Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (23.51 KB, 2 trang )
ĐỀ BÀI: “Kể về một người bạn thân của em”
BÀI LÀM
Ai rồi cũng sẽ có cho riêng mình một vài người bạn thân. Với tơi, một đứa trẻ 11
tuổi có sở thích giao du với bạn bè, sống quảng giao và hay giúp đỡ người khác thì
việc có nhiều bạn là điều chắc chắn và khiến nhiều người phải ghen tị. Tuy nhiên
người bạn thân nhất của tơi thì có lẽ chỉ có một, tên bạn ấy rất hay và sáng:
Nguyễn Nhật Trang Anh hay bạn bè hay gọi bạn ấy là Shophie Nguyễn.
Anh năm nay 11 tuổi, cung thiên bình cũng bằng với tuổi của tơi. Chúng tơi vốn là
hai người xa lạ cho tới khi gặp nhau tại lớp học thêm tiếng Anh mà anh tôi giới
thiệu cho tơi vào đầu năm lớp 6. Tơi cịn nhớ rõ ràng ấn tượng đầu tiên của tôi về
người bạn thân này rất là đặc biệt. Bạn có dáng người nhỏ nhắn. Khuôn mặt vô
cùng phúc hậu. Vầng trán cao, sáng nhưng không hề khiến khuôn mặt mất cân đối
mà chỉ làm nổi lên sự thơng minh, tinh nghịch và có phần ương bướng. Mỗi khi
bạn cười bạn luôn để lại rất nhiều thiện cảm cho người đối diện, đó là lý do vì sao
trong lớp có rất nhiều bạn nam để ý và vây quanh bạn ấy. Hàm răng trắng bóng,
đều tăm tắp như hạt bắp kết hợp với sống mũi dọc dừa, đôi mắt bồ câu ngủ và làn
da trắng bóng giúp bạn ấy ln nổi bật trong đám đơng học sinh ở lớp.
Ngoại hình nổi bật như vậy nhưng cịn tính cách thì sao? Chắc hẳn mọi người sẽ
nghĩ Sophie sẽ là một người hướng ngoại. Nhưng thực ra cơ bé khá ít nói với người
lạ và là người sống rất nội tâm. Tuy nhiên, lúc cần bạn ấy vẫn có khả năng kết bạn
rất thần kì và hầu như ai cũng quý bạn ấy. Ở lớp học thêm, bạn ấy rất hay giúp đỡ
những đứa dốt tiếng Anh đặc cắn mai như tôi chẳng hạn, giúp tôi giải thích những
bài tập khó thậm chí cịn sẵn sàng lừa cô giáo để cho tôi thêm điểm cho đỡ bị quê
trên lớp.. Ở nhà, bạn là một đứa con hiếu thảo. Tuy mẹ bạn nhiều lần dạy dỗ bạn
hơi quá tay và có phương pháp giáo dục rất là hà khắc, nhưng bạn chỉ âm thầm
chịu đựng mà không làm gì vượt quá phạm vi hành động của một đứa con ngoan.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi và Sophie có lẽ là lần chúng tơi à khơng chính xác
hơn tơi là bóng đèn trong buổi hẹn hị của bạn ấy và một bạn nam ái mộ bạn ấy từ
lâu. Lúc ấy Sophie năn nỉ mãi: “Đi đi với tớ, khơng tớ chít mất. Tớ khơng có gì để