Cũng đã mấy năm trôi qua , cuộc sống của tơi đã dần bình ổn lại. Linh phi đối xử với
tôi rất tốt, cuộc sống với các nàng tiên ở thủy cung này cũng rất tốt. Nhưng đôi lúc tôi
vẫn nghĩ về chuyện ngày trước, nghĩ về chuyện tình dang dở, nghĩ về đứa con thơ
mà tôi đã để lại. Dù bản thân đã chọn buông bỏ mọi thứ nhưng những kí ức, kỉ niệm
ngày xưa vẫn ơm lấy tâm trí tơi khơng bng
Tơi tên Vũ Thị Thiết, được mọi người yêu quý gọi là Vũ Nương, là con gái của một
gia đình nghèo. Dù nghèo, cha mẹ tơi vẫn dạy tôi tất cả những lễ nghĩa , công đức
mà một nữ nhân cần có. Tơi lớn lên cũng có chút nhan sắc, nên được khá nhiều
người tới hỏi cưới. Cha mẹ sợ tôi khổ nên đã nhận 100 lượng vàng của Trương
Sinh- con của một nhà phú hào . Trương Sinh cũng là một người rất tốt, cũng rất
thương tơi nhưng chỉ là nàng có tính đa nghi, cũng hay ghen, biết điều đó nên tơi
ln giữ khoảng cách, khơng để gia đình có bất hịa. Tình cảm vợ chồng đang dần
đậm sâu, chúng tơi cũng đã có đứa con đầu lịng, khơng lâu nữa sẽ chào đời nhưng
đất nước lại có giặc ngoại xâm. Trương sinh tuy là con nhà phú hào nhưng học
không cao nên phải đi lính loạt đầu. Ngày nàng phải đi, mẹ và tơi buồn lắm, tôi chỉnh
sang một chút cho nàng rồi dặn dị nàng cẩn thận, tơi khơng cần nàng phải có cơng
danh gì cả, chỉ cầu nàng được bình n, có thể trở về lành lặn với gia đình.
Trong mấy năm nàng đi lính, tơi ở nhà ,một mình chăm sóc gia đình, quán xuyến ,
chăm lo mẹ già, thân lại có man, có chút cực khổ nhưng nghĩ lúc nàng về, gia đình
sum vầy mọi vất vả như biến mất. Mẹ nàng đối xử với tôi cũng rất tốt, tôi cũng xem
mẹ như mẹ đẻ mà đối xử. Rồi con của chúng tôi cũng chào đời, tôi đặt tên cho con
trai mình là Đản. Lúc này tơi chỉ cịn 1 thân 1 mình ni con, con lớn hơn cũng bắt
đầu hỏi cha nó đâu. Tơi chỉ biết chỉ vào cái bóng của mình trên tường nói đó là cha
Đản, để con khơng bị tủi thân vì nghĩ mình khơng có cha như chúng bạn. Có bé Đản
tơi cũng bớt cơ đơn đi phần nào nhưng mẹ vì quá nhớ thương Trương Sinh sinh
thêm tâm bệnh.Tơi chăm sóc bà rất kĩ, chỉ mong bà có thể khỏe lại, cùng tơi đón
trương sinh quay về. Tôi cố khuyên bà gắng miếng cháo, uống thuốc , thành tâm cầu
thần khấn phật nhưng tâm bệnh vốn khơng có thuốc chữa. Bà qua đời, bà không thể
đợi đến lúc con bà trở về rồi, tôi đau lòng lắm, mặc kệ bản thân lao lực mà lo lễ tang
cho bà, chu đáo nhất, đàng hoàng nhất có thể để nơi chín suối bà sẽ được an ủi
chút ít.
Rõng rã mấy năm, chiến tranh cũng kết thúc, Trương sinh cũng đã trở về an tồn,
gia đình đồn tụ nhưng lại không được trọn vẹn như xưa nữa. Nàng biết mẹ mất thì
buồn lắm , tơi hiểu vì cha nàng đã mất sớm, nàng cũng chỉ có mẹ chăm sóc từ nhỏ
đến lớn . Nàng dắt con đi thăm mộ bà nội nó. Tình cảm đang tốt đẹp thì đột nhiên
nàng ấy thay đổi.Nàng ấy bảo tơi phản bội nàng, thất tiết , nghi ngờ tơi. Tơi có giải
thích rất nhiều nhưng nàng ấy khơng tin. Ngày ngày tơi bị nàng dày vị, đay nghiến,
tơi hỏi ai nói với nàng rằng tơi khơng chung thủy thì nàng ấy lại giấu. Hàng xóm thấy
tội cũng khơng đành qua khun can nàng ấy cũng không nghe.Lửa ghen của nàng
ngày càng lớn, tơi nói gì cũng khơng được, nàng đuổi tơi, chán ghét tơi. Ước mơ có
một gia đình nhỏ , ấm áp của tôi đã tan vỡ. Danh dự bị bơi nhọ, tình cảm cũng phai
mờ. Tơi khơng thể minh oan được cho bản thân, lại không thể chịu đựng thêm nữa,
tôi đã tắm rửa sạch sẽ rồi tự vẫn tại sông Trường Giang để chứng minh sự trong
sạch của bản thân. Nếu tơi có làm gì có lỗi sẽ bị đày đọa, vĩnh viễn khơng được giải
thốt.
Tơi lịm đi trong dịng nước lạnh, nghĩ rằng số mình đã tận, có thể gặp được mẹ nơi
chín suối. Nhưng tơi lại tỉnh lại ở một nơi xa lạ, nơi này giống như một cung điện ở
dưới nước. Đang không hiểu chuyện gì thì một nữ nhân xuất hiện. Nàng nói nàng
tên Linh phi, là vợ vua nam hải. Vì thương tiếc, hiểu cho nỗi oan của tôi nên đã cứu
tôi và đưa về thủy cung này . Tôi cảm tạ rồi bắt đầu một cuộc sống mới tại nơi đây.
Cuộc sống n bình, êm đềm trơi qua, những tưởng tơi có thể hồn tồn qn được
q khứ đau thương nhưng tơi khơng làm được, lịng tơi đơi lúc vẫn hướng, nghĩ về
trương sinh, về cha mẹ , về bé Đản.Một ngày nọ có một người đàn ơng tên Phan
Lang là nghề kéo lưới xuất hiện ở thủy cung. Ông ta ngày xưa đã từng cứu linh phi
nên cũng được cứu sống . Ơng ta nói rằng Trương Sinh đã biết sai , rất ân hận.
Nguyên nhân khiến nàng ấy đay nghiến như thế là vì bé đản đã nói cái bóng trên
tường là cha nó Kể cảnh gia đình tơi tan tác,hỏi tơi có muốn quay lại khơng. Tơi nói
khi ơng ta quay lại hãy đưa cái thoa vàng mà tôi hay dùng cho Trương Sinh, bảo
nàng lập đàn giải oan cho tôi trong 3 ngày,3 đêm . Sau khi được minh oan tôi sẽ
quay về. Nàng ấy thật sự lập đàn giải oan cho tơi. Linh phi thương xót nên đã cho tơi
rất nhiều kiệu hồng. Lúc tôi trở lên mặt nước, trong cảnh võng lọng cờ hoa rực rỡ cả
dịng sơng, nàng ấy vội xin lỗi, cầu tôi quay trở lại.Nhưng tôi đã nợ linh phi, ơn nghĩa
này tôi phải trả và tôi đã chọn ra đi, quyết không trở lại. Tôi tạ lỗi, cũng cảm tạ với
nàng, rồi quay trở về thủy cung. Tôi biết nàng đau khổ, tôi cũng không khá hơn là
bao nhưng đó là lựa chọn tốt nhất cho cả hai và người chết thì khơng thể quay lại
dương gian.Xã hội phong kiến này sẽ khơng có chỗ dung thân cho những người như
tôi
Cuộc sống này đơn bạc như vậy đấy, vì 1 người yêu thương họ, chăm lo cho họ,
nhưng cuối cùng chỉ còn sự đa nghi, dày vị.Mong rẳng xã hội này sẽ có ngày thay
đổi. Những tư tưởng trọng nam khinh nữ kia là nguyên nhân khiến tơi cùng bao
nhiêu nữ nhân ngồi kia đau khổ. Xã hội cần thay đổi, loại bỏ những tư tưởng lạc
hậu này, tơi kể câu chuyện của chính mình ra là để người đời rút ra được bài học.
Trong tình yêu , điều quan trọng nhất là sự tin tưởng lẫn nhau, và hạnh phúc khi đã
tan vỡ sẽ khơng có cách nào hàn gắn ngun vẹn.