Tải bản đầy đủ (.pdf) (88 trang)

Chicken soup for soul tập 11

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.23 MB, 88 trang )


Chia sẻ ebook : Chiasemoi.com

Cùngbạnđọc
Introduction
Lờigiớithiệu
Memoriesofmymother
Hồiứcvềmẹ
“Dustingoff!”
“Phủibụiđi!”
Phoenixrising
Phượnghồngbaycao
Agiftofspirit
Qtặngtâmhồn
Themanmyfatherwas
Chatơi
Losingmyself
Đánhmấtchínhmình
ReachingMom
Conđãchạmđượcvàomẹ
IamLoni
TơilàLoni
Hittingbottom
Làmlạitừđầu
Tableofthree
Bàndànhchobangười
Ahouseisnotahome
Trởlạimáiấm
VềtácgiảvàsựrađờicủaChickenSoupfortheSoul



Thântặngtấtcảnhữngngườiđangtrăntrở,đangvượt
quanhữngkhókhăn,thửtháchtinhthầnvàlngiữ
vữngniềmtinđểtìmđượchạnhphúccuộcsống,đểđạt
đượcướcmơcủamình.”
-FirstNews


Cùngbạnđọc
SaukhithựchiệncáctậpHạtGiốngTâmHồnvànhữngcuốnsáchchia
sẻvềcuộcsống,FirstNewsđãnhậnđượcsựđónnhậnvàđồngcảmsâu
sắccủađơngđảobạnđọckhắpnơi.Chúngtơiđãnhậnrarằngsựchiasẻ
vềtâmhồnlàmộtđiềuqgiávàcóýnghĩanhấttrongcuộcsốnghiện
nay,giúpchúngtavượtquanhữngnỗibuồn,nhữngthấtvọngđểhướng
đếnmộtngàymaitươiđẹphơnvớinhữngướcmơ,hồibãocủamình
vàcảmnhậncuộcsốngtrọnvẹnhơn.
Trêntinhthầnđó,FirstNewstiếptụcgiớithiệuđếncácbạnnhữngcâu
chuyệnhayđượcchọnlọctừbộsáchChickenSoupfortheSoulnổi
tiếngcủahaitácgiảJackCanfieldvàMarkVictorHansen.
ĐâylàlầnđầutiênbộsáchChickenSoupfortheSoulđượctrìnhbày
dướidạngsongngữđểbạnđọccóthểcảmnhậnđượcýnghĩacâu
chuyệnbằngcảhaingơnngữ.Việcchuyểntảitrọnvẹnvàchínhxácý
nghĩasâusắccủanhữngcâuchuyệntheongunbảntiếngAnhlàmột
cốgắnglớncủachúngtơi.Rấtmongnhậnđượcnhữngýkiếnđónggóp
củabạnđọcđểnhữngtậpsáchtiếptheocủachúngtơihồnthiệnhơn.
Mongrằngcuốnsáchnàysẽlàngườibạnđồnghànhvớibạntrongcuộc
sống.
-FirstNews


DearTeens,

SixyearsagowehadtheideatowriteaChickenSoupforthe
TeenageSoulbookforteenagers.Asyouknow,itwasverywell
receivedandmillionsofteenshavefoundcomfortandsupportinthe
storiesthatwerewrittenbytheirfellowteens.Wereceivedthousands
oflettersrequestingthatwecompilemorebooksforteens.These
requests,combinedwiththedelugeofstoriesthatwerebeingsent,
gaveustheneededmotivationandresourcestocontinuetheseries.
Everyweekwecontinuetoreceivehundredsoflettersandstories
fromteenagersaroundtheworldviatheInternetandthroughthe
mail.Aswereadthemountainofmail,webegantonoticethatthe
chapterontoughstuffwasthemostpopularchapterinthebooks.
Afterawhile,webegantogetrequestsforanentirebookontough
stuff.Ourresponsetotheserequestsisthebookyounowholdinyour
hands.
Althoughthecontentofthesestoriesisoftendisturbingand
sometimeseventragic,thepotentialforinsight,learningand“growing
up”isenormous.Webelievethisisthereasonfortheoverwhelming
responsetothesetypesofstories.Forexample,wehavehadstoriesin
previousbooksthatdealtwiththedeathofaparent.Thisisoneof
everychild’sworstfearsandonemightquestionthebenefitof
includingsuchstories.However,wehaverepeatedlyheardcomments
suchasthesefromourreaders:“Afterreadingthatstory,I
immediatelysatdownandwrotemyparentsaletterapologizingfor
givingthemsuchahardtime.”And,“ThoughmymomandIstillhave
ourlittlearguments,itisdifferentnow.Iappreciatehersomuchmore
andIKNOWthateverythingshedoesisbecauseshelovesme.Ididn’t
reallyunderstandthatbeforereadingthatstory.”Werarelyprinta
storyunlessthepersonwritingithaslearnedorrealizedsomething
profoundfromtheirexperience.Hopefully,thislessongetspassedon
toyou,thereader,andwillspareyousimilarpain.Attheveryleast,it

willletyouknowthatyouarenotaloneintheworldwithyour
challenges.
Oneofourmostimportantcriteriaforincludingastoryisthatit
leavesthereaderabetterpersonforhavingreadit.Anexampleofthis


isthemuch-lovedpoem“SomebodyShouldHaveTaughtHim”.Inthis
poemayounggirliskilledbyadrunkdriveronherwayhomefroma
party.Itisanextremelyemotionalpoemthatstillmakesuscrywhen
wereadit.Theresponsethissimplebutpowerfulpoemhasevoked
fromthousandsofteenagersisacommitmenttoneverdrinkanddrive.
Manyteenshavewrittenletterspromisingthistotheirparents;while
inothercasessometeenssimplymadeapromisetothemselves.The
mostgratifyingpartofallofthisisthatyearslaterwehavereceived
follow-uplettersinformingusthattheyhavekepttheircommitment.
Therearenowordstodescribewhatwefeelwhenwehearthiskind
ofstory.Wearegratefulandwearehumbled,butmorethananything,
wearecertainthataslongasthesestoriesarechanginglives,wewill
continuetocompilethesebooks.

JACKCANFIELD&MARKVICTORHANSEN


Lờigiớithiệu
Cácbạntrẻthânmến,
SáunămtrướcchúngtơiđãthựchiệncuốnChickenSoupforthe
TeenageSoul.Nhưcácbạnđãbiết,cuốnsáchấyđãđượcđónnhận
nồngnhiệt,vàhàngtriệuđộcgiảtrẻđãtìmthấynguồnanủicũngnhư
sựđộngviêntrongnhữngcâuchuyệnđượcviếtbởichínhnhữngngười
bạnđồngtranglứavớimình.Chúngtơiđãnhậnđượchàngngànláthư

ucầubiênsoạnthêmnhữngquyểnsáchdànhcholứatuổithanh
thiếuniên.Nhữnglờiucầunày,cùngvớirấtnhiềucâuchuyệnđược
gửiđếnđãmanglạichochúngtơisựđộngviêncũngnhưnguồntưliệu
cầnthiếtđểtiếptụcthựchiệncáctậpsách.
Mỗituần,chúngtơilạitiếptụcnhậnđượchàngtrămláthưcùng
nhữngcâuchuyệncủacácbạntrẻtừkhắpnơitrênthếgiớigởiđếnqua
Internetvàquađườngbưuđiện.Khiđọccảnúithưnhậnđược,chúng
tơiđểýthấychươngviếtvềnhữngkhókhănlàchươngđượcưachuộng
nhấttrongnhữngtậpsách.Ítlâusau,chúngtơinhậnđượcnhữnglời
ucầuthựchiệnmộtquyểnsáchviếtriêngvềvấnđềnày.Chúngtơiđã
đáplạinhữngucầuấybằngquyểnsáchmàcácbạnđangcầmtrên
tay.
Mặcdùnộidungcủanhữngcâuchuyệnnàycóthểkhiếnngườiđọc
cảmthấylolắng,vàthậmchínócịnkhábithảm,nhưngảnhhưởngcủa
nóđếnkhảnăngnhậnthức,họchỏivàtrưởngthànhcủacácbạntrẻlà
rấttolớn.Chúngtơitinrằngđóchínhlàlýdomànhữngcâuchuyện
thuộcthểloạinàyđãđượcđónnhậnrấtnồngnhiệt.Chẳnghạnnhư
trongcácquyểnsáchtrước,chúngtơiđãcómộtsốcâuchuyệnkểvềcái
chếtcủamộtngườichahoặcmộtngườimẹnàođó.Đâylàmộttrong
nhữngnỗikhiếpsợghêgớmnhấtđốivớimỗiđứatrẻ,vàcóthểsẽcó
ngườithắcmắcviệcchúngtơiđưanhữngcâuchuyệnđóvàoliệucóích
gì.Tuynhiên,chúngtơiđãnhiềulầnnhậnđượcnhữngtâmsựnhưthế
nàycủabạnđọc:“Saukhiđọcxongcâuchuyệnấy,tơiđãngồingay
xuốngviếtchobốmẹmộtláthưxinlỗivìtơiđãkhiếnbốmẹphảikhổsở
nhưthế”và“Mặcdùtơivàmẹvẫncịnnhữngbấtđồngnhỏ,nhưngbây
giờmọichuyệnđãkhác.TơiuqmẹnhiềuhơnvàtơiBIẾTtấtcả
nhữnggìmẹlàmlàvìmẹutơi.Trướckhiđọcđượccâuchuyệnấy,tơi
đãkhơnghiểuđượcđiềunày”.Ítkhichúngtơichoinmộtcâuchuyện
nàomàngườiviếtkhơnghọcđượchaynhậnramộtđiềugìđósâusắctừ
chínhtrảinghiệmcủahọ.Chúngtơihyvọngbàihọcnàycũngsẽđược



chuyểntảiđếnbạn,giúpbạnxoadịunhữngnỗiđautươngtựnhưthế.Ít
nhấtnócũnggiúpbạnhiểurằngbạnkhơngcơđơnkhiđốimặtvớithử
thách.
Tiêuchíquantrọngnhấtcủachúngtơikhichọninmộttruyệnlàcâu
chuyệnđóphảigiúpđộcgiảtrởthànhngườitốthơnsaukhiđọc.Vídụ
minhchứngchođiềunàylàbàithơrấtđượcuthích“Lẽraphảicóai
dạychoanhấybiết”.Bàithơkểvềmộtcơbésaukhiđidựtiệcvềđãbị
mộttàixếsayxỉntơngchết.Đólàmộtbàithơrấtcảmđộngmàmỗikhi
đọclại,chúngtơivẫnrơinướcmắt.Hàngngànbạntrẻđãhưởngứng
bàithơđơngiảnnhưngcósứcảnhhưởngmạnhmẽđóbằnglờicamkết
sẽkhơngbaogiờláixekhiđãuốngsay.Rấtnhiềubạntrẻđãviếtthư
chobốmẹvàhứanhưthế;trongkhimộtsốbạnchỉđơngiảnlàtựhứa
vớichínhmình.Điềuđángmừngnhấtlàsaunhiềunăm,chúngtơicịn
nhậnđượcnhữngláthưthơngbáorằngcácbạnvẫnthựchiệnđúngcam
kếtđó.
Khơngmộtngơntừnàocóthểdiễntảđượccảmxúccủachúngtơi
khinghenhữngcâuchuyệnnhưthế.Chúngtơicảmthấybiếtơnhọvà
chúngtơithấymìnhthậtnhỏbé,nhưnghơnbấtcứđiềugì,chúngtơi
chắcchắnrằngkhinhữngcâuchuyệnấycóthểthayđổiđượccuộcsống
thìchúngtơisẽcịntiếptụcbiênsoạnnhữngtậpsáchnhưthếnày.

JACKCANFIELD&MARKVICTORHANSEN


nJanuaryof1998,Igotthekindofcall
allactresseshopefor:Ihadwontherole
ofJulieEmrickonanewTVdrama
calledFelicity.Itshouldhavebeenoneof

themostexcitingmomentsofmylife,but
threemonthsearliersomethinghad
happenedthatwoulddisorderall.In
October1997,mymom,ChristineJohnson,
wasdiagnosedwithcancer.Tenmonths
later,shediedatagefifty-three,andmylife
wouldneverbethesame.
Mymomwasmybestfriend.Shetaughtmetoappreciateevery
day.Ithinkthatisthekeytolife.Itrytokeeprememberingthat,and
tomakeitahabit.AndwhenImeetwithdifficulties,Ijustthinkabout
her.
IwaslikehersidekickgrowingupinCapeCod,Massachusetts.My
brother,GreigJr.,nowthirty-three,andmysister,Julie,nowthirtytwo,werebotholderthanme(I’mtwenty-nine),sowhentheystarted
school,itwasjustmeandmymomtogetherallday,runningerrands
orjusthangingout.
Weevenremainedclosethroughmyrebelliousperiod.Inhigh
school,Iwasstayingouttoolate,doingthenormalteenagestuff,so
myparentssentmetoaprivateschoolinNewHampshire.Igotkicked
outaftereightmonthsforgettingcaughtintheboys’dorm.Oops!My
punishmentwashavingtogotoasmalllocalchurchschool.WhenI
didsomethingwrong,ifItriedtodenyitorhideit,mymomwouldget
angry.ButifIadmittedandapologized,she’dbetotallycool.Shewas
reallyfair.
Shewasalsosuper-supportive.EversinceIwasakid,IknewI
wantedtoperform.Shewasalwaysmybiggestfan.
WhenIdecidedtomovetoNewYorkCityatnineteentopursuean
actingcareer,mymomandmydad,GreigJohnson,acarsalesman,
neversaid,“That’srisky,”or,“Don’tdothat.”Twoyearslater,in1993,
ImovedtoLosAngelesandgotmyfirstTVroleasKimberly.
Everythingwasgoingsmoothlyuntilthefallof1997.Mymom’s



doctorsthoughtshehadcystsonheruterusthathadgrownand
neededtoberemoved.Butwhatshouldhavebeenasimple
hysterectomyturnedintosomethingfarworse.Momalreadykindof
suspected.Acoupleofdaysbeforehersurgery,shecalledmeupreally
frightenedandsaid,“AmyJo,whatifIhavecancer?”andIwaslike,
“Mom,youcan’tsaythat.No.No.No.”Soshewentinforthe
operation.Theydidn’texpecttofindcancer,butitwaseverywhere.A
raretypeofcancer,ithadstartedinherappendix,andbythetimethe
doctorsfoundit,ithadspreadalloverherbody.
I’llneverforgetthemomentwhenmydadcalledandtoldmethe
news.ItwasHalloween.Inshock,Iflewbacktobewithmyfamily.I
remembersittinguponenightwithmydad,probablytwodaysafter
wefoundout.Hetoldmeheknewshewasgoingtodie.Iwaslike,“No,
we’vegottohavehope.”
Mymomhandledthenews-andherterminalprognosis-with
incrediblebravery.ThatChristmas,whichsheknewwouldprobablybe
herlast,sheboughtusallticketstoseeTheLionKingonBroadwayin
NewYork.Itwasreallyemotionalbecausethestoryisaboutthecircle
oflifeanddyingandcomingbackagain.Ilookedoveratmymom
duringthescenewhereSimbaseeshisfather’sghost.Shehadtearsin
hereyes.Butsheneverbrokedowninfrontofanyofuskidsorher
friends.Ithinkmydad’stheonlyonewhosawhowfrightenedshe
musthavebeen.
Mymomtrieddifferenttherapies.Shealsowenttoahospitalin
Washington,D.C.,forasurgerythedoctorshopedmightgivehermore
time.MysisterandIsleptonlittlecotsinherhospitalroom.
Butthesurgerywasaletdown.Theyopenedherupagainandsaid
therewasnothingtheycoulddo.Thecancerhadspreadtoomuch.

Everyonewastryingtohelp,recommendingholisticmedicinesand
specialdiets.WesearchedontheInternetforanythingthatmightcure
cancer.Therearejustamillionthingsouttherethatpeoplearetrying
tosellandtellyou.Finally,mymomsaid,“Stop!Idon’twanttotry
anythingelse.Don’tbringmeanymorecrazyteas!”
Thatwinterandspring,Itraveledbackandforthconstantly
betweenL.A.andCapeCod.ThepeopleatFelicitywereincredible.A
coupleoftimes,theystoppedproductionorrearrangedthescheduleso
Icouldgohome.AndtheproducerswouldsendmymomhatsandTshirtsandletterssaying,“Weloveyourdaughter.”Ithinkitwasa
comfortforhertoknowthatIwouldbetakencareofwhenshewas
gone.


Mymomdidn’twanttodieinahospital,sohospiceworkerscame
toourhomeinJulyof1998.Theyweregreatbecausetheyhelpedmy
momacceptthefactthatshewasgoingtodie.Thatallowedhertosay
good-byetoeverybody.Oneday,shegatheredherfavoritejewelryand
possessionsandhadeachpersonshelovedcomeupstairs,andshe
gaveeverythingaway.Shegavesomepeoplebackgiftsthatshe
rememberedtheyhadgiventoher,like,twentyyearsago.
Shekepthersenseofhumoruntilshedied.Fourdaysafterthe
doctorshadpredictedshe’dpassaway,shewassittinginbedand
startedsinging!Shelookedatmysisterandmeandjokinglysaid,
“WhatamIgoingtodo?Awomancan’tlivewithoutherjewels.”
Shewantedmetogobacktowork,wheretheywererearranging
productionforme,butItoldherIwasstayingwithher.Finally,she
insisted:“Thiscouldgoonforamonth.Youhavetogo.”Isaidgoodbye
somanytimes.I’dhugher,kissher,rundownstairs,getinthecarand
thenrunbackup.Ididthat,like,seventimes.Finally,shesaid,“Amy
Jo,thisisgettingridiculous.Justgo.”ItwasthehardestgoodbyeI’ve

saidorwilleverhaveto.Threedaysafterthat,onAugust19,1998,she
died.
Mysistercalledandtoldmethenews.Iwasmotionlessforsome
time.Then,Iwenttomylivingroomandjustsatthere,andsuddenly,I
gotthemostincrediblefeelingI’veeverhad.Itwaslikemymomwas
intheroomwithme.Itwaslikeshecameoverandgavemepeace,and
itmademefeelreadytogohomeforthefuneralandbewithmydad
andtherestofthefamily.
-AmyJoJohnson

“IstillmissthoseIlovedwhoarenolongerwithmebutI
findIamgratefulforhavinglovedthem.Thegratitude
hasfinallyconqueredtheloss.”
-RitaMaeBrown


Hồiứcvềmẹ
hángGiêngnăm1998,tơinhậnđược
mộtcuộcđiệnthoạimàbấtkỳmộtnữ
diễnviênnàocũngmongđợi:tơiđược
thủvaiJulieEmricktrongvởkịchtruyền
hìnhHạnhphúc.Lẽrađólàmộttrong
nhữngkhoảnhkhắchânhoannhấttrong
cuộcđờicủatơi,nhưngbathángtrướcđó,
mộtviệcđãxảyđếnkhiếnchomọithứđềubị
đảolộn.ThángMườinăm1997,mẹtơi,
ChristineJohnson,đượcchẩnđốnbịmắc
bệnhungthư.Mườithángsau,mẹmấtở
tuổinămmươiba,vàcuộcsốngcủatơikhơngbaogiờtrởlạinhưxưa
đượcnữa.


T

Mẹlàngườibạntốtnhấtcủatơi.Mẹdạytơibiếttrântrọngtừng
ngày.Tơinghĩđóchínhlàchìakhóađểbướcvàocuộcsống.Tơicốgắng
ghinhớđiềuđó,rồichuyểnnóthànhmộtthóiquen.Vàmỗikhigặp
phảimộtvướngmắcgì,tơilạinghĩđếnmẹ.
TơigiốngnhưngườibạntrikỷlớnlêncùngmẹởMũiCod,
Massachusetts.VìcảanhGreigJr.-hiệnđãbamươibatuổi,vàchị
Juliecủatơi-giờcũngbamươihaituổi,đềulớntuổihơntơi(hiệnnay
tơihaimươichíntuổi),nênlúcanhchịbắtđầuđihọcthìchỉcịntơivới
mẹởnhàvớinhausuốtngày.Nhữnglúcấy,haimẹconcùnglàmcác
cơngviệclặtvặthoặcchỉđiloanhquanh.
Tơivớimẹvẫnlngắnbóvớinhaungaycảkhitơiphảitrảiquagiai
đoạnnổiloạncủatuổidậythì.Lúchọctrunghọc,tơithườngvềnhàtrễ
domảilomấychuyệnvớvẩncủatuổimớilớn,thếlàbốmẹgửitơivào
mộttrườngdânlậpởNewHampshire.Chỉsautámtháng,tơibịđuổi
khỏitrườngdobịbắtgặptrongphịngngủtậpthểcủabọncontrai.Ơi!
Hìnhphạtchotơilàtơiphảitớihọctạimộtngơitrườngnhỏtrongmột
nhàthờởđịaphương.Mỗikhilàmsaiđiềugìmàtơilạirasứcchốihoặc
chegiấuthìmẹsẽnổigiận.Nhưngnếutơibiếtnhậnlỗivàxinlỗimẹthì
mẹsẽdịulại.Mẹthựcsựrấtcơngbằng.
Mẹcịnlàmộtcổđộngviêntuyệtvời.Ngaytừkhicịnbé,tơiđãbiết
mìnhrấtthíchbiểudiễn,vàmẹlnlàcổđộngviênnhiệttìnhnhấtcủa
tơi.


Nămmườichíntuổi,khitơiquyếtđịnhđếnthànhphốNewYorkđể
theođuổinghềdiễnviênthìmẹvàcảbốtơi-GreigJohnson,lúcđólà
mộtngườibánxehơi,đãkhơnghềnói:“Thậtmạohiểm”hay“Đừng

làmthế”.Hainămsau,năm1993,tơilạichuyểnđếnLosAngelesvà
nhậnvaidiễnđầutiênlànhânvậtKimberly.
MọichuyệndiễnrasnsẻchođếnmùaThunăm1997.Bácsĩnghĩ
rằngtrongtửcungcủamẹcómộtunangđãpháttriểnlớnvàcầnphải
đượccắtbỏ.Nhưngchuyệngìsẽxảyranếuthủthuậtcắtbỏtửcungđơn
giảnđólạitrởthànhmộtđiềugìđótệhạihơn?Mẹcóvẻnghingờvề
điềunày.Trướccaphẫuthuậtvàingày,mẹgọichotơitrongmộttâm
trạnglosợ:“AmyJonày,điềugìsẽxảyranếumẹbịungthưnhỉ?”,và
tơicũngcótâmtrạngnhưmẹ:“Mẹ,mẹđừngnóithế.Đừngmà”.Rồi
cũngđếnlúcphảiphẫuthuật.Mọingườiđềukhơngnghĩrằngmẹbịung
thư,nhưngcáctếbàoungthưlạixuấthiệnởkhắpnơitrongcơthểmẹ.
Mộtdạngungthưhiếmthấy,nóbắtđầutừruộtthừa,chođếnlúcbácsĩ
pháthiệnrathìnóđãlanrộngrakhắpcơthểcủamẹ.
Tơisẽkhơngbaogiờqnđượcgiâyphútkhibốgọiđiệnđểbáotin
ấychotơibiết.ĐólàngàylễHalloween.Tơiđápmáybayngayvềcùng
giađìnhtrongtâmtrạngchốngváng.Tơinhớcáiđêmtơiđãngồicùng
bố,hìnhnhưlàhaingàysaukhibiếttin.Bốnóilàbốbiếtmẹsẽchết.
Tơicũngthế,nhưngtơinói:“Khơngđâubốạ,chúngtaphảilnhy
vọng”.
Mẹđónnhậntinnàycùngcáichếtđượcbáotrướcbằngmộtsựcan
đảmlạthường.Giángsinhnămđó,mẹcũngbiếtđấycólẽlàmùaGiáng
sinhcuốicùngcủamẹ,nênmẹđãmuavévàđưatấtcảchúngtơiđixem
vởkịchđượcchuyểnthểtừbộphimVuasưtửtạirạpBroadwayởNew
York.Vởkịchthậtxúcđộngvìđólàcâuchuyệnnóivềvịnglnhồi
sinhtửvơtận.KhitớicảnhSimbatrơngthấyhồncủasưtửcha,tơiquay
sangnhìnmẹ.Mẹkhóc.Nhưngchưabaogiờmẹtỏrasuysụptrướcmặt
cácconhaytrướcbạnbè.Tơinghĩchỉcóbốmớibiếtđượcmẹđangsợ
hãiđếndườngnào.
Mẹđãthửnhiềubiệnpháptrịliệukhácnhau.Mẹcịntớimộtbệnh
việnởWashington,D.C.đểthựchiệnmộtcaphẫuthuậtmàcácbácsĩ

hyvọnglàsẽkéodàithêmthờigiansốngchomẹ.Nhữngngàyấy,chị
tơivàtơiđãngủtrênnhữngcáigiườngnhỏkêtrongphịngbệnhcủa
mẹ.
Nhưngcaphẫuthuậtkhơngthayđổiđượcgì.Họđãmổchomẹ
nhưngbảorằnghọkhơngthểlàmđượcgìhơn.Cáctếbàoungthưđã
lanqrộng.Mọingườiaicũngcốgiúpmẹ,khunmẹnêndùng
nhữngliềuthuốcđặctrịvàcóchếđộănkiêngđặcbiệt.Chúngtơithì


tìmtrênInternettấtcảnhữngthơngtincóthểgiúpchữađượcbệnhung
thư.Ởđócóhàngtriệuthứmàngườitacốchàomờiđểbánchobạn.
Cuốicùng,mẹnói:“Thơi!Mẹkhơngmuốnthửthêmthứgìnữa.Đừng
bắtmẹuốngnhữngthứthuốcvớvẩnđónữa!”.
Suốtmùađơngvàmùaxnnămđó,tơicứđiđivềvềgiữaL.A.và
MũiCod.MọingườitrongđồnkịchHạnhphúcthậttốtbụng.Đãđơi
lầnhọphảidừngvởkịchhoặcsắpxếplạilịchdiễnđểtơicóthểvềnhà.
Đạodiễncịngửichomẹtơimấycáinónvàmấycáiáothuncùngmột
láthư:“Chúngcháurấtqcongáicủabác”.Tơinghĩđiềuđóđãgiúp
mẹcảmthấynlịngvìbiếtrằngtơisẽđượcchămsóckhimẹrađi.
Mẹkhơngmuốnrađiởbệnhviện,nêncácnhânviênởbệnhviệnđã
đếnnhàtơivàothángBảynăm1998.Họthậtgiỏivìđãgiúpđượcmẹ
tơichấpnhậnsựthậtrằngmẹsẽchết.Điềuđógiúpmẹcóthểnóilời
tạmbiệtvớitấtcảmọingười.Mộtngàynọ,mẹgomtấtcảnhữngmón
nữtrangvàtàisảnuthíchcủamìnhlạivàbảotừngngườimàmẹu
qlênphịng,rồimẹphânpháthếttấtcảmọithứ.Mẹtraotặnglại
nhữngmónqấychonhữngngườimàtheomẹnhớlàhọđãtặng
chúngchomẹgầnhaimươinămvềtrước.
Mẹvẫngiữđượctínhhàihướcchođếntậngiâyphútcuốicùng.Bốn
ngàysaukhibácsĩdựđốnlàmẹsắpphảirađi,mẹngồitrêngiườngvà
bắtđầuhát!Mẹnhìnhaichịemtơivànóiđùa:“Mẹsẽlàmgìnhỉ?Một

ngườiphụnữkhơngthểsốngthiếuđồtrangsứcđâu”.
Mẹmuốntơiquaytrởlạicơngviệc,vìđồnkịchđãphảisắpxếplại
kếhoạchdàndựngtácphẩmvìtơi,nhưngtơibảotơimuốnởlạivớimẹ.
Cuốicùng,mẹphảinănnỉ:“Chuyệnnàycóthểkéodàicảthángấychứ.
Conphảiđithơi”.Tơiđãchàotạmbiệtmẹrấtnhiềulần.Tơiơmmẹ,
hơnmẹ,đixuốnglầu,ngồivàotrongxevàsauđólạichạylên,cứnhư
thếđếnbảylần.Saucùng,mẹnói:“AmyJo,chuyệnnàybắtđầubuồn
cườirồiđó.Điđicon”.Đólàlờichàotạmbiệtkhókhănnhấtmàtơi
phảinói.Bangàysau,ngày19thángTámnăm1998,mẹmất.
Chịtơigọiđiệnvàbáochotơibiếttindữ.Tơibấtđộngmộthồilâu.
Sauđótơiđivàophịngkháchvàngồiđó,bấtchợttơicómộtcảmgiác
kìlạmàtơichưatừngcảmnhậnbaogiờ.Cảmgiácấygiốngnhưmẹ
đangởtrongphịngcùngtơivậy.Nhưthểmẹtrởlạiđểmangđếnsựn
bìnhchotơi.Điềuđógiúptơicóđủnghịlựcđểtrởvềnhàdựtanglễcủa
mẹvàtiếptụccuộcsốngcủamìnhvớibốvànhữngthànhviênkhác
tronggiađình.
-AmyJoJohnson


“Tơivẫnlnnhớthươngnhữngngườitơiuq–
nhữngngườikhơngcịnbêntơinữa,nhưngtơithấymìnhthật
thanhthảnvìđãrấtuthươnghọ.Lịngbiếtơncuối
cùngcũngchiếnthắngnỗiđaumấtmát.”
-RitaMaeBrown


haveafriendnamedTrey,whoisexactly
tenyearsolderthanIam,yethelivesthe
childlikelifeofonewhoismanyyears
younger.WhenIwassix,hewaspartofmy

Sundayschoolclass.Heseemedhugeand
intimidatingatfirst,sittingcrammedintoa
smallwoodenchair,butwebecamebest
friendsonthatfirstdayafterhebrokea
cookieintwoandwithalargegrinhanded
methesmallerhalf.Ithoughtofhimasa
protector,aspecialfriend.Itdidn’tmatter
thathewasmentallyhandicapped,forIsawhimasagrown-upwho
understoodme.Asyearswentby,however,IbegantooutgrowTrey.I
grewupandTreyjustgrew.SometimesIwouldwatchhimand
wonder:didhenoticethatIwasnolongerinhisSundayschoolclass?
DidherealizeIhadmovedonwithmylifeashetreadedwater?
AyearbeforeIbegancollege-whereIplannedtoparticipatein
manysportsasIhadinhighschool-Trey’smomaskedmeifIwould
liketoearnsomeextramoneybybeinghis”specialSaturdayfriend.”I
wishIcouldsayIacceptedforaltruisticreasons,butthetruthwas,I
acceptedbecauseIneededmoneyfortuition.TreyandIwenttothe
library,tothepetstoreorforwalksinthepark.Imainlyworkedwith
himonsocialization.
Tomyembarrassment,Iquicklylearnedthatthis200-poundmanboylikedtoshakepeople’shands.Inspiteofhisear-to-eargrin,he
couldbedauntingbecauseofbeingdeniedwhenhegallopedupto
strangersandstuckouthislargehandinaheartygreeting.Itwashard
toteachhimthisbehaviorwasinappropriate.
“Standnexttomeanddonotgouptopeople,”Ispoketersely.“No
onelikesit.”
“Okay,”heobedientlyreplied,asifhehadn’tacareintheworld,
andnothingwasimportant.
WhenTreylearnedtoridehisbike,Iwatchedasheranoffcurbs
andtoppledoveraboutadozentimes.Sighingdeeply,Iwould
impatientlytapmyfootonthesidewalkandtellhim,“Dustoffandtry



again!”IassumedIwasthesmartone,theonewithalltheanswers.
Thatwasabouttochange.
Thatsummer,whileplayinginthecity’ssoftballtournament,Iwas
slidingintothirdbasewhenmycleatcaughtintheground,pullingmy
foottotherightandbackwardsasmybodyfellforward.Myparents,
sittinginthebleachers,heardtwoloudcracks.Iwasrushedtothe
hospitalbyambulance.Xraysrevealedabrokenlegandafootthat
wastotallytwistedoffmyankleandhanginginmyskin.Emergency
surgerylastedintotheweehours.Apinwasputinplacetoholdmy
foottomyankleandscrewswereinsertedinthebrokenleg.
Intheearlymorning,groggyfromanesthesia,Iawoketoseemy
father,mymotherandTreyatmybedside.Hewaitedformetojump
upanddosomethingwithhim.
“Hi!”hegrinnedasheshovedhishandinmyface.
“HiTrey,”Iweaklyshookhishand.Myleghurtandmymindwas
densefrompainmedication.
“Dustoff…tryagain,”hesaid,repeatingwhathehadheardmesay
sooften.
“Ican’t.”
”Okay,”hesweetlynoddedandgallopedoutofmyroominsearch
ofahandtoshake.
“Trey,don’tshakehands,”Iwhispered.“Noonelikesit.”
Beforeleavingthehospital,myorthopedicsurgeonsaidImight
neverregainthesamemobilityinmyankle-mobilityessentialfora
championsprinterandjumperlikeme.Notallowedtoputweighton
mylegforeightweeks,Iwobbledaboutonsteelcrutches.NowTrey
wastheimpatientone.HewantedtogoplacesthatIcouldn’tmanage.
Hesatwithhisarmscrisscrossedoverhislargebellyandstaredatme

withapoutyface.
Wereadmanychildren’sbooksanddrewpictures,butitwasplain
toseehewasbored.Hewantedtogotothepetstoretoseethewhite
miceandmotleybirds.Hewantedtogotothelibraryandcountallthe
booksontheshelves.Hewantedtogototheparkandhavemepush
himontheswing.Icouldn’tdoanyofthisforawhile.
MeanwhileIwasplaguedwithquestionsandself-doubt.WouldIbe
finishedwithphysicaltherapyintimetohurdlerace?WouldIeverrun
atmycapacityagain?WouldIdowellinthe300-meterhurdles,the


raceIhadletteredinthepreviousseason?Woulditstillbemyevent?
Orwouldthedoctor’spredictionbecorrect?
Iworkedhardatmyphysicaltherapy.Attimes,Treycamealongto
watchmeworkoutandhelaughedandlaughedwhenhediscovered
thatIcould’tmove.“Nodustingoff!”he’dsay.Howsimplelifewasfor
him.Howcomplicatedithadbecomeforme.Itriednottocryinfront
ofhim.
Finallyoffmycrutches,Ipushedmyselfhardtoregainmyformer
mobility.Treyranlapswithmearoundtheblacktartrackatmyhigh
school,runningslightlyaskew.Sometimeshetrippedoverhisownfeet
andfelldownhard.
“Dustoff!”hewouldtellhimselfwithconfidenceasherubbeddirt
fromhislegsandknees.Iwatchedhimgreeteachdefeatwith
determination.Henevergaveup.
Aftermanymonths,Isomehowmanagedtoqualifyforthe300meterhurdles.Mom,DadandTreysatinthestandstocheerme.
Thestartinggunshotsplittheair.Running,Icouldfeelthetautness
inmylegs.Mylegshitthehardtrackoneaftertheother,inaquick
rhythm.Mybreathingwaseven.Icouldfeelsomeoftheotherrunners
aroundme,nexttome,passingme,aheadofme.Iignoredtherising

paininmyfootandankleasIprayedawaythethumpingfeartaking
holdinsidemychest.Ontheothersideofthetrack,Iranintoawallof
cheers.Notimetoreactorthink-justtimetorunandrunhard.
Morerunnerspassedme,thenanotherandanother.Overthe
hurdlestheyfleweasilylikebirdssteppingoverstones.
“Lookatthatnewgirlmove.GoTiffany,”Iheardsomeoneshoutto
theotherrunner.Lastyearitwasmynametheycalled.
OnceIhadsailedoverthehurdles.NowIfeltasifIwerepulling
myselfupandover.Thensomethingshiftedinsideme-Ithoughtof
Treyandwhathehadhadtodealwith.Suddenlymyproblemsseemed
minor.Withanewsenseofdetermination,Isprangforth.IwishI
couldsaythatthroughasuperhumaneffortIpassedtheotherrunners.
ButIdidn’t.Infact,Ilimpedacrossthefinishline,deadlastinan
eventinwhichIhadoncesetarecord.ThenIlookedupintothe
stands.TreyandmyfolksstoodcheeringformeharderthananytimeI
hadeverwon.
AstheseasonprogressedIdidimprove,butIneverplacedfirst,
secondorthird.Ineversetanotherschoolrecord.Myhopesforatrack


collegescholarshipweredashed.YetIlearnedalessonmorevaluable
thananymedal.Anditwasthis:“Dustoffandtryagain.”Ialsolearned
thatcouragecomesnotintheeasytimes,butwhenit’shardtogoonwhenotherspassyou,regardlessofhowhardyouwork.NowIfinally
understandTrey’scourage,asheshakesthehandsofcomplete
strangers,riskinglaughterorrejection.
Today,InolongergrievefortheathleteImighthavebeen,orthe
racesImighthavewon,ortherecordsIhadhopedtobreak.Iseea
worldfilledwithpossibilitiesasIwalkdownnewpathstoexplore.
Now,onSaturdays,whensomeonestaresatus,IpullonTrey’s
sleeve.“Goshakehishand,Trey.”Mycrutchesgatherdustinamusty

cornerofthegarage.Incontrast,Trey’shandicapremainsfreshasthe
dayhewasborn.AndeverydayheisbraverthanIcouldeverbe.
-KimberlyAnnShope


“Phủibụiđi!”
ơicómộtngườibạntênTrey.Tuyhơn
tơinhữngmườituổinhưngTreyvẫn
thơngâynhưmộtđứatrẻ.Nămtơisáu
tuổi,anhấylàbạnhọccùnglớpgiáolývới
tơi.Thoạtnhìn,anhấycóvẻtolớnvàđáng
sợ.Ngàyđầutiênđihọc,tơithấyanhngồi
bómìnhchậtémtrongchiếcghếgỗbéxíu.
Nhưngcũngchínhvàongàyđầutiênấy,anh
vàtơiđãtrởthànhhaingườibạnthânthiết
khianhbẻđơiphầnbánhcủamìnhvàchia
chotơimộtnửavớinụcườixếchđếntận
mangtai.Anhấygiốngnhưmộtngườilnchechởchotơi,mộtngười
bạnthậtđặcbiệt.Đúnglàanhấybịkémpháttriểntrítuệ,nhưngđiều
ấycũngchẳnghềgìvìtơilnxemanhnhưmộtngườibạnđãtrưởng
thành,mộtngườibạnrấthiểutơi.Tuynhiên,thờigiantrơiquavàtơi
bắtđầucaolớnhơnTrey.TơilớnnhanhnhưthổitrongkhiTreythìchỉ
caothêmđượcmộtchút.Thỉnhthoảngtơivẫnnhìnanhvàthầmnghĩ
khơngbiếtTreycóđểýrằngtơiđãkhơngcịnhọcchungvớianhởlớp
giáolýhaykhơngnhỉ?Liệuanhấycónhậnrarằngtơiđãtrưởngthành
vàcócuộcsốngriêngcủamìnhtrongkhianhvẫnmãigiậmchântại
chỗ?

T


Mộtnămtrướckhitơibướcvàogiảngđườngđạihọc–nơitơidự
địnhsẽthamgiachơinhiềumơnthểthaonhưthờimìnhcịnhọctrung
học–mẹTreyđãhỏitơicómuốncùngTreyđichơivàomỗithứBảyvà
xemđónhưmộtcơngviệclàmthêmkhơng.Giánhưtơiđãđồngývì
tìnhcảmcủamìnhđốivớiTrey,nhưngthựcchấttơiđãchấpnhậnlờiđề
nghịcủamẹTreychỉvìtơicầntiềnđểtrangtrảihọcphí.Thườngthìhai
chúngtơiđếnthưviện,cửahiệubánnhữngchúchóconhoặcđơngiản
chỉlàđidạoquanhcơngviênvìthựcra“cơngviệc”chủyếucủatơilà
giúpTreyhịanhậpvớixãhộivàbớtcơđơn.
Điềukhiếntơingạinhấtđólàanhchàngnặnghơn90kýnàyrất
thíchbắttayvớimọingười.DùTreylnttmiệngcười,nhưnganhấy
cũngrấtdễbịtổnthươngvìbịtừchốikhicứchộplấynhữngngườixalạ
rồihồhởichìabàntaytolớncủamìnhravớimongmuốnđượcbắttay
họ.Thậtkhóđểnóichoanhấybiếtrằnghànhđộngđólàhồntồn
khơngnên.


“Đứngcạnhtơiđâynày,vàđừngcóvồlấyngườikhácnhưthế.Chẳng
aithíchvậyđâu.”–TơihơigắtgỏngvớiTrey.
“Biếtrồi!”–Treytrảlờimộtcáchngoanngỗn,nhưthểanhkhơng
hềquantâmgìđếnthếgiớinàyvàcũngchẳngcóđiềugìlàquantrọng
cả.
KhiTreytậpđixeđạp,tơithấyTreyrấtchậtvậtkhigiữthăngbằng
vàngãliêntụchàngchụclần.Cứmỗilầnthấyanhnhưthế,tơilạithở
dàingaongán.Tơigiậmgiậmchânmìnhxuốngđất,cốkiênnhẫnnói
vớianh:“Phủisạchquầnáođi,tathửlạinào”.Tơitựchomìnhlàmột
ngườithơngminh,ngườilncósẵnnhữngcâutrảlờichotấtcảcác
câuhỏicủaTrey.Nhưngđiềuđócũngđãdầnthayđổi.
Mùahènămđó,trongtrậnthiđấumơnbóngchàychođộituyển
thànhphố,tơiđãbịngãsóngsồitrênsànđấudomiếngchêmgiàycủa

tơibịvướngvàonềnnhà.Chântơibịkéongượcrasau,trậtvềphíabên
phảitrongkhingườitơivẫnđangnhồivềphíatrước.Chamẹtơilúcấy
đangngồiởhàngghếđầu,đãngherõhaitiếng“rắc”lớnphátratừchân
tơi.Ngaysauđó,tơiđượcđưađếnbệnhviệnbằngxecứuthương.Kết
quảphimchụpXquangchothấychâncủatơibịgãy,cịnbànchânthì
bịtrậtởphầnmắtcáchân.Caphẫuthuậtcấpcứuđãkéodàiđếnvài
giờ.Cácbácsĩđãđặtmộtchiếcđinhkẹpđểnốibànchânvớiphầnmắt
cáchânvàdùngmộtchiếcđinhốccốđịnhphầnxươngchânbịgãy.
Sánghơmsautơithứcdậysớm,ngườivẫncịncảmgiáclảođảovì
tácdụngcủathuốcmêvẫnchưadứthẳn.Tơithấycha,mẹvàcảTrey
đangởcạnhbênmình.HẳnlàTreyđangđợitơicùngnhảynhótvuiđùa
vớianh.
“Chàocậu.”Vẫnvớinụcườixếchđếntậnmangtai,Treychàotơi
đồngthờiđưatayvuốtmátơi.
“ChàoTrey.”TơibắttayTreymộtcáchyếuớt.Lúcnàychâncủatơi
đangrấtđaucịnthầntrítơicũngkhánặngnềsaucaphẫuthuật.
“Giũbỏmọithứđi,chúngtathửlạilầnnữanào.”Treylặplạinhững
gìmàtơiđãthườngnóivớianh.
“Tơinghĩmìnhkhơnglàmđượcđâu.”
“Đượcrồi.”Anhấynhẹnhànggậtđầuvàlaorakhỏiphịngnhưthể
muốntìmnhữngngườikhácđểbắttayvậy.
“Trey,đừngbắttayngườikhácnữa.KhơngaithíchvậyđâuTrey.”
Tơithềuthào.
Trướckhiraviện,cácbácsĩchỉnhhìnhnóirằngcóthểtơisẽkhơng


thểnàođạtđượcđộuyểnchuyểnnơimắtcáchânnhưtrướcđâyđược.
Điềuđóquảlàmộtthửtháchlớnđốivớimộtnhàvơđịchchạynướcrút
vànhảycaonhưtơi.Suốttámtuầnliêntụctơiphảiđilạibằngnạngđể
sứcnặngcủacơthểkhơnglàmảnhhưởngđếnvếtthươngởmắtcáchân.

GiờthìchínhTreylạilàngườithiếukiênnhẫn.Anhấymuốnđượcđi
đâuđóchơinhưngtơikhơngthể.Treyngồibắtchéotayngangchiếc
bụngqkhổcủamình,anhnhìntơitỏvẻhờndỗi.
Chúngtơiđọcnhiềusáchdànhchothiếunhi,vẽtranh…nhưngrõ
rànglàTreycảmthấychánngánvớinhữngtrịchơinhưthế.Treymuốn
đếncửahiệubánvậtkiểngđểngắmnhữngchúchuộtbạchvànhững
chúchimsặcsỡ.Anhấycũngmuốnđếnthưviệnđểthahồđếmtấtcả
nhữngquyểnsáchtrênkệ.Anhấycịnmuốnracơngviênchơi,nơiđó
tơisẽđẩyanhbaycaotrênchiếcxíchđu.Nhưnggiờđây,tơikhơngthể
làmđượcnhữngviệcnhưvậy.
Trongthờigianđó,tơilnhồinghivàámảnhbởivơsốcâuhỏi,
đạiloạinhư:Liệutơicókịpphụchồiđểthamdựcuộcchạyđuavượt
chướngngạivật?Chẳnglẽtơisẽkhơngbaogiờđạtđượcphongđộnhư
trướcđây?Tơicóvượtquađượccuộcđua300mvượtrào–cuộcđuamà
tơiđãđểlạinhiềuấntượngtạimùagiảitrướchaykhơng?Tơicócịncơ
hộinàođểtiếptụctheođuổimụctiêucủamình?Khơngbiếtnhữnggì
bácsĩchẩnđốncóchínhxáckhơngnhỉ?
Tơiđãcốgắngthựchiệnnhữngbàitậpvậtlýtrịliệumộtcáchchăm
chỉ.ThỉnhthoảngTreyđiloanhquanhtơiđểxemtơilàmtớiđâuvà
anhấycườinắcnẻmỗikhithấytơikhốnkhổvìkhơngtàinàodichuyển
được.“Cốlênnào!”-Treybảotơi.ĐốivớiTrey,cuộcsốngmớiđơngiản
làmsao.Cịnvớitơibâygiờ,cuộcsốngquảthậtqphứctạpvàbếtắc.
TơiđãphảirấtcốgắngđểkhơngbậtkhóctrướcmặtTrey.
Cuốicùng,saukhiđểcặpnạngsangmộtbên,tơinỗlựchếtsứcmình
đểđạtđượcnhữnggìnhưtrướckia.Treyđãcùngchạyđuavớitơitrên
conđườngnhựaphủđầyhắcín,conđườngấydẫnđếnngơitrường
trunghọcthuởxưacủatơi.Treychạychầmchậmquanhtơi,thỉnh
thoảnganhấycịntựvướngchânmìnhvàténgãtrênnềnđường.
“Phủibụinào!”Anhtỏravơcùngtựtinkhinóivớichínhmìnhđiều
đó,rồianhphủinhữngvếtdơbámởchânvàđầugốicủamình.Tơithấy

Treylnđónnhậnnhữngthấtbạivớimộtquyếttâmcaođộ.Trey
chẳngbaogiờbỏcuộc.
Saunhiềuthángrènluyện,cuốicùngtơicũngcóthểthamdựcuộc
thi300métvượtrào.ChamẹtơivàTreyđãđếnkhánđàiđểcổvũcho
tơi.


Khitiếngsúnglệnhxuấtphátvanglên,tơilaovềphíatrướcvàcó
thểcảmthấychânmìnhnhưcăngratheomỗibướcchạy.Chântơiliên
tụcchạmphảinhữngthanhchắntrênđườngđua.Tơivẫnthởđều.Tơi
nhậnthấymộtsốvậnđộngviênkhácởxungquanhtơi,ởkếbêntơi,họ
vượtlêntơivàsốkhácđãbỏtơilạimộtqngkháxa.Mặckệcơnđau
tăngdầnởmắtcáchânvànỗisợhãiđangchốnghếtlịngngựctơi,tơi
cốchạythậtnhanh.Chỉcầnchạyđếnphíabênkiađườngđualàtơicó
thểngãvàovịngtaycủanhữngngườiđanghịreocổvũ.Khơngcịn
thờigianđểnghĩngợigìthêm,tơichỉcịnbiếtcắmđầuchạyhếtsức
mình.
Khánhiềuvậnđộngviênkhácđãvượtlêntơi,từngngười,từng
ngườimộtđãquamặttơi.Mỗikhiđếnràochắn,họnhẹnhàngnhảy
quacứnhưnhữngchúchimbayquanhữnghịnsỏinhỏvậy.
“Nhìncơgáikhỏekhoắnkiakìa.ChạyđiTiffany!”.Tơinghecó
giọngaiđóđangcốhịhétcổvũchomộtvậnđộngviêntrênđườngđua.
Nămngốikhithamgiacuộcthinày,têntơilnđượcmọingườigào
thétđộngviênnhưvậy.
Lúctrướctơihồntồncóthểvượtquanhữnghàngràochắntrên
đườngđuamộtcáchnhẹnhàngvàdễdàng.Vậymàgiờđâytơicảmthấy
nhưthểmìnhđangcốkéolêthânngườimộtcáchvơvọng.Bỗngnhiên
tơicảmthấycómộtcáigìđóbiếnđổibêntrongconngườimình.Tơi
chợtnghĩđếnTreyvànhữnggìanhấyđãlàmđểđốimặtvớinhữngkhó
khăncủamình.Bấtgiác,mọibấtổntrongtơidườngnhưchẳngcógìlà

ghêgớm.Vớiluồngsinhkhímớicủalịngquyếttâm,tơicốtiếnlênphía
trước.Tơiướcgìmìnhcóđượcmộtsứcmạnhphithườngđểcóthểvượt
quanhữngngườiđangdẫnđầuvàchạmđíchđầutiên,nhưngtơiđã
khơnglàmđượcđiềuđó.Thựctếlàtơiđãvềchótmộtcáchrấtkhó
khăn,vềchóttrongcuộcthimànămngốitơiđãlậpkỷlục.Nhìnlên
phíakhánđài,chamẹvàTreyđangcổvũchotơinhiệttìnhhơntấtcả
nhữnglầntơiđãgiànhchiếnthắng.
Tơiđãnỗlựcrấtnhiềunhưngvẫnkhơngthểgiànhđượcvịtrínhất,
nhìhaybatrongcuộcthi.Tơicũngkhơngthểlậpđượckỷlụcnàotrong
cácgiảiđấuởtrường.Hyvọnggiànhmộtsuấthọcbổngởtrườngcũng
khơngcịn,nhưngtơiđãđượchọcmộtbàihọcgiátrịhơnbấtkìmột
tấmhuychươngnàomàtơiđãđạtđượctrướcđây.Đólà“Đừngbỏcuộc
vàhãythửlầnnữa”.Tơicũngbiếtđượcrằngdũngkhíkhơngxuấthiện
trongnhữngtrườnghợpdễdàng,nóchỉpháthuytácdụngtrongnhững
hồncảnhkhókhănnhất,khibạnđãcốhếtsứcnhưngvẫnbịmọingười
bỏlạiphíasau.GiờthìtơiđãhiểuđượclịngcanđảmcủaTreykhianh
cứmuốnbắttaynhữngconngườihồntồnxalạdẫucóbịcườinhạo


haychốitừ.
Hiệngiờtơikhơngcịnđaubuồnhaynuốitiếcvềhìnhảnhmộtvận
độngviênmàlẽratơicóthểđượcnhưvậy.Tơicũngkhơngcịndằnvặt
vềnhữngcuộcthimàlẽratơiđãthắnghaynhữngkỷlụcmàtơiđãhy
vọngsẽlậpđược.Khiquyếtđịnhtìmchomìnhmộtconđườngkhácđể
đi,tơinhậnthấythếgiớinàychứađầynhữngtriểnvọng.
VàonhữngngàythứBảyởcơngviên,nếucóaicứliếcnhìnchúngtơi
thìtơisẽkéotayáocủaTreyvàbảo:“ĐếnbắttayhọđiTrey”.Cặpnạng
củatơigiờđâybámđầybụivàđượcđểởmộtgócẩmmốctrongga-ra.
Trongkhiđó,nhữnghạnchếvềmặttrítuệcủaTreyvẫnkhơngcógì
thayđổi,anhvẫnhồnnhiênnhưmộtđứatrẻ.Mỗingàyquađi,tơilại

thấyTreycanđảmhơnnhiều,điềumàtơichẳngthểnàolàmđược.
-KimberlyAnnShope


úcđótơimớinămtuổivàtơicũng
khơnghiểuchuyệngìđãxảyravới
mình.Điềuduynhấttơicóthểnhớlà
hìnhảnhmẹơmchặttơivàolịngvàhétlên
kêucứuthảmthiếtkhicảbầutrờihừnghực
mộtmàucamtừngọnlửađãphựtcaolên
đếntậnnhữngngọncây.
Trướckhitrảiquabốngiờđiđườngđể
đếnđượcbệnhviệnnhiởLosAngelesthì
gươngmặtnámđencủatơiđãphồnglên
nhưmộtquảdưa.Sauhaingàyđiềutrị,bác
sĩmớibảorằngtơiđãquacơnnguykịch.Sauvàituầnđượcchămsóc
đặcbiệt,tơitỉnhlại,nhưnglúcđótơiphảithởnhờvàochiếcốngnối
thơngvớikhíquản.Lúcấy,tơinghĩmìnhđãbịmùchođếnkhiphát
hiệnmộtdảibăngbuộcngangmắt.
Đếnngàytháobăng,mọichuyệnchẳnggiốngnhưtrongphimảnh
chútnào.Trongphim,thườngthìnhữngnhânvậtbịthươngsaukhi
tỉnhdậysẽnhìnthấyngườiucủamìnhhaymộtphụnữtuyệtđẹp
trướctiên.Thếnhưnghìnhảnhđầutiêntơithấylạilàmộtcơytávới
gươngmặtđầynhữngnếpnhăn–mộtgươngmặtđãkhiếnchotơi
hoảngsợ.Saunàynghĩlại,tơingạcnhiênvơcùngkhicơđãkhơng
hoảngsợvìgươngmặtcủatơilúcấy.Thờigiantrơiqua,tơinhanh
chóngnhậnrarằngcơấylàmộtytáchămsócbệnhnhântậntụynhất
màtơitừnggặp.
Trảiquanhiềuđợtphẫuthuậttrongvàituầnsauđó,saucùngthìtơi
cũnglạisứcvàđềnghịđượctựmìnhđiđếnphịngtắmmàkhơngcầnsự

giúpđỡ.Saukhivệsinhxong,tơinhìnthấykhnmặtmìnhphản
chiếuquachiếcgiámóckhănbằnginơctreotrêntường.Tơikhập
khiễngquaytrởravànằmvậttrêngiường.
Mọingườiđềuimlặng,riêngmẹthìhiểutơivừanhìnthấygì.
“Tệq,phảikhơngmẹ?”
“Ừ,nhưngconđãkhơngsao,Mikeà.”
Nóirồimẹnhẹnhàngơmtơivàolịng,mẹhơnlêntrántơivàlặplại:
“Mọithứsẽổnthơiconà!”.


Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×