Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (227.31 KB, 5 trang )
Cỏ ngọt - bạn của bệnh
nhân tiểu đường
Cây cỏ ngọt ngày càng được nhiều người chú ý đến
Thiên nhiên có nhiều loại cây chứa đường năng lượng thấp, với độ ngọt
cao gấp hàng trăm lần đường mía. Chúng được dùng làm chất thay thế
đường, phù hợp với những người cần tránh lượng đường huyết tăng cao
trong cơ thể. Cỏ ngọt (còn gọi là cỏ mật, cỏ đường, cúc ngọt, trạch lan) là một
loại cây như thế.
Cỏ ngọt được biết đến từ năm 1908. Hai nhà khoa học Reseback và
Dieterich đã chiết xuất được glucozit từ lá cỏ ngọt. Đến năm 1931, Bridel và
Lavieille mới xác định được glucozit đó chính là steviozit, chất cơ bản tạo nên độ
ngọt ở loại cây này.
Steviozit sau khi thủy phân sẽ cho hai phân tử steviol và isosteviol. Chất
steviol ngọt gấp 300 lần đường saccaroza, ít năng lượng, không lên men, không bị
phân hủy mà hương vị lại thơm ngon, có thể dùng để thay thế đường trong chế độ
ăn kiêng.
Đặc tính quan trọng của các glucozit này là có thể làm ngọt các loại thức ăn
và đồ uống mà không gây độc hại cho người dùng. Hơn nữa, kỹ thuật sản xuất
không hề phức tạp, năng suất cao, công nghệ thu hái chế biến đơn giản. Khối
lượng thân, lá và chất lượng cỏ ngọt đạt cao nhất ở thời kỳ trước khi nở hoa, nghĩa
là nên thu hoạch ở giai đoạn hình thành nụ.
Cỏ ngọt có nguồn gốc tự nhiên ở vùng Amambay và Iquacu thuộc biên giới
Brazil và Paraguay. Ngày nay, nhiều nước trên thế giới đã phát triển việc dùng loại
cây này trong đời sống.
Ngay từ những năm đầu của thế kỷ 20, người dân Paraguay đã biết sử dụng
cỏ ngọt như một loại nước giải khát. Đến những năm 70, cỏ ngọt đã bắt đầu được
dùng rộng rãi ở Nhật Bản, Trung Quốc, Đài Loan, Hàn Quốc và nhiều nước Đông
Nam Á. Tại Việt Nam, từ năm 1988, cỏ ngọt đã được nhập và trồng ở nhiều vùng
như: Hà Giang, Cao Bằng, Hà Tây, Lâm Đồng