Tải bản đầy đủ (.doc) (8 trang)

note chế tạo hay full

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (43.57 KB, 8 trang )

“Chị ơi ! tại sao mọi người lại tới đây nhiều thế ?”
Câu hỏi của một bé trai thì thầm bên tai khi tơi đang mơ
màng ngắm nhìn cảnh vật, tơi ngây người nhìn vào đơi
mắt trong trẻo của em…
Tết dương lịch năm trước nghỉ dài ngày, và cũng là
thời gian tơi chìm trong mối tơ vị – như trong cơn khát tôi
đăng ký ngay một chuyến phượt Mù Căng Chải. Chuẩn bị
sơ sài cho chuyến đi tôi lên đường với tâm trạng nhẹ như
cánh hồng.
Buổi sáng hôm ấy, gác lại mọi sự bộn bề của cuộc
sống chúng tôi lên đường. Xuất phát từ Hà Nội, chặng
đường đầu tiên của chúng tơi có chút mưa phùn lạnh và
ướt nhưng với tinh thần tuổi trẻ cũng chẳng hề hấn gì,
những điều còn lại đều là chờ đợi lẫn hồi hộp.
Tú lệ - điểm dừng chân cuối cùng của ngày nơi tôi đã
thèm khát từ lâu khi xem MV “Nơi Ấy” của anh Hà okio
nhưng tôi cũng không được ngắm nhiều lắm vì trời đã về
tối và ai cũng cần nghỉ ngơi sau một quãng đường dài.
Buổi tối trong bữa cơm, chúng tơi mới có thời gian
làm quen với nhau, trong số 7 chiến mã và 14 chiến hữu,
có những người tơi đã quen từ lâu nhưng có những người
tơi chưa từng gặp, tuy vậy nhưng mọi người khơng hề có
cảm giác xa lạ, chúng tôi chia sẻ những thông tin về nhau
và cùng nhau chơi trò chơi và ca hát rất vui vẻ.
Trong đồn chúng tơi có 2 leader đẹp trai thay nhau
dẫn và chốt, một xe Fz – cặp đôi tuyệt đẹp. Tôi ấn tượng
với cô mây hồng dễ thương, ấm áp với 1 nàng tóc ngắn, 1
nàng tóc dối trẻ con, 1 nàng dịu dàng nhưng không mấy
nhẹ nhàng, 1 bà chị trịn xoe thích lang thang, 1 anh Fx với
nụ cười tỏa nắng, 1 thầy giáo đầy sự chững trạc, 1anh béo
bự và 1 anh gầy còm – tất cả đã làm nên một đội hình


chuẩn đầy chuyên nghiệp mà sau này chúng tôi gọi là F12.


Khởi động cuộc hành trình của ngày 2 là đèo Khau
Phạ - 1trong tứ đại đỉnh đèo miền Bắc, vì đang trong quá
trình sửa chữa nên rất trơn và lầy lội nhưng ngay sau Khau
Phạ là Mù Căng Chải và từ đây những khung cảnh lạ lẫm
mang lại nhiều cảm xúc khó tả nối tiếp nhau. Những tia
nắng vàng ló xuống từ đám mây với vẻ tinh khôi của ngày
mới. Rừng thông như được mạ thêm một lớp vàng đẹp
lung linh, nhưng cây hoa dại đung đưa bên đường trong
làn gió với những ơ ruộng bậc thang xếp tầng lên nhau
xanh mượt, khơng khí trong lành tươi mới, những chiếc xe
của đội F12 nối đi nhau tiến về phía trước, khoảng khắc
này đã được in sâu trong tân trí của tôi mỗi khi nhớ về.
Sau khi dừng chân tại một qn đặc sản Mù Căng Chải
chúng tơi có thời gian dạo qua chợ nhìn ngắm và thích thú
trước con người và sản vật nơi đây. Về lại quán ăn lại được
thưởng thức các món ăn đặc sản gặp gỡ và giao lưu với
những đồn khác có chung 1 cung đường, có lẽ nơi mà
chúng tơi sắp đến là nơi hấp dẫn rất nhiều người.
Sau bữa trưa đồn chúng tơi tiếp tục cuộc hàng
trình mang tên Chế Tạo và cũng từ đây cuộc chiến với
đường off road mới thực sự bắt đầu. Chúng tơi rẽ vào một
con đường hẹp, chi tồn dốc cao với những đoạn cua nguy
hiểm, thế nhưng ngay sau đó con đường trở nên bằng
phẳng hơn, khơng cịn những dốc cao mà thay vào đó là
những cảnh vật đẹp lạ lùng bên đường, những cây hoa dại
đủ màu sắc, những mầm non mới lên tươi tốt mập mạp
tràn ngập hai bên đường, thập chí cịn mọc lên giữa những

lối chúng tôi đi - giữa giá lạnh tê tái mà sức sống vẫn lan
tỏa mạnh mẽ ở nơi đây. Tất cả mới thực sự bắt đầu mà “
càng vào sâu khu rừng già càng thể hiện sự uy nghi của
nó”, những con chồn chạy băng qua đường, những dịng
suối nhỏ chảy róc rách, tiếng xe máy rú ga khi qua những
đoạng trơn trượt. Nhưng chỉ khi leader – người đồng hành
quay xe trở lại trợ giúp Fz khi đã chờ hết một thời gian mà


điện thoại của chúng tơi thì khơng cịn một vạch sóng. Để
tơi đứng lại chờ và chỉ khi anh đã đi khuất tôi mới nhận ra
1 điều - ở đây thật hoang vắng! Cảnh vật âm u, im lìm. Tơi
chỉ nghe thấy gần xa tiếng giọt sương từ những càng cây
rớt xuống tí tách, xung quanh khơng 1 bóng người, khơng
có tiếng xe máy quen thuộc, một mình tơi như lạc vào một
xứ sở thần bí. Một chút sợ hãi, tôi bước theo con đường cũ
quay lại với các bạn đồng hành, vừa đi tơi vừa mở to mắt
nhìn những thân cây cao vút, những cây dương xỉ già
cỗi,thân cao lá vươn dài nhưng cũng chỉ ngang tầm mắt,
những rễ cây ngồn nghèo – tất cả đều trìm trong màn
sương huyền ảo.
Cố gắng bước nhanh hơn khi lọt giữa 2 vách đá nhưng
ngay sau đó thì tơi giật mình khi trước mắt mình là 2 thanh
niên tay cầm rùi đang từ trong rừng bước ra. Nỗi sợ hãi
vừa lên cao thì cũng ngay lập tức hạ xuống vì xem ra tơi
chẳng có gì lạ lẫm đối với họ, nhìn thái độ của họ thật là
thản nhiên.
Tôi lại nhẹ nhàng bước vào khung cảnh còn đẹp hơn trước,
vậy mà lúc ngồi trên xe tổi chẳng kịp ngắm nhìn, tiếc cho
khung cảnh đẹp tôi lôi ra trong túi áo chiếc điện thoại thân

thiết, mải mê chụp thì lại nhận ra đây có lẽ là một vẻ đẹp
mà không điện thoại nào lấy đi được, vì hình ảnh trong
điện thoại chẳng hề lột tả được điều gì. Bước thêm chút
nữa tơi bắt đầu nghe thấy tiếng nói cười râm ran của bạn
bè và trong lịng cảm thấy n tâm vì họ khơng làm sao
cả. Quay trở lại với những người bạn chúng tôi nhanh
chóng tiếp tục cuộc hành trình đi tìm sự gian nan.
Cung đường off road thật dễ dàng để có thể bị lạc
và không thể đi nhanh nhưng với sự tốt bụng của dân bản
điều này cũng khơng hề hấn gì, mà điều thú vị nhất trên
con đường đó là những con ếch béo bự. Những tay xế dù


có bản lĩnh đến đâu thì cũng dễ dàng vồ được cho mình
những chú ếch và vì tốc độ đi rất chậm nên những chú ếch
này cũng không mấy để lại vết tích gì.
Trời dần về tối, đường càng vào sâu càng khó, sương
xuống con đường trở nên trơn trượt mặc dù khơng hề có
mưa…khó khăn nối tiếp khó khăn. Đến lúc này nỗi lo lắng
cho Fx hay dở chứng và Fz đồ sộ không phải chỉ là của các
lead mà nó cịn là sự lo lắng của cả đồn. Với tốc độ chậm
hơn đi bộ cả đồn ì ạch nối đi nhau vượt qua những
cung đường khó khăn. Vốn ngồi sau xe lead – người có
nhiệm vụ đi trước dẫn đồn đơi khi ở trong tình trạng chờ
đợi những chiếc xe đằng sau, trong 2 ngày chỉ nguyên với
off road tôi đã quen với sự chờ đợi này. Điều thú vị ở chỗ,
tơi có thể thỏa sức ngắm nhìn khung cảnh nơi này khi chờ
đợi những chiêc xe đằng sau, giống với lần trước lead lại
cảm thấy có điều gì đó bắt trắc nên quay đầu xe lại và dặn
tôi “đứng im ở đây”. Tôi vui vẻ đồng ý. Chỉ trong chớp mắt

tôi, một lần nữa lại đứng một mình giữa rừng, nhưng khác
với lần trước, lần này tơi chẳng thể nào ngắm được bất cứ
thứ gì vì xung quanh tơi lúc này chỉ cịn là một mầu đen
đặc, xa xa chỉ có chút mờ mờ của ánh đèn xe máy. Vẫn chỉ
nghe thấy tiếng sương rơi rớt từ trên cành lá. Trong đầu
tưởng tượng ra những con ma hoặc là rắn có thể đang ở
ngay sau lưng. Chút sợ hãi. Khơng dám cử động, chỉ biết
nhìn về phía ánh đèn xe máy mờ mờ ở phía xa, nhưng
chính khoảnh khắc thời gian như dừng lại đó, tơi lại ngỡ
ngàng trước những giọt sương rơi gần xa như kết thành
một bản nhạc không lời độc đáo, nghe vừa vui tươi vừa
nhẹ nhàng, sâu lắng. Để lại ánh đèn xe ở phía sau, tơi như
có thể nghe được tất cả những giọt sương đang rớt xuống,
chỉ những giọt sương mà thơi. Coi đó như một lời thì thầm
của núi rừng, tơi khơng cịn sợ hãi. Tiếng xe máy đang
chen ngang vào bản nhạc rừng, những đốm sáng nối đuôi
nhau tiến lại, tơi lên xe tiếp tục chặng đường cịn lại.


Điểm trường đang ở rất gần và dấu hiệu đầu tiên
cho tôi biết điều này là chiếc novo đời mới dựng ngay lề
đường, đúng là một sự ngỡ ngàng, qua bao gian nan
thương xót mấy con xe số mà mà novo bóng lống lại
dựng ngay ở đây. Nhưng những điều thú vị thật sự mới
đang bắt đầu.
Lần đầu tiên tôi bước đến một nơi mang cái tên
Điểm Trường, ấn tượng đầu tiên của tơi là giọng nói trong
trẻo của một thầy giáo mà sau này tôi mới biết thầy tên là
Hướng. Chúng tôi được thầy sắp xếp mọi thứ từ chỗ để xe,
chỗ ăn, việc gặp và xin phép bác bí thư, đến một chỗ ngủ

ấm áp và tử tế.
Những bát mì tơm trứng thật là giá trị ở nơi thâm
sơn cùng cốc này. Và tôi nhớ đến anh chị chủ quán, vốn là
người Hưng Yên nhưng đã rời quê lên đây làm ăn, gắn bó
với cuộc sống nơi đây.
Buổi tối, chúng tơi ngủ trong phịng ký túc của các
em học sinh, đang yên vị trong chăn thì nghe tiếng xe máy
rầm rầm, thì ra sau chúng tơi, cịn có một đồn khác, 16
người, họ ngủ cạnh phịng chúng tơi. Thời tiết lúc này rất
lạnh, dưới ánh sáng của bóng đèn chúng tơi có thể nhìn
thấy rõ những làn sương trắng bay vào từ khe của, từ
những ơ thơng gió. Quấn mình trong chăn tơi miên man
nghĩ về những gì đã trải qua trong ngày, đó đều là những
trải nghiệm quý giá. Và nếu một ngày bạn mỏi mệt, nhàm
chán với mọi thứ hoặc là muốn tìm cho mình thứ gì đó ý
nghĩa vực lên cái tinh thần đang uể ỏa, hãy mang đến cho
chính bạn một chuyến đi, nó có thể mang lại một tác dụng
khơng ngờ đấy!
Buổi sáng tỉnh dạy trong tiết trời lạnh ngắt, khơng
gian thì mùa sương, gặp lại những người bạn đã quen mặt
trên những cung đường hôm qua và được biết họ vừa mới
tới đây và đêm qua tá túc trong rừng, toàn người lấm lem
bùn đất.


Trong khi chờ đợi mọi người chuẩn bị hành lý và tân
trang lại những chiếc xe tôi đi loanh quanh và nhìn thấy 2
chú bé đang đứng dưới mái hiên lớp, đơi mắt nhìn tơi trịn
xoe, đầy hồn nhiên và trong sáng. Tôi đến gần hỏi han,
được biết em đang học lớp 1, sáng sớm đã tới đây chờ

thầy giáo phát quà học sinh giỏi. Ngồi cạnh bé, tôi miên
man đắm chìm vào khung cảnh xung quanh thì nghe tiếng
thì thầm bên cạnh : “ Chị ơi! Tại sao mọi người lại tới đây
nhiều thế ?”
Tôi biết câu trả lời của mình vẫn cịn mơ hồ với em,
nhưng có lẽ một ngày nào đó em sẽ hiểu.
Chụp ảnh lưu niệm và chia tay thầy Hướng ở bưu
điện xã Chế Tạo, F12 tiếp tục cuộc hành trình. Con đường
chúng tơi đi tiếp tục là một thử thách mới, đường ngày
càng hẹp và dốc cao trơn trợt và lầy lội hơn. Thay nhau
kéo Fz chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu để quên đi những mệt
mỏi. Nhưng sự vất cả của ngày cũng được trả cơng xứng
đáng, con đường khó đi hơn cũng đồng nghĩa với khung
cảnh trở nên hùng vĩ hơn, những cây cầu gỗ bắc qua
những con suối lớn nước chảy rì rào, đẹp như tranh vẽ. Lúc
nào cũng nghe thấy tiếng chim hót đến điếc cả tai.
Một trong những bài học lớn trong chuyến đi mà tôi học
được là tình người và sự đồn kết. Mặc dù trong rừng rất
hoang vắng, chúng tôi cũng không chuẩn bị nhiều đồ ăn
trưa nhưng trong đồn cũng khơng có ai bị đói, chúng tơi
gặp các đồn khác và được họ chia sẻ những gói bánh quy
và dù rất mệt mỏi nhưng các bạn đồn khác cũng qua đẩy
xe giúp chúng tơi, có lúc tôi thấy anh lead vội vàng chạy
ngược dốc để trợ giúp một bạn đoàn khác bỏ qua miếng
bánh quý giá mà tôi mời. Tôi đã gặp những em bé bên
đường gần một bản nhỏ miệng luôn cười tươi khi nói
chuyện với chúng tơi, ánh mắt vẫn ln hồn nhiên như thế
dù trên người có phong phanh manh áo mỏng.



Chạng vạng tối, chúng tôi đi qua một cánh đồng tràn
ngập sắng hoa tím biếc thấp thống xa gần những chú
ngựa lang thang gặp cỏ, lại một cảnh tượng đẹp như mơ
mà trước đây tơi chỉ được nhìn qua truyền hình và nếu
khơng phải là trời đã tối thì tơi đã liều mình mà nhảy
xuống vuốt đi mấy con ngựa đấy. Chỉ tiếc cho những
anh xế vì mải tập trung lái xe mà khơng thể nhìn hết vẻ
đẹp đó, nhưng dù có may mắn hơn, tơi cũng chỉ được
ngắm trong vài giây, cố vươn người lại nhưng chiếc xe cứ
lao về phía trước.
Nhưng buổi tối hơm đó cảm giác mọi thứ đã khơng
cịn lung linh đối với tơi, những làng bản tiếp theo mà tơi
đến, tiếng trẻ khóc than, những bàn chân để trần, chẳng
có gì để biện hộ cho những gì mà tơi đã đánh rơi, chỉ cịn
lại sự day dứt và tất cả sự giục dã kiếp chúng tôi vội vã
hơn.
Trước mắt chúng tôi là một đoạn đường bị sạt lở từ đỉnh
núi xuống, mới chỉnh sửa tạm bợ - đây cũng là đoạn nguy
hiểm nhất trong những con đường mà tơi đã đi. Đó là một
đoạn cua, dốc thẳng đứng chỉ rộng chừng 1m, một bên là
tảng ly, một bên là vực thẳm khơng có cây cối chống đỡ.
Lo lắng lớn nhất lúc này là Fx có thể dở chứng bất kỳ lúc
nào và Fz cồng kềnh, đồ sộ. Dù lo lắng nhưng mọi người
đều bình tĩnh chuẩn bị dây kéo và tinh thần vượt qua con
dốc và rồi tất cả mọi người đều vượt qua lần lượt một cách
rất gọn gàng, ngay cả Fz hay Fx cũng tỏ ra khơng mấy khó
khăn. Sau cú ngược dịng ngoạn mục cảm giác thấm mệt
tan nhanh thay vào đó là sự vui sướng, hồ hởi. Tuy nhiên ở
phía sau chúng tơi cịn một đồn mà trời đang dần về tối,
chúng tơi chỉ cịn cách tạo một tín hiệu nguy hiểm.

Tiếp tục cuộc hành trình khi trời đã chạng vạng tối
chúng tôi trải qua những con đường đầy những viên đá to,
dốc cao rất khó đi. Sau đó là những con suối lớn, những
chiếc cầu treo, nước chảy ào ào từ đằng xa. Tất cả tín hiệu


đó có nghĩa là chúng tơi sắp ra khỏi rừng, cảm xúc lúc này
là tiếc nuối xen lẫn mong chờ vì dù sao tơi cũng khơng
cịn sung sức được như trước, rất cần được nghỉ ngơi.
Tới thị trấn Mường La chúng tơi đã có thể tìm được
qn ăn và nhà nghỉ tá túc qua đêm. Qua 2 ngày khó khăn
cả đoàn gần như đã đuối sức, sau bữa cơm mừng chiến
thắng chúng tôi nghỉ ngơi, lấy lại sức. Buổi sáng hôm sau,
nơi mà chúng tôi tới là Ngọc Chiến nhẹ nhàng. Nguyên
một ngày thảnh thơi, ấm áp trong làn suối nóng, bữa tối là
hẳn một con lợn quay cho cả đội.
Lần đầu tiên trong lịch sử, 2 ngày 2 trận ốm, tơi quấn
trong chăn nghe tiếng đồng bọn hị reo mà bất lực, chỉ tiếc
vậy thôi chứ không buồn. Những lời động viên cộng sự
chăm sóc rất nhiệt tình của chị Hạnh Mýt, và những anh
chị em khác trong đoàn. Cảm ơn sự nhiệt tình và ân cần
của mọi người !
Ngày trở về, mọi người gần như đã lấy lại sức, háo hức trở
về nhà.

Kí Tên
Tung Tăng




Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×