Tải bản đầy đủ (.ppt) (30 trang)

VĂN BẢN: NHỮNG NGÔI SAO XA XÔI

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.41 MB, 30 trang )

TIẾT 148:
VĂN BẢN:

NHỮNG NGÔI SAO XA XÔI


Những bức ảnh dưới đây minh họa cho tác phẩm nào em đã học?

2

1

3

4


TIẾT 148:
VĂN BẢN:


Nhà văn Lê Minh Khuê



Tóm tắt:
Ba nữ TNXP Nho, Định, Thao làm thành một tổ trinh sát mặt đường, tại
một cao điểm trên tuyến đường Trường Sơn. Nhiệm vụ của họ là quan sát
địch ném bom, đo khối lượng đát đá phải san lấp, đánh dấu các trái bom chưa
nổ và phá bom. Công việc của họ hết sức nguy hiểm vì phải thường xuyên
chạy trên cao điểm giữa ban ngày và máy bay địch có thể ập đến bất kì lúc


nào. Họ phải đối mặt với thần chết trong khi phá bom. Họ ở dưới chân một
cao điểm.
Một buổi trưa, Mĩ lại thả bom. Chị Thao và Nho đi đo khối lượng đất
lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ, đánh dấu. Còn Phương Định ở lại hang.
Lần này, họ phải lấp hơn nghìn khối đất, phá bốn quả bom nổ chậm. Định
phá một quả trên đồi, Nho hai quả dưới lòng đường, chị Thao một quả dưới
hầm ba-ri-e cũ. Và khi bom nổ, hầm sập, Nho bị thương. Họ về hang băng
bó, chăm sóc cho Nho
Trong hang, chị Thao hát. Rồi bất ngờ có mưa đá. Họ vui vẻ ngắm
mưa.


Chúng tơi có ba người. Ba cơ gái. Chúng tơi ở trong một hang dưới
chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa!
Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ trắng lẫn lộn. Hai bên đường khơng có lá
xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây rễ nhiều nằm lăn lóc.
Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ơ tơ méo mó, han gỉ nằm
trong lịng đất.
Việc của chúng tơi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối
lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta
gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những
sự tích anh hùng. Do đó, cơng việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tơi bị bom vùi
ln. Có khi bị trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm
răng lóa lên khn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tơi gọi nhau là
“những con quỷ mắt đen”.
Cịn chúng tơi thì chạy lên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy
trên cao điểm không phải là chuyện chơi. Thần chết là một tay khơng thích đùa.
Hắn ta lẫn trong ruột những quả bom.... Có ở đâu như thế này khơng: đất bốc
khói, khơng khí bàng hồng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung

quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng
nhất định sẽ nổ…Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần
nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngồi nóng 30 độ, chui vào hang là sà ngay
đến một thế giới khác.


PHIẾU SỐ: ….
HỌ VÀ TÊN: 1.…………………………….
2……………………………….

TT
  
1
2
3

Khơng gian
Nội dung
 Tìm chi tiết miêu tả hoàn cảnh sống và  
chiến đấu của 3 nữ thanh niên xung
phong:

Trên mặt đường cao
điểm
 

 Không gian ấy gợi cuộc sống như thế  
nào?
 Nhận xét nghệ thuật miêu tả của tác giả.  


 
 

PHIẾU SỐ: ….
HỌ VÀ TÊN: 1.…………………………….
2………………………………

TT Nội dung
 
1
 
2
 
3

Tìm chi tiết kể cơng việc của 3 nữ  
thanh niên xung phong:
Nhận xét cách kể của tác giả  
(giọng điệu, câu văn).
Nhận xét về công việc của ba nữ  
TNXP.
 

Trong hang

Công việc


PHIẾU HỌC TẬP
PHIẾU SỐ: ….

HỌ VÀ TÊN: 1.…………………………….
2………………………………

TT
 
 
1

Khơng gian
Nội dung
Tìm chi tiết
miêu tả hoàn
cảnh sống và
chiến đấu của 3
nữ thanh niên
xung phong:
 

Trên mặt đường cao điểm

Trong hang

-Con đường lở loét, nham nhỡ, khơng
có lá xanh, thân cây bị tước khơ cháy,
đất bốc khói.
- Máy bay, rít, rè rè gầm gào…
- Bom nổ: đất rung, váng óc, xé
khơng gian

- Khơng gian mát

lạnh, im ắng lạ
- Nghỉ ngơi, nằm
dài, nghĩ lung tung..
hát
- Đón mưa đá.

  Khơng gian ấy Căng thẳng, ác liệt, hiểm nguy,đe doạ Bình yên, êm
  gợi cuộc sống cuộc sống con người và con đường. diệu,mơ mộng và
như thế nào?
 
tươi trẻ.
2
 

  Nhận xét nghệ Hình ảnh xác thực, chon lọc.
3 thuật miêu tả  
của tác giả.

Đối lập, tương phản
với không gian trên
mặt đường cao


PHIẾU HỌC TẬP
PHIẾU SỐ: ….
HỌ VÀ TÊN: 1.…………………………….
2………………………………
TT

Nội dung


Cơng việc

 
 
1

Tìm chi tiết kể công việc
của 3 nữ thanh niên xung
phong:
 

+ Ngồi trong hang, khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối lượng đất lấp
vào hố bom, đếm bom chưa nổ, nếu cần thì phá bom.
+ Thần kinh căng như chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân
chạy mà vẫn biết khắp chung quanh có nhiều quả bom chua nổ.
+ Một ngày phá bom đến năm lần, thành quen. Lần này họ phải lấp
hơn nghìn khối đất, phá bốn quả bom.

 
 
2
 
3

Nhận xét cách kể của tác Giọng thản nhiên, nhiều câu văn ngắn.
giả (giọng điệu, câu văn).  
Nhận xét về cơng việc Hiểm nguy, đe dọa tinh thần, tính mạng của con người
của ba nữ TNXP.
 

 


THẢO LUẬN BÀN: 3 phút
*. Phiếu số 01 đến phiếu số 6
1. Gạch chân các chi tiết miêu tả về hoàn cảnh sống của ba
nữ TNXP trên mặt đường cao điểm.
2. Nhận xét việc tác giả sử dụng từ ngữ, hình ảnh, câu văn
để miêu tả hồn cảnh sống của ba nữ TNXP trên mặt đường cao
điểm.
3. Nhận xét về hoàn cảnh sống của ba nữ TNXP trên mặt
đường cao điểm.
* Phiếu số 7 đến phiếu số 12.
1. Gạch chân các chi tiết miêu tả về công việc của ba nữ
TNXP trên mặt đường cao điểm.
2. Nhận xét việc tác giả sử dụng từ ngữ, hình ảnh, câu văn
để miêu tả công việc của ba nữ TNXP trên mặt đường cao điểm.
3. Nhận xét về công việc của ba nữ TNXP trên mặt đường
cao điểm.


Chúng tơi có ba người. Ba cơ gái. Chúng tơi ở trong một hang dưới
chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa!
Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ trắng lẫn lộn. Hai bên đường khơng có lá
xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây rễ nhiều nằm lăn lóc.
Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ơ tơ méo mó, han gỉ nằm
trong lịng đất.
Việc của chúng tơi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối
lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta
gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những

sự tích anh hùng. Do đó, cơng việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tơi bị bom vùi
ln. Có khi bị trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm
răng lóa lên khn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tơi gọi nhau là
“những con quỷ mắt đen”.
Cịn chúng tơi thì chạy lên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy
trên cao điểm không phải là chuyện chơi. Thần chết là một tay khơng thích đùa.
Hắn ta lẫn trong ruột những quả bom.... Có ở đâu như thế này khơng: đất bốc
khói, khơng khí bàng hồng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung
quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng
nhất định sẽ nổ…Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần
nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngồi nóng 30 độ, chui vào hang là sà ngay
đến một thế giới khác.


Chúng tơi có ba người. Ba cơ gái. Chúng tơi ở trong một hang dưới
chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa!
Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ trắng lẫn lộn. Hai bên đường khơng có lá
xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây rễ nhiều nằm lăn lóc.
Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ơ tơ méo mó, han gỉ nằm
trong lịng đất.
Việc của chúng tơi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối
lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta
gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những
sự tích anh hùng. Do đó, cơng việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tơi bị bom vùi
ln. Có khi bị trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm
răng lóa lên khn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tơi gọi nhau là
“những con quỷ mắt đen”.
Cịn chúng tơi thì chạy lên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy
trên cao điểm không phải là chuyện chơi. Thần chết là một tay khơng thích đùa.

Hắn ta lẫn trong ruột những quả bom.... Có ở đâu như thế này khơng: đất bốc
khói, khơng khí bàng hồng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung
quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng
nhất định sẽ nổ…Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần
nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngồi nóng 30 độ, chui vào hang là sà ngay
đến một thế giới khác.


Chúng tơi có ba người. Ba cơ gái. Chúng tơi ở trong một hang dưới
chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa!
Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ trắng lẫn lộn. Hai bên đường khơng có lá
xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây rễ nhiều nằm lăn lóc.
Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ơ tơ méo mó, han gỉ nằm
trong lịng đất.
Việc của chúng tơi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối
lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta
gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những
sự tích anh hùng. Do đó, cơng việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tơi bị bom vùi
ln. Có khi bị trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm
răng lóa lên khn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tơi gọi nhau là
“những con quỷ mắt đen”.
Cịn chúng tơi thì chạy lên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy
trên cao điểm không phải là chuyện chơi. Thần chết là một tay khơng thích đùa.
Hắn ta lẫn trong ruột những quả bom.... Có ở đâu như thế này khơng: đất bốc
khói, khơng khí bàng hồng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung
quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng
nhất định sẽ nổ…Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần
nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngồi nóng 30 độ, chui vào hang là sà ngay

đến một thế giới khác.


Chúng tơi có ba người. Ba cơ gái. Chúng tơi ở trong một hang dưới
chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa!
Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ trắng lẫn lộn. Hai bên đường khơng có lá
xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây rễ nhiều nằm lăn lóc.
Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ơ tơ méo mó, han gỉ nằm
trong lịng đất.
Việc của chúng tơi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối
lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta
gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những
sự tích anh hùng. Do đó, cơng việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tơi bị bom vùi
ln. Có khi bị trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm
răng lóa lên khn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tơi gọi nhau là
“những con quỷ mắt đen”.
Cịn chúng tơi thì chạy lên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy
trên cao điểm không phải là chuyện chơi. Thần chết là một tay khơng thích đùa.
Hắn ta lẫn trong ruột những quả bom.... Có ở đâu như thế này khơng: đất bốc
khói, khơng khí bàng hồng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung
quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng
nhất định sẽ nổ…Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần
nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngồi nóng 30 độ, chui vào hang là sà ngay
đến một thế giới khác.


Chúng tơi có ba người. Ba cơ gái. Chúng tơi ở trong một hang dưới
chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa!
Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ trắng lẫn lộn. Hai bên đường khơng có lá

xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây rễ nhiều nằm lăn lóc.
Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ơ tơ méo mó, han gỉ nằm
trong lịng đất.
Việc của chúng tơi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối
lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta
gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những
sự tích anh hùng. Do đó, cơng việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tơi bị bom vùi
ln. Có khi bị trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm
răng lóa lên khn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tơi gọi nhau là
“những con quỷ mắt đen”.
Cịn chúng tơi thì chạy lên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy
trên cao điểm không phải là chuyện chơi. Thần chết là một tay khơng thích đùa.
Hắn ta lẫn trong ruột những quả bom.... Có ở đâu như thế này khơng: đất bốc
khói, khơng khí bàng hồng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung
quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng
nhất định sẽ nổ…Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần
nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngồi nóng 30 độ, chui vào hang là sà ngay
đến một thế giới khác.



Chúng tơi có ba người. Ba cơ gái. Chúng tơi ở trong một hang dưới
chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa!
Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ trắng lẫn lộn. Hai bên đường khơng có lá
xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây rễ nhiều nằm lăn lóc.
Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ơ tơ méo mó, han gỉ nằm
trong lịng đất.
Việc của chúng tơi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối
lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta

gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những
sự tích anh hùng. Do đó, cơng việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tơi bị bom vùi
ln. Có khi bị trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm
răng lóa lên khn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tơi gọi nhau là
“những con quỷ mắt đen”.
Cịn chúng tơi thì chạy lên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy
trên cao điểm không phải là chuyện chơi. Thần chết là một tay khơng thích đùa.
Hắn ta lẫn trong ruột những quả bom.... Có ở đâu như thế này khơng: đất bốc
khói, khơng khí bàng hồng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung
quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng
nhất định sẽ nổ…Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần
nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngồi nóng 30 độ, chui vào hang là sà ngay
đến một thế giới khác.


Chúng tơi có ba người. Ba cơ gái. Chúng tơi ở trong một hang dưới
chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa!
Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ trắng lẫn lộn. Hai bên đường khơng có lá
xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây rễ nhiều nằm lăn lóc.
Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ơ tơ méo mó, han gỉ nằm
trong lịng đất.
Việc của chúng tơi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối
lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta
gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những
sự tích anh hùng. Do đó, cơng việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tơi bị bom vùi
ln. Có khi bị trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm
răng lóa lên khn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tơi gọi nhau là
“những con quỷ mắt đen”.
Cịn chúng tơi thì chạy lên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy

trên cao điểm không phải là chuyện chơi. Thần chết là một tay khơng thích đùa.
Hắn ta lẫn trong ruột những quả bom.... Có ở đâu như thế này khơng: đất bốc
khói, khơng khí bàng hồng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung
quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng
nhất định sẽ nổ…Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần
nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngồi nóng 30 độ, chui vào hang là sà ngay
đến một thế giới khác.





Chúng tơi có ba người. Ba cơ gái. Chúng tơi ở trong một hang dưới
chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa!
Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ trắng lẫn lộn. Hai bên đường khơng có lá
xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây rễ nhiều nằm lăn lóc.
Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ơ tơ méo mó, han gỉ nằm
trong lịng đất.
Việc của chúng tơi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối
lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta
gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những
sự tích anh hùng. Do đó, cơng việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tơi bị bom vùi
ln. Có khi bị trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm
răng lóa lên khn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tơi gọi nhau là
“những con quỷ mắt đen”.
Cịn chúng tơi thì chạy lên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy
trên cao điểm không phải là chuyện chơi. Thần chết là một tay khơng thích đùa.
Hắn ta lẫn trong ruột những quả bom.... Có ở đâu như thế này khơng: đất bốc
khói, khơng khí bàng hồng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như

chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung
quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng
nhất định sẽ nổ…Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần
nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngồi nóng 30 độ, chui vào hang là sà ngay
đến một thế giới khác.


Chúng tơi có ba người. Ba cơ gái. Chúng tơi ở trong một hang dưới
chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa!
Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ trắng lẫn lộn. Hai bên đường khơng có lá
xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây rễ nhiều nằm lăn lóc.
Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ơ tơ méo mó, han gỉ nằm
trong lịng đất.
Việc của chúng tơi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối
lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta
gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những
sự tích anh hùng. Do đó, cơng việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tơi bị bom vùi
ln. Có khi bị trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm
răng lóa lên khn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tơi gọi nhau là
“những con quỷ mắt đen”.
Cịn chúng tơi thì chạy lên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy
trên cao điểm không phải là chuyện chơi. Thần chết là một tay khơng thích đùa.
Hắn ta lẫn trong ruột những quả bom.... Có ở đâu như thế này khơng: đất bốc
khói, khơng khí bàng hồng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung
quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng
nhất định sẽ nổ…Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần
nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngồi nóng 30 độ, chui vào hang là sà ngay
đến một thế giới khác.



Chúng tơi có ba người. Ba cơ gái. Chúng tơi ở trong một hang dưới
chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa!
Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ trắng lẫn lộn. Hai bên đường khơng có lá
xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây rễ nhiều nằm lăn lóc.
Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ơ tơ méo mó, han gỉ nằm
trong lịng đất.
Việc của chúng tơi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối
lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta
gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những
sự tích anh hùng. Do đó, cơng việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tơi bị bom vùi
ln. Có khi bị trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm
răng lóa lên khn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tơi gọi nhau là
“những con quỷ mắt đen”.
Cịn chúng tơi thì chạy lên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy
trên cao điểm không phải là chuyện chơi. Thần chết là một tay khơng thích đùa.
Hắn ta lẫn trong ruột những quả bom.... Có ở đâu như thế này khơng: đất bốc
khói, khơng khí bàng hồng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung
quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng
nhất định sẽ nổ…Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần
nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngồi nóng 30 độ, chui vào hang là sà ngay
đến một thế giới khác.


×