Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Tài liệu Cửa hiệu quà lưu niệm Mainline docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (113.38 KB, 5 trang )

Trường hợp 34: Cửa hiệu quà lưu niệm Mainline
Carol MacDonal sở hữu và điều hành cửa hiệu quà lưu niệm Mainline ở ngoại ô
Houston. Carol đã mua doanh nghiệp này bảy năm trước, dần dần doanh thu hàng
năm phát triển từ dưới 200000 đô la lên hơn 900000 đô la. Doanh nghiệp có một
danh tiếng tuyệt vời. Cửa hiệu được trang trí đẹp, có dự trữ quà lưu niệm từ khắp nơi
trên thế giới. Carol hài lòng với thành công của cô, cô cho rằng mình thành công là
do sự tận tuỵ hết lòng, liên hệ chặt chẽ với khách hàng, cách mua bán thích hợp và
một kế hoạch tiếp thị tốt. Tuy nhiên, Carol thừa nhận đang có những vấn đề nghiêm
trọng, cô đã nói chuyện đó với một số bạn bè, gồm cả nhân viên kế toán, luật sư và
chủ ngân hàng cuả cô. Những vấn đề liên quan đến địa điểm và công việc nội bộ mà
cô thấy cần lưu tâm.
Khi Carol mua doanh nghiệp này bảy năm trước, chủ nhà chỉ cho hợp đồng
không quá một năm. Vì người chủ doanh nghiệp trước không gặp khó khăn gì trong
việc gia hạn hợp đồng mỗi năm, Carol cho rằng, cô cũng sẽ không đụng phải vấn đề
gì trong chuyện này. Hơn nữa, khi Carol mới bắt đầu , cô hơi miễn cưỡng khi phải ký
hợp đồng thuê nhà hơn một năm, vì cô nghi ngờ khả năng điều hành doanh nghiệp
thành công của mình. Tuy nhiên, việc kinh doanh đã thành công, và trong bảy năm
qua hợp đồng đã được gia hạn. Tuy nhiên, ba tháng trước, chủ nhà chết, vợ goá của
ông ta chuyển toàn bộ việc quản lý bất động sản sang cho con trai Andrew. Tất
nhiên, Carol trông đợi việc thoả thuận hợp đồng sẽ được duy trì như đã làm trong
quá khứ và quả thực Andrew đảm bảo với cô, khi hợp đồng hiện nay hết hạn, cô sẽ
ký hợp đồng mới. Nhưng đến cuối năm, Carol nhận được một hợp đồng mới thời hạn
năm năm với giá thuê tăng từ 1000 đô la thành 3000 đô la một tháng, hay 5% tổng
số thu gộp trong một năm, tăng cao chưa từng có. Không cần phải nói, Carol tức
giận liên hệ với Andrew. Anh ta bảo, sẽ không có điều chỉnh gì hết, nếu những điều
kiện mới không làm cô ưng ý, cô có thể chuyển đi. Andrew khăng khăng rằng, dựa
trên giá cho thuê có thể được so sánh được trong toàn xã hội, giá anh ta đòi là hợp lý
. Andrew đề nghị " Để tưởng nhớ thời xưa", sẽ cho cô kéo dài hợp đồng cũ thêm sáu
tháng với giá mới. Carol bảo, cô sẽ trả lời trong vài tuần tới.
Carol rất miễn cưỡng trong việc chuyển đi. Cô đã mất rất nhiều thời gian xây
dựng doanh nghiệp của cô ở địa điểm đó, và cô không muốn mạo hiểm 900000 đô la


doanh thu và lợi tức. Mặt khác, cô không thể có đủ 5% hay 45000 đô la tiền thuê
nhà một năm. Vì doanh nghiệp của cô tăng trưởng 20% / năm, cô biết chuyển chỗ sẽ
ngăn cản bước tiến của cô. Cô quyết định liên lạc với một số môi giới bất động sản ,
rốt cuộc tìm được một miếng đất trống cách chỗ cô hiện tại 10 khối nhà. Địa điểm
mới có chỗ đậu xe và có thể mở rộng trong tương lai, và vẫn đủ gần để giữ hâù hết
các khách hàng của cô. Tổng chi phí xây dựng nhà là 375000 đô la. Cô có thể thế
chấp vay 300.000 đô la, và sẽ phải trả 3600 đô la/ tháng trong 15 năm. Cô sẽ không
thể chuyển đến nhà mới trong sáu đến tám tháng. Nhà xây dựng nói, ông ta có thể
làm cho địa điểm này trông được, hợp lý và đưa vào hoạt động sớm, nhưng không
thể hoàn thành toàn bộ trong tám tháng.
Trong khi đó, Carol nghe nói Andrew đang suy tính việc mở một cửa hiệu quà
lưu niệm ở chỗ hiện nay của cô. Khi Carol đối chất với Andrew về chuyện này anh ta
khẳng định, vợ anh ta, Shelly May, sắp mở một cửa hiệu ngay khi Carol chuyển đi.
Shelly May đã làm việc bán thời gian cho Carol sáu bảy năm. Chị ta có năng lực giỏi
và thực tế, chị ta biết các nhà cung cấp khách hàng cơ cấu giá cần thiết để điều hành
doanh nghiệp.
Carol hỏi Andrew có muốn bán nhà không. Andrew lập tức trả lời, anh ta sẵn
sàng bán giá 400000 đô la. Anh ta sẽ lấy trước 100000 đô la và sẽ giữ ngôi nhà làm
vật thế chấp, lãi suất 11,5% cố định trong 20 năm. Thanh toán hàng tháng 3200 đô
la. Carol biết ngôi nhà trị giá không lớn đến thế, nó có một phòng nhỏ có thể mở
rộng. Cô không biết chắc Andrew có lừa phỉnh nhằm bán được ngôi nhà không, hay
anh ta thực sự có ý định mở hiệu bán quà lưu niệm. Vì trong hợp đồng cũ nêu rõ
toàn bộ phần cô sửa chữa mà cô thực hiện sẽ trở thành bộ phận của bất động sản
của chủ nhà. Shelly May sẽ mở cửa hiệu trang trí y hệt như Carol đã sử dụng nhiều
năm. Carol lo lắng, không biết tất cả khách hàng cũ có mua sắm tại cửa hiệu mới
của cô hay không. Cô còn lo lắng, hai cửa hiệu bán quà lưu niệm trên cùng một
đường phố sẽ là nguyên nhân làm cô mất doanh nghiệp. Cô cho rằng, nếu doanh thu
giảm xuống cô có thể sẽ không đủ khả năng thanh toán tiền thế chấp ngôi nhà mới.
Carol đề nghị kéo dài hợp đồng thêm tám tháng nhưng Andrew khăng khăng rằng cô
phải ký hợp đồng năm năm.

Carol đang cân nhắc một phương án khác. Thỉnh thoảng cô đã dự tính mở một
cửa hiệu thứ hai. Cuối cùng, cô đã xác định được một khu vực tăng trưởng mới của
Houston Có một ngôi nhà mới mà Carol có thể hoặc thuê hoặc mua. Cơ ngơi nằm ở
vị trí chiến lược giữa một đám các cửa hiệu sẽ bổ sung vào việc kinh doanh của cô. ở
đó có nhiều chỗ đậu xe và chỗ để mở rộng cho tương lai. Người chủ sẵn sàng cho
thuê giá 2000 đô la một tháng trên cơ sở hợp đồng ba, năm, hay mười năm hoặc bán
bất động sản giá 250000 đô la. Người chủ sẽ nhận 50000 đô la trả trước và có thể
thu xếp trợ vốn lãi suất 12% trong giai đoạn 20 năm. Tiền thanh toán hàng tháng
gồm cả vốn lẫn lời, sẽ là 2202 đô la. Carol bịk cám dỗ làm một việc là gọi điện thoại
bỏ chỗ cũ và bắt đâù ở khu vực phát triển mới này, tuy nhiên khi nghĩ lại quãng thời
gian và những nỗ lực đã bỏ địa điểm cũ, cô thấya ngại phải bắt đầu lại một lần nữa.
Như vậy, những phương án của Carol là:
1. Trả tiền thuê quá cao hợp đồng năm năm ở địa điểm hiện tại
2. Mua bất động sản giá 400000 đô la (bị định giá quá cao) mà có
lẽ sẽ trở nên quá nhỏ trong vòng vài năm nữa
3. Xây dựng ngôi nhà mới cách đó 10 khối nhà và thanh toán tiền
thế chấp 3600 đô / tháng, với mối đe doạ là vợ Andrew mở một doanh nghiệp
cùng loại và có lẽ sẽ chia một phần doanh thu của cô.
4. Mở một điạ điểm mới ở khu vực đang phát triển, bắt đầu lại từ
đầu với doanh thu và thu nhập không chắc chắn. Dù cảm thấy tin tưởng hơn
khi mở cửa hiệu lần trước, Carol vẫn phải đối diện với một doanh nghiệp mới.
Trong khi đó, Carol gặp những vấn đề khác. Cô không hài lòng với hệ thống
quản lý hàng dự trữ của cô. Luôn có sự khác biệt giữa sổ sách hàng tồn kho và kiểm
kê vật chất thực tế. Cuối mỗi mùa mua sắm ( ví dụ: Lễ phục sinh, Giáng sinh, Ngày
của mẹ) thường có một lượng hàng tồn kho phong phú có thể được dự trữ đến tận
năm sau. Khi kiểm kê vật chất , hàng được tháo dỡ và đếm lại, thì hoặc thiếu hoặc
thừa so với sổ sách. Carol nghĩ, có lẽ có khác biệt là do việc trả lại, huỷ bỏ hay thay
đổi hàng. Dù là lý do gì đi nữa, kiểm kê cơ sở vật chất năm ngoái đã thấp hơn tồn
kho sổ sách 17000 đô la. Carol đã tính đến chuyện mua máy vi tính nhưng lại không
biết nhiều về nó lắm. Cô sơ, nếu toàn bộ các giao dịch kinh doanh của cô bị vi tính

hoá, một ai có thể thâm nhập vào máy tính sẽ biết những chi tiết việc kinh của cô
đúng như Shelly May đã làm.
Carol còn gặp vấn đề với nạn ăn cắp vặt. Bây giờ, khi việc kinh doanh phát
triển, cô có nhiều khách hàng hơn, nạn ăn cắp vặt cũng xảy ra nhiều hơn. Vì những
người mà cô bắt được thường là những khách hàng có thể đủ tiền mua món hàng, cô
chỉ cảnh cáo họ nếu làm thêm một lần nữa, cô sẽ báo cảnh sát. Có thời gain cô đặt
những camera giả xung quanh cửa hiệu phụ thêm với gương lồi, nhưng một số khách
hàng than phiền, họ không thích bị camera theo dõi khắp cửa hiệu trong khi đang
mua hàng. Thế là cô tháo camera xuống, và bây giờ chỉ còn lại gương.
Khoảng chín tháng trước, Carol bổ nhiệm Joyce Lamont làm quản lý cửa hiệu
để thay cô lúc cô không thể có mặt tại cửa hiệu. Joyce làm việc tuyệt vời dành hết
thời gian cho doanh nghiệp. Cô làm việc muộn, thậm chí từ chối không nghỉ phép
Carol trở nên rất phụ thuộc vào Joyce. Mới đây, Joyce lưu ý cô, tổng thu tiền mặt
hàng ngày hình như không đúng. Ví dụ vào một số ngày thứ bảy, khi cửa hiệu chật
ních khách hàng, số thu tiền mặt thỉnh thoảng ít hơn 300 đô la so với các thứ bảy
bình thường. Joyce nghĩ, số nhân viên có thể đang ăn cắp, cô đề nghị cho phép cô
đuổi việc nếu phát hiện ra kẻ cắp. Carol bị sốc cô bảo Joyce nên thận trọng xử lý vấn
đề, vì nhiều nhân viên làm việc bán thời gian của cô có quan hệ với những người rất
có ảnh hưởng trong xã hội. Vì toàn bộ các nhân viên phải làm việc nhanh chóng để
giải toả sự đông ngịt vào ngày nghỉ cuối tuần, khi cửa hiệu chật ních, những hàng
người xếp dài, họ có thể cho tay vào bất kỳ máy thu chi tiền mặt nào đang để mở.
Do đó, không một ai cớ thể chịuk trách nhiệm về một máy thu chi tiền mặt riêng.
Joyce báo cáo, cô đã để ý thấy một cô gái ăn cắp và đã im lặng thông báo cho cô ta
là cô ta phải thôi việc, vì họ cắt giảm nhân viên. Theo lời Joyce rất khó chứng minh
cô ta đã ăn cắp, và tốt hơn là không nên gây cảnh cãi lộn. Carol đồng ý với cách giải
quyết này cô khen Joyce khéo xử.
Qua vài tháng sau, Carol trở nên lo lắng khi chuyện y như vậy lại xảy ra sáu
bảy lần nữa. Cô tự hỏi, có thể nào cô không nhận thấy mặt nào đó của tình trạng
này không. Cô định mua bảo hiểm tính trung thực, nhưng được biết phí bảo hiểm cho
loại hình kinh doạnh quà lưu niệm rất đắt. Cô còn cân nhắc thuê một tổ chức chuyên

viên điều tra nhân viên, đến thử mua hàng trả tiền mặt rồi đi mà không nhận hoá
đơn. Thậm chí, cô còn tự giễu cợt với ý nghĩ, đặt một camera gần quầy, nơi cô có thể
theo dõi riêng các hoạt động. Cho đến nay, cô vẫn chưa nói điều này với Joyce vì
muốn suy nghĩ thêm.
Cuối cùng Carol còn một vấn đề với những người bỏ hàng. Cô đã giao dịch với
họ suốt từ khi mới mở cửa hiệu. Nếú không nhờ sự giúp đỡ của họ, doanh nghiệp đã
không thể tồn tại được. Tuy nhiên gần đây những nhà cùng cấp mới đến chào giá
thấp hơn, điều kiện tín dụng ưu đãi hơn. Thậm chí, một số còn đề nghị ký gửi hàng.
Carol muốn trung thành gắn bó với những nhà cung cấp cũ và đã nói chuyện với họ,
nhưng họ luôn nêu chuyện họ đã giúp đỡ cô như thế nào khi cô cần. Một số người
giảm giá, thay đổi thời hạn tín dụng, và thực hiện một số nhượng bộ khác. Tuy nhiên
hình như trừ khi cô phàn nàn không có gì thay đổi cả. Carol tự hỏi, có nên điều hành
theo cách này bao lâu nữa. Sau hết, cô điều chỉnh giá bán hàng liên tục, và cô không
hiểu tại sao các nhà cung cấp của cô lại không làm như thế. Cô băn khoăn không
biết có nên cho một số nhà cung cấp mới một cơ hội không.
Câu hỏi
1. Carol nên chọn phương án nào trong việc thu xếp địa điểm và
thoả thuận thuê chỗ ?Phân tích rõ và cân nhắc mọi phương án.
2. Bạn xử lý vấn đề quản lý hàng tồn kho như thế nào?
3. Carol nên làm gì giải quyết nạn ăn cắp vặt?
4. Carol có nên vi tính hoạt động của cô không?
5. Có thể có mối liên hệ nào giữa nạn ăn cắp vặt và sự khác biệt
của hàng tồn kho giữa thực tế và sổ sách không? giải thích.
6. Bạn có chấp nhận cách Joyce lamont xử lý vấn đề ăn cắp
không? Cô có nên báo cáo cảnh sát về nhân viên ăn cắp không?
7. Carol có nên sử dụng một hệ thống khác để xác định chuyện gì
xảy ra trong việc thu tiền mặt không? Theo bạn cô có nên đặt một màn hình
theo dõi riêng không? Cô có nên báo cho Joyce biết không?


×