Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (157.49 KB, 5 trang )
Vị thuốc từ cây sứ
Cây sứ còn gọi là cây đại, bông sứ, miễn chi, kê đảm tử…,
có tên khoa học là Plumeria rubra L. var. acutifolia
(Poir.) Bailey, thuộc họ trúc đào (Apocynaceae) là loài cây
thân gỗ nhỏ, có thể cao đến 8 – 10m.
Lá mọc so le, bản to, hình bầu dục hay xoan thuôn, có mũi
ngắn, không lông hoặc ít khi có lông ở mặt dưới. Tùy theo
loài, hoa sứ có màu từ trắng, vàng tới hồng, đỏ và nở vào
xuân, mùa hè rất thơm. Tuy nhiên, dùng loại hoa cánh trắng,
tâm điểm vàng để làm thuốc mới có tác dụng.
Theo các thầy thuốc, các bộ phận của hoa sứ đều có thể dùng
làm thuốc như vỏ thân, vỏ rễ, hoa, nụ hoa, lá tươi và nhựa
cây, nhưng sử dụng nhiều nhất là hoa. Toàn cây có chứa một
loại kháng sinh thực vật là fulvo plumierin, có tác dụng ức
chế sự tăng sinh và phát triển của một số vi khuẩn
Mycobacterium tuberculosis. Từng bộ phận khác nhau của
cây có những công dụng khác nhau:
- Vỏ thân, vỏ rễ: Trong vỏ thân có glucozit là agoniadin và
một chất đắng là plumierit. Vỏ thân và rễ hơi có độc, vị đắng,
tính mát. Dân gian sử dụng để làm thuốc tẩy xổ (dùng 8 – 15
g), nhuận tràng (dùng 3 – 5 g), chữa táo bón (thay thế cho đại
hoàng) và chữa thuỷ thũng. Người suy nhược, già yếu, phụ
nữ có thai, tiêu chảy không nên dùng do các thành phần trong
cây có tác dụng tẩy xổ khá mạnh và hơi có độc. Cần tham
vấn thầy thuốc trước khi sử dụng.
- Lá sứ: Kinh nghiệm dân gian dùng lá cây sứ chữa bong gân,