Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (129.17 KB, 3 trang )
Duyên phận là đôi dép. Và đâu đó trên
thế gian này, sẽ có chiếc còn lại hợp
với bạn và dành cho bạn
Người ta nói con người là món quà của Thượng Đế và cũng có người nói cuộc sống là món quà mà
Thượng Đế ban tặng cho con người. Người ta bảo, dẫu cuộc sống cho trăm ngàn khó khăn thì cũng
hãy cảm ơn Thượng Đế bởi Người đã cho ta ĐƯỢC SỐNG _ và đó chính là đặc ân lớn nhất của
chúng ta.
Vâng! Tôi đã cảm ơn Thượng Đế và có lẽ nhiều người trong số các bạn cũng cảm ơn Người về điều
đó, nhưng có ai biết không. Ta nhận món quà mang tên cuộc sống nhưng ta quên mất sợi dây mà
Người dùng để buộc món quà đó chính là sợi dây mang tên Duyên Phận.
Bạn được quyền tận hưởng món quà đó nhưng không có quyền điều khiển nó theo ý muốn của
bạn. Bạn được vận hành nó chạy theo năm tháng nhưng bạn chẳng thể biết được điều gì có thể
đến với mình trong suốt thời gian đó. Nó có thể là một tai nạn bất ngờ mà sau tai nạn đó họ thường
biện minh bằng câu “sống là tốt rồi”, nó có thể là một mất mát lớn về vật chất như phá sản, như mất
cắp và ta lại nghe đâu đó Thượng đế lại nói rằng “của đi thay người” và khi một ai đó quan trọng rời
bỏ cuộc sống của ta, bỏ ta bơ vơ trên con đường chông chênh chẳng biết đi về đâu thì Thượng Đế
lại ghé tai ta và thì thầm “người này đi để người khác tốt hơn sẽ đến với con”. Người khác? Một
người tốt hơn hay một kẻ vì quá đau khổ mà được con vớ bừa.
Ta vốn dĩ chẳng thể biết được ngày mai ta sẽ gặp ai, sau này ta sẽ làm gì, rồi ta sẽ cưới ai và con ta
sinh ra là trai hay là gái … bởi nó là chuyện của tương lai. Ta vốn chẳng đủ quyền năm để thay đổi
quá khứ, để sửa chữa lỗi lầm, để thu hồi nước mắt, để rút lại những lời nói ngu dại hay để thay đổi
một vết thương … bởi đó là chuyện của quá khứ.
Còn hiện tại, liệu ta có thể chọn được người ta yêu, ta có thể ngăn được nỗi nhớ, ta có né được nỗi
buồn và có làm cho nước mắt ngừng chảy được không? … cũng hoàn toàn không thể. Cuối cùng
thì những thứ thuộc về cảm xúc vốn chẳng thể do con người quyết định, loay hoay trong vòng xoáy
cuộc đời mãi rồi cũng chẳng thể thoát ra khỏi ma trận của 2 chữ “duyên phận” vốn đã được Thượng
Đế mặc định trong món quà mang tên cuộc sống.
Tôi từng thấy một người con gái vét cạn nước mắt để níu chân một kẻ đã dứt khoát ra đi để rồi thứ
cô nhận được không còn là một khối thủy tinh vỡ mà còn là một bàn tay be bét máu. Tôi từng chứng
kiến một cô gái vẫy vùng để thoát kiếp cave nhưng khi quay về với sự sạch sẽ cô chẳng thể thắng
được sự ruồng rẫy của hiện tại khắc nghiệt. Tôi cũng từng bắt gặp vô vàn những mảnh đời khó