Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Ký sự tình nguyện: Trung thu ấm lòng yêu thương

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (63.71 KB, 4 trang )

Ký sự tình nguyện: Trung thu ấm lòng yêu thương
Dẫu chiến tranh đã lùi xa gần 40 năm nhưng những hậu quả mà nó để lại vẫn còn rất
nặng nề, dư âm không dễ gì xóa bỏ. Sau chiến tranh, người may mắn trở về cũng không dễ
dàng bình yên bởi họ phải đối diện với những mất mát, đau thương quá lớn. Một trong
những di chứng của cuộc chiến đã lùi xa là thảm họa chất độc màu da cam mà nước Mỹ
mang đến Việt Nam chưa hề chìm vào dĩ vãng, nó để lại biết bao nỗi đau cho bao con
người, bao thế hệ và trở thành nỗi đau chung cho toàn xã hội.
Giữa cái muôn màu muôn vẻ của cuộc sống, còn có biết bao mảnh đời mà khi bắt gặp
ta không khỏi chạnh lòng và rơi nước mắt. Bất hạnh cho những con người mà hình hài
không nguyên vẹn - trên môi luôn nở nụ cười mà ta chẳng biết rằng họ buồn hay vui. Có
những người suốt cuộc đời sống trong màn đêm bao phủ - họ chỉ cảm nhận thế giới bằng
cảm giác của đôi bàn tay, ước ao một lần được nhìn mặt người thân mà nào có được.
Nhà thơ Tố Hữu đã từng viết:
“Có gì đẹp trên đời hơn thế
Người với người sống để yêu nhau.”
Giữa cuộc sống bon chen, ồn ào của đô thị, người ta ít nhận ra điều đó, thế nhưng
chuyến đi làm tình nguyện “ Trung thu ấm lòng yêu thương” tại “Trung tâm bảo trợ nạn
nhân chất độc da cam thành phố Đà Nẵng” của Đoàn khoa Du Lịch Đại học Duy Tân vào
ngày 28/ 09/ 2012 đã thực sự làm cho người ta thấy điều đó là có thật trong đời.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi được tham gia một chương trình từ thiện tới trung
tâm bảo trợ xã hội, trung tâm nạn nhân chất độc màu da cam. Thế nhưng mỗi chuyến đi
trong tôi lại có những cảm xúc đan xen không dễ gì diễn tả. Đoàn chúng tôi không khỏi
xúc động khi ngay từ phía cổng ngoài nhìn vào là những Con người- nhưng tạo hóa đã
không ưu ái – phải mang những dị tật bẩm sinh, dị dạng, đang nở nụ cười làm quen, họ tỏ
ra khá thân thiện, dễ gần. Những cái ôm thân thiết, những vòng tay siết chặt đã làm cho
sinh viên chúng tôi hiêu ra rằng những con người nơi đây đang cần lắm những sự sẻ chia,
quan tâm và chăm sóc.
Chiều ngày hôm đó, đoàn chúng tôi đã cùng giao lưu với những nạn nhân chất độc
da cam, với những bài hát ý nghĩa, những trò chơi nhỏ thật vui- trên gương mặt ai cũng
rạng rỡ nụ cười! Điều đó làm chúng tôi hiểu rằng dù góp một phần nhỏ bé thôi, nhưng với
những người nơi đây, sự quan tâm là việc làm vô cũng ý nghĩa!


Đến đây chúng tôi còn cảm nhận được mong muốn hòa đồng với thế giới xung quanh
của tất cả mọi người, những con người không có khả năng làm những việc cơ bản nhất,
những em nhỏ bị dị tật từ khi mới lọt lòng, những người tuy đã nhiều tuổi nhưng vẫn mang
tâm hồn trẻ thơ ngây dại, thế nhưng họ đều luôn vui vẻ, và yêu đời dù cuộc sống này đã
cướp đi của họ nhiều thứ!
Đằng sau những bất hạnh, chúng ta vẫn thấy nụ cười bừng sáng, vô tư trên những
khuôn mặt ấy – nụ cười ấy giúp họ vững tin chống chọi lại bão giông của cuộc đời…
Chính điều đó đã giúp ta học được rất nhiều điều… Chúng ta biết dường như ai cũng muốn
làm một điều gì đó cho những số phận không may mắn ấy… Với họ, sự sẻ chia bao nhiêu
cũng là chưa đủ!
Chuyến đi đã để lại những trải nghiệm quý giá đối với mỗi người trong cuộc. Và tôi
tin rằng đối với những ai chưa có điều kiện tham gia, khi xem những bức ảnh về chuyến đi
này, cũng sẽ có cùng những trải nghiệm đó: Xúc động, thấy mình cần sống tốt hơn, yêu
thương nhiều hơn, vì mình đã quá may mắn, hạnh phúc; thấy mình cần sống và sẻ chia
nhiều hơn đối với những kiếp người bất hạnh, và thấy rằng mình cần trân trọng, thật trân
trọng cuộc đời này, bởi đã cho ta một cơ thể lành lặn, cho ta một trái tim để thấy mình cần
sống và sẻ chia nhiều hơn nữa, mang đến cho mọi người niềm hạnh phúc dù nhỏ nhoi.
Hy vọng sau chuyến đi này mọi người hãy thở, hãy yêu và hãy sống không chỉ cho
bản thân mình mà còn cho những con người không còn có thể thở được, yêu được và sống
được các bạn nhé! Hãy sống thay cho cả phần của họ….hãy sống mạnh mẽ vì biết rằng
chúng ta vẫn thật may mắn khi vẫn còn có thể biết vui, biết buồn, biết yêu thương mọi
người, biết mọi người vẫn đang rất yêu thương mình, biết cảm nhận hạnh phúc và cả nỗi
đau của những người xung quanh. Trong dòng chảy hối hả của cuộc đời - có đôi lúc gặp
phải một khó khăn ta bỗng thấy nản lòng. Nhưng xin hãy dừng lại một phút tĩnh tâm để
suy ngẫm về bản thân - Ở ngoài kia còn có biết bao số phận nghiệt ngã, bao giọt nước mắt
đau thương - họ đang rất cần sự quan tâm giúp đỡ, đùm bọc của chúng ta.
Với tất cả chúng tôi đây là một chuyến đi đầy ý nghĩa. Đi để thấy trong xã hội còn
nhiều lắm những mảnh đời bất hạnh, đi để tự nhủ với lòng mình cần cố gắng nhiều hơn
nữa để học những bài học làm người, vì cộng đồng cần lắm những tấm lòng. Chúng tôi tự
hỏi, tặng quà cho những con người bất hạnh hay chính họ đã dâng tặng chúng tôi những

bài học về nghị lực sống, lòng dũng cảm đối mặt với thử thách.
Những hình ảnh về những nạn nhân chất độc màu da cam vẫn còn ám ảnh tôi, sống
động như vừa xảy ra ngày hôm qua. Tôi sẽ không bao giờ quên được chuyến đi này,
chuyến đi đã cho tôi những xúc động về số phận đáng thương của nhiều người. Tôi chợt
nhận ra chỉ tình yêu thương có thể không xóa đi sự bất hạnh thiêt thòi của họ nhưng phần
nào an ủi và làm ấm lòng những con người ấy. Để “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”.
Có ai đó đã nói rằng: “Chúng ta sống trên cõi đời này để làm gì, nếu như không phải
để làm cho cuộc sống người khác tốt đẹp hơn”. Chuyến đi tình nguyện tại “Trung tâm bảo
trợ nạn nhân chất độc màu da cam thành phố Đà Nẵng” của Đoàn khoa Du Lịch Đại học
Duy Tân thực sự là một chuyến đi bổ ích.
Chuyến đi không những đã đem đến cho những số phận bất hạnh niềm vui, hạnh phúc
được sẻ chia, làm cho những trẻ em khuyết tật, những người già bị ảnh hưởng bởi chất độc
da cam có thêm niềm tin vào cuộc đời, vào tình người, mà nó còn đem lại những hạnh
phúc lớn lao cho những người đã trực tiếp tham gia công tác từ thiện. Đó là niềm hạnh
phúc khi thấy mình sống có ích, niềm hạnh phúc khi thấy bên cạnh mình vẫn có rất nhiều
trái tim lửa, không chỉ biết sống cho mình mà còn biết sống vì cộng đồng xã hội.
Nếu có ai đó nói rằng cuộc đời này chưa thú vị, có lẽ là vì họ còn đang trong ốc đảo
cô đơn của chính mình, họ còn sống chỉ vì chính họ, họ chưa tìm ra môi trường để kết nối,
sẻ chia. Vậy thì những ai đã cảm thông với những hoàn cảnh trên, tôi nghĩ rằng nên một
lần thử tham gia vào công tác xã hội. Và bạn hoàn toàn có thể liên lạc với chúng tôi: BCH
đoàn khoa du lịch đại học Duy Tân “ chia sẻ yêu thương_ kết nối tấm lòng”!
Hãy để những trái tim nhỏ bé gần nhau hơn để tạo thành một trái tim lớn _ trái tim
yêu thương!

…SVTH:Chúc Ánh….

×