Tải bản đầy đủ (.pdf) (2 trang)

ĐỪNG BAO GIỜ SỢ HÃI, ĐỪNG BAO GIỜ BỎ CUỘC - CHƯƠNG 4

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (129.91 KB, 2 trang )

4
o0o
BẠO LỰC CÓ THỂ GÂY RA TỔN THƯƠNG NÀO
THÌ SỢ HÃI CŨNG CÓ THỂ GÂY RA TỔN THƯƠNG ĐÓ

Ở ngoài sân, Rafe và Paul quan sát Paul ngoái lại, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà.
“Đó là một căn nhà xinh đẹp,” Paul lên tiếng, “nhiều hơn những gì tôi có thể chi trả,
nhưng nó khiến Joan hạnh phúc. Bây giờ điều đó chẳng có nghĩa lý gì nữa vì chúng tôi
sắp mất nó rồi.”
Rafe nghiêng mình, ngửi một bông hồng trong vườn của Joan. “Sợ hãi còn là một
tên trộm nữa.”
“Rafe à, sợ hãi đâu có lấy mất ngôi nhà của tôi, là ngân hàng đấy chứ.”
Rafe nhìn Paul nghiêm nghị. “Không phải vậy, chính nỗi sợ hãi của anh đang ngăn
cản anh thừa nhận sự yếu đuối, liều mình chống trả lại hay tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Sợ hãi đang đánh cắp sự tự do hành động của anh, niềm khát khao thành công
của anh, sự sắn sàng mạo hiểm của anh, thậm chí cả sự quan tâm của chính anh. Một khi
nó đã đánh cắp được những thứ đó, chỉ là vấn đề thời gian trước khi nó làm chủ cả con
người anh.”
Paul đảo mắt một vòng. “Cho tôi nghĩ một lát.”
Rafe vẫn tiếp tục. “Sợ hãi cũng là một kẻ giết người nữa.”
“Ồ, phải rồi. Sợ hãi là một kẻ hèn nhát. Sợ hãi là một kẻ dối trá. Sợ hãi là một nhà
tù. Sợ hãi là một tên trộm cắp. Và bây giờ sợ hãi là một kẻ giết người.”
“Chắc chắn là như vậy, nó xảy ra mọi lúc. Có một vụ khủng hoảng ở phố Wall.
Một người hoang mang tột đọ đã bán sạch cổ phiếu ở mức giá kịch sàn đó như một phản
ứng với nỗi sợ hãi về thực tế đau lòng ấy, rồi mất tất cả và nhảy ra ngoài cửa sổ. Trước
tiên, anh ta để cho sợ hãi đẩy mình ra khỏi ban công.
“Sợ hãi, anh thấy không, nó không thể tự mình làm hại anh được, bởi vì nó thậm
chí còn không có thực. Chính vì thế, nó cần có vũ khí và thứ vũ khí mà nó hay sử dụng
nhất chính là sự hoang mang. Hoang mang đơn giản là một phản ứng vô điều kiện với sợ
hãi. Nó thường xuyên xảy ra. Sự hoang mang không chỉ là một phản ứng không thích hợ
mà nó chính là nguyên nhân gây ra những thứ anh sợ hãi.


Đúng lúc đó, bọn trẻ bước ra. Jeff, khá to lớn và khỏe mạnh so với một đứa trẻ tám
tuổi, và Sandra – một cô bé sáu tuổi với cái đầu lưa thưa tóc. “Các cháu à,” Rafe lên tiếng
và quỳ gối bên cạnh chúng, “đêm nay sợ hãi sắp đem cha các cháu đi đấy, có thể là như
vậy. Hãy dũng cảm lên nhé. Sợ hãi sẽ không thể làm gì các cháu trừ khi các cháu cho
phép nó làm vậy mà thôi.” Bọn trẻ dừng lại trong giây lát như thể vừa có một mùi hương
kỳ lạ chạm vào mũi chúng, khơi gợi về một vùng đất xa xôi cần được khám phá. Chiếc xe
buýt của trường bỗng xuất hiện, chúng vội vã chạy lên xe. Những chiếc ba lô nhún nhảy
trên lưng chúng.
Rafe im lặng nhìn theo chiếc xe buýt màu vàng vòng qua góc phố. Trông anh ấy
như một người đàn ông đã từng chứng kiến nhiều đứa trẻ mất cha.
“Sợ hãi là một tên trộm và một kẻ giết người. Bất cứ tổn thương nào một người có
thể gây ra cho anh bằng bạo lực, sợ hãi cũng có thể gây ra bằng chính sự phản ứng của
anh với nó. Nhưng hãy nhớ rằng sợ hãi cũng là một kẻ hèn nhát. Nó thích hoạt động trong
bóng tối của sự nghi ngờ. Như bất kỳ một tên trộm và kẻ giết người nào khác, sợ hãi sẽ
nao núng, chùn bước khi anh chiếu ánh sáng vào nó.”
“Chiếu ánh sáng vào nó ư? Làm sao anh có thể chiếu ánh sáng vào sợ hãi?”
“Anh chuẩn bị rời đi đấy,” Rafe nói khi nhảy qua cánh cửa để vào ghế sau. Tiếng
nổ máy quen thuộc vang lên trong không gian hình ảnh chàng Paul khởi động động cơ.
“Nhảy lên xe đi, rồi chúng ta sẽ nói chuyện ở văn phòng.” Paul liền trèo vào. Anh đã quen
với việc không cần mở cửa xe nữa rồi.

×