Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

Hoạt cảnh VB sơn tinh thủy tinh và bài học đường đời đầu tiên

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (55.01 KB, 5 trang )

CẢNH 1: VUA HÙNG KÉN RỂ
Lạc hầu: Loa ! Loa ! Loa !
Chiềng làng chiềng chạ
Thượng hạ đông tây
Già trẻ gái trai
Nghe Vua truyền ý…
- Hùng Vương thứ 18 có cô con gái tên là Mị Nương người đẹp như hoa,
hiền dịu như tiên xa, thanh niên trai tráng khắp mọi miền đất nước ai có tài có đức
xứng đáng làm chồng Mị Nương, làm rể vua Hùng hãy mau mau đến kinh đơ
Phong Châu ứng thí.. loa....loa....loa......
(Hay tin Vua Hùng kén chồng cho con gái, rất nhiều chàng trai tài năng đến
để cầu hôn. Sáng nay Hùng Vương thứ mười tám sẽ đích thân tổ chức cuộc thi tài
kén rể cho con gái yêu.
Đạo cụ: Bàn ghế, Hùng Vương, các lạc hầu, lạc tướng trên, dưới sân khấu
các thí sinh xếp thành hai hàng đợi đến lượt mình thi tài).
Lạc hầu: Các thí sinh chú ý. Thời khắc quan trọng đã đến, các ngươi hãy
đem hết tài năng của mình trổ tài cho vua Hùng được thấy để vua xem có chàng
trai nào trong số các ngươi xứng đáng làm rể nhà vua hay không. Cuộc thi bắt đầu:
Mời chàng trai mang số báo danh 001 (Sơn Tinh)
Sơn Tinh: Dạ ! Bẩm Tôi là Sơn Tinh –là chúa vùng chốn non cao, đến từ
vùng núi Tản Viên xinh đẹp. Tơi có khả năng:
"Vẫy tay về phía đơng, phía đơng nổi cồn bãi
Vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy núi đồi"
(Sơn Tinh nói đến đâu vung tay đến đấy, các HS khác giơ nhưng bức tranh
về cồn bãi, núi đồi đã chuẩn bị ra tương ứng với hành động của Sơn Tinh.
Trên khán đài, vua Hùng cùng các lạc hầu lạc tướng mỉm cười tỏ ý khâm
phục).
Thủy Tinh: Dạ ! Bẩm! Thần người miền nước thẳm có khả năng, gọi gió,
gió đến hơ mưa mưa về, góp phần điều tiết khí hậu cho cây cỏ xanh tốt quanh
năm , giúp đồng bào ta có nước sinh hoạt và sản xuất đấy ạ!
Sau đây thần sẽ thể hiện tài năng của mình để vua Hùng và quần thần được


chứng thực ạ.
(Thủy Tinh đưa tay lên miệng lầm rầm đọc thần chú tức thì bầu trời mây đen
mù mịt, giỏ thổi kinh hoàng, mưa to trút xuống tầm tã. Học sinh dùng âm thanh
mô phỏng tiếng mưa, tiếng gió, sấm sét và đưa tranh vẽ sẵn lên để minh họa)


Lạc Hầu: Được rồi, được rồi ngươi có thể dừng lại khơng thì gió bảo cuốn
bay thành Phong Châu của chúng ta mất.
(Thủy Tinh đưa tay xuống, lập tức mưa bão sấm sét dứt, bầu trời lại quang
đãng trở lai).
Lạc hầu: Mời hai thí sinh hãy lui về nghỉ ngơi và chờ nghe công bố kết quả.
(Sơn Tinh , Thủy Tinh lui ra. Trên sân khấu chỉ còn vua Hùng và các lạc hầu
lực tường)
Vua Hùng: Hai chàng trai đó tài năng thật phi thường khiến ta thật băn
khoăn quá. Ta có dự định thế này các khanh xem sao: Ta sẽ ra điều kiện kén rể, ai
mang lễ vật đến trước thì được lấy Mị Nương.
Lạc hầu: Bệ hạ thật sáng suốt.
Hùng Vương: Cho mời hai Sơn Tinh, Thủy Tinh vào cùng.
(Sơn Tinh, Thủy Tinh đi vào)
Hùng Vương: Hai người, một người chốn non cao, một người vùng nước
thẳm có tài năng xuất chúng phi thường. Cả hai đều xứng đáng làm rể ta nhưng ta
chỉ có một người con gái. Thơi thì ngày mai ai mang lễ vật đến trước ta sẽ gả con
gái cho.
Sơn Tinh, Thuỷ Tinh: Tâu đức vua - Sinh lễ cần sắm những gì ạ?
Vua Hùng: Các người nghe cho rõ đây. Sính lễ gồm:
Một trăm ván cơm nếp
Một trăm nệp bánh chưng
Voi chín ngà
Gà chín cựa cựa, ngựa chín hồng mao. Mỗi thứ một đôi”
Các người rõ chưa?

Sơn Tinh, Thủy Tinh: Muôn tâu chúa thượng. Chúng thần đã nghe rõ,
chúng thần xin được về để chuẩn bị lễ vật.
(Sơn Tinh, Thủy Tinh lui ra. Hạ màn)
CẢNH 2: CUỘC GIAO TRANH GIỮA HAI VỊ THẦN
(Sơn Tinh cùng đoàn tùy tùng đứng đợi sẵn ở cổng thành Phong Châu
xin được vào yến kiết vua Hùng)
Lạc hầu: Muôn tâu chúa thượng, Sơn Tinh đã mang đầy đủ lễ vật đến, xin
được rước Mị Nương về núi ạ.
(Sơn Tinh và đoàn tùy tùng dâng lễ vật lên Vua Hùng. Hùng Vương xem
qua một lượt lễ vật).


Hùng Vương (nhìn Mị Nương ngậm ngùi nói): Sơn Tinh đã mang đủ lễ vật
ta yêu cầu đến, từ giờ con sẽ là vợ Sơn Tinh. Theo chồng về vùng núi Tản Viên
con hãy luôn nhớ đến muôn dân nơi thành Phong Châu, hãy cùng chồng con góp
phần cho bách tính trăm họ có cuộc sống ấm no.
Mị Nương (cầm tay cha).: Những lời dặn dò của cha con xin ghi tạc trong
lịng. Dù ở đâu, con cũng ln nhớ về vua cha, luôn cầu mong cho trăm họ được
thanh bình yên vui.
Mị Nương, Sơn Tinh: Bái lạy vua cha, chúng con xin xuất hành.
(Hùng Vương nhìn theo con với ánh mắt đầy yêu thương, lưu luyến. Khi
Sơn Tinh vừa rước Mị Nương ra khỏi cổng thành thì Thủy Tinh mang lễ vật đến.)
Thủy Tinh: Bay đâu, ta vừa thoáng thấy một kiệu hồng rước dâu, đuổi xem
tìm hiểu cho ta.
(Quân của Thủy Tinh đuổi theo. Chạy lại)
Tùy tùng của Thủy Tinh: Cấp báo, cấp báo. Người trên kiệu hồng chính là
cơng chúa Mị Nương. Sơn Tinh đã đến trước ta và rước Mị Nương đi rồi ạ.
Thuỷ Tinh (vẻ mặt buồn bã, thất vọng): Sính lễ ư ta đã sắm đủ : Nào là:
Một trăm ván cơm nếp
Một trăm nệp bánh chưng

Voi chín ngà
Gà chín cựa cựa . Mỗi thứ một đôi” . chỉ đến sau Sơn Tinh giây lát thôi
Nàng đã theo chồng.
(Thủy Tinh với nét mặt căm giận, hai tay nắm chặt, ngước nhìn cổng thành
Phong Châu).
Thủy Tinh: Ta thật khơng cam tâm, ta có kém gì Sơn Tinh đâu mà tại sao
hắn lấy được Mị Nương cịn ta thì khơng. Ta nhất định phải địi lại nàng. Gió ! Gió
ơi đến đây. Mưa đâu, hãy nổi đầy trời giông bão cho ta. Thần Sấm, thần Sét hãy
nổi trống lên đuổi theo Sơn Tinh cho ta.
(Thủy Tinh tay vung bên trái, vung bên phải, người nghiêng ngả.
Đạo cụ sử dụng âm thanh để minh họa và dựng những bức tranh đã chuẩn bị
dựng lên).
Sơn Tinh (ngoái lại đằng sau nghe ngóng): Hình như có sự chẳng lành.
Trời nổi cuồng phong như vậy chắc là do Thủy Tinh không lấy được Mị Nương
nên căm phẫn gây ra. Các con, hãy mau đưa Mị Nương về Tản Viên, ta sẽ ở lại
chiến đấu với hắn.
(Kiệu rước Mị Nương lui vào)


(Thủy Tinh vẫn điên cuồng gây giông bão. Thành Phong Châu như nổi lềnh
bềnh trên một biển nước. Khắp nơi như sắp bị nhấn chìm bởi cơn đại hồng thủy).
(Học sinh trình chiếu bằng hình ảnh kết hợp với âm thanh).
Sơn Tinh: Hỡi ba quân, Thuỷ Tinh đang giận ta lắm gây mưa lũ triền miên
cơn bão này chưa qua qua cơn bão khác đã lại đến làm hại đồng bào ta gây ngập
lụt, sạt lở đất , nhấn chìm làng mạc, ruộng vườn gây thiệt hại rất lớn về người và
tài sản. Các ngươi hãy đắp đập ngăn lũ cứu lấy nhân dân.
(Quân Sơn Tinh làm động tác bê đá, đắp đất, ... ngăn chặn dòng nước lũ.
Sơn Tinh vẫy tay về phía đơng, vẫy tay về phía tây, cồn bãi, núi đồi nổi lên cao
hơn dòng nước lũ) (Học sinh dùng hình ảnh trình chiếu để minh họa).
Thủy Tinh: Trời ơi, tức thật, hắn lại thắng ta rồi. Bay đâu, rút quân. Thù này

còn trả dài lâu. Ta sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.
(Thủy Tinh và quân sĩ lui vào trong)
Sơn Tinh: Nhờ sự đồng lòng của muôn dân cuối cùng cơn đại hồng thủy
cũng đã qua. Giờ chúng ta lại có thể bắt tay vào xây dựng cuộc sống. Quân đâu,
nổi trống lên mừng cho hạnh phúc của ta và Mị Nương, mừng cho bách tính trăm
dân đã được an lành.
Bối cảnh: hang của Dế Mèn và Dế Choắt ở vùng đầm lầy
Nhân vật: Dế Mèn và Dễ Choắt, Chị Cốc
Đạo cụ: Hang Dế Mèn, Dế Choắt ( được phục dựng bằng bìa cứng, vẽ tranh
tơ màu trang trí), âm thanh, tranh ảnh minh họa, trang phục của nhân vật ...
CẢNH 1: DẾ MÈN RỦ DẾ CHOĂT TRÊU CHỊ CỐC.
Dế Mèn ( Ra đứng cửa hang chợt thấy bóng chị Cốc đang đứng rỉa lơng rỉa
cánh. Tự nói một mình): Hơm nay ngày đẹp hay sao mà con mụ Cốc lại mò đến
đây kiếm ăn thế này. Mình phải trên mụ mới được. Hí hí, con mụ Cốc đáng ghét.
(Cất tiếng gọi Dế Choắt): Choắt ơi, chú mình đang làm gì thế?
Dế Choắt: Hừ...hừ... hơm nay trời mưa thời tiết thay đổi nên em đang lên
hen đây anh ạ.. hừ.. hừ... Anh gọi em có việc gì đấy?
Dế Mèn: Chú mình ra cửa hang nhìn xem có ai khơng?
Dế Choắt ( Bị ra cửa hang): Ai hả anh? À, bà chị Cốc đang đứng rỉa lông
rỉa cánh đấy anh hử?
Dế Mèn: Ừ, chính mụ ấy đấy. Anh đang muốn trêu mụ đó đây, chú mày có
muốn đùa cùng cho vui không?
Dế Choắt: Chị ấy to béo thế kia, em sợ lắm. Anh đừng trêu vào anh phải sợ.


Dế Mèn(mắt quắc lên, vẻ hung hăng): Hức, mày nói gì? Mày có biết tao là
ai khơng? Mày bảo tao còn biết sợ ai hơn sợ tao nữa? Chống mắt lên mà xem tao
trên con mụ Cốc đây này. Đồ nhát gan.
CẢNH 2: DẾ MÈN TRÊU CHỊ CỐC
Dề Mèn(cất giọng véo von hát):

Cái Cị, cái Vạc, cái Nơng
Ba cái cùng béo vặt lông cái nào?
Vặt lông cái Cốc cho tao,
Tao nấu tao nướng tao xào tao ăn.
Dế Mèn: Choắt ơi, mày thấy tao trên con mụ Cốc chưa. Rồi xem mụ ấy làm
gì được tao. Ha ha... (Dế Mèn chui vào hang).
Chị Cốc (Giật nảy mình, mắt quắc lên) : Đứa nào cạnh khóe gì tao thế? Đứa
nào cạnh khóe gì tao đấy? ( Đi lị dị vẻ tìm kiếm)
Dế Mèn (Tự nói một mình) Ha ha, đáng đời đồ đáng ghét, xem mày làm gì
được ta hả mụ Cốc béo xù đanh đá kia. Hi hi, thích thật, mày tức thế chứ tức nữa
mày cũng chẳng làm gì được tao đâu.
Chị Cốc: A, mày đây rồi, thằng láo toét. Mày dám trêu tao, tao sẽ cho mày
biết tay.
Dế Choắt: Lạy chị, không phải em, chị tha cho em ạ.
Chị Cốc: Chối hả! Chối này! Cho mày chết cái tội chối này!
Dế Choắt: Ối chị ơi, em có làm gì chị đâu. Anh Mèn ơi, cứu em. Em chết
mất anh Mèn ơi.
Chị Cốc: Đáng đời nhà mày! Dám trêu tao à?
Dế Choắt (nằm thở thoi thóp) : Mẹ ơi, đau q! Tơi chết mất thơi!
Dế Mèn (nằm im thin thít, vẻ mặt đầy sợ hãi, đợi chị Cốc đi khuất).



×