Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Phân tích đây thôn Vĩ Dạ potx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (40.78 KB, 2 trang )

Phân tích đây thôn Vĩ Dạ
1. Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Vĩ Giạ một làng cổ đẹp nổi tiếng bên bờ Hương giang, ngoại ô cố đô
Huế. Phong cảnh êm đềm thơ mộng. Với Hàn Mặc Tử chắc là có
nhiều kỷ niệm đẹp? Câu mở bài như một lời chào mời, như một tiếng
nhẹ nhàng trách móc: “Sao anh không về chơi thôn Vĩ?”. Cảnh Vĩ Giạ
được nói đến là hàng cau với nắng mới lên, một bình minh rạng ngời.
Là màu xanh của cây trái của “vườn ai”, ngỡ ngàng bâng khuâng, rồi
thốt lên “mướt quá xanh như ngọc”. Sắc xanh mượt mà, láng bóng
ngời lên. Một so sánh rất đắt gợi tả sức xuân, sắc xuân của “vườn ai”?
Câu thứ 4 có bóng người xuất hiện thấp thoáng sau hàng trúc:
“gương mặt chữ điền”. Nét vẽ “lá trúc che ngang” là một nét vẽ thần
tình gợi tả vẻ kín đáo, duyên dáng của người con gái thôn Vĩ. Và cho
biết “vườn ai”, ấy là vừn xuân thiếu nữ. Cau, nắng, màu xanh như
ngọc của vườn ai, lá trúc và gương mặt chữ điền - 5 nét vẽ, nét nào
cũng tinh tế, tao nhã, gợi nhiều thương mến bâng khuâng.
2. Thuyền ai đậu bến sông trăng đó…
Một miền quê thoáng đãng, thơ mộng. Có gió, mây, cỏ hoa, có dòng
nước. Cảnh đẹp đầy thi vị, cổ điển. Gió mây đôi ngả phân li. Dòng
nước buồn thiu, buồn xa vắng mơ hồ. Hoa bắp nhè nhẹ “lay” cũng
gợi buồn.
“Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay”
Khổ một nói đến “nắng mới lên”, nắng bình minh. Khổ 2, nói đến
“bến sông trăng”, bến đò trong hoài niệm. Vầng trăng của thương
nhớ đợi chờ. “Thuyền ai” có lẽ là con thuyền thiếu nữ? Vần thơ trăng
đẹp nhất trong thơ Hàn Mặc Tử. Có bến sông trăng, có con thuyền
trăng. Thật thơ mộng, tình tứ:
“Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay?”
Câu thơ của Hàn Mặc Tử về bến sông trăng và thuyền ai gợi nhớ đến


vần ca dao thuyền nhớ bến… bến đợi thuyền. Và vì thế nó gợi lên
một mối tình thương nhớ, đợi chờ man mác, mơ hồ, bâng khuâng.
3. Ai biết tình ai có đậm đà?
Một chữ “mơ” đầy tình tứ trong câu thơ có nhạc điệu chơi vơi: “Mơ
khách đường xa, khách đường xa”. Du khách hay thôn nữ Vĩ Giạ?
Chắc lại là giai nhân mà thi nhân từng mơ ước: “Áo em trắng quá
nhìn không ra”. Vừa thực vừa mông. Con người của thực tại hay con
người trong hoài niệm? Sương khói của bến sông trăng hay miệt
vườn Vĩ Giạ đã làm mờ nhân ảnh của giai nhân? Trong cảnh có tình.
Trong tình có màn sương khói, một thứ tình yêu kín đáo, e dè, thiết
tha:
“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?”
Toàn bài thơ có 4 từ “ai” đại từ phiếm chỉ cùng xuất hiện trong các
câu hỏi tu từ, không chỉ góp phần tạo nên âm điệu lâng lâng, ngỡ
ngàng mà còn dẫn hồn người đọc nhớ về một miền dân ca Huế man
mác sâu lắng, bồi hồi, thiết tha:
“Núi Truối ai đắp mà cao,
Sông Hương ai bới, ai đào mà sâu?
Nong tằm ao cá nương dâu
Đò xưa bến cũ nhớ câu hẹn hò…”
KÕt :’
“Đây thôn Vĩ Giạ” ngỡ là một bài thơ tả cảnh, nhưng đích thực là
một bài thơ tình - tình trong mộng tưởng. Cảnh rất đẹp, rất hữu tình,
âm điệu thiết tha, tình tứ. Tình cũng rất đẹp nhưng chỉ là mộng ảo.
Bến sông trăng còn đó, nhưng con thuyền tình có kịp chở trăng về tối
nay? Xa với, mênh mông. Áo trắng giai nhân, màu trắng trong trinh
nữ ấy đã trở thành hoài niệm trong miền thương nhớ của thi sĩ đa
tình mà nhiều bất hạnh. “Đây thôn Vĩ Giạ” là bài thơ để ta nhớ và ta
thương

×