Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (31.73 KB, 2 trang )
Phân tích bài thơ Quê hương của Tế Hanh
Nhà thơ Tế Hanh được mệnh danh là nhà thơ của quê hương Bài thơ “Quê hương” là kỉ niệm sâu đậm
thời niên thiếu, là tác phẩm mở đầu cho nguồn cảm hứng về quê hương trong thơ Tế Hanh. Bài thơ được sáng
tác năm 1939, khi Tế Hanh đang học tại Huế trong nỗi nhớ quê hương-một làng chài ven biển tha thiết. Bài thơ
được rút trong tập Nghẹn ngào (1939) và sau đó được in trong tập Hoa niên (1945). Bài thơ Quê hương đã thể
hiện được tình yêu dành cho cảnh vật, dành cho làng chài và dành cho con người làng chài của tác giả. Và có ý
kiến cho rằng: “Sức hấp dẫm của những vần thơ vt về quê hương của Tế Hanh ko chỉ dừng lại ở việc miêu tả
cảnh vật vùng biển hùng vĩ mà cịn dành tình u đặc biệt với người dân làng chài nơi đây
Chúng ta có thể thấy được tình u của tác giả dành cho cảnh vật của quê hương mình. Chỉ với hai câu
thơ đầu "Làng tơi ở vốn làm nghề chài lưới/Nước bao vây cách biển nửa ngày sơng", người đọc đã hiểu được
nghề nghiệp và vị trí của ngôi làng quê hương của tác giả. Giọng thơ trầm ấm, nhẹ nhàng như một lời tâm sự kể
chuyện đã cho chúng ta thấy được tình cảm của tác giả đối với quê hương mình. Tình yêu của tác giả dành cho
cảnh vật quê hương còn được thể hiện ở những dịng thơ cuối "Nay xa cách lịng tơi ln tưởng nhớ/Màu nước
xanh, cá bạc, chiếc buồm vơi/Thống con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi,/Tơi thấy nhớ cái mùi nồng mặn q!".
Đó chính là nỗi nhớ ln thường trực của một người con xa quê, luôn nhớ đến quê hương của mình với những
hình ảnh biểu tượng: nước xanh, cá bạc, cánh buồm trắng. Chỉ cần nhìn thấy cánh buồm xa xa, nỗi nhớ ấy trong
tác giả lại trực trào hương vị mặn nồng của quê hương
Tình yêu của tác giả dành cho con người còn được thể hiện rõ nét hơn ở khung cảnh người dân đi đánh
cá và người dân trở về. Khổ thơ thứ hai là cảnh người dân làng chài ra khơi đánh cá, từ đó tác giả Tế Hanh gửi
gắm những tâm tư, tình cảm của mình. Câu thơ bắt đầu với "Khi trời trong..hồng" là lúc bình minh đang lên là
dân làng chài ra thuyền đánh cá. Câu thơ "Chiếc..mã/ Phăng mái chèo...giang" là một hình ảnh thơ lãng mạn.
Hình ảnh thơ có biện pháp tu từ so sánh chiếc thuyền với con tuấn mã. Nhờ có hình ảnh này mà đoạn thơ gợi
được vẻ đẹp khỏe khoắn, hăng hái rắn rỏi của con thuyền giống như tuấn mã cũng như vẻ đẹp hình thể của
những người dân làng chài. Khơng những vậy, con thuyền cịn được nhân hóa :"Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt
trường giang" được thể hiện qua từ "phăng", "vượt" diễn tả được tư thế, hào khí phăng phăng, tràn ngập sức
sống của con thuyền cũng như người dân làng chài đang hăm hở về 1 chuyến đi đánh cá thắng lợi và thành
cơng. Khơng những vậy, hình ảnh cánh buồm trắng chính là linh hồn của bài thơ. "Cánh buồm giương to như
mảnh hồn làng" đã sử dụng biện pháp so sánh, ẩn dụ. So sánh, ẩn dụ cánh buồm với mảnh hồn làng là để hình
tượng hóa mảnh hồn làng cũng như linh thiêng hóa cánh buồm. Cánh buồm ra khơi mang theo những ước mơ
khát vọng của những người dân làng chài ra khơi. Mảnh hồn làng chính là những tâm tư, ước mơ, khát vọng của
người dân làng chài. Biện pháp này làm cho hình ảnh cánh buồm trở nên sinh động và thiêng liêng. Cùng với