luôn vút lên
với biết bao bi kịch. Hạnh phúc gia đình vỡ tan, con cái gặp
nhiều bất hạnh… Sinh ra với thân phận phụ nữ ai không
mong gặp được người chồng yêu thương mình. Cảnh cuộc
sống hạnh phúc viên mãn luôn là niềm ước ao của bao cô gái

trẻ. Khi tình yêu thăng hoa, niềm vui ấy sẽ dần lớn theo năm
tháng nhưng có ngờ đâu nó lại trở thành địa ngục. Tình yêu
trên đời vốn là ích kỉ, nhưng sự độc đoán, cổ hủ lại khiến con
người ta trở nên vô cảm, một khi sự ghen tuông nổi dậy thì
tình yêu đẹp đó dù được xây dựng trong bao nhiêu năm cũng
trôi vào tro bụi. Đấy là tình cảnh chung của bao chị em phụ
nữ đang phải gánh chịu.
Chuyện chị H. ở Nghệ Tĩnh là một minh chứng nóng lên cho
hành vi này. Vì quá ghen tuông theo kiểu mù quáng, người
chồng hiền từ đức độ bao nhiêu năm chung sống đã không có
cảm giác run sợ khi dùng dao xẻo thịt vợ. Một hành động man
rợ đến kẻ điên cũng phải khiếp sợ. Tôi thường nghe mấy anh
thi nhân vẫn hay ví von rằng “phụ nữ như đóa phù dung”. Nói
đến phụ nữ ai cũng nghĩ ngay đến sự hiền lành, đức độ, mỏng
manh và xinh đẹp, đòi hỏi ai có được cũng phải nâng niu và
bảo trọng. Nhưng cuộc đời thì nào như tác phẩm văn học, còn
lắm những đắng cay, tủi hờn mà biết bao “đóa phù dung”
phải chịu.
Hôm qua tôi đọc báo, lang thang trên các dòng tin mạng, tôi
thấy tái tê cõi lòng khi đọc tin một chị tên H. ở Nam Định bị
chồng đánh đập, hành hạ dã man, dùng kim tiêm đâm vào
vùng kín. Người đàn ông vũ phu ấy còn bắt vợ mình ăn phân
lợn… bây giờ khuôn mặt chị đã biến dạng qua nhiều đòn tra
tấn dã man của chồng. Trước cơ quan chức năng chị chỉ ngậm
ngùi khóc trong đớn đau và tức tưởi: “Là vì con, nếu tôi ra đi
con tôi ba đứa nheo nhóc làm sao qua cảnh cơ hàn…”. Lại
thêm một mảnh đời bất hạnh. Cuộc sống nào cho chị hạnh
phúc đây? Con đường nào sẽ mang lại tình yêu và tiếng cười
cho chị và các con, vẫn là một ẩn số thật dài…
Tạm gác lại những câu chuyện bạo hành gia đình của nước

mình, mới đây trên trang mạng xã hội Facebook có một người
đàn ông nickname là Phi Nhi. Người đàn ông này đã đánh đập
đứa con 2 tuổi rồi khoe trên trang cá nhân của mình. Sự hận


thù người vợ lố lăng đã khiến ông trở nên tàn độc với mọi thứ,
kể cả đứa con nhỏ bé. Ông đánh con mọi lúc, mọi nơi có thể.
Nhìn cậu bé qua những bức hình với thân mình bầm tím, máu
me đầy người… nhưng lại được chính bố mình đăng tải trên
mạng mà lòng se xót.
Những vụ việc trên là minh chứng hết sức rõ ràng cho vấn
nạn này, nó đem lại quá nhiều tác hại cho cuộc sống. Bạo lực
gia đình ảnh hưởng sâu sắc đến đời sống tinh thần của con
người, gây hoang mang và sợ hãi, nghiêm trọng hơn nó có
thể dẫn đến cái chết hoặc gây nhiều thương tích.
Bên cạnh đó nó còn gây tổn hại về mặt kinh tế. Nhiều người
vẫn thắc mắc, đặt ra câu hỏi tại sao lại xảy ra điều đó, tôi
cũng chưa hiểu hết được những lí do đó, vì nó có quá nhiều
và mỗi bản thân chúng ta phải tự rút ra cho mình một nhận
xét. Nhưng dù có bao rộng thế nào thì rồi nó cũng xoay trong
vòng xoáy của tình yêu, lòng hận thù, sự khốn khó của cuộc
sống. Bởi vậy xin những ai đang sống và đang mắc trong
vũng bùn lầy tội lỗi thì hãy bước ra khỏi, hãy quay trở lại, hãy
xóa hết những lỗi lầm. gạt bỏ hết những đớn đau, hãy sống vị
tha bằng tình yêu thương cao cả để xây dựng một cuộc sống
mới đầy niềm vui và tiếng cười hạnh phúc.
Trong thâm tâm mình, tôi rất phẫn nộ và muốn lên án vấn
nạn bạo lực gia đình. Tôi muốn tìm lại hai tiếng công bằng
cho cuộc sống của những người đang bị hành hạ, ngược đãi.
Tôi muốn xã hội hãy bắt giữ hết những tên tội phạm này và

xét xử thật nghiêm khắc. Tôi muốn mình được là một ai đó,
đem tiếng nói sức tài bé mọn của mình để chung tay với cộng
đồng ngăn chặn và xóa bỏ tệ nạn này trong cuộc sống. Và
điều cuối cùng tôi mong muốn là dù cho những người phạm
tội đó đã từng là ai, họ đã từng gây ra tội lỗi gì thì khi quay
trở lại với cuộc sống xin mọi người hãy đón nhận, để họ được
sống trong tình yêu thương, để hoàn lương làm một người tốt.
Qua mỗi câu chuyện là một bài học kinh nghiệm, là nỗi khát
khao cầu mong sự bình yên trong cuộc sống. Qua đây, tôi
được trải lòng mình sau những thực hư ẩn trong nhiều bài
báo, những chuyện được nghe. Còn bạn thì sao? Bạn đã hiểu
và rút ra bài học gì chưa? Tôi chợt nhận ra rằng, từ nay mình
cần bỏ đi những thói hư ích kỉ, những hờn giận nhỏ nhen. Hãy


yêu thương nhiều hơn nữa để cho cuộc sống lại có thêm một
màu sắc mới của tình thương và tình người.
Khép lại nỗi đau còn hằn trên thân xác của những nạn nhân
bạo lực gia đình, gạt đi những dĩ vãng ngập những màu buồn
của sự sợ hãi. Xin hãy chung tay thắp lên những ngọn lửa tin
yêu trong lòng mọi người, để mỗi ngày qua đi là mỗi ngày
hoan hỉ trong niềm vui, hạnh phúc, và vấn nạn bạo lực gia
đình mãi chỉ còn đọng lại với thời gian, để niềm vui trở về bên
bàn cơm nhỏ, để tương lai rực sáng trong đôi mắt trẻ thơ và
để đạo lí mà cha ông ta đã dạy mãi được lưu truyền”.


Thầy Anh Duy cho biết: “Bài văn tưởng tượng được học sinh
Lê Mỹ Thái Hà viết trong mùa hè năm học 2012-2013 khi ôn
luyện vào lớp đào tạo nguồn (lớp chuyên), trường THCS

Nguyễn An Ninh, TP Vũng Tàu. Khi đó tôi ra đề bài: “Hãy kể
chuyện 20 năm sau em về thăm lại mái trường mà hiện nay
em đang học. Hãy tưởng tượng những đổi thay có thể xảy ra”.
“Với bài văn này, tôi có khơi gợi về ý tưởng cho Thái Hà chắp
bút. Bài viết của em có được sự sáng tạo cao, dám suy nghĩ
theo hướng độc đáo, cách hành văn hay và được tôi cho 9
điểm. Khi tôi đưa cho các đồng nghiệp đọc, mọi người đều nói
bài văn quá sức tưởng tượng so với một học sinh lớp 5, những
viễn cảnh Hà suy nghĩ về 20 năm sau hoàn toàn có cơ sở
trong thời buổi phát triển như hiện tại”, thầy chia sẻ thêm.
Vị giáo viên này cũng cho biết, trong suốt 34 năm dạy học,
Thái Hà là một trong số ít học sinh để lại ấn tượng trong thầy
vì sự chăm chỉ, thông minh. Hiện tại em đã là học sinh lớp
nguồn 7/3, trường THCS Nguyễn An Ninh. Để vào được lớp
đào tạo nguồn không dễ khi chỉ chọn 120 học sinh tại 22
trường tiểu học trong toàn thành phố, nhưng Hà đã đỗ với
điểm số cao. Năm lớp 6 vừa qua em đạt giải ba trong kỳ thi
HSG văn toàn thành phố, hiện giữ vị trí lớp phó.


Học sinh Lê Mỹ Thái Hà.
Bài viết của học sinh Lê Mỹ Thái Hà như sau:
“Cuộc đời mỗi con người có vô vàn những kỷ niệm, song
những kỷ niệm thơ ấu của thời học sinh bao giờ cũng in đậm
trong ký ức, được người ta khắc ghi, nâng niu trân trọng nhất.
Nó có buồn, có vui song cũng rất hạnh phúc mỗi khi hồi tưởng
lại. Sau 23 năm rời xa ngôi trường thân yêu, tôi mới thấu hiểu
tình cảm ấy khi trở về dự lễ hội kỷ niệm 40 năm (1996-2036)
thành lập ngôi trường cũ của tôi mang tên tiểu học Trưng
Vương.

Tôi là Lê Thái Hà, nhà thiết kế cao cấp ngành thời trang đang
làm việc tại Tokyo (Nhật Bản). Xưa kia, tôi là học sinh lớp 6
của trường tiểu học Trưng Vương, TP Vũng Tàu. Từ 23 năm
trước, khi còn là học sinh lớp 5 tôi đã rất tự hào với thành tích
của trường. Được thành lập từ năm 1996 nhưng bấy giờ cơ sở
vật chất vẫn còn đơn sơ, nhiều dãy phòng xuống cấp, chỉ có
tình thương của thầy cô, bạn bè cùng môi trường giáo dục
thân thiện là không thể chê được.
Chiều ngày 16/11/2036, khi được nhận thư mời qua fax, tôi
thu xếp công việc trở về Việt Nam. Từ Tokyo, sau 4 giờ bay
thẳng trên máy bay phản lực siêu thanh của hãng hàng
không quốc gia Nhật Bản, vượt qua gần 8000 km, tôi hạ cánh
xuống sân bay quốc tế Vũng Tàu. Tôi nghỉ ngơi tại khách sạn
6 sao mang tên Cap Saint Jacque để về thăm trường cũ vào
sáng hôm sau. Sau 23 năm xa cách, tình cảm năm xưa về


ngôi trường, thầy cô, bạn bè dồn dập kéo về, hiện hữu trong
suy nghĩ của tôi như thời gian quay ngược.
Vũng Tàu khác xưa nhiều lắm, hiện đại không kém gì Tokyo
nhưng nhỏ hơn nhiều. Xe dừng, tôi sững sờ khi nhìn thấy cổng
trường nay đồ sộ và hoành tráng ngoài sức tưởng tượng với
tấm biển đồng rất lớn ghi dòng chữ : “Trường tiểu học nội trú
số 1 Trưng Vương”.
Ngay cả những cổng của các học viện thời trang cao cấp Paris
ở Pháp và Milan ở Ý – nơi tôi đã từng học khó có thể đẹp như
thế này. Ngỡ ngàng và sung sướng, tôi hồi hộp bước qua cổng
trường, nhớ lại câu nói của thầy: “Đằng sau chiếc cổng này là
một thế giới kỳ diệu của trẻ thơ đang chờ đợi các con”.
Tôi ngạc nhiên vì sân trường không còn là gạch vương giả đá

màu xám đen mà được lát đá hoa cương cao cấp màu sắc đỏ
hồng tuyệt đẹp. Những hàng cây phượng, lim cổ thụ, to lớn,
xanh mượt đến nao lòng. Tán lá của chúng xòe kín đan chéo
vào nhau tạo nên những chiếc dù khổng lồ che mát cả sân
trường. Tượng đài Hai Bà Trưng cưỡi voi ra trận, uy nghi nép
bên cây vạn tuế – giờ đã cao lớn hơn xưa như dõi theo các thế
hệ học trò. Lá cờ Tổ quốc phần phật bay trong gió nhưng tươi
hơn trong nắng mới.
Ngắm nhìn sân trường, lòng tôi trào dâng những cảm xúc thật
lạ lùng. Sau 23 năm, cảnh vật có đổi khác rất nhiều nhưng
không hề xưa cũ, vẫn tràn trề sức sống như chứa đựng mãi
niềm tự hào của ngôi trường nổi tiếng ngày nào.
Tuy nhiên, trường Trưng Vương đã được xây mới lại hoàn toàn.
Trên khu đất rộng của trường khi xưa, giờ đây đứng sừng sững
hai tòa nhà như tòa tháp đôi cao mười ba tầng phủ toàn nhôm
và kính sáng choang theo kiến trúc hiện đại và đậm màu sắc
dân tộc. Nối liền hai tòa tháp là một chiếc cầu vững chãi ở
lưng chừng tầng tám. Đứng trên đây ngắm xuống toàn cảnh
sân trường mới thơ mộng làm sao. Mỗi bên tháp có bốn thang
máy cảm ứng điều khiển bằng giọng nói và một thang cuốn
hiện đại sử dụng nguồn điện mặt trời vĩnh cửu đảm bảo đưa
toàn bộ học sinh toàn trường ra vào lớp hay xuống sân chỉ
trong vòng 5 phút nếu có sự cố xảy ra.
Thiết kế của ngôi trường thật là đẹp, cứ cách ba tầng lại có
một tầng để trống làm sân chơi cho học sinh. Các tầng này
đặt đầy bồn hoa như một công viên nên trường lúc nào cũng
thoang thoảng mùi hoa. Các lớp học cũng rất khang trang,
hiện đại theo tiêu chuẩn châu Âu. Vì là trường nội trú, cuối
mỗi tuần, cha mẹ học sinh mới đón về chơi ngày nghỉ nên



điều kiện học tập và sinh hoạt của học sinh rất đầy đủ. Trường
bao gồm phòng học, phòng ăn, phòng ngủ, khu thể thao, giải
trí với bể bơi xanh 18 đường đua, phòng chơi bowling, chơi
game, thính phòng hòa nhạc, nơi thi đấu cờ vua và các phòng
chức năng như tin học, mỹ thuật.
Đặc biệt, trường sử dụng năng lượng sạch của tương lai,
không dùng bóng đèn mà cửa sổ là các tấm pin mặt trời. Tại
đây tế bào quang điện sẽ biến đổi ánh sáng thành điện năng
và tự điều chỉnh theo thời tiêt để chống cận thị cho học sinh.
Việc dạy học ngày nay khác xưa nhiều lắm. Tôi không thể tìm
thấy dấu vết gì của thời trước đây. Tấm bảng xanh Hàn Quốc
khi xưa thầy viết phấn giờ đã thay bằng màn hình cảm ứng từ
xa 143 inch. Dưới chỗ ngồi của học sinh và thầy giáo cũng
không còn sách vở lỉnh kỉnh, thay vào đó là máy tính cảm ứng
nối mạng không dây, chỉ to bằng tờ A4 nhưng chứa kho dữ
liệu khổng lồ. Học sinh không còn phải lên bảng, chỉ ngồi
dùng ngón tay lướt trên máy tính bảng. Khi thầy nhấn số của
bạn nào là bài làm của bạn ấy hiện lên màn hình lớn cho cả
lớp cùng xem và nhận xét. Thầy và trò sử dụng hoàn toàn
công nghệ thông tin kỹ thuật cao trong dạy và học. Người
thầy ngày nay không còn gân cổ giảng bài như xưa nữa mà là
người đứng ra tổ chức các hoạt động giáo dục cho học sinh tự
mình chiếm lĩnh tri thức.
Học sinh lớp 4 và 5 ngày nay sử dụng thành thạo đồ họa vi
tính không gian ba chiều trong giờ học vẽ hay học toán hình.
Cách đây hơn hai mươi năm, thời tôi học, đó là công việc của
các kỹ sư tin học hay chuyên viên thiết kế. Tôi cứ nghĩ, được
học trong một ngôi trường hiện đại và nổi tiếng như thế này –
những thế hệ học sinh ngày nay lại không tự hào sao được?

Ở đây, tôi gặp lại rất nhiều bạn bè cũ ngày xưa giờ phần lớn
đều đã thành đạt, tay bắt mặt mừng. Nguyễn Đình Hoàng yêu
thích môn Toán giờ là tiến sĩ ở viện Toán quốc gia. Trần Lê
Hiếu là tổng giám đốc công ty kinh doanh địa ốc. Đỗ Huy
Hoàng bệ vệ là phó giám đốc xí nghiệp khoan dầu khí. Đặng
Khánh Mai có tố chất lãnh đạo giờ là bí thư Thành đoàn.
Nguyễn Hoàng Duy là bếp trưởng tại khách sạn Cap Saint
Jacque Vũng Tàu. Ngô Thanh Tâm là bà chủ nhà hàng Vườn
treo nổi tiếng. Việt Hà là nghệ sĩ múa ưu tú. Phan Việt Quang
là huấn luyện viên trưởng đội tuyển Game thủ quốc gia…
Nhưng ấn tượng nhất chính là tôi gặp lại những thầy cô cũ
xưa giảng dạy tại trường giờ đã nghỉ hưu. Từ những thầy cô là
hiệu trưởng đầu tiên đến giáo viên từ cũ đến mới. Dù nhiều


thầy cô mái tóc đã bạc trắng, lưng còng, dáng đi mệt nhọc
của các cụ già lớn tuổi nhưng nụ cười, ánh mắt của các thầy
cô giáo vẫn tinh anh rạng rỡ và tràn đầy tâm huyết. Nhìn vào
đôi mắt già nua của thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi sau 23 năm
đã qua đi, tôi vẫn thấy tỏa ra ánh sáng của lòng nhân từ của
những ước mơ mà thầy đã chắp cánh cho tôi. Giọng thầy vẫn
trầm ấm chậm rãi, vẫn rất chu đáo, đầy quan tâm khi hỏi
chúng tôi về con đường sự nghiệp, gia đình. Quả thật tôi như
được sống lại trong những năm tháng là học sinh của thầy.
Tôi tự hào khoe với thầy sự trưởng thành của mình. Sau khi
tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế thời trang cao cấp tại học
viện Thời trang Mod Art Paris, tôi học tiếp sau đại học tại học
viện Domus Academy Milan (Italia) – nơi nhà thiết kế Đỗ Mạnh
Cường đã từng theo học. Nhận bằng thạc sĩ xuất sắc, tôi về
đầu quân cho hãng một hãng thời trang Pháp. Hiện giờ, tôi là

giám đốc thiết kế trang phục mùa đông khu vực châu Á của
hãng tại Nhật Bản. Tôi có công việc làm phù hợp với sở thích,
có một mái ấm gia đình hạnh phúc và tên tôi thỉnh thoảng lại
xuất hiện đều đặn trong tạp chí chuyên ngành thời trang thế
giới. Vậy có thể coi tôi là một phụ nữ thành đạt.
Thầy vui mừng chúc cho sự thành công của tôi. Tôi xúc động
cảm ơn thầy, kính chúc thầy sức khỏe và xin phép thầy bước
vào thang máy lên tầng mười ba đi về phía hội trường. Bước
ra khỏi thang máy, tôi gặp một phụ nữ lớn tuổi, tóc đã hoa
râm nhưng vẫn giữ được nét đẹp của tuổi thanh xuân trông
rất quen.
Thấy tôi, bà cười thật tươi và tôi nhận ra đó là cô Nguyễn Thị
Thu Thủy, hiệu trưởng khi tôi học lớp 5 tại trường. Tôi đến
chào cô rồi tự giới thiệu về mình. Cô ồ lên: “Thái Hà đấy à?
Trông sang trọng quá nhỉ? ”. Cô hỏi chuyện tôi rất nhiều và cô
còn nhớ cả tiết mục văn nghệ nhảy Gangnam Style mà chúng
tôi biểu diễn cách đây 23 năm.
Lễ hội trường sôi nổi và đầy ắp cảm xúc rồi cũng đến lúc kết
thúc và chúng tôi chia tay ngôi trường cùng mọi người trong
tình cảm lưu luyến.
Một ngày không xa, chúng tôi sẽ trở về thăm lại ngôi trường
cũ của mình và chắc chắn sẽ làm một điều gì đó dù bé nhỏ để
góp phần tô điểm thêm truyền thống của ngôi trường mà tôi
yêu dấu, tôi tự hào về nó trong mỗi bước chân, mỗi ngả
đường đi đến thành công.


Bóng ngôi trường mỗi lúc một nhòa dần và tôi giật mình bừng
tỉnh – thì ra đó chỉ là một giấc mơ báo trước tương lai, nhưng
tôi tin rằng giấc mơ đó sẽ trở thành hiện thực”.


Read
more: />
Vào những ngày cuối tháng 1, VietNamNet nhận được thư của
một cô giáo dạy văn. Thư viết: "Đây là toàn bộ bài văn của
một học sinh lớp 11. Bài văn được viết trên lớp trong 1 tiết, là
bài viết số 5 theo phân phối chương trình của Bộ GD-ĐT. Tôi
rất bất ngờ và cảm thấy cần chia sẻ với các bậc phụ huynh.
Các vị hãy đọc đi để có được dù chỉ là một lần giật mình".
Là giáo viên bộ môn, cô giáo này chưa kịp tìm hiểu rõ gia
cảnh học sinh nên đã đưa bài văn cho thầy chủ nhiệm và nhờ
thầy có biện pháp trao đổi với bố cháu. Dù đã gặp riêng học
sinh và có những lời phê chí tình, chị vẫn cảm thấy lo lắng vì
đã từng biết có một học sinh nữ khi gặp rắc rối gia đình đã
uống thuốc ngủ tự tử.
"Nếu các bậc làm cha làm mẹ không chú ý tới diễn biến phức
tạp của tâm lý lứa tuổi này, họ có thể đánh mất con trong
gang tấc" – cô giáo viết.
Dưới đây là nội dung bài văn "lạ" và lời phê của cô giáo:
Đề bài: Anh (chị) hãy trình bày suy nghĩ về vai trò của gia
đình.


Gia đình là một thành phần không quan trọng thể thiếu của
mỗi chúng ta. Nó vừa là điểm khởi đầu cũng là nơi kết thúc
của một đời người.
Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói: "Gia đình là tế bào của xã hội".
Thật vậy, đó là nơi nuôi dưỡng, chở che cho mỗi chúng ta từ
khi còn bé cho đến lúc lớn, nó luôn ở bên cạnh ta, nâng niu
che chở cho mỗi chúng ta. Gia đình là nơi nuôi dưỡng tâm hồn

của mỗi người. Tất cả chúng ta ngồi đây ai cũng đã, đang và
sẽ có một gia đình mà chắc rằng nó sẽ không bao giờ được
như tôi mơ ước.
Trong quá khứ, tôi đã từng có một gia đình, nơi đã nuôi dưỡng,
che chở cho tôi từ lúc mới lọt lòng. Tôi sống trong tình yêu
thương, đùm bọc của bố mẹ. Tôi sống, sống trong sự quan
tâm, sống trong sự chở che… Rồi dần dần, càng ngày tôi càng
núp trong một cái bóng, cái bóng của chính tôi. Chẳng có gì
tôi phải đụng tay đến, tôi chẳng được làm những gì mà mình
thích. Tất cả phải theo ý bố mẹ…
Bố vẫn thường dạy tôi về cách sống, cách làm người… Nhưng
thử hỏi đã bao giờ tôi được làm chính tôi… Tôi luôn tự tạo cho
mình một cái vỏ bọc để che giấu đi con người thực sự của
mình. Mọi người thấy tôi hay cười… nhưng có ai biết, đó chỉ là
những nụ cười giả tạo mà tôi cố gắng để che giấu đi nỗi đau
của chính bản thân mình… Tôi đã từng ghét chính cuộc sống
đó. Nhiều lần, tôi đã cố gắng để thoát ra khỏi cái vỏ bọc ấy.
Nhưng rồi, tôi lại càng tiến sâu hơn.
Một ngày nọ, tôi phát hiện ra, bố tôi, người mà luôn che chở,
dạy bảo cho tôi lại là một người… một người mà tôi…khinh
bỉ… Đúng là cha nào con ấy… Tôi tự tạo vỏ bọc cho mình để


che giấu con người thật của tôi. Bố tôi cũng thế, ông đã tạo ra
cho mình một cái vỏ bọc thật hoàn hảo để che giấu con người
mình, lừa gạt tất cả, và cả tôi.
Tôi sống vì cái gì??? Gia đình ư? Nhiều lúc tôi đã dẫm đạp lên
nó… Tôi tự tách mình khỏi gia đình, và tách ra khỏi chính bản
thân tôi. Tôi hoàn toàn là một con người khác…
Nhiều lúc chán cuộc sống giả tạo đó, tôi đã tìm, tìm đến một

nơi, một nơi mà ở đó không có sự giả dối, và hơn cả, tôi được
làm chính tôi: THẾ GIỚI ẢO. Dẫu biết rằng, tất cả chỉ là ảo,
nhưng những gì tôi có thật gấp trăm nghìn lần cái thế giới mà
tôi sống.
Ở đó, có người mà tôi yêu, có sự quan tâm, có tất cả những
thứ mà thế giới thật đã có, hoặc không có… Tôi đã tìm lại
được tiếng cười, cười một cách thật tự nhiên. Có những buổi
ofsice làm tôi nhớ mãi…
Một
phút
xa
nhau
vạn
phút
nhớ
Một lần gặp gỡ vạn lần mơ.
Lạ thật, tôi đã từng mơ về một hạnh phúc được sống trong
một gia đình thật, nhưng không ngờ đó chỉ là ẢO… Nhưng
không sao, có lẽ đối với tôi đó cũng là một cái gì đó, một thứ
gì đó thật khác biệt…
Thật lạ, hôm nay, ngày tôi viết bài văn này cũng là ngày kỉ
niệm, ngày chúng tôi gặp nhau trong một gia đình (ẢO)…
Nhưng tôi đang cố gắng gìn giữ một cái gì đó, dù biết nó chỉ
là ẢO và lời nói có thể là giả tạo nhưng ít ra có còn hơn không.
Hơn cả, tôi được làm chính tôi. Tương lai, một ngày nào đó tôi
cũng sẽ có một gia đình. Gia đình đó sẽ như thế nào đây?
Gia đình… Không biết đối với các bạn, đó là gì? Nhưng đối với
tôi, nó là một cái gì đó mà có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng bao
giờ với tới được.




×