Tải bản đầy đủ (.pdf) (161 trang)

Sách Hạnh phúc nở hoa

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (7.53 MB, 161 trang )




LỜI TỰA

C

ó bao giờ bạn nghĩ rằng ngồi một cơng việc
tốt, một ngôi nhà khang trang, một nguồn
thu nhập bảo đảm đem lại sự sung túc, được mọi
người xung quanh quan tâm, u thương và q
mến… mình cịn cần điều gì nữa để có được một cuộc
sống hạnh phúc?
Thực tế là khái niệm “một cuộc sống hạnh phúc”
khá mơ hồ, như thế nào mới gọi là hạnh phúc? Hầu
hết chúng ta đều ngộ nhận hạnh phúc là một điều gì
đó rất xa vời, cho đến khi đánh mất hạnh phúc,
chúng ta mới nhận ra mình đã từng hạnh phúc.
Douglas Jerrold đã từng nói rằng: “Hoa hạnh
phúc mọc bên cạnh chúng ta chứ không phải đi hái
trong vườn nhà người khác”. Chỉ khi trải qua khổ


4

• Hạnh Phúc Nở Hoa

đau, mất mát và tuyệt vọng, chúng ta mới nhận ra
giá trị của hạnh phúc trong cuộc sống.
Thật ra, hoa hạnh phúc cũng không hẳn chỉ nở
trong vườn tình u, mà nó ln hiện diện đâu đó


xung quanh ta nhưng vì những lo toan trong cuộc
sống hoặc do chúng ta không để tâm đến nên khi để
vuột mất, mới giật mình nhận ra.
Hạnh phúc nở hoa đối với những ai đã dành cả
cuộc đời mình để nâng niu chăm chút. Hạnh phúc
cịn có được khi chúng ta, mỗi con người đã biết sống
vì nhau, hy sinh cho nhau mà không cần một sự đền
ơn báo đáp nào. Là khi dành cho nhau sự quan tâm,
sự động viên chân thành, nhưng đối với người trong
cuộc lại là một sự khích lệ rất lớn để họ phấn đấu và
cố gắng vượt qua nghịch cảnh...
Tuyển tập “Hạnh Phúc Nở Hoa” bạn đang
cầm trên tay bao gồm những câu chuyện ngắn, súc
tích nhưng chứa đầy ý nghĩa, xúc động, nói về tình
u đơi lứa, về niềm tin son sắt giữa người với người
trong cuộc đời và những nỗ lực hết mình để vươn đến
một cuộc sống viên mãn, nhân ái và vị tha…
Cho dù cuộc sống của mỗi chúng ta đã và đang
trải qua từng ngày với nhiều biến động, nhiều thăng
trầm - có cả thành cơng và thất bại, có cả niềm vui
và những nỗi buồn - nhưng dù cuộc sống có khắc


Hạnh Phúc Nở Hoa •

5

nghiệt đến thế nào đi nữa, chúng tôi cũng hy vọng
rằng mỗi câu chuyện trong quyển sách này sẽ giúp
bạn có được cái nhìn sâu sắc và thấu đáo hơn về

hạnh phúc, có đơợc sức mạnh nội tâm mãnh liệt
nhằm xoa dịu đi những đau khổ, muộn phiền, động
viên bạn vượt qua mọi trắc trở. Đồng thời, giúp các
bạn nhận ra những giây phút hạnh phúc, vui vẻ
trong hiện tại và cảm nhận sâu sắc hơn với những gì
mình đang sống, đang hiện hữu.
BAN BIÊN TẬP



N

ếu ly hôn,
hãy bế em
ra khỏi cuộc đời anh
Những trái tim đau khổ và dũng cảm, đó chính là
những tâm hồn cao thượng tạo nên hạnh phúc.
– René Bazin

T

rong ngày cưới, đám bạn thân nhất quyết
bắt tơi bế vợ mình trên tay đi vào phịng
tân hơn. Và thật thế, tơi đã bế nàng vào phịng.
Lúc đó, nàng là một cơ dâu xinh xắn và e thẹn,
cịn tơi là một chú rể rất sung sức và tràn trề
hạnh phúc. Mười năm sau đó là những chuỗi
ngày êm ấm - chúng tơi có con, tơi bước vào
thương trường và cố gắng kiếm tiền để xây
dựng tổ ấm vững chắc, nhưng đến khi cuộc

sống có đầy đủ vật chất, thì đời sống tình cảm
của chúng tơi dần dần suy giảm.
Tuy nhìn bên ngồi, mọi người đều ganh tị
với gia đình chúng tơi về mọi mặt như sự giàu
có, tiện nghi, vợ chồng hịa hợp và con cái đề


8

• Hạnh Phúc Nở Hoa

huề. Nhưng thật ra, cuộc sống yên ấm đó gần
như bị xáo trộn bởi một sự đổi thay không ngờ,
khi Dew - một cô gái xinh đẹp, quyến rũ - bước
vào cuộc đời tôi.
Một ngày nọ, tơi đứng trước ban cơng rộng
lớn, Dew vịng tay ơm sau lưng tôi. Con tim tôi,
một lần nữa lại đắm chìm trong dịng suối u
đương thơ mộng. Tơi đã mua cho cơ ấy một căn
hộ và chuyện tình cảm của chúng tơi ngày càng
tiến triển. Dew nhẹ nhàng nói: “Anh là mẫu
người đàn ơng rất có sức cuốn hút đối với phụ
nữ”. Câu nói này khiến tơi nhớ đến vợ mình,
bởi vì hồi mới cưới, nàng cũng đã từng nói:
“Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất
quyến rũ phụ nữ”. Nghĩ đến vợ, tơi thống do
dự vì hiểu rằng mình đang phản bội cơ ấy,
nhưng tơi đã khơng thể cưỡng lại chính mình.
Tình trạng này khiến tơi suy nghĩ rất
nhiều và cảm thấy không thể kéo dài mãi

được. Ý nghĩ phải ly hơn xuất hiện trong tâm
trí tơi, nhưng đồng thời tơi cũng nhận ra rằng
rất khó để mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù
tôi đề cập vấn đề một cách nhẹ nhàng đi nữa,
thì cũng không tránh khỏi việc gây cho cô ấy
sự tổn thương sâu sắc.


Hạnh Phúc Nở Hoa •

9

Cơng bằng mà nói, cơ ấy là một người vợ
tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa
ăn tối, chăm lo cho gia đình, cho các con và cả
cho tôi. Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói
với cơ ấy rằng: “Giả dụ chúng ta phải ly hơn,
em sẽ làm gì?”. Cơ ấy nhìn chăm chú vào tơi
đến vài giây mà khơng nói lời nào.
Một lần nữa, Dew lại nói với tơi: “Anh đã
quyết định ly dị chưa? Em không thể chờ lâu
hơn được nữa!”. Tơi gật đầu vì biết khơng thể
chần chừ thêm được nữa.
Tối đó khi vợ tơi đang dọn bữa tối, tơi nắm
lấy tay cơ ấy và bảo: “Anh có điều này muốn nói
với em”. Cơ ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn và chờ đợi.
Tơi nhìn thấy nỗi đau hiện lên trong đôi mắt cô
ấy. Bỗng nhiên, tôi không biết phải mở lời thế
nào nữa nhưng vì khơng muốn che giấu mãi
chuyện này nên tơi đành nghiêm túc nói: “Anh

muốn ly hơn”. Cơ ấy khơng phản ứng gì cũng
khơng tỏ thái độ khó chịu khi nghe câu nói đó.
Một thống im lặng, rồi cô ấy hỏi nhỏ: “Tại sao?”.
- Anh nói thật đấy! - Tơi tránh trả lời câu
hỏi của cô ấy, tuy nhiên, sự lảng tránh này chỉ
khiến vợ tôi thêm giận dữ.
Nàng đứng bật dậy, ném đôi đũa đi và hét
vào mặt tôi: “Anh không phải là đàn ông!”.


10 • Hạnh Phúc Nở Hoa

Đêm đó, chúng tơi khơng nói chuyện với
nhau. Cơ ấy khóc. Tơi hiểu cơ ấy muốn biết
chuyện gì đã xảy ra với cuộc hơn nhân của
chúng tơi, nhưng tơi khó đưa ra câu trả lời thỏa
đáng bởi tơi khơng thể nói thẳng với nàng rằng
trái tim tơi giờ đây đã có Dew.
Tơi thảo một tờ đơn ly dị trong tâm trạng
hối lỗi và ghi rõ cô ấy được sở hữu căn nhà, chiếc
xe hơi và ba mươi phần trăm cổ phần trong
công ty của tôi. Nàng nhìn lướt qua tờ đơn, xé
nó ra từng mảnh nhỏ và ịa khóc trước mặt tơi.
Tơi cảm thấy tim mình đau nhói. Ý định ly hơn
dằn vặt tơi suốt nhiều tuần, và giờ đây dường
như càng trở nên rõ rệt, mạnh mẽ hơn.
Một tối nọ tôi trở về nhà và thấy vợ tôi đang
ngồi cắm cúi viết. Tôi đi vào phịng và nhanh
chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm tỉnh dậy, tôi
thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ

tiếp. Vợ tơi viết đơn ly hơn với điều kiện không
cần tôi để lại bất cứ tài sản gì, chỉ cần cho cơ ấy
thời gian là một tháng trước khi chính thức ly
hơn. Trong thời gian này, chúng tôi phải sống và
cư xử với nhau như những cặp vợ chồng bình
thường khác. Lý do là vì tháng sau con trai chúng
tôi sẽ trở về nhà nghỉ hè và cơ ấy khơng muốn nó
chứng kiến cuộc hơn nhân đổ vỡ của cha mẹ.


Hạnh Phúc Nở Hoa • 11

Cơ ấy hỏi: “Anh cịn nhớ em đã vào phịng
tân hơn trong ngày cưới như thế nào không?”.
Câu hỏi này chợt làm sống lại trong tôi
những kỷ niệm ngọt ngào của năm tháng trước
đây. Tôi lặng lẽ gật đầu.
- Lúc đó, anh đã bế em trên đơi tay của mình,
do vậy trong thời gian một tháng trước khi ly hơn
này em có một u cầu là anh phải bế em từ
phòng ngủ đến cổng nhà vào mỗi buổi sáng khi
em đi làm - Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy
đang ôn lại những tháng ngày hạnh phúc trước
đây và mong muốn cuộc hôn nhân của chúng tôi
sẽ kết thúc trong sự nhẹ nhàng, lãng mạn.
Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hơn
của vợ mình. Cơ ấy cười to và cho rằng đó là
một u cầu thật ngốc nghếch và kỳ quặc.
Tơi và vợ đã không hề gần gũi nhau kể từ khi
tôi công bố ý định ly hôn, chúng tôi đối xử với

nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên bế
cô ấy, cả hai chúng tôi đều tỏ ra khá ngượng
nghịu, vụng về. Con trai tôi vỗ tay hưởng ứng:
“Tuyệt q! Cha đang bế mẹ kìa!”. Lời nói của
con trẻ làm tim tơi đau nhói. Cơ ấy nhắm mắt lại
và nhẹ nhàng nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu việc này
từ hơm nay và đừng nói gì cho con hay nhé!”.


12 • Hạnh Phúc Nở Hoa

Tơi gật đầu và cảm thấy có chút gì đó vỡ vụn
trong lịng. Đến cổng, tơi đặt cơ ấy xuống. Nàng
đứng đó chờ xe bt cịn tơi lái xe đến cơng ty.
Ngày thứ hai, chúng tơi lặp lại cảnh ấy dễ
dàng hơn, khơng cịn vẻ ngượng ngùng và bối
rối nữa. Nàng dựa đầu vào ngực tơi. Chúng tơi
gần nhau đến nỗi tơi có thể ngửi được mùi
hương nồng nàn tỏa ra từ cơ thể nàng. Tơi chợt
nhận ra đã từ lâu tơi khơng ngắm nhìn người
phụ nữ thân u của mình. Tơi nhận ra nét tươi
trẻ đã biến mất trên gương mặt vợ mình, một
vài nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện sau đuôi mắt.
Ngày thứ ba, cơ ấy thì thầm vào tai tơi:
“Đường ngồi vườn đang bị xói đấy. Anh cẩn
thận khi bước đi nhé!”. Ngày thứ tư khi bế cơ
ấy, tơi có cảm giác chúng tơi như một đơi un
ương khắng khít và tơi đang ơm người u của
mình trong vịng tay âu yếm. Những tơ tưởng
về Dew bỗng trở nên mờ nhạt trong tâm trí.

Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cơ ấy nhẹ nhàng
dặn dị tơi từng chút một - chiếc sơ mi vừa ủi để
ở đâu, tôi phải cẩn thận hơn khi lái xe... Tôi gật
đầu và cảm thấy rất gần gũi với vợ mình.
Mỗi ngày, tơi cảm thấy bế vợ mỗi dễ dàng
hơn, có lẽ do tơi làm việc này đều đặn nên đã trở
nên mạnh mẽ hơn. Lúc đợi cơ ấy ở cửa phịng,


Hạnh Phúc Nở Hoa • 13

tơi đã nói với nàng: “Có vẻ như bế em bây giờ
khơng cịn khó khăn nữa”. Vợ tơi khơng nói gì vì
đang mải tìm quần áo. Cơ ấy loay hoay một lúc
nhưng vẫn khơng tìm ra chiếc váy nào vừa vặn
cả. Rồi cô ấy thở dài: “Mấy cái váy của em đều bị
rộng cả rồi!”. Tơi chợt hiểu ra một điều vì vợ tơi
gầy đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng như thế chứ
khơng phải vì tơi khỏe hơn trước. Tơi biết cơ ấy
đã lặng lẽ chôn giấu nỗi niềm cay đắng trong tim
và âm thầm chịu đựng một mình. Bỗng nhiên,
tơi cảm thấy vơ cùng đau đớn và hổ thẹn.
Đúng lúc đó, con trai của chúng tơi chạy
đến và nói: “Cha à, đã đến giờ bế mẹ ra rồi!”.
Đối với nó, việc cha bế mẹ ra cổng đi làm đã là
một điều thân quen, là một phần tất yếu trong
cuộc sống của gia đình chúng tơi. Vợ tơi vẫy con
lại gần và dang tay ơm nó vào lịng. Tơi quay
mặt đi vì sợ phải nhìn thấy cảnh này và vì trái
tim tơi đang đau nhói. Tơi lại ơm cơ ấy trong

tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách và ra
đến cổng. Tay cơ ấy vịng qua cổ tơi một cách
nhẹ nhàng và tự nhiên tưởng như chúng tôi
đang trở về ngày tân hơn thuở nào.
Vào ngày cuối cùng, tơi thấy khó có thể cất
bước khi ôm cô ấy trên tay. Con trai chúng tôi
đã trở lại trường học. Vợ tôi nhẹ nhàng bảo:


14 • Hạnh Phúc Nở Hoa

“Thật ra, em mong sẽ được anh ôm trên tay cho
đến khi cả hai chúng ta cùng già đi”. Tôi xúc
động ôm cô ấy vào lòng, giọng nghẹn đi trong
niềm cảm xúc đang trào dâng và lấn át tâm
hồn: “Cả em và anh đều không nhận ra rằng
cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng
rất nhiều những giây phút thân mật, gần gũi”.
Tôi phóng xe ra khỏi nhà, lái đến nơi mà tơi
biết rằng mình phải đến, tâm trí đang hình
thành một quyết định rõ ràng và quyết liệt. Tôi
bước lên những bậc tam cấp thân quen. Dew ra
mở cửa. Tơi nhìn thẳng vào mắt cơ ấy và nói từng
lời dứt khốt: “Xin lỗi em, Dew! Hôm nay anh
không thể đi du lịch với em được và anh cũng
không thể ly dị vợ mình. Anh nói thật đấy!”.
Dew mở to mắt, kinh ngạc nhìn tơi, dường
như khơng tin vào những điều mình vừa nghe.
- Dew ạ, thành thật xin lỗi em! - Tôi nhẹ
nhàng nói tiếp - Anh chỉ có thể nói lời xin lỗi

em thôi! Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hơn
nhân của anh tẻ nhạt là vì lâu nay anh đã không
nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong
cuộc sống lứa đơi, chứ khơng phải vì anh và vợ
mình khơng cịn u nhau nữa. Anh nhận ra
mọi điều khi mỗi ngày bồng cô ấy trên tay và
bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con. Anh


Hạnh Phúc Nở Hoa • 15

khơng thể rời xa cơ ấy, vì vậy anh chỉ có thể nói
lời xin lỗi với em thơi.
Dew như chồng tỉnh. Cơ ấy cho tơi một cái
tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật
khóc nứcnở.
Tơi quay ra xe và lái thẳng đến công ty, kết
thúc một ngày làm việc trong tâm trạng nhẹ
nhõm và n bình. Trên đường về nhà, tơi ghé
vào một tiệm hoa bên đường và chọn mua một
lẵng hoa mà vợ tơi u thích. Cơ bán hàng hỏi
tơi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tơi
mỉm cười và nói: “Nhờ cơ viết rằng: Anh sẽ bế
em vào mỗi buổi sáng cho đến khi cả hai chúng
ta cùng già đi!”.


T

ôi là con

của một thiên thần

T

uần vừa qua, cả gia đình tơi đi nghỉ mát
ở bang Tennessee và ghé vào ăn sáng ở
một tiệm ăn nhỏ bên đường. Trong khi chờ họ
dọn thức ăn ra, tôi để ý thấy một người đàn ơng
có gương mặt sáng sủa, vui vẻ đi từ bàn này
sang bàn khác thăm hỏi mọi người như thể đã
quen biết họ từ lâu.
Khi tới bàn chúng tôi, ông ta mỉm cười thân
thiện: “Xin chào! Ông bà từ đâu tới vậy? Tôi
chưa từng gặp ông bà ở đây bao giờ”.
- Chúng tôi từ Oklahoma đến - Tôi nhẹ
nhàng đáp.
- Chào mừng ông bà đã đến Tennessee và
rất vui khi được làm quen với mọi người. Hiện
ông làm nghề gì vậy?
- Tơi dạy mơn Thần học.


Hạnh Phúc Nở Hoa • 17

- À!... Vậy là ơng có dạy về niềm tin nữa
phải khơng? Tơi có câu chuyện này muốn kể
ông nghe - Người lạ mặt nhẹ nhàng kéo ghế
ngồi xuống rồi nói tiếp - Cách đây nhiều năm,
tại ngơi làng nhỏ xa xơi nọ, có một người phụ
nữ khơng chồng mà lại có con. Khi đứa trẻ lớn

lên, nó ln bị bạn bè chế giễu. Điều này làm
cậu bé vô cùng đau khổ. Cậu bắt đầu thu mình
lại, khơng giao tiếp, khơng trị chuyện và
khơng mỉm cười với bất cứ ai. Đến tuổi đi học,
cậu khóc rất nhiều khi mẹ đưa cậu tới trường.
Năm đứa trẻ mười hai tuổi, có một thầy giáo
mới đến trường và làm chủ nhiệm lớp của cậu.
Riêng cậu bé, cậu vẫn giữ thói quen đến trường
thật muộn và về nhà thật sớm để tránh bị bạn bè
chọc ghẹo. Một lần, sau giờ học, thầy giáo yêu
cầu học sinh ở lại để thầy dẫn cả lớp đi chơi. Thế
là cậu bé đành phải ở lại và đi chơi cùng với lớp.
Thầy giáo bỗng đặt tay lên vai cậu học trị
ít nói nhất lớp và hỏi: “Con trai, bố của con là
ai vậy?”. Cậu bé sững sờ nhìn thầy giáo và rồi
rơm rớm nước mắt, còn tất cả những đứa trẻ
khác đều im lặng, bởi vì chúng đều biết rất rõ
câu trả lời. Người thầy hiểu ngay tình huống
mình mới gây ra, liền xoa đầu cậu bé đang
trong cơn bấn loạn và nói: “Ta biết con là con


18 • Hạnh Phúc Nở Hoa

của ai rồi! Con là đứa trẻ đến từ thiên đường, là
con của một thiên thần”. Dừng một lát, thầy
giáo vỗ vào lưng cậu bé và nói tiếp: “Con trai,
con thật là người có dịng dõi. Con phải tự hào
về điều đó chứ!”.
Lần đầu tiên khi nghe người khác nói về

cha mình, cậu bé đã mỉm cười vui sướng. Nụ
cười ấy đã giúp cậu tự tin bước ra khỏi vỏ ốc của
mình và mạnh dạn trị chuyện với đám bạn
cùng trang lứa.
Người đàn ơng kết thúc câu chuyện và
đứng dậy: “Ơng bà biết khơng, nếu người thầy
đó khơng nói rằng tơi là con của một thiên
thần, thì có lẽ suốt đời tơi khơng bao giờ đạt
được điều gì trong cuộc sống!”.
Vợ chồng tơi ngồi im lặng cho tới khi người
đàn ông nọ đi khuất. Không ngừng thắc mắc
nên chúng tôi gọi người phục vụ tiệm ăn lại và
hỏi: “Anh có biết người đàn ơng tóc bạc vừa
ngồi ở bàn chúng tôi là ai không?”.
Người phục vụ mỉm cười trả lời: “Ồ, có chứ
thưa ơng! Ở đây ai cũng biết và u mến ơng ấy,
vì ơng ấy là một người có tài và ln quan tâm
đến người khác. Ơng ấy chính là Ben Hooper,
cựu Thống đốc bang Tennessee của nước Mỹ”.


C

hai nước ngọt
chưa bao giờ mở

Những người bạn tốt giống như những ngơi sao,
khơng phải lúc nào bạn cũng nhìn thấy họ
nhưng bạn biết là họ ln có ở đó.
– Khuyết danh


T

ừ nhỏ, tôi đã may mắn học được bài học
không nên đánh giá người khác qua thất
bại của họ. Và sau đây là một trong những bài
học của tôi từ thuở cịn niên thiếu. Tơi có hai
cậu bạn chơi với nhau rất thân và đều làm thêm
trong bệnh viện thị trấn. Kolokowski “Củ Lạc”
là người thấp bé, làm phục vụ trong nhà bếp,
cịn Dominic “Khổng Lồ” có hình dáng cao lớn
thì làm cơng việc rửa xe trong gara.
Nhóm chúng tơi thường cùng nhau chơi
bóng rổ, đi bơi vào mùa hè, cịn mùa đơng thì
cùng nhau cào tuyết vì cơng việc này cũng kiếm
được chút bạc lẻ - và cả nhóm đều thích cá độ.


20 • Hạnh Phúc Nở Hoa

Củ Lạc và Khổng Lồ thường là hai nhân vật
chính trong các trị cá cược của chúng tôi, như:
“Ai uống được nhiều nước ngọt nhất?”, “Ai chạy
nhanh nhất?”, “Ai có thể mời được cơ bạn xinh
đẹp Rosie Piero đi chơi?”... Khơng dừng lại ở đó,
thỉnh thoảng chúng tơi cịn có những trị cá cược
nguy hiểm hơn như: “Ai trượt xuống đồi nhanh
hơn?“, “Ai nhảy qua hàng rào cao nhất?”...
Trong tất cả các trị đó thì trò nguy hiểm
nhất là nhảy từ trên mái nhà xuống đất. Hơm đó

trời vừa mới mưa xong, mái nhà rất trơn và khó
lấy thăng bằng, thế nhưng bọn tơi vẫn quyết
định chơi trị này. Đã thế, đích nhảy chỉ là một
tấm đệm nhỏ, nếu nhảy chệch ra ngồi có thể
khơng u đầu thì cũng bị gãy tay chân. Chúng tơi
đến cổ vũ rất đơng. Trong trị cá cược này, người
thắng sẽ được gì? Chỉ là một chai nước ngọt giá
năm xu. Giải thưởng chỉ là để cho vui, cái chính
là thử thách lòng dũng cảm của người chơi. Tutti
- chuyên gia cá cược - đã đặt cho Củ Lạc, mặc
cho nhiều đứa nói ra nói vào rằng cậu ta bé hơn
Khổng Lồ thì hẳn có ít can đảm hơn.
Củ Lạc trèo lên mái nhà rồi mon men đi ra
gần mép hiên. Mọi người hồi hộp theo dõi và ồ
lên từng chặp mỗi lần cậu trượt chân.


Hạnh Phúc Nở Hoa • 21

- Cậu ta có can đảm nhảy xuống khơng
nhỉ? - Một đứa trong nhóm thắc mắc hỏi.
Củ Lạc mỉm cười, dang tay và nhảy xuống.
Cậu rơi chính xác vào tấm đệm nhỏ. Tất cả
những người chứng kiến đều vỗ tay reo lên.
Đến lượt Khổng Lồ, cậu ta cứ đứng chần chừ
mãi trên mái nhà vẻ như sắp khóc và khơng
dám nhảy. Điều này khiến chúng tôi kết luận
Củ Lạc là người thắng cuộc. Tutti hào hứng đi
thu tiền thắng độ, miệng cười toe toét: “Tớ biết
ngay là Củ Lạc sẽ thắng mà! Cậu ta chẳng biết

sợ là gì cả!”.
Tình bạn giữa Củ Lạc và Khổng Lồ chẳng
thay đổi gì sau chuyện đó. Đến tuổi lập gia
đình, Củ Lạc làm chủ hơn cho Khổng Lồ khi
cậu này cưới được cô bạn xinh đẹp Rosie Piero.
Hai năm sau, Củ Lạc thành cha đỡ đầu của con
trai họ, bé Roger, lúc đó Củ Lạc đã trở thành
phi cơng. Dù vóc người nhỏ bé nhưng lịng can
đảm của Củ Lạc thì khơng bao giờ thiếu, có lẽ
chính vì thế nên nghề phi cơng là thích hợp
nhất với cậu ấy.
Một lần, chiếc máy bay do Củ Lạc lái bị
hỏng động cơ đột ngột, và cậu ấy đã đưa chiếc
dù duy nhất trên máy bay cho đồng đội, còn


22 • Hạnh Phúc Nở Hoa

cậu ta ở lại và chấp nhận hy sinh. Tuy chiến
thắng trong lần nhảy mái nhà, nhưng Củ Lạc
lại tử nạn vì khơng chịu nhảy ra khỏi máy bay,
nhưng đó là thành cơng lớn nhất, là sự hy sinh
can đảm và cao quý nhất.
Trong suốt năm mươi năm sau đó, năm nào
cũng vậy, cứ đến ngày Củ Lạc hy sinh, Khổng
Lồ và vợ là Rosie lại đưa Roger đến nhà Củ Lạc.
Ở đó, ngay bên cạnh tấm bằng gắn ngôi sao ghi
công tưởng niệm Củ Lạc ln có một chai nước
ngọt giá năm xu. Và chai nước ngọt chưa bao
giờ được mở.



P

hần đóng
góp của tơi

V

ị giám đốc già trao cho người lính trẻ
một tờ giấy bạc và nói: “Cậu cầm lấy mà
về thăm mẹ. Tôi không cho cá nhân cậu đâu,
đây là phần đóng góp của tơi đối với đất nước”.
Người lính trẻ ngỡ ngàng đón nhận niềm
vui bất ngờ khơng phải từ tờ giấy bạc, mà xúc
động trước tấm lòng của một người xa lạ.
Câu chuyện diễn ra ở một sân bay lớn...
... Trước đây, tôi làm trợ lý cho một vị giám
đốc lớn tuổi. Giữa tôi và ông ấy thường có những
cuộc tranh luận về tài chính trong việc đầu tư,
thực hiện nghĩa vụ của một doanh nhân đối với
quốc gia... Vừa là trợ lý, vừa là một kế tốn nên
nhiều lúc tơi rất chặt chẽ trong các khoản chi
tiêu. Vì vậy, có nhiều chuyện tơi khơng đồng ý
với vị giám đốc này. Thế nhưng, cho đến một
ngày tôi chứng kiến được một câu chuyện và
chính nó đã làm thay đổi cách suy nghĩ của tôi.


24 • Hạnh Phúc Nở Hoa


Hơm đó, trên đường đi công tác, tôi và ông
ấy ngồi chờ đổi máy bay tại một phi trường lớn.
Trong lúc chờ đợi, tôi mở sách ra tranh thủ đọc.
Cịn sếp tơi thì đi gọi điện thoại và tơi đốn là
ơng ấy gọi về cho vợ mình. Các con của ơng đều
đã trưởng thành và ra ở riêng, ở nhà chỉ cịn
một mình vợ ơng nên dù đi xa hay gần, ngày
nào ông cũng gọi về cho bà vài ba cuộc, khi thì
nhắc bà nhớ uống thuốc, lúc dặn bà khóa bếp
ga cho kỹ, khi thì hỏi xem con gái có đưa cháu
về thăm bà ngoại khơng?... Tơi trân trọng tình
cảm của ơng nhưng nhiều khi cũng cảm thấy
điều này... hơi quá.
Một lúc sau tôi nghe loa thông báo chuyến
bay của chúng tôi sắp khởi hành. Nhìn quanh
chưa thấy sếp trở lại nên tơi vội đi tìm. Tơi thấy
ơng đang đứng trong buồng điện thoại công
cộng. Nghĩ rằng ông không nghe tiếng loa
thông báo nên tôi đến gần và lấy tay làm dấu.
Không thấy ông phản ứng gì, tơi gõ vào cửa
kính và ra dấu lần thứ hai. Đến lúc này tôi mới
nhận thấy ông khơng nhìn tơi mà đang chăm
chú nhìn sang buồng điện thoại bên cạnh.
Ở đó có một người lính trẻ khốc trên lưng
chiếc ba lơ đang hối hả nói vào điện thoại: “Mẹ
ơi, mẹ nói nhanh đi! Con muốn về... nhưng



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×