Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (26.52 KB, 2 trang )
LỜI NĨI DỐI CỦA MẸ
Thuở nhỏ, gia đình cậu rất nghèo. Tới bữa, chẳng mấy khi cơm đủ ăn. Mẹ lấy
cơm trong chén của mình chia đều cho các con. Mẹ bảo:
-
Các con ăn nhanh đi, mẹ khơng đói – Đó là lời nói dối đầu tiên của mẹ.
Khi cậu lớn dần lên, người mẹ tảo tần tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần đến
những vùng đầm hồ ven đô mị thêm ít cua ốc về cho con. Món canh cua đồng
thật ngon khi các con xì xụp ăn. Mẹ ngồi một bên rệu rạ với chút canh khoai
luộc. Khi cậu đưa bát xin thêm ít cơm mẹ húp nốt những cạn canh cuối cùng,
cậu xót xa liền lấy chén canh đổ vào bát mẹ. Mẹ không ăn lại chan trả về bát
của cậu. Mẹ bảo:
-
Mẹ khơng thích ăn cua. – Đó là lần thứ 2 mẹ nói dối.
Lên cấp II, để nộp đủ tiền học phí cho cậu bé và các anh chị, mẹ vừa làm thợ
may vừa đến hợp tác xã để nhận vỏ hộp diêm về nhà cặm cụi mà dán vào mỗi
tối. Một buổi tối đông nữa đêm, cậu bé chợt tỉnh giấc, thấy mẹ vẫn đang ngồi
dán bao diêm bên cạnh chiếc đèn dầu nhợt nhạt. Cậu bé nói:
-
Mẹ à! Mẹ ngủ đi thơi. Sáng ngày mai mẹ còn phải đi làm nữa mà.
Mẹ chỉ cười: Con cứ ngủ đi. Mẹ bị mất ngủ nên khơng buồn ngủ. – Đó là lần
thứ 3 mẹ nói dối.
Sau khi anh chị cậu tốt nghiệp đi làm, mẹ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn tiếp tục làm
những việc lặt vặt ở chợ. Nhưng một thân một mình cũng có tuổi, mẹ mắt đã
kém chân tay cũng khơng cịn dẻo dai như trước, việc cũng ít dần đi. Các con
biết chuyện thường xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ, mẹ kiên quyết không