Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (78.44 KB, 3 trang )
Đồ chơi cho trẻ: không thể giỡn chơi
Hết còn thi vị nếu cô cậu chủ cặm cụi chơi một mình, đồ chơi cần
chia sẻ với đám nhóc cùng xóm chẳng hạn. Không chỉ chơi với bộ đồ
chơi riêng ở nhà, trẻ còn chơi với bộ đồ chơi chung ở nhà trẻ, mẫu
giáo. Không may đồ chơi và tính "cộng đồng" có thể vô tình biến
chúng thành nguồn gây độc và lây bệnh cho trẻ.
Không phải đến giờ người ta mới biết, nhưng với tình trạng "nhập
siêu" đồ chơi rẻ tiền của Trung Quốc (TQ), cùng sự xuất hiện của
nhiều bệnh truyền nhiễm nguy hiểm thì vấn đề đồ chơi của trẻ không
thể giỡn chơi được nữa.
Chúng ta từng nhiều lần giật mình nghe tin đồ chơi TQ có chất độc
(chì, cadmium). Nhiều phụ huynh xem xong hung tin, bỏ tờ báo
xuống và xanh mặt nhìn thấy cục cưng của mình đang ngậm một
món đồ chơi TQ. Với giá cả rất hợp túi tiền không trách đồ chơi TQ
khá "phổ cập". Nhiều phụ huynh thừa biết nhưng không kham nỗi
những bộ đồ chơi hạng sang có giá làm "mẻ" cả một góc lương
tháng, nên đành bấm bụng mang về cho con niềm vui hợp gia cảnh
hơn.
Đồ chơi còn là "trung gian truyền bệnh" (dính dịch tiết hô hấp, tiêu
hóa chứa mầm bệnh từ trẻ bệnh truyền qua tay, miệng, mũi trẻ lành)
của nhiều bệnh nguy hiểm như: sởi, thủy đậu, rotavirus, viêm màng
não và đình đám nhất là tay-chân-miệng
Nhận ra là một chuyện, nhưng giải quyết là chuyện khác. Không thể
xử theo kiểu "không quản được thì cấm" với trẻ con. Không thể bắt
trẻ khư khư ôm bịch đồ chơi riêng. Không thể ghi tên từng đứa vào
đồ chơi và cảnh cáo bọn trẻ cùng lớp chớ có "tơ hào" tài sản của
bạn.
Cái khó nữa là tìm đỏ mắt, phụ huynh cũng chẳng thấy đồ chơi chịu
ghi thành phần, chất liệu, nhất là chữ ký an toàn từ giới "gác cửa"
sức khỏe. Ở ta chuyện gác nồi cơm người lớn đã khá vất vả nên
chắc phải đợi một thời gian dài người ta mới đủ người canh đồ chơi