Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (111.79 KB, 5 trang )
Điều tuyệt vời khi đánh mất cơ hội
Nếu vô tình đánh mất một cơ hội nào đó, ắt hẳn bạn sẽ tiếc ngẩn ngơ và tự trách
mình: “Nếu tôi…, thì tôi đã tốt hơn bây giờ rất nhiều”.Không hẳn bạn ạ, khi bạn lỡ
đánh mất cơ hội, có khi kì tích sẽ xuất hiện…
1. 8 tuổi, tôi tình cờ thấy một xấp tiền toàn giấy 50 ngàn mới cáu ở bên vệ đường,
gần tiệm tạp hóa nhỏ. Khi ấy tôi còn quá nhỏ nên không thể phản ứng nhanh, chỉ
ngồi xuống xem xét, vẻ mặt đầy bất ngờ. Khi tôi đang định mang xấp tiền đến đồn
công an gần nhà thì một người chạy lại bảo: “Tiền của chú đánh rơi đó con ạ!”. Tôi
tin hoàn toàn. Khi đã đi xa, tôi mới phát hiện ra rằng, đó chỉ là một người nhận vơ.
Chuyện này khiến tôi day dứt mãi đến tận năm 15 tuổi. Tôi luôn tiếc hùi hụi: “Nếu
lúc ấy mình giả vờ như đó là tiền của mình thì đã có thể mua được đủ thứ món”.
Tôi tự khước từ một cơ hội “có nhiều tiền”. Vì đó là một xấp tiền bên vệ đường,
nào biết của ai mà trả?
2. Năm 17 tuổi, tôi thích một chàng trai đã được 3 năm. Tôi và cậu ấy là bạn thân.
Tôi không dám nói vì sợ mất tình bạn. Ngày tôi chuẩn bị tỏ tình, cậu ấy chính thức
quen người khác. Mãi về sau tôi mới biết, cậu ấy thích tôi trước, nhưng sợ tôi
khước từ nên muốn làm bạn thân. Dần dà cậu ấy cũng không còn tình cảm đặc biệt
với tôi. Tôi đã khóc hết nước mắt vì điều này. Tôi thật ngốc.
3. Năm 20 tuổi, tôi phải tiễn người thân sang nước ngoài định cư. Khi ấy ba mẹ
bảo tôi đi tiễn, nhưng vì tôi sợ cảm giác chia xa nên cố tình không đi, chỉ hỏi thăm
qua điện thoại. Máy bay cất cánh, tôi được chị kể lại: “Hôm đó cô chú đều cho mỗi
đứa một khoản tiền tiêu vặt khá lớn, nhưng vì em không đi nên không được nhận”.
Tôi ngẩn người. Số tiền đó đủ cho tôi đóng 2 năm học phí đại học, đủ để tôi mua
sắm thỏa thích, đủ để tôi nghỉ đi làm thêm để học bài. Đi làm giữa trời mưa gió,