Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (115.7 KB, 3 trang )
Ứng xử với lãi suất: “Ngân hàng không thể
sống một mình”
Cái đó là đúng. Nguyên tắc là dân gửi tiền thì lãi suất cũng phải thực dương, ngân
hàng là thực dương, doanh nghiệp vay cũng phải thực dương. Cái thực dương ấy
lấy gì làm cơ sở? Thì phải lấy chỉ tiêu lạm phát làm cơ sở.
Giảm lãi suất không phải lãi suất cao như thế mình cứ đè ra mà giảm, phải dùng
tất cả các biện pháp để ép lạm phát xuống dần dần, lạm phát giảm đến đâu thì lãi
suất giảm đến đây. Và phải có sự chia sẻ giữa doanh nghiệp và ngân hàng, ví dụ
trước đây anh ăn lãi 10 thì giờ ăn lãi 7 hay 5 thôi.
Doanh nghiệp tồn tại thì ngân hàng mới tồn tại. Nếu ngân hàng cứ tính lãi mà
doanh nghiệp không trả được nợ, cứ nợ quá hạn thì họ chết ông cũng chết. Ngân
hàng không thể sống một mình được.
Nhiều ngân hàng vừa công bố lợi nhuận tăng rất cao so với cùng kỳ, trong khi
doanh nghiệp có chỗ chỉ được 2-3% thôi. Có công bằng không?
Phải phân tích tỷ lệ lợi suất bình quân, chứ còn lợi nhuận ngân hàng cứ bảo lợi
nhuận ông tuyên bố 2.000 tỷ đồng là lớn thì không được. 2 nghìn tỷ đồng ấy trên
100 nghìn tỷ đồng, 1 triệu tỷ vốn thì lợi nhuận có khi cũng bằng các anh khác. Cái
ấy không nên phê phán.
Ví dụ cùng một hiệu số với nhau mà anh “xơi” đến 10 lần tôi thì cái ấy dứt khoát
phải kéo xuống. Chứ còn họ vốn lớn, kinh doanh rủi ro, 100 cái được có 2 cái mất,
hay 4 cái mất thì họ phải bù vào. Cho vay nông thôn, cho vay giảm nghèo nếu
không trả được mà bắt miễn, bắt xóa thì cái ấy phải tính bù cho họ. Họ có quyền
thu anh khác cao để bù rủi ro.
Nhưng tôi cũng không đồng tình trong hoàn cảnh doanh nghiệp khó khăn mà ngân
hàng lãi nhiều quá thì không hay, làm thế thì chính ông giết ông thôi.