Tải bản đầy đủ (.pptx) (16 trang)

Bài thuyết trình Chi bộ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.1 MB, 16 trang )

XUÂN VỀ KỂ CHUYỆN BÁC ĐẾN THĂM NGƯỜI NGHÈO
Mỗi lần Tết đến, Xuân về, Bác lại nghĩ đến dân, lo sao cho dân có một mùa xuân ấm no, hạnh phúc. “Tơi chỉ có một ham muốn, ham
muốn tột bật là làm sao cho nhân dân ta ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”.


Tết năm ấy, năm Nhâm Dần (tức là ngày 5 tháng
2 năm 1962) sau khi cùng Lãnh đạo thành phố Hà Nội
đi thăm một số gia đình và vui tết với thiếu nhi tại Cung
văn hóa gần hồ Hồn Kiếm, Bác Hồ nói với đồng chí
Chủ tịch UBND thành phố - bác sĩ Trần Duy Hưng để
Bác tự đi thăm một số gia đình nữa.


Cùng đi với Bác có đồng chí Vũ Kỳ - thư ký riêng của Bác và đồng chí
Phan Văn Xồn (Cục Cảnh vệ). Đồn đến thăm gia đình chị Nguyễn Thị
Tín - người nghèo nhất của Hà Nội ở ngõ Hàng Chĩnh phố Lý Thái Tổ
gần ngay bên hồ Hoàn Kiếm. Đường từ đầu ngõ vào đến nhà chị Tín
ngày ấy rất xấu, lồi lõm khó đi và cách xa chừng mấy chục mét, lại tối,
chỉ



ánh

đèn

từ

các

nhà



hai

bên

hắt

ra.

Đêm 30 Tết, trời rét căm căm, Bác bước xuống khỏi xe
rồi cùng đoàn đi bộ vào trong ngõ tối. Nhà chị Tín vẻn vẹn
chỉ có một gian hẹp, đơn sơ, tuềnh tồng. Vào đến nhà
thấy mấy đứa trẻ đang ngồi chơi trên cái phản gỗ kê ở
một góc. 


Trong nhà chưa thấy có cái gì của khơng khí ngày tết, trên bàn thờ
vẫn thấy lạnh tanh, khơng có hương khói, bánh trái gì hết. Nhìn ngơi
nhà chật chọi, quạnh quẽ, lạnh tanh đêm 30 Tết, trong đôi mắt nhân từ
của Bác hiện lên nỗi buồn thăm thẳm.
Nhìn quanh khơng thấy chị Tín ở nhà, Bác hỏi cháu bé đầu lịng của chị
Tín là Lý Phương Liên chừng 9, 10 tuổi:
- Mẹ cháu đâu mà giờ này chưa về?
Lý Phương Liên bẽn lẽn trả lời:
- Dạ thưa ông, mẹ cháu đi gánh nước th.
- Có xa khơng? Cháu đi gọi mẹ về ngay, nhà có khách.


Từ chỗ nhà chị Tín có đường thơng ra bờ hồ Hồn Kiếm, ở ngồi đấy có một vịi
nước cơng cộng. Đêm hôm khuya khoắt, những ngày rét mướt cũng như những ngày

nóng nực, chị vẫn ra đấy đứng đợi đến lượt mình, hứng nước gánh về cho các gia
đình để lấy tiền đong gạo nuôi 5 người con nhỏ, từ ngày anh Lý Hùng - công nhân
Nhà máy Điện Yên Phụ, chồng của chị qua đời.
Đứa bé ra khỏi nhà. Một lát sau thấy một người phụ nữ ăn mặc lam lũ, gầy guộc,
trên vai gánh đôi thùng từ phía ngồi đi về. Đồng chí bảo vệ bước ra mấy bước, hỏi
nhỏ:
- Chị là chị Tín?
- Dạ vâng.
- Chị vào nhà có khách.


Đêm ấy trời rét, Bác mặc áo bông, cổ quấn khăn, đầu đội mũ len đan nhưng chị Tín vẫn nhận ngay ra Bác
Hồ. Chị bàng hoàng, cảm động đến nỗi để rơi cái địn gánh và đơi thùng xuống đất. Chị chạy lại quỳ xuống
ôm lấy chân Bác: "Trời ơi! Đêm 30 Tết Bác còn đến thăm mẹ con cháu!”. Chị Tín bật khóc, nước mắt chảy
dài trên gương mặt khắc khổ.
Bác cầm tay nâng chị Tín đứng dậy, Bác bảo: "Tết, Bác khơng đến thăm những gia đình như cơ, Bác
cịn đến thăm ai nữa”.
Bác lại bảo: "Đêm 30 Tết cơ vẫn cịn phải đi gánh nước th! Làm thế có đủ ni các cháu khơng?”.
 

Những lời Bác hỏi, ân tình như người cha hỏi người con gái của mình, chị Tín xúc động trả lời trong

nước mắt: "Nghèo lắm, nhưng phải cố để nuôi các cháu, Bác ạ”.
Đồng chí thư ký riêng lấy quà của Bác đã được chuẩn bị sẵn đặt lên bàn thờ rồi thắp hương. Từ đấy, một
khơng khí tết đơn sơ, ấm áp tình người đã đến trong gian nhà hẹp đơn cơi của mẹ con chị Tín, Bác lấy kẹo
chia cho các con của chị Tín và căn dặn phải cố gắng giúp đỡ mẹ và chăm chỉ học hành.

Tiết mục ‘Đêm giao thừa” được dàn dựng dựa trên giai thoại
Bác đến thăm gia đình nghèo nhất Hà Nội trong thời khắc
chuyển giao giữa năm cũ và năm mới do Đài TNVN phối hợp cùng

tỉnh Nghệ An và TP. HCM tổ chức đã tái hiện câu chuyện Bác Hồ cùng thư ký
Vũ Kỳ đến thăm gia đình chị Tín


Rời gia đình chị Tín trở về, trời đã khuya, đến gần đầu ngõ thấy bà con trong phố
đứng rất đơng chờ Bác. Thật bất ngờ, đồng chí bảo vệ thấy hơi bối rối chưa biết xử
lý thế nào thì Bác bước lại phía bà con. Mọi người vỗ tay hoan hô reo lên: “Bác Hồ,
Bác Hồ!”. Chờ cho mọi người im lặng, Bác bảo: "Tơi rất vui vì tình cờ được gặp các
cụ, các cô, các chú ở đây, nhưng tơi cũng rất buồn vì vừa từ nhà cơ Tín ra đây. Giờ
này, sắp giao thừa, cơ ấy vẫn còn phải đi gánh nước thuê để lấy tiền đong gạo nuôi
con. Khu phố ta đông thế này mà chưa thấy ai quan tâm đến một gia đình như cơ
Tín”.
Một người thay mặt bà con nhận thiếu sót và hứa với Bác là sẽ sửa chữa. Bác nói
tiếp: "Đây là Bác muốn nói về tinh thần lá lành đùm lá rách trong khu phố nhưng cái
lớn nhất vẫn là trách nhiệm của Chính phủ”.


Đêm 30 Tết trở về, lòng Bác nặng trĩu một nỗi buồn, bởi khát vọng của Bác, ham muốn tột cùng của Bác là làm sao cho nước
nhà được độc lập, dân ta được tự do, ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành. Nhưng ở ngay trong lòng Hà Nội vẫn
còn nhiều người nghèo, vẫn cịn những gia đình như gia đình chị Tín.
Sắp đến giao thừa, trở về nơi Bác ở. Các đồng chí Ủy viên Bộ Chính trị đã qy quần đơng đủ để chúc tết Bác, cùng Bác chờ
đón thời khắc thiêng liêng mở đầu một năm mới. Về đến nơi, lòng Bác nặng trĩu một nỗi buồn, Bác lặng im ngồi vào ghế. Một
lát sau Bác nói: "Tơi vừa đi thăm một gia đình nghèo nhất ở Hà Nội.
Cơ Tín - chủ nhà giờ này còn phải đi gánh nước thuê lấy tiền, để ngày mai mua gạo cho con. Chúng ta đã không biết những
chuyện như vậy ở ngay thủ đơ của đất nước mình. Tơi biết, khơng chỉ một nhà như cơ Tín đâu mà cịn nhiều người nghèo khác
nữa. Một Đảng cầm quyền mà để người dân nghèo hết chỗ để nghèo là lỗi của Đảng với Nhân dân”.


Câu chuyện kể về Bác gần sáu mươi năm qua đến nay vẫn còn nguyên giá trị. Giá trị về tình đồn kết tương thân tương ái, lá lành đùm lá rách
đến nay vẫn còn tiếp tục được phát huy. Đặc biệt là bài học Bác gửi lại cho những người đi sau về trách nhiệm cao nhất của người lãnh đạo là

biết lo cơm ăn, áo mặc hàng ngày của dân. Vì với Bác có bận trăm cơng, nghìn việc Bác vẫn dành sự quan tâm đến những hoàn cảnh khó khăn
trước thềm năm mới để ai cũng có cơm ăn, áo mặc, đặc biệt các em nhỏ đón được những cái tết đầy đủ, ấm áp nhất. Mỗi người cán bộ chúng ta
cần học tập theo Bác phong cách sống giản dị, gần dân và nhất là lòng thương cảm sâu sắc dành cho những người có hồn cảnh khó khăn. Từ đó
thấy được Bác chúng ta vĩ đại đến nhường nào, Bác mãi là tấm gương sáng mãi cho mỗi người cán bộ chúng ta noi theo. Như Bác đã từng nói
“Nếu nước độc lập mà dân khơng hưởng hạnh phúc tự do, thì độc lập cũng chẳng có nghĩa lý gì!”. Và hơm nay đây Đảng, Nhà nước ta tiếp tục
đề cao việc lấy dân làm gốc, lo cho dân, “về với dân” khi tết đến, xuân về. Qua đó cần nêu cao hơn nữa việc học tập phong cách, ứng xử văn
hóa của Bác cũng như tinh thần, trách nhiệm quan tâm đến những hoàn cảnh khó khăn, chia ngọt sẻ bùi, đồng cam cộng khổ với Nhân dân.


Là chủ tịch nước, sứ mệnh của cả dân tộc đang đặt trên đôi vai Bác.
Biết bao công việc bộn bề, vậy mà Bác vẫn dành thời gian để đến thăm
những gia đình nghèo khổ khi năm cũ sắp qua – xn mới đã về.  Đó chính
là tình thương u con người, là sự chăm lo ân cần của Bác đối với nhân
dân, đặc biệt là những người nghèo khổ, có hồn cảnh bất hạnh. Chính vì
vậy, đức độ của Bác theo năm tháng càng khắc ghi sâu đậm không bao giờ
phai nhạt và lung linh toả sáng trong tâm hồn mỗi người Việt Nam.

Bác Hồ với các cháu thiếu nhi Hà Bắc khi Người về thăm và chúc tết đồng bào và bộ đội - Tết Đinh Mùi,
tháng 2/1967


An Giang và công tác chăm lo tết Nguyên đán Nhâm Dần 2022.

Kính thưa các đồng chí: Để chuẩn bị tốt các điều kiện phục vụ nhân dân trong tỉnh đón mừng năm mới, các Ban
ngành đồn thể, các cấp trên địa bàn tỉnh An Giang đã khẩn trương tổ chức đón Tết Nhâm Dần 2022 với tinh thần
đồn kết, vui tươi, lành mạnh, an toàn, tiết kiệm; tạm dừng tổ chức các loại hình lễ hội, khơng tổ chức bắn pháo hoa
trong dịp Tết Nguyên đán; hạn chế tối đa các sự kiện tập trung đông người; tăng cường giám sát dịch COVID-19 tại
các địa bàn, khu vực có nguy cơ cao và tổ chức lực lượng phòng, chống dịch bệnh bảo đảm xử lý kịp thời các tình
huống xảy ra.




Phát huy mạnh mẽ truyền thống đại đoàn kết, tinh thần “tương thân, tương ái”, thực hiện tốt các chính sách an sinh xã hội,
chăm lo đời sống vật chất và tinh thần của nhân dân. Tập trung chăm lo cho các gia đình chính sách, người già neo đơn, người
khơng nơi nương tựa, trẻ em mồ cơi, người có hồn cảnh khó khăn, người bị ảnh hưởng bởi dịch COVID-19, các gia đình
nghèo, bị ảnh hưởng của dịch bệnh, vùng sâu, vùng xa, biên giới, công nhân, người lao động,…Tổ chức chu đáo việc thăm hỏi,
chúc Tết, động viên các đối tượng chính sách, các đơn vị lực lượng vũ trang, lực lượng tuyến đầu chống dịch, các đơn vị trực
Tết, khu điều trị, khu cách ly….bảo đảm mỗi người, mỗi gia đình đều được vui Xn, đón Tết trong khơng khí ấm áp, nghĩa
tình. 



Từ mẫu chuyện trên bản thân tự rút ra bài học là việc chăm lo Tết cho người nghèo là một cơng
việc mang tính nhân văn sâu sắc. Tùy theo điều kiện, hồn cảnh cụ thể ở mỗi gia đình, địa phương chúng
cùng nhau tham gia đóng góp để tổ chức cho người nghèo, neo đơn, trẻ mồ côi…. được đón Tết sum vầy,
an tồn, đầm ấm, vui vẻ; quyết khơng để ai, gia đình nào khơng có Tết. Bên cạnh đó, chúng ta phải hết
sức tiết kiệm, khơng lãng phí trong những ngày đón Xn, bản thân và gia đình khơng tham gia các tệ
nạn xã hội, có như vậy mới thực hành đúng theo lời Bác nhắc nhở “Chúng ta mừng Xuân một cách vui vẻ,
tưng bừng, nhưng tuyệt đối khơng lãng phí”./.


Xin cảm ơn các đồng chí đã lắng nghe !



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×