Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

ĐỪNG BAO GIỜ SỢ HÃI, ĐỪNG BAO GIỜ BỎ CUỘC - CHƯƠNG 10

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (131.19 KB, 3 trang )

10
o0o
CÓ NIỀM TIN, SỢ HÃI SẼ TRỞ THÀNH ĐỒNG MINH

Chiếc Chevy kêu lọc cọc khi đi qua bãi đậu xe đầy sỏi và nổ ầm ầm khi hình ảnh
chàng Paul tắt động cơ. Anh ta gục đầu xuống vô lăng hồi lâu rồi để chìa khóa lại trong
xe và trèo ra ngoài. Từ hàng ghế sau, Rafe và Paul quan sát anh ta leo lên đồi, đi về phía
những vách đá.
“Có phải tôi chuẩn bị nhảy không?”, Paul hỏi khi hình ảnh của mình biến mất sau
đỉnh đồi.
Rafe khẽ mỉm cười. “Anh không biết sao?”
“Tôi biết rằng vào khoảng khắc này tôi – cái tôi đang ở trên kia ngắm mặt trời lặn
– có ý định kết thúc cuộc đời mình.”
Rafe không cười nữa và nhìn Paul chăm chú đến nỗi anh phải quay đi chỗ khác.
“Thế anh có muốn anh ta nhảy không, Paul?”
Paul liếm ngón tay cái rồi cố gắng tẩy vết ố bơ lạc ở băng ghế sau. “Tôi không
biết. Tôi không muốn anh ta… Tôi không muốn chết, nhwung tôi không thể sống như thế
này. Sợ hãi có lẽ là một kẻ thù xảo trá như anh nói, và nếu vậy, nó đã đánh bại tôi. Giờ tôi
thực sự muốn nó chấm dứt.”
Rafe nhìn Paul thật ký, sau đó bước ra ngoài ô tô. Anh nghiêng đầu ra hiệu cho
Paul đi theo sau rồi đi lên con đường. Mặt trời chiếu sáng cả bầu trời nhá nhem như thể
nó là thánh đường lộng lẫy với những tấm kính màu của Chúa. Paul trông thấy mái tóc
của mình bay bay trong làm gió nhẹ bên những vách đá.
“Anh không nhìn thấy phải không?”
Paul chớp mắt. “Thấy gì cơ?”
“Thấy sợ hãi đang đứng sau anh ở đằng kia, chuẩn bị xô anh ra khỏi mõm đá. Anh
không thấy nó phải không?”
“Không, tôi không thấy nó, Rafe à.”
“Anh không thể thấy bởi vì nó không có ở đó. Nó chẳng là gì cả, thậm chí một làn
khí cũng không. Nó chỉ là điều bịa đặt trong trí tưởng tượng của anh mà thôi, thế nhưng
anh lại sắp bị nó đẩy vào chỗ chết đấy.”


Bóng tà dương chạm vào đường chân trời và dần dần khuất bóng. Người đàn ông ở
rìa mỏm đá nhìn chằm chằm vào quầng sáng ấy và vòng tay ôm lấy hai vai mình như
đang cố gắng giữ chút hơi ấm trước cơn gió mùa đông. “Anh thấy chưa, Paul,” Rafe tiếp
tục, “người đàn ông ở đằng kia không thể đưa tâm trí mình thoát khỏi những ngày mai
đen tối ấy. Nếu anh ta có niềm tin, sợ hãi có thể trở thành đồng minh của anh ta.”
Giờ đây chỉ còn một phần tư quả cầu lửa chiếu những tia sáng yếu ớt ở đường
chân trời. Nó lia lưỡi kiếm màu cam sáng lóa trên lớp lớp sóng biển, và mũi kiếm chỉ
thẳng vào người đàn ông trên mỏm đá. Paul không còn tập trung được nữa trước cảnh
tượng buồn thảm đang hiện ra ngay trước mắt mình: Có phải anh sắp thấy chính mình tự
tử không? Anh ép mình tiếp lời Rafe. “Làm thế nào sợ hãu có thể trở thành đồng minh?”
Rafe nhìn Paul, nhưng đôi mắt của người đàn ông trẻ vẫn dán chặt vào cái hình hài
đang in bóng lên bầu trời buổi hoàng hôn.
“Nếu anh có niềm tin thì sẽ chẳng có gì phải sợ. Tin vào ý nghĩ cảu cuộc đời anh,
và rồi sợ hãi đơn giản sẽ chỉ là một lời cảnh báo rằng anh chưa sẵn sàng cho thử thách.
Làm chủ nỗi sợ hãi của mình và nó sẽ trở thành đồng minh.”
Mảnh sáng cuối cùng của mặt trời dập dềnh trên mặt biển trong giây lát như chiếc
nhẫn kim cương trên bàn tay của nàng công chúa nghịch ngợm, rồi từ từ chìm xuống.
Hình ảnh chàng Paul tiến sát tới mép đá. Vào giây phút đó, cả khoảng trời màu
cam nguy nga, tráng lệ như hút lấy toàn bộ không khí xung quanh. Dường như tất cả cái
đẹp trên đời đều gói gọn tỏng buổi hoàng hôn cuối cùng này. Ở vách đá, hai cánh tay của
chàng Paul buồn thõng xuống hai bên.
Paul muốn hét lên, muốn kéo chính mình tránh xa vách đá đó, nhưng nỗi kinh
hoàng như trói chặt anh lại.
Người đàn ông ở rìa mỏm đá bước thêm một bước rồi tựa vào những làn gió. Ngay
lập tức, cả ngọn đồi trở nên trống vắng. Không còn Rafe. Không còn âm thanh. Không
còn không khí. Paul thấy mình bị kéo mạnh và ném về phía mặt trời lặn. Ở rìa mỏm đá,
như thể anh vừa đập vào một bức tường vô hình rồi bị giật mạnh xuống dưới. Anh trông
thấy hình hài của chính mình đang giãy giụa ở phía dưới và biết rằng chỉ một giây nữa
thôi cả hai sẽ hòa làm một.
“Raaaaaaafe!”


×