Tải bản đầy đủ (.pdf) (7 trang)

Chuyện về một người thừa kế những thương hiệu quý tộc pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (389.72 KB, 7 trang )

Chuyện về một người
thừa kế những thương
hiệu quý tộc
Cuộc đời Francois-Henri Pinault là
một câu chuyện hấp dẫn.Ông sinh ra trong một trong những gia đình giàu
có nhất nước Pháp, sở hữu từ nhà bán đấu giá nổi tiếng Christie, thương
hiệu thời trang cao cấp Gucci tới hãng rượu vang Bordeaux danh tiếng
Chateau Latour.
Mới đây, ông đính hôn với ngôi sao Hollywood Salma Hayek. Có thể thấy
rõ, dòng dõi của Francois-Henri đang giúp ông trên con đường trở thành một
doanh nhân lớn.

Pinault là con trai của François Pinault, người sáng lập huyền thoại của tập
đoàn PPR nổi tiếng. Trước đây, tập đoàn này nguyên là một doanh nghiệp
buôn bán gỗ và hiện này đang sở hữu khối tài sản khổng lồ 24,7 tỷ USD.

Dưới sự lãnh đạo của Pinault cha, PPR đã phát triển từ lĩnh vực kinh doanh
khiêm tốn ban đầu sang một loạt các lĩnh vực từ bán lẻ tới các thương hiệu
quý tộc như Gucci và Yves Saint Laurent.

Giờ đây, sau hai năm tiếp quản công ty này, Pinault con đang chứng tỏ mình
cũng có con mắt tinh tường như cha ông.

Gần đây nhất, vào ngày 17/7 vừa qua, Francois-Henri Pinault tiến hành mua
lại 62% của hãng sản xuất trang phục thể thao Puma. Mặc dù, có vẻ như
Puma lạc loài giữa những thương hiệu đã có của PPR, các nhà phân tích vẫn
cho rằng, thỏa thuận này giúp công ty thu hút được một thế hệ người tiêu
dùng cao cấp trẻ hơn, những người mặc quần jean và đi giày đế thấp với áo
khoác của Chanel.

Puma là một trong những thương hiệu trang phục thể thao đi tiên phong


trong việc đột phá khỏi tốc độ tăng trưởng chậm chạp và lợi nhuận thấp
trong lĩnh vực này. Hãng đã thay đổi hình ảnh của mình trở thành một người
chuyển tải phong cách bằng cách hợp tác với những nhân vật nổi tiếng như
nhà thiết kế Jin Sander và người mẫu Christy Turlington.

Pinault tin tưởng rằng, kinh nghiệm của PPR trong lĩnh vực bán lẻ sẽ giúp
đưa Puma trở thành một ngôi sao toàn cầu. Ông cũng không loại trừ khả
năng sẽ kết hợp Puma với một trong những thương hiệu cao cấp của PPR,
như Gucci chẳng hạn.

Pinault cũng rất cứng rắn trong việc cải tổ lại các bộ phận của công ty do cha
ông sắp đặt. Ông cắt bớt danh mục đầu tư bán lẻ của công ty bằng cách bán
lại thương hiệu bán lẻ Printemps của hãng ở Paris, một bộ phận trong tên gọi
ban đầu của PPR là Pinault-Printemps-Redoute.

Ông cũng không chịu lùi bước khi nhà thiết kế của Gucci là Tom Ford
và giám đốc của bộ phận này là Domenico de Sole dọa thôi việc do bất
đồng. Khi hai người này rời PPR khiến cả làng thời trang bị sốc, Pinault đã
quyết định không thuê một tên tuổi lớn khác mà thay vào đó, ông chuyển
giao công việc cho nhóm các nhà thiết kế trẻ của Gucci, do Frida Giannini
đứng đầu.

Kết quả là, trong nhiều mùa qua, nhóm thiết kế này đã tung ra những bộ sưu
tập và đồ phụ kiện thời trang được đánh giá cao, giúp doanh số và lợi nhuận
của Gucci tăng trưởng mạnh mẽ hơn bất kỳ thời kỳ nào khi Tom Ford còn là
nhà thiết kế chính của hãng.

Điều đó không có nghĩa là Pinault không phải đối mặt với sự cạnh tranh lớn
trong thế giới của đồ da mềm, trang sức nạm kim cương và những tấm áo
choàng có giá 10.000 USD này.


PPR vẫn là hãng thương hiệu quý tộc đứng thứ 3 trên thế giới, với doanh số
4,9 tỷ USD từ các thương hiệu hạng sang của hãng (tương đương 20% tổng
doanh thu của hãng.)

Tuy vậy, con số này còn rất khiêm tốn so với 21 tỷ USD của LVMH Moet
Hennessy Louis Vuitton ở Paris, hãng sở hữu thương hiệu Louis Vuitton, và
6,6 tỷ USD của hãng Richemont của Thụy Sỹ, công ty sở hữu thương hiệu
trang sức Cartier.

Và tỷ suất lợi nhuận 16% của bộ phận thương hiệu cao cấp của PPR vẫn còn
thua xa mức trên 40% của hãng LVMH thu được từ thương hiệu Louis
Vuitton.

Tuy nhiên, bộ phận thương hiệu quý tộc của PPR tăng trưởng nhanh hơn so
với các đối thủ khác. Doanh số của hãng tăng 18% trong năm 2006 so với
12% của LVMH và Richemont. Lợi nhuận hoạt động của các thương hiệu
hạng sang của PPR tăng tới 44% trong năm ngoái, lên mức 779 triệu USD,
so với mức tăng 16% của các hãng khác.

Và không giống như ở LVMH, nơi những thương hiệu nhỏ hơn như
Givenchy và Celine phải vật lộn dưới cái bóng của Louis Vuitton, PPR thu
được kết quả kinh doanh xuất sắc từ những một nhóm những thương hiệu
nhỏ bao gồm thương hiệu thời trang nữ Balenciaga, đồ trang sức Boucheron
và thương hiệu đồ da Bottega Vaneta.

“PPR là một công ty sinh động, với tinh thần doanh nghiệp và phong cách
quản lý khác so với LVMH,” Erwan Rambourg, một nhà phân tích của Ngân
hàng HSBC ở Paris nói. Các nhà đầu tư cũng đồng ý với quan điểm này,
năm ngoái, tổng lợi nhuận của PPR tăng tới 60%.


Đây là một thành tích ấn tượng, vượt xa kỳ vọng của các nhà phân tích trước
khi Pinault tiếp quản công ty vào tháng 3 năm 2005. Trước thời điểm đó, cha
ông thuê người ngoài để điều hành công ty.

Trước khi trở thành CEO của PPR, Francois-Henri Pinault đã làm việc 16
năm trong tập đoàn, tuy nhiên, phần lớn trong quãng thời gian đó, các hoạt
động chính của công ty là sản xuất và buôn bán gỗ.

Mặc dù vậy, Pinault đã đóng một vai trong lớn trong công ty và vào năm
2003, cha ông đưa ông lên chức Chủ tịch của Artemis, công ty mẹ kiểm soát
40% cổ phần của PPR. Ông đã cùng với CEO khi đó của PPR là Serge
Weinberg thành công trong việc đưa Gucci thoát khỏi kế hoạch thôn tính của
LVMH.

Pinault cha cũng rất chú trọng đến việc đào tạo con trai mình. Vào năm
1992, ông thành lập một ban cố vấn gồm 10 nhân vật có ảnh hưởng lớn của
Pháp, bao gồm Chủ tịch khi đó của Credit Lyonnais là Jean Peyrelevade, và
Jerome Monod, cố vấn cao cấp của cựu tổng thống Pháp Jacques Chirac. Vai
trò của ban cố vấn này là giám sát Francois-Henri.

Trong vòng 7 năm sau đó, Pinault cha thường xuyên gặp gỡ với từng người
trong ban cố vấn này và mỗi năm một lần, các thành viên của ban cố vấn và
ông gặp nhau tại một bữa tối và đặt ra cho ông nhiều câu hỏi.

Cuối cùng, vào một buổi tối năm 2005, hai cha con nhà Pinault gặp nhau tại
nhà hàng nổi tiếng L’Ami Louis ở Paris. Trong bữa tối đó, Pinault cha đưa
cho con mình chùm chìa khóa có chiếc móc đeo bằng vàng ròng của văn
phòng CEO của tập đoàn và nói: “Con đã 40 tuổi rồi và nếu bố là con, bố sẽ
muốn nắm giữ chức vụ này.”


Với việc Pinault con lên điều hành PPR, sự khác biệt giữa PPR và LVMH
càng trở nên rõ nét hơn.

CEO của LVMH Bernarrd Arnault, 58 tuổi, là một người luôn tỏ ra trịnh
trọng và hay đi vào tiểu tiết. Ông có cuộc gặp hàng tuần với các nhà quản lý
của tập đoàn và tập trung vào những chi tiết vụn vặt như chọn ảnh quảng
cáo

Pinault thì khác, ông có phong cách làm việc giản dị và dành cho cấp dưới
quyền chủ động lớn miễn là họ có thể đạt được các mục tiêu. Ông chỉ họp
với những người đứng đầu các bộ phận mỗi tháng một lần. Ông nói: “Tôi
không bảo họ phải làm việc gì.”

Đội ngũ quản lý của Pinault cũng khác với của Arnault. Các giám đốc của
PPR có độ tuổi ngang với CEO Pinault, hầu hết các bộ phận trong tập đoàn
đều có người đứng đầu khoảng trên dưới 45 tuổi.

Trong khi đó, những người đứng đầu ở LVMH đều ở độ
tuổi từ 55 đến 60. Floriane de Saint Pierre, một chuyên gia săn đầu người ở
Paris nói: “Một khi PPR đã chọn ai đó, họ đặt sự tin tưởng vào người đó. Họ
không quá quan trọng vào chuyện tầng lớp, thứ bậc trong công ty.”

Valerie Hermann là một người mới gia nhập vào PPR. Bà từng làm cho
thương hiệu Christian Dior của Arnault nhưng đã chuyển sang tiếp quản
thương hiệu Yves Saint Laurent của PPR hai năm trước đây khi thương hiệu
này đang bị lỗ tới 100 triệu USD mỗi năm. Bà cho biết, Pinault đã cho bà
quyền linh động trong việc tổ chức lại hoạt động của thương hiệu này và cắt
giảm nhân viên.


Nhờ đó, vào năm 2006, mức lỗ của bộ phận này đã giảm khoảng 25% xuống
còn 67 triệu USD, trong khi doanh thu tăng tới 20%. Các nhà phân tích cho
rằng, từ nay đến năm 2009, Yves Saint Laurent sẽ hoạt động có lãi trở lại.

“Nếu bạn cần điều gì đó, ông ấy rất sẵn lòng giúp đó. Ông không bao giờ cứ
hai hay ba tuần lại gọi để hỏi về các con số,” Valerie Hermann nói.

×