Tải bản đầy đủ (.pdf) (889 trang)

Huu duyen thien nien tuong hoi chua xac dinh

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.86 MB, 889 trang )


Ebook này được chế tạo vì mục đích phi lợi
nhuận và đã được sự đồng ý của dịch giả. Mong
rằng các bạn khi thưởng thức ebook này sẽ có
được những phút giây thực sự thư giãn đúng
như mong muốn của dịch giả và người làm
ebook.
 

Tác phẩm: Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội
(Có duyên ngàn lăm lại gặp nhau)
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Dịch giả: Khán Nguyệt Quang
Thiết kế ebook: jackreacher1994
Tình trạng: Hồn
Thể loại:
xun khơng, ngơn tình, nhẹ nhàng, hài
hước…happy end! ^ ^


Nội dung tóm tắt: Nhân vật nữ chính là Tơ San,
một nhân viên ngân hàng bình thường bị xe tơng một
cú bay thẳng về đời Đường ngàn năm trước. Tại đây
nàng phát hiện chính mình đang…treo cổ tự vẫn,
may mắn thốt chết nhưng lại bị gả cho một tên cơng
tử ăn chơi trác táng kiêm bạo lực. Không cam tâm
lên kiệu hoa, nàng nửa đêm làm khuê nữ trèo tường
nhưng lại bị ca ca phát hiện lôi về. Và cũng chính
trong lần bỏ trốn bất thành đó, số phận đã tìm ra
nàng…
Nguồn: />MỤC LỤC


    Thay lời giới thiệu
    Chương 1
    Chương 2
    Chương 3
    Chương 4
    Chương 5
    Chương 6
    Chương 7
    Chương 8
    Chương 9
    Chương 10
    Chương 11
    Chương 12
    Chương 13
    Chương 14


    Chương 15
    Chương 16
    Chương 17
    Chương 18
    Chương 19
    Chương 20
    Chương 21
    Chương 22
    Chương 23
    Chương 24
    Chương 25
    Chương 26
    Chương 27

    Chương 28
    Chương 29
    Chương 30
    Chương 31
    Chương 32
    Chương 33
    Chương 34
    Chương 35
    Chương 36
    Chương 37
    Chương 38
    Chương 39
    Chương 40
    Chương 41


    Chương 42
    Chương 43
    Chương 44
    Chương 45
    Chương 46
    Chương 47
    Chương 48
    Chương 49
    Chương 50
    Chương 51
    Chương 52
    Chương 53
    Chương 54
    Chương 55

    Chương 56
    Chương 57
    Chương 58
    Chương 59
    Chương 60
    Chương 61
    Chương 62
    Chương 63
    Chương 64
    Chương 65
    Chương 66
    Chương 67
    Chương 68


    Chương 69
    Chương 70
    Chương 71
    Chương 72
    Chương 73
    Chương 74
    Chương 75
    Chương 76
    Chương 77
    Chương 78
    Chương 79
    Chương 80
    Chương 81
    Chương 82
    Chương 83

    Chương 84
    Kết
           


Thay lời giới thiệu
 

By jackreacher1994

Nàng – Tô San – một cơ gái 24 tuổi,mất lịng tin
vào tình u từ bóng đen cuộc hôn nhân tan vỡ của
cha mẹ lúc nhỏ, một nhân viên ngân hàng bình
thường, sống một cuộc sống bình thường như bao
người khác trong một xã hội hiện đại, ở thế kỉ thứ hai
mươi mốt.
Hắn – Lý Hơi – thế tử độc nhất của vương gia
quyền thế khuynh đảo triều chính, dung mạo anh
tuấn, khí cốt phi thường nhưng luôn phải tuân theo
con đường do người khác sắp đặt sẵn, sống trong
phú quý xa hoa dưới triều nhà Đường, hơn bảy trăm
năm sau Công nguyên.
Khoảng cách hơn một ngàn năm.
Hai đường thẳng song song khơng bao giờ có
điểm chung.
Hai con người ngỡ khơng bao giờ có thể là của
nhau.
Hai lối đi riêng.
Hai linh hồn riêng.
Những tưởng cuộc đời của họ đã được định sẵn

như vậy, thế nhưng, số phận lại một lần nữa bất ngờ
can thiệp để chứng minh một chân lý,


Rằng hai con người hữu duyên thì dẫu cách thiên
niên vạn kỉ vẫn sẽ tìm thấy nhau…
           
                     


Chương 1
 

Ring Ring Ring… Đang giữa chừng cơn mộng
đẹp, chiếc đồng hồ hẹn giờ lựa lúc khơng thích hợp
mà rống lên om sịm. Tơ san rất khơng tình nguyện
leo xuống giường, đứng lên, cả người mềm nhũn.
Tô san 24 tuổi, chưa lập gia đình, là một nhân
viên ngân hàng tín dụng. Mỗi ngày làm việc từ chín
giờ sáng đến năm giờ chiều, mỗi tuần năm ngày,
chưa kể đến khoảng tiền trợ cấp đặc biệt lãnh theo
lương, cũng coi như tạm đáp ứng được nàng một
cuộc sống có phần thoải mái. Một nghề nghiệp tiêu
chuẩn của phụ nữ thành phố.
Tối hôm qua nàng tham gia một buổi tiệc tập trung
khá nhiều bạn bè thân thiết, khơng khí rất thân thiện.
Nàng nhất thời cao hứng, không khỏi uống nhiều
hơn vài ly nên bây giờ tỉnh lại đầu óc vẫn cịn chút
chống váng. Nàng dùng nước lạnh rửa mặt làm cho
mình thanh tĩnh một chút, đổi lại y phục đàng hoàng

rồi chạy đi làm.
Ra tới cửa Tô San vội vã bước thẳng về hướng
trạm xe. Cách ngã tư đường, mắt thấy chuyến xe
417 nàng thường ngồi đang chậm rãi khởi động rời
trạm, nàng vội vàng đuổi theo gọi: “Chờ một chút.”
Nàng không để ý đến phía sau lưng có một chiếc ơ
tơ nhỏ màu đen đang ào ào phóng tới…


Ầm…
Tô san đầu tiên là nghe được ầm ầm một tiếng
vang thật lớn, sau đó là tiếng hét chói tai của người
đi đường, đi kèm với một tiếng phanh két cực kỳ chói
tai, cịn có rất nhiều thanh âm hỗn tạp. Dần dần, tất
cả âm thành đều lặng xuống, nàng khơng cịn nghe
được gì nữa cả…
***
Tơ San tỉnh dậy rất thống khổ.
Nàng cảm giác được cổ họng giống như đang bị
một bàn tay khổng lồ bóp thật chặt, đau đến khơng
thể nào hít thở được, ý thức nàng nhất thời khơng
thể hồn tồn tỉnh táo lại. Mắt cịn chưa mở ra, nàng
theo bản năng giơ hai tay lên giật mạnh vật đang đè
chặt cổ họng mình rồi nâng tay lên xem chính xác cái
vật bóng lống mềm mại đó là gì? Nàng mở hai mắt,
thấy trên đỉnh đầu là một cây lương trụ, gỗ hồng
trạm trỗ hoa văn cổ, tận cùng có một dải lụa trắng
buộc chặt như dây cung.
Đây là…nàng mơ hồ nhận ra cổ mình càng lúc
càng bị thít chặt đến khơng thể hơ hấp, thần trí liền

bừng tỉnh. Trong lúc phản ứng bất ngờ nàng trượt
chân. Vội vàng hai tay liều mạng nắm chặt dải lụa
trắng để giảm giảm bớt trọng lực lên cổ, nàng hốt
hoảng cúi đầu nhìn xuống, nhận ra thân thể mình
đang tịng teng lơ lửng cách mặt đất ba mét, dưới


chân là một chiếc ghế bị đá ngã ra. Cái chết đã cận
kề.
Nàng hoảng hồn, đây không phải chuyện đùa,
nhịn khơng được muốn hơ to cứu mạng, chỉ vì cổ
họng tê cứng đến nửa chữ cũng không thể xuất ra
được. Sức mạnh trên tay đã suy yếu, sắp sửa khơng
cịn chống cự nổi nữa rồi. Chẳng lẽ mình lại phải
chết một cách không minh bạch ở chỗ này? Tô san
đang trong lúc khơng biết thế nào thì cửa phịng bị
tơng mạnh mở tung ra, hai nữ nhân trông thấy lập
tức vừa la hét vừa chạy ào tới. Họ ba chân bốn cẳng
lao tới mang nàng xuống, bật khóc như mưa. Ai đó
nức nở: “Ngươi… ngươi tại sao lại có thể tự vẫn để
lại một mình mẫu thân a! Mẫu thân chỉ có một nữ nhi
là ngươi! Ngươi nhẫn tâm để mẫu thân làm người
đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?”
Lại có ngừơi khóc ịa lên: “Tiểu thư, ta đã cảm
thấy có cái gì khơng đúng, tự dưng tại sao người lại
bắt ta ra ngồi mua hộp phấn. Thì ra là người ở đây
dại dột một mình tìm đến cái chết”
Tơ San mới được cứu sống, nhất thời hoảng loạn,
một tiếng cũng không đáp lại được hai nàng. Chỉ là
một mặt xoa xoa cổ họng bị thương, một mặt ngây

ngây ngơ ngơ đảo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đây là nơi nào? Đây là nơi nào? Ta không phải là
đang nằm mơ chứ!


Nàng phát hiện mình đang ở trong một gian phịng
sang trọng, cửa sổ trạm trổ khéo léo tinh xảo với
những hoa văn tao nhã. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua
cửa sổ chiếu vào, trong phịng ánh sáng đầy đủ,
nàng có thể trông thấy rõ ràng trước mặt hai nữ
nhân đang khóc lóc, một người khoảng ba mươi lăm
ba mươi sáu tuổi, tay áo rộng, là một mỹ phụ dung
mạo đoan trang nhưng dàn dụa nước mắt. Người
còn lại vẫn còn là một tiểu cô nương chừng mười
bốn mười lăm tuổi, tay áo bó hẹp, gương mặt bầu
bĩnh trắng nõn, mi thanh mục tú.
Căn phòng này, hai người kia, đây là những cảnh
tượng nhân vật cổ trang khó gặp… Tơ San khơng tự
kìm chế mà nhắm mắt lại, đột nhiên mở ra lần nữa.
Mong là khi mở mắt ra những cảnh tượng này sẽ
thay đổi chứng tỏ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.
Tuy nhiên, trước mắt mọi thứ vẫn như cũ.
Mỹ phu nhân khóc lóc, nhào tới trên người nàng
ịa lên: “Nếu…nếu ngươi quyết ý tìm chết, hãy để
mẫu thân đi cùng với ngươi”
Tiểu cô nương kia vội vàng khuyên nhủ: “Nhị di
nương, đừng nói lời như thế, Tam tiểu thư suy nghĩ
dại dột, chẳng lẽ người cũng hồ đồ theo. Đừng nhắc
tới cái gì chết nữa.”
Nhị di nương? Tam tiểu thư? Đây là lối xưng hô

của thời đại nào? Tơ San trợn trịn mắt, đầu óc nhất


thời phản ứng khơng kịp. Nàng khơng cách nào tiêu
hóa được những gì mắt thấy tai nghe.
“Ngươi phải đáp ứng mẫu thân, nhất định không
nên một lần nữa nghĩ đến chuyện tự vẫn. Mẫu thân
chỉ có một nữ nhi là ngươi…ngươi cũng không thể
để mẫu thân đầu bạc tiễn người đầu xanh nha!” Cái
kia… Nhị di nương nói đi nói lại chính là hai câu như
vậy, nước mắt cũng khơng giữ được mà dâng trào
bất tận, như một đóa lê hoa dưới mưa xuân nghẹn
ngào.
“Đúng nha, Tam tiểu thư, ngươi ngàn vạn không
nên nghĩ quẫn.” Tiểu cô nương ở một bên phụ họa.
Tơ San căn bản làm khơng hiểu tình huống của
mình, bị các nàng ngươi một lời ta một lời làm cho
chống váng quay cuồng, nhịn khơng được bèn thử
lên tiếng, may mà vẫn miễn cưỡng nói được.”Chờ
một chút, các ngươi …tạm thời có thể im lặng một
chút… để ta nói. Làm ơn…hai người ai có thể nói
cho ta biết đây là chỗ nào?”
Nhị di nương hoảng sợ mở to hai mắt “Đây…đây
là nhà của ngươi, Nguyễn phủ! Tại sao ngươi ngay
cả nhà của mình cũng khơng nhận ra? Vậy ngươi có
nhận ra ta khơng? Ta là mẫu thân mẫu thân của
ngươi đây! Cịn có nàng – âm thanh hướng vào tiểu
cô nương kia – nàng là Hạnh Nhi, nha đầu từ nhỏ đã
đi theo ngươi hầu hạ, ngươi có nhận ra khơng?
Nhận ra khơng?”



Nguyễn phủ! Mẫu thân! Hạnh Nhi nha đầu! Nơi
này thuộc về đại trạch môn cổ đại nào vậy a! Hết
thảy trước mắt đều giống như một vở kịch với những
nhân vật diễn xuất quá chân thật. Tô San dần dần
hiểu ra, tim chùng xuống, miệng không tự chủ hỏi:
“Đây là triều đại nào?”
Tiểu cô nương hơi ngạc nhiên trả lời nàng: “Tam
tiểu thư, người tại sao cái gì cũng khơng nhớ, bây
giờ là Đại Đường Khai Nguyên năm thứ mười lăm”
Tô San trong đầu “Bang” một tiếng, Khai … Khai
Nguyên năm thứ mười lăm! Nàng dùng kiến thức đổi
qua niên lịch hiện tại, dường như là hơn bảy trăm
sau Công Nguyên. Khi bị tai nạn, hồn phách của
nàng lại một mạch trở về một ngàn năm trước…
Đại Đường Thịnh Thế.
Chẳng phải là quá hoang đường sao! Tô San bất
chợt nhớ ra tại buổi tiệc khuya hôm qua uống rượu
đến say mèm, trong lúc cao hứng nàng đã ôm micro
ngêu ngao một ca khúc tên “Ngộ kiến” (gặp nhau
tình cờ) , trong lời bài hát có một câu: “…ta bay về
phía trước, bay qua biển thời gian…”
Ai ngờ một lời trở thành sự thật, nàng quả nhiên
đã bay xuyên qua biển thời gian một ngàn năm…


Chương 2
 


Tô San - bây giờ đã mang họ Nguyễn, bất kể
nàng có vui lịng hay khơng cũng phải đón nhận cái
thân phận này…Nguyễn gia tam tiểu thư.
Mới đầu nàng vơ cùng lo lắng cho tình tình trước
mắt. Dù sao nàng cũng là một người mới đến, nhất
thời khó thích ứng được với hồn cảnh, huống hồ lại
cịn bay xun thời gian lạc vào Đường triều. Nàng
thật lịng hận mình không thể mọc cánh bay trở về
thế kỷ hai mươi mốt. Chỉ là lúc đến không biết tại sao
lại đến, bây giờ muốn quay về càng không biết như
thế nào để quay về. Đơi đường đều bất lực, sự tình
cho tới bây giờ thơi thì đành phó mặc cho vận mệnh
vậy.
Nàng dự tính sẽ ở lại Nguyễn phủ một vài ngày,
chí ít cũng kiếm được vài người để hỏi chuyện. Nhị
di nương sau khi ngừng khóc đã trở về phịng nghỉ
ngơi, nàng lấy cớ mất trí nhớ mà tóm lấy Hạnh Nhi
hỏi lại chuyện trước đây, sự tình Nguyên phủ đại
khái cũng nắm được.
Nguyên lão gia của Nguyễn phủ là Nguyễn Thừa
Âm, một thương gia nổi tiếng ở thành Trường An,
gia sản đồ sộ. Hắn chỉ có một thê tử nhưng ơm ấp
nhiều tì thiếp, chính thê là Thơi thị, đã hạ sinh một
nam một nữ; người thiếp thứ hai là Vương thị, chỉ


sinh một nữ nhi; người thiếp thứ ba Hà thị sinh đôi.
Trong số ba vị thiếp, hai mẫu tử Vương thị là khơng
được coi trọng nhất. Chính thê tự nhiên được vài
phần kính trọng. Tiểu thiếp Hà thị đang trẻ tuổi xinh

đẹp, lại sinh đôi nên cũng được sủng ái. Vương thị
một thời gian sau mới hạ sinh được một nữ nhi, ở
thời đại trọng nam khinh nữ này, bị đối xử lạnh nhạt
như vậy bất quá cũng là chuyện thường tình. Hơn
nữa, nữ nhi nàng sinh ra lại nhiều bệnh, thân thể suy
nhược, sau mỗi bữa cơm lại phải uống thuốc. Đối
với một nữ nhi suốt ngày bệnh tật như vậy, khó trách
Nguyễn lao gia khơng cần phí tâm tư mà trực tiếp
đặt tên “Nhược Nhược”. Nguyễn Nhược Nhược –
những thê thiếp khác nghe được đều che miệng
cười, nói là người cũng như tên.
Cái gì? Thì ra là khơng phải là “Nhược Nhược
(tươi trẻ)” mà là “Nhược Nhược (bệnh hoạn)” á?! Tơ
San, khơng phải, là Nguyễn Nhược Nhược có điểm
dở khóc dở cười. Nghe đên cái tên này nàng khơng
khỏi hình dung ra một bộ dáng hư nhược yếu ớt,
không phải là thật chứ?
Một thân bay thẳng xuống gường, nàng bỏ chạy đi
tìm gương, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là bộ dáng
yếu đuối như thế nào? Trên giường nghỉ ngơi một
hồi, nàng đã cũng đã lấy lại phong độ như xưa.
Hạnh Nhi phía sau hơ to gọi nhỏ: “Tam tiểu thư,
xin chậm lại, người đừng nóng nảy kẻo lên cơn


suyễn.”
Phía dưới tấm rèm bằng lụa mỏng tại cửa sổ
hướng đông hé ra một chiếc lược gỗ hồng trang nhã,
bên trên là một chiếc gương đồng. Nguyễn Nhược
Nhược chộp lấy tấm gương nhìn vào, khơng khỏi

hớp phải một ngụm khí lạnh. Người trong gương…
một mỹ nhân?
Một gương mặt trắng trẻo lung linh, đôi mắt như
nước hồ thu trong vắt, làn mi dày tựa dãy núi đương
xuân. Một dung nhan mặc dù chưa đến độ quốc sắc
thiên hương hay dáng vẻ khuynh thành nhưng thanh
lệ thừa sức rung động lòng người. Chẳng là sắc mặt
thật sự quá mức tái nhợt, nhìn qua liền có cảm
tưởng một thể trạng thập phần yếu đuối.
Nguyễn Nhược Nhược cầm gương ngây ngốc
một hồi lâu, gương mặt này đích thật thuộc về một
người năm năm tháng tháng khơng nhiễm lụy phong
trần, vừa nhìn đã biết khơng quá mười lăm mười sáu
tuổi. Nàng một lần nữa trở về làm thanh xuân thiếu
nữ, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.
Hạnh Nhi bước đến gần, “Tam tiểu thư, người
khơng phải là ngay cả mình cũng nhận khơng ra?”
Quả thật ta không biết gương mặt này là của ai
nha! Nhưng Nguyễn Nhược Nhược cũng không dám
thừa nhận, chỉ có thể giãy dụa mà mạnh miệng: “Ta
đương nhiên là nhận ra mình rồi.” Cẩn tắc vơ áy náy,


trước tiên cần phải xác nhận thân phận của mình rõ
ràng hơn nữa.
Đặt gương xuống, nàng chợt nhớ ra hãy cịn có
một vấn đề trọng yếu khơng thể khơng hỏi: “Hạnh
Nhi, ta tại sao phải tự vẫn?”
Mặt Hạnh Nhi liền biến sắc, vội vàng đánh trống
lảng: “Tiểu thư, hay là người trở về giường nghỉ ngơi

đi. Ngoài cửa sổ nhiều gió, khơng khéo lại nhiễm
bệnh.”
Có nhầm khơng? Nhìn ra ngồi cửa sổ chỉ thấy
một thân cây hồng to lớn lá xanh mướt, chính là lúc
tiết xuân ấm áp say động lịng ngừơi. Nguyễn
Nhược Nhược nếu ngay cả chút gió ấm này cũng
khơng đương đầu nổi, vậy chính xác là q thể suy
nhược mà.
Nàng vội vàng phản đối: “Ta không mỏng manh
đến độ một lọn gió cũng khơng chống chọi lại nổi”
“Tam tiểu thư, hay là người quay lại giường nằm
đi.” Hạnh Nhi vừa nói vừa bước tới đỡ nàng.
“Đợi một lát”, thiếu chút nữa là bị nha đầu này
đánh lạc hướng, “Ngươi cịn khơng nói cho ta biết, ta
tại sao phải tìm cách treo cổ tử vẫn?” Đây là một vấn
đề tối quan trọng, không thể không hỏi rõ ràng.
Gương mặt Hạnh Nhi lộ vẻ khó khăn, khốn đốn
một trận rồi cũng chịu mở miệng. “Tam tiểu thư,
người là vì chuyện hôn nhân với Diêu phủ nên
mới…?


Nguyễn Nhược Nhược nghe nàng nói lấp lửng,
ngẫm nghĩ một chút liền tóm được đầu mối, miệng
tiếp tục hỏi: “Ý của ngươi là, là có người sắp đặt
chuyện hơn nhân, ta cũng khơng nguyện ý, cho nên
mới tìm cái chết?”
Hạnh Nhi gật đầu.
Đây rốt cuộc là thế nào, thời cổ dại không phải
chuyện cưới hỏi của nữ nhi đều cho cha mẹ mai mối

tác thành đó sao? Trước sau ai ai cũng như nhau,
xem như là chuyện không cần phải bàn cãi, nhưng
tại sao… tại sao cô nàng Nguyễn Nhược Ngược này
lại lấy cái chết chống đối? Đừng xem xem thường
nàng ta yếu ớt, tính khí phải nói là vơ cùng đĩnh liệt.
Bất quá ở thời cổ đại các nữ nhân một khi kiên quyết
thế này đều ẩn chứa nguyên nhân, phần lớn đều
khơng thốt khỏi một chữ “Tình”. Nàng nhất định là
trong lịng có ý trung nhân nên mới có thể như vậy
liều chết khơng từ.
“Hạnh Nhi, ta đây tại sao lại không muốn?” Nhất
định phải tra hỏi nguyên nhân tới nơi tới chốn.
Hạnh Nhi cau mày liễu, đôi mắt nghi nghi ngờ ngờ
nhìn nàng.
“Khơng phải là ta trong lịng đã có ý trung nhân đó
chứ?”, thấy Hạnh Nhi khơng nói lời nào, Nguyễn
Nhược Nhược chỉ đành phải tiếp tục truy vấn.
“Tam tiểu thư, người…người đến cả Liên biểu
thiếu gia cũng khơng nhớ sao!” Hạnh Nhi thở dài nói.


Biểu thiếu gia? !
Không cần hỏi nữa, chuyện liên quan đến Nguyễn
Nhược Nhược này có thể đem chuyện cũ ra đốn
được tám chín phần, nhất định là chuyện tình “Bảo
đại” ngày trước rồi. Biểu ca biểu muội đem lòng yêu
nhau nhưng lại bị phụ mẫu một mực chia uyên rẽ
thúy, đúng là khổ!
“Ta đây tìm chết, biểu thiếu gia có thương tâm
không?”. Nhất định sẽ đau đến không muốn sống

nha. Nếu không phải hồn phách Tô San chui tọt vào
thể xác của Nguyễn Nhược Nhược thì hiện tại có thể
diễn vở “Khóc linh” được rồi. Lại nghĩ…chuyện này
có chỗ khơng đúng nha! Tại sao đến giờ vẫn còn
chưa gặp tên “ý trung nhân” nhào vào phịng rồi khóc
rống lên? Chẳng lẽ lại một tên tình lang đểu giả?
Hạnh Nhi kinh ngạc bật thốt lên: “Tam tiểu thư,
biểu thiếu gia tại sao lại phải thương tâm…” Thanh
âm bỗng nhiên nhỏ dần đi, nghe không rõ: “Hắn cho
tới bây giờ cũng không để ý đến người, càng không
biết người đối với hắn…tương tư!”
Nguyễn Nhược Nhược nếu so sánh với nàng còn
gây kinh ngạc nhiều hơn, cứ như vậy mà liều chết
chỉ vì một đoạn “hoa rơi hữu ý, nước chảy vơ tình”,
đích thị là tình đơn phương rồi nha! Nữ hài tử này
tuy cịn trẻ tuổi, tâm tư khơng ngờ lại sâu nặng đến
thế. Nàng nhịn không được đành lắc đầu cười khổ.


Hạnh Nhi hiểu lầm, vội vàng bước tới khuyên nhủ:
“Tam tiểu thư, ngươi cũng đừng si tâm với biểu thiếu
gia nữa. Người có dâng trọn tâm can cho hắn, hắn
cũng sẽ không để ý đến người đâu. Thân thể người
vốn dĩ khơng tốt, mấy năm này vì nỗi khổ tương tư
này mà bệnh càng lúc càng nghiêm trọng, vì cái gì
mà người lại phải khổ như vậy chứ?”
Hạnh Nhi là thân cận bên người nàng, mấy năm
nay thế nào mà khơng thấy rõ tâm tư của chủ tử, biết
đoạn tình dun này cũng khơng có kết thúc tốt đẹp
nhưng Tam tiểu thư chính là phỉ trắc đa tình. Khun

nàng cũng không phải một lần hai lần, nhưng tất cả
đều như gió thoảng bên tai. Chỉ độc một lần, sau khi
nàng vừa dứt lời thì tiểu thư đã lên tiếng đáp: “Hạnh
Nhi, ngươi n tâm, ta tuyệt đối sẽ khơng cịn muốn
hắn nữa.”
Hạnh Nhi tâm tư đại chấn:”Tam tiểu thư, người…
lời này là thật hay giả?”
“Thật thật thật, so sánh với trân châu cịn thật
hơn. Ngươi cứ nhìn mà xem, ta sau này tuyệt đối
không muốn hắn nữa.” Nguyễn Nhược Nhược nói
như đinh chém sắt. Ngồi mặt thì nói thế, nhưng
trong lòng lại nhủ thầm: biểu ca biểu muội kết thân là
gia hôn, mà bản thân ta đối với chuyện này cũng
không hứng thú. Huống chi cũng là gần đến ngày
hôn lễ, không thể cứ mãi phiền muộn, các ngươi
không cần nói ta cũng hiểu đạo lý này.


Hạnh Nhi đơi mắt lóe sáng, có thể thấy rõ trong
lòng đang nghi ngờ tại sao chỉ sau một đêm mà thái
độ của Tam tiểu thư lại chuyển đổi nhanh như vậy,
quả thực cứ như hai người khác nhau vậy. Nhưng
nàng nhất thời không lý giải được đành bỏ qua
không nghĩ tới nữa. “Tam tiểu thư, vậy người trở về
giường nằm trước, ta sẽ xuống bếp mang thuốc lên
cho người”
Hạnh Nhi đỡ Nguyễn Nhược Nhược lên giường,
vén rèm một lần nữa mới bước ra cửa. Nàng cũng
không ngủ, chẳng qua là tựa lên thành giường, từ từ
đem những tin tức thu thập được tiêu hóa một lần.



Chương 3
 

Cánh cửa một lần nữa mở ra, một làn hương
thơm thoảng thoảng bay đến, Nguyễn Nhược Nhược
theo mùi hương mà ngẩng đầu nhìn, nhất thời khơng
khỏi ngơ ngẩn.
Một nữ nhân mặc y phục màu đỏ đang đứng
trước cửa, tuổi tác khơng cách biệt với nàng là mấy.
Gương mặt trịn trịa trắng như tuyết, mi mắt cũng
xinh đẹp, chẳng qua là vóc người…Nàng khơng phải
là khơng biết đời Đường đời lấy thân thể nữ tử đầy
đặn làm tiêu chuẩn của cái đẹp, tuy nhiên…vóc
người của vị hồng y thiếu nữ này không thể dùng từ
“đầy đặn” mà miêu tả, quả thực có thể dùng hai chữ
“béo phì” để hình dung. Hơn nữa lại còn mặc một
thân áo váy đỏ rực nên trông đã béo lại càng béo
hơn, đứng che trước cửa tựa như một ngọn núi lửa
đang phun trào. Nhân vật này từ đâu tới vậy nè?
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời không biết nên
chào hỏi như thế nào.
Hồng y nữ nhân vào phịng, “A, Tam muội muội đã
tỉnh. Có khỏe khơng?”
Dù khơng phải là Nguyễn Nhược Nhược thật thì
nàng cũng biết phải tiếp lời như thế nào: “Đa tạ nhị tỷ
quan tâm, ta vẫn khỏe!”



Nàng đốn khơng sai, hồng y nữ tử này ngun là
Nguyễn phủ nhị tiểu thư Nhược Phượng, trơng qua
thì quả thật rất giống một con Phượng Hoàng Lửa,
bất quá con phượng hồng kia nếu có trọng lượng
như nàng ta thì kiếp này miễn bàn đến việc bay lượn
trên chín tầng trời.
“Đừng khách khí, thân làm tỷ tỷ sao lại khơng
quan tâm muội muội của mình! Muội phải nhanh
chóng dưỡng sức cho tốt, không nên để lỡ chuyện
hôn nhân đại sự nha!
Lời này nghe qua thì thân mật nhẹ nhàng những
cũng có ý tứ. Nguyễn Nhược Nhược có thể trăm
phần trăm kết luận đây là tỷ muội bất hòa. Thân làm
tỷ tỷ, lại có mẫu thân là chính thê, nhất định khơng ít
khi hiếp đáp muội muội. Bởi vì chẳng đầu chẳng
đuôi, nàng cũng không mạo muội tiếp lời.
Vẻ trầm mặc này lại bị Nhược Phượng xem như
là thói quen khiếp nhược thường ngày của nàng nên
mỉm cười nói tiếp: “Tam muội muội, ngươi sắp tới
cũng đã là người của Diêu gia, si tâm đối với Liên
Thành biểu ca cũng nên kết thúc đi, an tâm đi theo
Diêu nhị công tử. Mặc dù nói hắn tính tình có kém
một chút, hung hăng cả ngày cũng chẳng qua là
đánh chửi nha đầu, tì nữ. Ngươi xinh đẹp như vậy
trong mắt hắn nhất định sẽ khác.”
Lần này vừa nghe nàng ta nói đến tâm tư kín đáo
của Nguyễn Nhược Nhược, Tơ San trong lòng đã


hiểu. Thì ra là Nhược Phượng cũng giống nàng, đều

âm thầm yêu đơn phương cái tên…Liên Thành biểu
ca gì gì đó, nói thẳng ra là quan hệ tình địch. Tình
trường cũng giống như chiến trường, khơng chiếm
lấy cơ hội thì khó mà thắng. Như vậy đích thực là
cuộc chiến tranh đoạt tình yêu, một nữ nhi xuất thân
kém hơn như nàng dĩ nhiên không thể chiếm thế
thượng phong, chẳng những thất bại thê thảm mà
còn bị quét ra khỏi cửa. Diêu phủ cầu hôn nhất định
là do bọn họ sau lưng giở trò quỷ, thừa dịp sớm đem
Nguyễn Nhược Nhược gả đi. Hơn nữa cũng khơng
vì nàng mà tìm một vị hơn phu tốt. Cái tên Diêu nhị
cơng tử “tính tình kém một chút”, chỉ sợ là một nữa
điểm tốt cũng khơng có, bảo rằng hắn suốt ngày
đánh đập gia nhân cũng dễ dàng nhận ra đây đích
thị là một tên gia trưởng tôn thờ chủ nghĩa bạo lực
rồi. Yếu đuối như Nguyễn Nhược Nhược nếu có gả
đến Diêu gia thì khơng q một năm rưỡi cũng sẽ
như vị tiểu thư trong “Hồng Lâu Mộng” kia mà “khả
liên hoa liễu chất, nhất tái phó hồng tuyền”, âu cũng
cùng một kết quả.
Nguyễn Nhược Nhược trước đây phải tìm đến
phương sách tự vẫn, một nửa ngun nhân ắt hẳn là
vì khơng được gả cho vị biểu ca mà mình thầm
thương trộm nhớ, nửa cịn lại chắc chắn rơi rớt đâu
đó trên người vị Diêu gia nhị công tử bất hảo. Lúc
này mới tâm tro ý lạnh, sống chi bằng chết mà quyết


×