Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (77.58 KB, 3 trang )
Ba âm thầm 'lừa' con mắc lỗi
Khi con vừa mới chập chững biết đi, cái gì con cũng muốn sờ mó.
Thấy nước con cũng sẵn sàng nhúng cả bàn tay nhỏ xinh vào mà
không hề biết rằng nước nóng có thể làm con bị phỏng tay. Nhưng
làm sao để con hiểu đây khi lần nào ba giải thích, con vẫn nhoẻn
miệng cười và chỉ chờ lúc ba quay lưng lại là thoăn thoát nhúng tay
vào. Con còn quá nhỏ để hiểu được lời ba dặn. Vì thế nên ba nghĩ
rằng chắc chỉ có cho con biết nóng là thế nào may chăng con mới
sợ.
Một lần, ba cố ý đặt cốc nước nóng ở chỗ con có thể với được. Kết
quả là con khóc toáng lên vì đau và sợ. Từ lần đó con không còn sờ
mó lung tung vào cốc nước nữa cho đến khi con học được cách
dùng mu bàn tay để thử độ ấm của nó trước.
Đến khi biết trèo, con cũng khiến ba mẹ nhiều phen hoảng hồn. Mới
đầu, con chỉ trèo từ ghế này sang ghế khác. Với độ cao an toàn ba
mặc con chơi thả sức. Nhưng với bản tính hiếu kỳ và thích mới lạ,
khi đứng được lên một chiếc ghế rồi con lại muốn chồng 2, 3 chiếc
ghế lên nhau để trèo mà đâu biết rằng với độ cao đó nếu ngã con
không gãy tay, gãy chân thì cũng sứt đầu mẻ trán. Biết làm sao đây?
Con chỉ sợ khi con bị đau. Nghĩ vậy nên một lần ba mang cả đống
ghế lên sàn nhà khu có trải đệm để dụ con trèo. Và đúng là sau một
hồi không thấy ba, con đã bắc 2 ghế lên nhau để trèo lên và kết quả
là con hoảng hồn khi thấy bị ngã ụp xuống đệm. Không đau nhưng từ
đó con hiểu rằng trèo cao là ngã đau. Ba không cần giải thích một lời
nào cả.
Suốt từ đó cho đến giờ, khi con đã học lớp 2, ba vẫn luôn âm thầm
khi thì chủ động tạo dựng hiện trường để lừa con mắc lỗi, khi thì để
con tự thân gây họa mỗi khi có cơ hội. Và lần nào cũng vậy ba luôn
ở bên để kịp thời chữa cho con. Điều này khiến con hết sức ngạc
nhiên còn ba thì hiểu con đã có một bài học đáng giá.