Tải bản đầy đủ (.doc) (74 trang)

Bài giảng ngôn ngữ lập trình C

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (371.86 KB, 74 trang )

CHƯƠNG 1 MỞ ĐẦU
Ngơn ngữ lập trình C:
Ngơn ngữ C do Dennis Ritchie xây dựng từ năm 1972 tại phòng thí nghiệm Bell
Telephone với mục đích tạo ngơn ngữ để viết HĐH UNIX. Song nhờ có các tính
năng ưu việt và tính mềm dẻo nên được giới tin học chấp nhận
Đến năm 1978, quyển sách đầu tiên được xuất bản “The C programming
language” do Kernighan và Ritchie viết.
C là ngôn ngữ bậc trung nên nó mạnh về sử lý bit, byte và sử lý địa chỉ ơ nhớ. Vì
vậy C thích hợp cho lập trình hệ thống.
Có nhiều chương trình dịch khác nhau: Turbo C của Borland, Quick C,
Microsoft C, Think C…
Sử dụng Turbo C để chạy các ví dụ gọn nhẹ, nhanh, hiệu quả…
Tuy nhiên, C cũng có một số khuyết điểm:
- Cú pháp thuộc loại lạ và khó học. Nếu người sử dụng đã học qua một ngôn
ngữ khác thì đối với C sẽ dễ dàng tiếp cận.
- Một số ký hiệu của C có nhiều nghĩa khác nhau. Ví dụ: dấu “*” là tốn tử
nhân, là tốn tử khơng định hướng, là tốn tử thay thế… Việc sử dụng đúng nghĩa
các toán tử phụ thuộc vào ngữ cảnh sử dụng.
- Việc truy nhập tự do vào dữ liệu, việc trộn lẫn các kiểu dữ liệu… làm cho
chương trình có phần bất ổn.
Mặc dù vậy, ngơn ngữ C vẫn được đơng đảo người sử dụng chấp nhận vì:
- C là ngôn ngữ mạnh và mềm dẻo. C được dùng để viết HĐH, các chương
trình điều khiển, soạn thảo văn bản, đồ hoạ, bảng tính… và thậm chí là các chương
trình dịch cho các ngơn ngữ khác .
- Ngơn ngữ C được các nhà tin học chuyên nghiệp dùng phổ biến, nhất là
trong lĩnh vực thiết kế phần mềm hệ thống. Tính hiệu quả của chương trình được
dịch ra.
- C là ngơn ngữ dễ thích nghi.
- C là ngơn ngữ có ít từ khố.
- C là ngơn ngữ có cấu trúc Module, đó chính là sử dụng hàm. Các hàm có
thể sử dụng nhiều lần trong chương trình hoặc trong chương trình khác.


1.1. Các khái niệm cơ bản
1.1.1 Các qui tắc cần nhớ khi viết chương trình C
Tiền xử lý và biên dịch
Trong C, việc dịch (translation) một tập tin nguồn được tiến hành trên hai
bước hoàn toàn độc lập với nhau:
- Tiền xử lý.

1


- Biên dịch.
Hai bước này trong phần lớn thời gian được nối tiếp với nhau một cách tự
động theo cách thức mà ta có ấn tượng rằng nó đã được thực hiện như là một xử lý
duy nhất. Nói chung, ta thường nói đến việc tồn tại của một bộ tiền xử lý
(preprocessor?) nhằm chỉ rõ chương trình thực hiện việc xử lý trước. Ngược lại, các
thuật ngữ trình biên dịch hay sự biên dịch vẫn còn nhập nhằng bởi vì nó chỉ ra khi
thì tồn bộ hai giai đoạn, khi thì lại là giai đoạn thứ hai.
Bước tiền xử lý tương ứng với việc cập nhật trong văn bản của chương trình
nguồn, chủ yếu dựa trên việc diễn giải các mã lệnh rất đặc biệt gọi là các chỉ thị dẫn
hướng của bộ tiền xử lý (destination directive of preprocessor); các chỉ thị này được
nhận biết bởi chúng bắt đầu bằng ký hiệu (symbol) #.
Hai chỉ thị quan trọng nhất là:
- Chỉ thị sự gộp vào của các tập tin nguồn khác: #include
- Chỉ thị việc định nghĩa các macros hoặc ký hiệu: #define
Chỉ thị đầu tiên được sử dụng trước hết là nhằm gộp vào nội dung của các
tập tin cần có (header file), khơng thể thiếu trong việc sử dụng một cách tốt nhất các
hàm của thư viện chuẩn, phổ biến nhất là:
#include <stdio.h>
Chỉ thị thứ hai rất hay được sử dụng trong các tập tin thư viện (header file) đã được
định nghĩa trước đó và thường được khai thác bởi các lập trình viên trong việc định

nghĩa các ký hiệu như là: #define NB_COUPS_MAX 100
#define SIZE 25
1.1.2 Cấu trúc một chương trình C
Một chương trình C bao gồm các phần như: Các chỉ thị tiền xử lý, khai báo
biến ngồi, các hàm tự tạo, chương trình chính (hàm main).
Cấu trúc chương trình như sau :
Các chỉ thị tiền xử lý
#include< Tên tệp tin thư viện>// Tệp tiêu đề
#define …
Định nghĩa kiểu dữ liệu( Phần này không bắt buộc)
Khai báo các prototype( tên hàm, các tham số, kiểu trả về, …) : phần này
chỉ là các khai báo đầu hàm, không phải định nghĩa hàm.
Khai báo các biến ngồi ( Khơng bắt buộc) : Khai báo các biến tồn cục sử
dụng trong cả chương trình

2


Chương trình chính ( Phần này bắt buộc phải có)
main()
{
Các khai báo;
Các câu lệnh;
}
Cài đặt các hàm
< Kiểu giá trị trả về> <tên hàm>( Các tham số)
{
Các câu lệnh;
}
Cặp dấu ghi chú thích

Trong ngơn ngữ lập trình C, nội dung chú thích phải được viết trong cặp dấu
/* và */.
Các tập tin thư viện thông dụng
Đây là các tập tin chứa các hàm thông dụng khi lập trinh C, muốn sử dụng
các hàm trong các tập tin header này thì phải khai báo #include <Tên tập tin> ở
phần đầu của chương trình
1) stdio.h: Tập tin định nghĩa các hàm vào/ra chuẩn (standard input/output).
Gồm các hàm in dữ liệu (printf()), nhập giá trị cho biến (scanf()), nhận ký tự từ bàn
phím (getc()), in ký tự ra màn hình (putc()), nhận một dãy ký tự từ bàm phím
(gets()), in chuỗi ký tự ra màn hình (puts()), xóa vùng đệm bàn phím (fflush()),
fopen(), fclose(), fread(), fwrite(), getchar(), putchar(), getw(), putw()…
2) conio.h : Tập tin định nghĩa các hàm vào ra trong chế độ DOS (DOS
console). Gồm các hàm clrscr(), getch(), getche(), getpass(), cgets(), cputs(),
putch(), clreol(),…
3) math.h: Tập tin định nghĩa các hàm tính toán gồm các hàm abs(), sqrt(),
log(). log10(), sin(), cos(), tan(), acos(), asin(), atan(), pow(), exp(),…
4) alloc.h: Tập tin định nghĩa các hàm liên quan đến việc quản lý bộ nhớ.
Gồm các hàm calloc(), realloc(), malloc(), free(), farmalloc(), farcalloc(), farfree(),

5) io.h: Tập tin định nghĩa các hàm vào ra cấp thấp. Gồm các hàm open(),
_open(), read(), _read(), close(), _close(), creat(), _creat(), creatnew(), eof(),
filelength(), lock(),…

3


6) graphics.h: Tập tin định nghĩacác hàm liên quan đến đồ họa. Gồm
initgraph(), line(), circle(), putpixel(), getpixel(), setcolor(), …
Còn nhiều tập tin khác nữa.
Cú pháp khai báo các phần bên trong một chương trình C

Chỉ thị #include để sử dụng tập tin thư viện
Cú pháp: #include <Tên tập tin> // Tên tập tin được đạt trong dấu <>
hay #include “Tên đường dẫn”
Menu Option của Turbo C có mục INCLUDE DIRECTORIES, mục này
dùng để chỉ định các tập tin thư viện được lưu trữ trong thư mục nào.
Nếu ta dùng #include<Tên tập tin> thì Turbo C sẽ tìm tập tin thư viện trong
thư mục đã được xác định trong INCLUDE DIRECTORIES.
Ví dụ: include <stdio.h>
Nếu ta dùng #include”Tên đường dẫn” thì ta phải chỉ rõ tên ở đâu, tên thư
mục và tập tin thư viện.
Ví dụ: #include”C:\\TC\\math.h”
Trong trường hợp tập tin thư viện nằm trong thư mục hiện hành thì ta chỉ cần
đưa tên tập tin thư viện. Ví dụ: #include”math.h”.
Cấu trúc của hàm main
Hàm main chính là chương trình chính, gồm các lệnh xử lý, các lời gọi các
hàm khác.
Cú pháp:
<Kết quả trả về> main( đối số)
{
Các khai báo và các câu lệnh định nghĩa hàm
return <kết quả>;
}
Ví dụ 1:
int main()
{
printf(“Day la chuong trinh chinh”);
getch();
return 0;
}
Ví dụ 2:


4


int main()
{
int a=5, b=6,c;
float x=3.5, y=4.5,z;
printf(“Day la chuong trinh chinh”);
c=tong(a,b);
printf(“\n Tong cua %d va %d la %d”,a,b,c);
z=tong(x,y);
printf(“\n Tong cua %f và %f là %f”, x,y,z);
getch();
return 0;
}
1.1.3 Sử dụng môi trường Turbo C++
Khởi động C++ cũng như mọi chương trình khác bằng cách nhấp đúp chuột lên
biểu tượng của chương trình.
Giao diện và cửa sổ soạn thảo
Khi gọi chạy C++ trên màn hình sẽ xuất hiện một menu xổ xuống và một cửa
sổ soạn thảo. Trên menu gồm có các nhóm chức năng: File, Edit, Search, Run,
Compile, Debug, Project, Options, Window, Help. Các bộ chương trình dịch hỗ trợ
người lập trình một mơi trường tích hợp tức ngồi chức năng soạn thảo, nó cịn
cung cấp nhiều chức năng:
Các chức năng soạn thảo
Chức năng tìm kiếm và thay thế
Các chức năng liên quan đến tệp
Chức năng dịch và chạy chương trình
Tóm tắt một số phím nóng hay dùng

- Các phím dịch chuyển con trỏ khi soạn thảo.
 F2: ghi tệp lên đĩa.
 F3: mở tệp cũ ra sửa chữa hoặc soạn thảo tệp mới.
 F4: chạy chương trình đến vị trí con trỏ.
 F5: Thu hẹp/mở rộng cửa sổ soạn thảo.
 F6: Chuyển đổi giữa các cửa sổ soạn thảo.
 F7: Chạy chương trình theo từng lệnh, kể cả các lệnh trong hàm con.

5


 F8: Chạy chương trình theo từng lệnh trong hàm chính.
 F9: Dịch và liên kết chương trình. Thường dùng chức năng này để tìm lỗi
cú pháp của chương trình nguồn trước khi chạy.
 Alt-F7: Chuyển con trỏ về nơi gây lỗi trước đó.
 Alt-F8: Chuyển con trỏ đến lỗi tiếp theo.
 Ctrl-F9: Chạy chương trình.
 Ctrl-Insert: Lưu khối văn bản được đánh dấu vào bộ nhớ đệm.
 Shift-Insert: Dán khối văn bản trong bộ nhớ đệm vào văn bản tại vị trí con
trỏ.
 Shift-Delete: Xố khối văn bản được đánh dấu, lưu nó vào bộ nhớ đệm.
 Ctrl-Delete: Xố khối văn bản được đánh dấu (không lưu vào bộ nhớ đệm).
 Alt-F5: Chuyển sang cửa sổ xem kết quả của chương trình vừa chạy xong.
 Alt-X: thốt C++ về lại Windows.
 Đánh dấu đầu khối:

Ctrl_K B




Đánh dấu cuối khối:

Ctrl_K K

 Đánh dấu cuối khối:

Ctrl_K K

 Đánh dấu một từ:

Ctrl_K T



Sao chép khối:

Ctrl_K C

 Di chuyển khối:

Ctrl_K V



Ctrl_K Y

Xoá khối:

1.2 Sử dụng các kiểu dữ liệu
* Các thành phần cơ bản của ngơn ngữ lập trình C

. Tập ký tự thường dùng trong C
C sử dụng bộ ký tự:
- Chữ cái hoa, chữ cái thường, các chữ số, các dấu chấm câu…
+ Chữ cái hoa: A, B,..., Z
+ Chữ cái thường: a, b, c,...,z
+ Chữ số: 0, 1,..., 9
+ Các ký hiệu toán học: +, -, *, /, =, (, ),...

6


+ Ký hiệu gạch nối: _
+ Các ký hiệu đặc biệt như: . , ; [] {} ? ! \ & | % # ....
Từ khố trong C
auto
break
case
char
const
continue
default
do

double
else
enum
extern
float
for
goto

if

int
long
register
return
short
signed
sizeof
static

struct
switch
typedef
union
unsigned
void
volatile
while

Chú ý:
- Khơng được dùng từ khoá đặt tên cho các hằng, biến, mảng, hàm.
- Từ khố khơng được viết hoa mà phải viết thường.
- C phân biệt chữ hoa và chữ thường.
Tên và cách đặt tên
Chương trình dùng rất nhiều tên: tên chương trình, tên biến, tên hằng, tên hàm…
Mọi tên đều phải khai báo trước khi sử dụng
Tên được đặt với bất kỳ tên hợp lệ nào. Tên không được bắt đầu bằng chữ số,
không được chứa các ký tự đặc biệt, khơng chứa khoảng trắng, khơng được là từ
khố…

Tên chữ hoa và tên chữ thường là khác nhau.
Ví dụ: Turbo C khác turbo c khác TURBO C....
Tên hàm phải có nghĩa và đúng cú pháp.
Ví dụ:
Tên khơng đúng
Cú pháp
2 (digit)
Tên hàm không được khởi đầu bằng số
* (Asterisk)
Tên hàm không được khởi đầu bằng dấu
Tên hàm không được khởi đầu bằng từ
+ (Addition)
khóa
. (dot)
Tên hàm khơng được khởi đầu bằng .
total-number
Tên hàm khơng được chứa ký hiệu tốn tử
account'97
Tên hàm không được chứa dấu ‘
Tên hợp lệ: print2copy, total_number, _quick_add, Method3, chieu_dai,
Chieu_Rong, Chu_Vi, Dien_Tich,..
1.2.1 Các kiểu dữ liệu cơ bản
Một kiểu dữ liệu được định nghĩa: Là một tập hợp các giá trị mà một biến thuộc
kiểu đó có thể nhận được. Trên đó xác định một số phép tốn. Có nhiều kiểu dữ
liệu:

7


- Kiểu vô hướng: kiểu số nguyên, kiểu số thực, kiểu ký tự,…

- Kiểu dữ liệu có cấu trúc: kiểu mảng, kiểu cấu trúc, kiểu tập tin.
- Kiểu con trỏ.
Trong C sử dụng các các kiểu dữ liệu sau :
a. Kiểu số ngun
Dữ liệu số khơng có thành phần thập phân. Khoảng lớn của nó phụ thuộc vào độ
dài bộ nhớ lưu trữ.
Số nguyên 32 bits : từ 2147483647 (231 - 1) đến -2147483648.
Số nguyên 16 bits : từ 32767 (215 - 1) đến -32768.
Các kiểu số nguyên cơ bản sau đây:

Kiểu
Character
Interger
Short integer
Long integer
Unsigned char


Từ khoá
char
int
short
long
unsigned char


byte
1
2
2

4
1


Giá trị
-127  128
-3276832767
-3276832767
-231 231-1
0  255


Các phép tính số học với số nguyên:
cộng (+), trừ (-), nhân (*), chia (/), chia lấy dư (%).
Chú ý: Số nguyên chia cho số nguyên sẽ được một số nguyên
Ví dụ: 9/2 = 4
b. Kiểu số thực
- Dữ liệu số thực biểu diễn bằng dấu chấm động.
Số thực 32 bits: khoảng giá trị từ 3.4E-38 đến 3.4E+38, có ít nhất 6 số lẻ thập
phân. Các phép tính giữa số thực và số thực hoặc với số nguyên cho kết quả kiểu số
thực (float).
- Dữ liệu số thực có độ chính xác gấp đơi.
Số thực 64 bits, có ít nhất 10 số lẻ thập phân.
Kiểu số thực: biểu diễn các số thực độ chính xác định và được khai báo với các
từ khóa như sau: float (4 byte), double (8 byte), long double (10 byte).
Các kiểu số thực cơ bản sau đây:

Kiểu
Từ khoá
byte

Giá trị
Số thực chính xác đơn
float
4 3.4E-38  3.4E+38
Số thực chính xác kép
double
8 1.7E-3081.7E+308
Số thực chính xác kép. Độ dài long double
10 3.4E-49321.1E+4932
lớn
Các phép tính trên kiểu số thực: cộng (+), trừ (-), nhân (*), chia (/).
Chú ý:
- Đối với số thực khơng có phép tốn chia lấy dư (%)
- Số nguyên (a) chia cho số nguyên (b) để được số thực ta thực hiện chuyển đổi
kiểu như sau:
(float)a/b;

8


Các hàm toán học trong C:
- sin(x) : Hàm sin của x
- cos(x) : Hàm cos của x
- tan(x) : Hàm tang của x
- log(x):
- abs(x): trị tuyệt đối của x
- round(x): làm tròn số của x
- sqrt(x) : Căn bậc hai của x
- pow(x,n) : hàm x mũ n
c. Kiểu ký tự và hằng ký tự

- Một đối tượng của kiểu ký tự biểu thị một ký tự đơn, ứng với bảng mã ASCII
8 bits.
- Kiểu ký tự trong C được khai báo với từ khóa char. Hằng ký tự được viết
trong 2 dấu nháy đơn. Giá trị của hằng chính là mã ASCII của ký tự.
Ví dụ : 'A' = 65;
'd' = 100,
'9 ' - '0 ' = 57 - 48 = 9
- Hằng ký tự: cịn có thể viết ‘\’ và số thứ tự của ký tự trong mã ASCII.
Ví dụ : ‘A’
‘\65’ hoặc ‘\0101’ hoặc ‘\0x41’
Một số hằng đặc biệt được viết theo qui ước như sau:
Viết
Ký tự
Diễn giải
'\‘‘ '
dấu nháy đơn
' \" '
"
dấu nháy kép
' \\ '
\
dấu chéo ngược
'\n ‘
\n
ký tự xuống dòng
' \0 '
\0
ký tự rỗng ( null)
' \b '
\b

BACKSPACE
' \f '
\f
Kết thúc trang (form-feed)
' \r '
\r
Xuống dòng (RETURN)
' \t '
\t
TAB
Chú ý :

- Phân biệt ký tự '0 ' và ' \0 '. Hằng ' 0 ' cùng với chữ số 0 có mã = 48
- Hằng '\0 ' cùng với ký tự \0 (null) có mã 0.
* Các hàm xử lý ký tự:
Khi sử dụng các hàm này phải khai báo thư viện <ctype.h>
- toASCII (c): chuyển ký tự c thành mã ASCII.
- tolower (c):chuyển ký tự c thành chữ thường.
- toupper (c): chuyển ký tự c thành chữ hoa.
d. Kiểu logic - Boolean

Trong C khơng có kiểu boolean. Nhưng chúng ta vẫn ngầm định kiểu số boolean
như kiểu số nguyên.
Ví dụ: 0: tương ứng với giá trị false, và l: tương ứng với giá trị true.

* Các phép toán trên kiểu Boolean
9


Toán tử

&&
||
!

Phép toán logic
AND
OR
NOT

* Các biểu thức quan hệ:
Phép toán
Ý nghĩa
!=
Khác nhau
==
Bằng nhau
>=
Lớn hơn bằng
<=
Bé hơn bằng
>
Lớn hơn
<
Bé hơn
1.2.2 Biểu thức
a. Hằng trong C (Constant)
Là đại lượng không đổi trong suốt q trình thực thi của chương trình.
Hằng có thể là một chuỗi ký tự, một ký tự, một con số xác định. Chúng có
thể được biểu diễn hay định dạng (Format) với nhiều dạng thức khác nhau.
- Hằng số thực

Số thực bao gồm các giá trị kiểu float, double, long double được thể hiện theo 2
cách sau:
- Cách 1: Sử dụng cách viết thông thường mà chúng ta đã sử dụng trong các
mơn Tốn, Lý, …Điều cần lưu ý là sử dụng dấu thập phân là dấu chấm (.);
Ví dụ: 123.34 -223.333 3.00 -56.0
- Cách 2: Sử dụng cách viết theo số mũ hay số khoa học. Một số thực được
tách làm 2 phần, cách nhau bằng ký tự e hay E
Phần giá trị: là một số nguyên hay số thực được viết theo cách 1.
Phần mũ: là một số nguyên
Giá trị của số thực là: Phần giá trị nhân với 10 mũ phần mũ.
Ví dụ: 1234.56e-3 = 1.23456 (là số 1234.56 * 10-3)
-123.45E4 = -1234500 ( là -123.45 *104)
- Hằng số nguyên
Số nguyên gồm các kiểu int (2 bytes) , long (4 bytes) được thể hiện theo những cách
sau.
- Hằng ký tự
Hằng ký tự là một ký tự riêng biệt được viết trong cặp dấu nháy đơn (‘). Mỗi
một ký tự tương ứng với một giá trị trong bảng mã ASCII. Hằng ký tự cũng được
xem như trị số ngun.
Ví dụ: ‘a’, ‘A’, ‘0’, ‘9’
Chúng ta có thể thực hiện các phép toán số học trên 2 ký tự (thực chất là thực hiện
phép toán trên giá trị ASCII của chúng)

10


- Hằng chuỗi ký tự
Hằng chuỗi ký tự là một chuỗi hay một xâu ký tự được đặt trong cặp dấu nháy kép
(“).
Ví dụ: “Ngon ngu lap trinh C”, “Khoa CNTT-CHC”, “Pham Van At”

b. Biến
Biến là một đại lượng được người lập trình định nghĩa và được đặt tên thơng
qua việc khai báo biến. Biến dùng để chứa dữ liệu trong quá trình thực hiện chương
trình và giá trị của biến có thể bị thay đổi trong q trình này. Cách đặt tên biến
giống như cách đặt tên đã nói trong phần trên.
Mỗi biến thuộc về một kiểu dữ liệu xác định và có giá trị thuộc kiểu đó.
Cú pháp khai báo biến:
<Kiểu dữ liệu> Danh sách các tên biến cách nhau bởi dấu phẩy;
Ví dụ:
int a, b, c; /*Ba biến a, b,c có kiểu int*/
long int chu_vi; /*Biến chu_vi có kiểu long*/
float nua_chu_vi; /*Biến nua_chu_vi có kiểu float*/
double dien_tich; /*Biến dien_tich có kiểu double*/
Lưu ý: Để kết thúc 1 lệnh phải có dấu chấm phẩy (;) ở cuối lệnh.
Vị trí khai báo biến trong C
Trong ngơn ngữ lập trình C, ta phải khai báo biến đúng vị trí. Nếu khai báo (đặt các
biến) khơng đúng vị trí sẽ dẫn đến những sai sót ngồi ý muốn mà người lập trình
khơng lường trước (hiệu ứng lề). Chúng ta có 2 cách đặt vị trí của biến như sau:
Khai báo biến ngoài: Các biến này được đặt bên ngoài tất cả các hàm và nó
có tác dụng hay ảnh hưởng đến tồn bộ chương trình (cịn gọi là biến tồn cục).
Ví dụ:
int i; /*Bien ben ngoai */
float pi; /*Bien ben ngoai*/
int main()
{ … }
Khai báo biến trong: Các biến được đặt ở bên trong hàm, chương trình chính
hay một khối lệnh. Các biến này chỉ có tác dụng hay ảnh hưởng đến hàm, chương
trình hay khối lệnh chứa nó. Khi khai báo biến, phải đặt các biến này ở đầu của
khối lệnh, trước các lệnh gán, …
Ví dụ 1:

#include <stdio.h>
#include<conio.h>
int bienngoai; /*khai bao bien ngoai*/

11


int main ()
{ int j,i; /*khai bao bien ben trong chuong trinh
chinh*/
clrscr();
i=1; j=2;
bienngoai=3; return 0;
}
Ví dụ 2:
#include <stdio.h>
#include<conio.h>
int main ()
{ int i, j; /*Bien ben trong*/
clrscr();
i=4; j=5;
printf("\n Gia tri cua i la %d",i);
printf("\n Gia tri cua j la %d",j);
if(j>i)
{
int hieu=j-i; /*Bien ben trong */
printf("\n Hieu so cua j tru i la %d",hieu);
}
else
{

int hieu=i-j ; /*Bien ben trong*/
printf("\n Gia tri cua i tru j la %d",hieu);
}
getch();
return 0;
}
c. Biểu thức
Biểu thức là một sự kết hợp giữa các toán tử (operator) và các toán hạng
(operand) theo đúng một trật tự nhất định.
Mỗi tốn hạng có thể là một hằng, một biến hoặc một biểu thức khác.
Trong trường hợp, biểu thức có nhiều toán tử, ta dùng cặp dấu ngoặc đơn ()
để chỉ định tốn tử nào được thực hiện trước.
Ví dụ: Biểu thức nghiệm của phương trình bậc hai:
(-b + sqrt(Delta))/(2*a)
Trong đó 2 là hằng; a, b, Delta là biến.

12


Các toán tử số học

Trong ngôn ngữ C, các toán tử +, -, *, / làm việc tương tự như khi chúng
làm việc trong các ngơn ngữ khác. Ta có thể áp dụng chúng cho đa số
kiểu dữ liệu có sẵn được cho phép bởi C. Khi ta áp dụng phép / cho một
số nguyên hay một ký tự, bất kỳ phần dư nào cũng bị cắt bỏ. Chẳng hạn,
5/2 bằng 2 trong phép chia nguyên.
Toán tử
Ý nghĩa
+
Cộng

Trừ
*
Nhân
/
Chia
%
Chia lấy phần dư
-Giảm 1 đơn vị
++
Tăng 1 đơn vị
Tăng và giảm (++ & --)
Toán tử ++ thêm 1 vào toán hạng của nó và – trừ bớt 1. Nói cách khác:
x = x + 1 giống như ++x
x = x – 1 giống như x—
Cả 2 toán tử tăng và giảm đều có thể tiền tố (đặt trước) hay hậu tố (đặt sau)
tốn hạng. Ví dụ: x = x + 1 có thể viết x++ (hay ++x)
Tuy nhiên giữa tiền tố và hậu tố có sự khác biệt khi sử dụng trong 1 biểu thức.
Khi 1 toán tử tăng hay giảm đứng trước tốn hạng của nó, C thực hiện việc tăng hay
giảm trước khi lấy giá trị dùng trong biểu thức. Nếu toán tử đi sau toán hạng, C lấy
giá trị tốn hạng trước khi tăng hay giảm nó. Tóm lại:
x = 10
y = ++x //y = 11

Sự khác nhau giữa dạng ++i và i++ trong phép gán. Cho i = 3 và j =
5
Phép toán
i = ++j;
i = j++;
i++;
j = ++ i + 5;

j = i++ + 5;

Tương đương
j = j +1; i = j;
i = j; j = j + 1;
i = i + 1;
i = i + 1; j = i + 5;
j = i + 5; i = i + 1;

Kết quả
i = 6; j = 6
i = 5; j = 6
i=4
i = 4; j = 9
i = 4; j = 8

Thứ tự ưu tiên của các toán tử số học:
++ -- sau đó là * / % rồi mới đến + Các toán tử quan hệ và các toán tử Logic

Ý tưởng chính của toán tử quan hệ và toán tử Logic là đúng hoặc sai.
Trong C mọi giá trị khác 0 được gọi là đúng, còn sai là 0. Các biểu thức
13


sử dụng các toán tử quan hệ và Logic trả về 0 nếu sai và trả về 1 nếu
đúng.
Toán tử
Ý nghĩa
Các toán tử quan hệ
>

Lớn hơn
>=
Lớn hơn hoặc bằng
<
Nhỏ hơn
<=
Nhỏ hơn hoặc bằng
==
Bằng
!=
Khác
Các toán tử Logic
&&
AND
||
OR
!
NOT
Bảng chân trị cho các toán tử Logic:
P
q
p&&q
p||q
!p
0
0
0
0
1
0

1
0
1
1
1
0
0
1
0
1
1
1
1
0
Các toán tử quan hệ và Logic đều có độ ưu tiên thấp hơn các tốn tử số học. Do
đó một biểu thức như: 10 > 1+ 12 sẽ được xem là 10 > (1 + 12) và kết quả là sai
(0).
Ta có thể kết hợp vài tốn tử lại với nhau thành biểu thức như sau:
10>5&&!(10<9)||3<=4 Kết quả là đúng
Thứ tự ưu tiên của các toán tử quan hệ là Logic
1. !
2. > >= < <=
3. == !=
4. &&
5. ||
Các phép toán thao tác bit: and (&), or (|), xor (^), dịch trái (<<), dịch phải (>>), lấy
bù (~).

Chú ý: Các phép toán thao tác bit chỉ thực hiện trên kiểu dữ liệu nguyên (int).
Ví dụ: (1101) & (1100) =

 =

^ 
1101 << 2
 0100 (dịch số 1101 sang trái 2 bit)
1101 >> 2
 0011 (dịch số 1101 sang phải 2 bit)
~1
=0

Toán tử con trỏ & và *

14


Một con trỏ là địa chỉ trong bộ nhớ của một biến. Một biến con trỏ là một biến
được khai báo riêng để chứa một con trỏ đến một đối tượng của kiểu đã chỉ ra
nó. Ta sẽ tìm hiểu kỹ hơn về con trỏ trong chương về con trỏ. Ở đây, chúng ta sẽ
đề cập ngắn gọn đến hai toán tử được sử dụng để thao tác với các con trỏ.
Toán tử thứ nhất là &, là một toán tử quy ước trả về địa chỉ bộ nhớ của hệ số của
nó.
Ví dụ: m = &count
Đặt vào biến m địa chỉ bộ nhớ của biến count.
Chẳng hạn, biến count ở vị trí bộ nhớ 2000, giả sử count có giá trị là 100.
Sau câu lệnh trên m sẽ nhận giá trị 2000.
Toán tử thứ hai là *, là một bổ sung cho &; đây là một toán tử quy ước trả về giá
trị của biến được cấp phát tại địa chỉ theo sau đó.
Ví dụ: q = *m
Sẽ đặt giá trị của count vào q. Bây giờ q sẽ có giá trị là 100 vì 100 được lưu trữ
tại địa chỉ 2000.

Toán tử dấu phẩy ,
Toán tử dấu , được sử dụng để kết hợp các biểu thức lại với nhau. Bên trái của
tốn tử dấu , ln được xem là kiểu void. Điều đó có nghĩa là biểu thức bên phải
trở thành giá trị của tổng các biểu thức được phân cách bởi dấu phẩy.
Ví dụ: x = (y=3,y+1);
Trước hết gán 3 cho y rồi gán 4 cho x. Cặp dấu ngoặc đơn là cần thiết vì
tốn tử dấu , có độ ưu tiên thấp hơn tốn tử gán.
1.2.3 Chuyển đổi kiểu giá trị
Chuyển đổi kiểu trong biểu thức :
Khi hai tốn hạng trong một phép tốn có kiểu khác nhau thì kiểu thấp hơn
sẽ được nâng thành kiểu cao hơn trước khi thực hiện phép toán. Kết quả thu được là
một giá trị kiểu cao hơn. Chẳng hạn :
Giữa int và long thì int chuyển thành long.
Giữa int và float thì int chuyển thành float.
Giữa float và double thì float chuyển thành double.
Ví dụ : 1.5*(11/3)=4.5
1.5*11/3=5.5
(11/3)*1.5=4.5
Chuyển đổi kiểu thông qua phép gán :

15


Giá trị của vế phải được chuyển sang kiểu vế trái đó là kiểu của kết quả.
Kiểu int có thể được được chuyển thành float. Kiểu float có thể chuyển thành int do
chặt đi phần thập phân. Kiểu double chuyển thành float bằng cách làm tròn. Kiểu
long được chuyển thành int bằng cách cắt bỏ một vài chữ số.
Ví dụ : int n;
n=15.6
giá trị của n là 15

Đổi kiểu dạng (type)biểu thức :

Theo cách này, kiểu của biểu thức được đổi thành kiểu type theo
nguyên tắc trên.
(<kiểu>) <biểu_thức>;
- <kiểu> có thể là tên của một kiểu dữ liệu nào đó đã định nghĩa trước như:
char, int, float…
- Chuyển đổi kiểu theo trình tự:
char  int  long  float  double  long double
Ví dụ :
Phép tốn : (int)a
cho một giá trị kiểu int. Nếu a là float thì ở đây có sự chuyển đổi từ float
sang int. Chú ý rằng bản thân kiểu của a vẫn không bị thay đổi. Nói cách khác, a
vẫn có kiểu float nhưng (int)a có kiểu int.
1.2.4. Thứ tự ưu tiên của các phép toán
Cao nhất

Thấp nhất

() []
! ~ ++ -- (Kiểu) * &
*/%
+<< >>
< <= > >=
&
^
&&
||
?:
= += -= *= /=

,

16


1.3 Vào ra dữ liệu
a. Nhập dữ liệu từ bàn phím
Cú pháp
scanf ("chuỗi định dạng"[, đối mục 1, đối mục 2,…]);
 Khi sử dụng hàm phải khai báo tiền xử lý #include <stdio.h>
-

scanf: tên hàm, phải viết bằng chữ thường.
khung định dạng: được đặt trong cặp nháy kép (" ") là hình ảnh dạng dữ
liệu nhập vào.
đối mục 1,…: là danh sách các đối mục cách nhau bởi dấu phẩy, mỗi đối
mục sẽ tiếp nhận giá trị nhập vào.

Ví dụ 1:

scanf("%d", &i);
đối mục 1
mã định dạng

 Nhập vào 12abc, biến i chỉ nhận giá trị 12. Nhập 3.4 chỉ nhận giá trị 3.
Ví dụ 2:

scanf("%d%d", &a, &b);

 Nhập vào 2 số a, b phải cách nhau bằng khoảng trắng hoặc enter.

b. Hàm xuất dữ liệu ra màn hình
Kết xuất dữ liệu được định dạng.
Cú pháp
printf ("chuỗi định dạng"[, giá trị 1, giá trị 2,…]);
 Khi sử dụng hàm phải khai báo tiền xử lý #include <stdio.h>
-

printf: tên hàm, phải viết bằng chữ thường.
giá trị 1,…: là các giá trị dữ kiện cần in ra màn hình. Các giá trị này có
thể là biến, hằng hoặc biểu thức phải được định trị trước khi in ra.
- chuỗi định dạng: được đặt trong cặp nháy kép (" "), gồm 3 loại:
+ Đối với chuỗi kí tự ghi như thế nào in ra giống như vậy.
+ Đối với những kí tự chuyển đổi dạng thức cho phép kết xuất giá trị của
các đối mục ra màn hình tạm gọi là mã định dạng. Sau đây là các dấu
mô tả định dạng:
%c : Ký tự đơn
%s : Chuỗi
%d : Số nguyên thập phân có dấu
%f : Số chấm động (ký hiệu thập phân)

17


%u : Số nguyên thập phân không dấu
%ld : Số nguyên dài (4 bytes)
%lf : Số thực dài (8 bytes)
+ Các ký tự điều khiển và ký tự đặc biệt
\n
: Nhảy xuống dòng kế tiếp canh về cột đầu tiên.
\t

: Canh cột tab ngang.
\r
: Nhảy về đầu hàng, không xuống hàng.
\\
: In ra dấu \
\"
: In ra dấu "
\'
: In ra dấu '
%%: In ra dấu %
Ví dụ 1:

printf("Bai hoc C dau tien. \n");
ký tự điều khiển
chuỗi ký tự

Ví dụ 2:

printf("Ma dinh dang \\\" in ra dau \" . \n");
ký tự điều khiển
ký tự đặc biệt
chuỗi ký tự

Ví dụ 3:

giả sử biến i có giá trị = 5 xuất giá trị biến i
printf("So ban vua nhap la: %d . \n", i);

Ví dụ 4:


giả sử biến a có giá trị = 7 và b có giá trị = 4

xuất giá trị biểu thức a+b
xuất giá trị biến b
xuất giá trị biến a
printf("Tong cua 2 so %d va %d la %d . \n", a, b, a+b);
Ví dụ 5:
printf("Tong cua 2 so %5d va %3d la %1d . \n", a, b, a+b);
Bề rộng trường
Ví dụ 6:
printf("Tong cua 2 so %02d va %02d la %04d . \n", a, b, a+b);
Ví dụ 7:giả sử float a = 6.4, b = 1234.55, c = 62.34
printf("%10.1d%10.1d%10.1d.\n", a, b, c);

18


printf("%10.1d%10.1d%10.1d.\n", 165, 2, 965);
Các hàm trình bày màn hình
1/ clrscr(): xố tồn bộ màn hình và sau khi xố con trỏ sẽ ở vị trí góc trên bên trái
màn hình
2/ Hàm cprintf(): cú pháp giống như hàm printf() nhưng màu của nội dung được
chỉ định bởi hàm textcolor()
3/ Hàm cscanf(): cú pháp giống như hàm scanf() nhưng khác nhau:
- Nội dung nhập có màu được chỉ định bởi hàm textcolor()
- Nhận nội dung trực tiếp từ bộ đệm. Do đó, phải bỏ ký tự \n trong bộ đệm bằng
định dạng %*c
4/ Hàm gotoxy(): đặt con trỏ màn hình vào toạ độ cho trước trên màn hình
#include <conio.h>
int gotoxy(int x, int y);

Ví dụ: Hiển thị dịng chữ Hello! màu vàng tại toạ độ 20, 20
1: /* Using clrscr(), gotoxy()and cprintf() */
2: #include <conio.h>
3:
4: int main(void)
5: {
6: clrscr();
7: gotoxy(20, 20);
8: textcolor (YELLOW);
8: cprintf("Hello!");
9: getch();
13: return 0;
14: }
BÀI TẬP
1.
Viết chương trình đọc và 2 số nguyên và in ra kết quả của phép (+),
phép trừ (-), phép nhân (*), phép chia (/). Nhận xét kết quả chia 2 số nguyên.
2. Viết chương trình nhập vào bán kính hình cầu, tính và in ra diện tích, thể
tích của hình cầu đó. Hướng dẫn: S = 4R2 và V = (4/3)R3.
3. Viết chương trình nhập vào một số a bất kỳ và in ra giá trị bình phương
(a2), lập phương (a3) của a và giá trị a4.
4. Viết chương trình nhập vào 1 số có 3 chữ số. Đưa ra chữ số hàng trăm ,
hàng chục, hàng đơn vị.

19


5. Viết chương trình nhập vào số n, tính tổng S=1+2+…+n

20



CHƯƠNG 2 CÁC CẤU TRÚC ĐIỀU KHIỂN
2.1. Biểu thức điều kiện
Toán tử ?
C có một tốn tử rất mạnh và thích hợp để thay thế cho các câu lệnh của IfThen-Else. Cú pháp của việc sử dụng toán tử ? là:
E1 ? E2 : E3
Trong đó E1, E2, E3 là các biểu thức.
Ý nghĩa: Trước tiên E1 là biểu thức logic, E1 được ước lượng, nếu E1 đúng
E2 trở thành giá trị của biểu thức; nếu E1 sai, E3 trở thành giá trị của biểu thức.
Ví dụ:
X = 10
Y = X > 9 ? 100 : 200
Thì Y được gán giá trị 100, nếu X nhỏ hơn 9 thì Y sẽ nhận giá trị là 200.
Ví dụ: Nhập vào 3 số nguyên a,b,c. Sử dụng biểu thức điều kiện đưa ra giá trị lớn
nhất của 3 số.
Cách 1:
max=a>b?a:b;
max=max>c?max:c;
Cách 2:
max=a>b?(a>c?a:c): (b>c?b:c);
2.2 Cấu trúc rẽ nhánh
2.2.1 Cấu trúc if
a. Dạng 1 (if thiếu)
Quyết định sẽ thực hiện hay không một khối lệnh.
 Cú pháp lệnh
if (biểu thức logic)
khối lệnh;

 từ khóa if phải viết bằng chữ thường

 kết quả của biểu thức logic phải là
đúng ( 0) hoặc sai (= 0)

21


 Lưu đồ

Vào
 nếu biểu thức logic đúng thì

bthức logic
khốiĐúng
lệnh

Sai

thực hiện khối lệnh và thoát khỏi if,
ngược lại không làm gì cả và thoát khỏi
if.
 Nếu khối lệnh bao gồm từ 2 lệnh trở
lên thì phải đặt trong dấu { }

Ra
Diễn giải:
+ Khối lệnh là một lệnh ta viết lệnh if như sau:
if (biểu thức logic)
lệnh;
+ Khối lệnh bao gồm nhiều lệnh: lệnh 1, lệnh 2..., ta viết lệnh if như sau:
if (biểu thức logic)

{
lệnh 1;
lệnh 2;
...
}
Ví dụ 1: Viết chương trình nhập vào 2 số nguyên a, b. Tìm và in ra số lớn nhất.
.Mơ tả quy trình xử lý (giải thuật)
Ngôn ngữ tự nhiên
- Khai báo 3 biến a, b, max kiểu số nguyên
- Nhập vào giá trị a
- Nhập vào giá trị b
- Gán a cho max
- Nếu b > a thì
gán b cho max
- In ra kết quả max
Viết chương trình
/* Chuong trinh tim so lon nhat tu 2 so nguyen a, b */
#include <stdio.h>
#include <conio.h>

22


void main(void)
{
int ia, ib, imax;
printf("Nhap vao so a: ");
scanf("%d", &ia);
printf("Nhap vao so b: ");
scanf("%d", &ib);

imax = ia;
if (ib>ia)
imax = ib;
printf("So lon nhat = %d.\n", imax);
getch();
}
Ví dụ 2: Viết chương trình nhập vào 2 số nguyên a, b. Nếu a lớn hơn b thì
hốn đổi giá trị a và b, ngược lại khơng hốn đổi. In ra giá trị a, b.
Mơ tả quy trình thực hiện (giải thuật)
Ngơn ngữ tự nhiên
- Khai báo 3 biến a, b, tam kiểu số nguyên
- Nhập vào giá trị a
- Nhập vào giá trị b
- Nếu a > b thì
tam = a;
a = b;
b = tam;
- In ra a, b
Viết chương trình
/* Chuong trinh hoan vi 2 so a, b neu a > b */
#include <stdio.h>
#include <conio.h>
void main(void)
{
int ia, ib, itam;
printf("Nhap vao so a: ");
scanf("%d", &ia);
printf("Nhap vao so b: ");
scanf("%d", &ib);
if (ia>ib)


23


{
itam = ia;
ia = ib;
ib = itam;

//hoan vi a va b

}
printf("%d, %d.\n", ia, ib);
getch();
}

Bài 1 : Dạng 2 (if đủ)
 Cú pháp lệnh
if (biểu thức logic)
khối lệnh 1;
else
khối lệnh 2;

 từ khóa if, else phải viết bằng
chữ thường
 kết quả của biểu thức logic
phải là
đúng ( 0) hoặc sai (= 0)

 Lưu đồ


Vào
 nếu biểu thức logic đúng thì

bthức logic

Sai

khốiĐúng
lệnh
1

khối lệnh
2

Ra

thực hiện khối lệnh 1 và thoát
khỏi if
ngược lại thực hiện khối lệnh
2 và thoát khỏi if.
 Nếu khối lệnh 1, khối lệnh 2

bao gồm từ 2 lệnh trở lên thì
phải đặt trong dấu { }
Ví dụ 3: Viết chương trình nhập vào 2 số nguyên a, b. In ra thông báo "a bằng
b" nếu a = b, ngược lại in ra thông báo "a khác b".
#include <stdio.h>
#include <conio.h>
void main(void)

{
int ia, ib;
printf("Nhap vao so a: ");
scanf("%d", &ia);
printf("Nhap vao so b: ");
scanf("%d", &ib);
if (ia == ib)
printf("a bang b\n");

24


else
printf("a khac b\n");
getch();
}

2.2.2 Lệnh switch
Lệnh switch cũng giống cấu trúc else if, nhưng nó mềm dẻo hơn và linh
động hơn nhiều so với sử dụng if. Tuy nhiên, nó cũng có mặt hạn chế là kết quả của
biểu thức phải là giá trị hằng nguyên (có giá trị cụ thể).
Cấu trúc switch…case (switch thiếu)
Chọn thực hiện 1 trong n lệnh cho trước.
 Cú pháp lệnh
switch (biểu thức)
{
case giá trị 1 : lệnh 1;
break;
case giá trị 2 : lệnh 2;


 từ khóa switch, case, break
phải viết bằng chữ thường
 biểu thức phải là có kết quả là
giá trị hằng nguyên (char, int, long,…)
 Lệnh 1, 2…n có thể gồm nhiều
lệnh
nhưng khơng cần đặt trong cặp
dấu { }

break;

case giá trị n : lệnh n;
[break;]
}
 Lưu đồ

Vào

 Khi giá trị của biểu thức bằng

Biểu
.thức
..
= giá trị
1?

Ra

Đúng


giá trị i thì lệnh i sẽ được thực
hiện. Nếu sau lệnh i khơng có
lệnh break thì sẽ tiếp tục thực
hiện lệnh i + 1…Ngược lại thoát
Có khỏi cấu trúc switch.

lệnh
1
break ?
Khơn
Đúng
= giá trị
lệnh g
2?
2
break ? Có
Khơn
g
Đúng
= giá trị
lệnh
n?
n
break ? Có
Khơn
g

25



×