Chia sẻ ebook : Chiasemoi.com
Introduction
Lờigiớithiệu
Hungryforyourlove
Khaokháttìnhem
AnIrishlovestory
ChuyệntìnhởAi-len
Tellherthatyouloveher
Hãynóivớicơấyrằnganhucơấy
Therichestwomanintheworld
Ngườiphụnữgiàunhấtthếgiới
Engravedinhisheart
Ghikhắctrongtim
Marriedtoastranger
Kếthơnvớingườilạ
Lovemetender
Cakhúc“Lovemetender”
Istherereallyaprincecharming?
Bạchmãhồngtửcóthậtkhơng?
Wednesdays
CácngàythứTư
LifewithoutMichael
CuộcsốngthiếuMichael
VềtácgiảvàsựrađờicủaChickenSoupfortheSoul
“Thântặngtấtcảnhữngngườiđangtrăntrở,đangvượt
quanhữngkhókhăn,thửtháchtinhthầnvàlngiữ
vữngniềmtinđểtìmđượchạnhphúccuộcsống,đểđạt
đượcướcmơcủamình.”
-FirstNews
Cùngbạnđọc
SaukhithựchiệncáctậpHạtGiốngTâmHồnvànhữngcuốnsách
chiasẻvềcuộcsống,FirstNewsđãnhậnđượcsựđónnhậnvàđồngcảm
sâusắccủađơngđảobạnđọckhắpnơi.Chúngtơiđãnhậnrarằngsự
chiasẻvềtâmhồnlàmộtđiềuqgiávàcóýnghĩanhấttrongcuộc
sốnghiệnnay,giúpchúngtavượtquanhữngnỗibuồn,nhữngthấtvọng
đểhướngđếnmộtngàymaitươiđẹphơnvớinhữngướcmơ,hồibão
củamìnhvàcảmnhậncuộcsốngtrọnvẹnhơn.
Trêntinhthầnđó,FirstNewstiếptụcgiớithiệuđếncácbạnnhững
câuchuyệnhayđượcchọnlọctừbộsáchChickenSoupfortheSoulnổi
tiếngcủahaitácgiảJackCanfieldvàMarkVictorHansen.
ĐâylàlầnđầutiênbộsáchChickenSoupfortheSoulđượctrìnhbày
dướidạngsongngữđểbạnđọccóthểcảmnhậnđượcýnghĩacâu
chuyệnbằngcảhaingơnngữ.Việcchuyểntảitrọnvẹnvàchínhxácý
nghĩasâusắccủanhữngcâuchuyệntheongunbảntiếngAnhlàmột
cốgắnglớncủachúngtơi.Rấtmongnhậnđượcnhữngýkiếnđónggóp
củabạnđọcđểnhữngtậpsáchtiếptheocủachúngtơihồnthiệnhơn.
Mongrằngcuốnsáchnàysẽlàngườibạnđồnghànhvớibạntrong
cuộcsống.
-FirstNews
oveisthemostpowerful,magicalforce
intheuniverse,andthereisnowhere
itdisplaysitsbeautyandwondermore
thanintheintimaterelationshipsbetween
twopeople.WewroteChickenSoupforthe
Couple’sSoulhopingtocapturethat
mysteryandwonderinwords,wordsthat
willdeeplytouchandopenyourheartifyou
haveeverbeeninlove,orhopetobeinlove.
Thisisabookforhusbandsandwivesand
loversandanyonewhodreamsoffinding
theirsoul’struemate.
Somelovesbetweentwopeopleendurealifetime.Othersare
destinedtoonlylastforawhile;then,thetwoloversareseparated,
eitherbychoiceorbyfate.Butonethingistrue:Nomatterwhatthe
outcomeofarelationship,whenloveentersourlives,itneverleaves
withouttransformingusattheverydepthofourbeing.
Eachstoryinthisbookwaswrittenbysomeonewhohasbeen
transformedbylove.Weweretransformedwhenwereadthesestories,
andourwishisthatyouwillbe,too.Perhapssomeofthestorieswill
helpyourenewthebondoftrustandintimacyinyourrelationship,or
betterunderstandyourpartner;perhapsotherswillhelpyou
appreciateallofthewayslovehasenabledyoutogrowintoabetter
humanbeing;andstillotherstorieswillremindandreassureyouthat
althoughlovechallengesandblesseseachofusinuniqueways,youare
neveraloneinwhatyougothrough.
Whatdefinesourintimaterelationships?Whatsignsshouldwe
lookfortodiscoverhowloveisrevealingitself?Thestoriesyouwill
readanswerthesequestionswithinsight:Sometimesloverevealsitself
intheunmatchedlevelofunderstandingandfriendshipwesharewith
ourmateandnooneelse.Sometimesitisinwhatissaid,and
sometimes,whatisnotsaidbutdeeplyfelt.Sometimesitisinthe
obstacleswemustfacetogether.Sometimesitisinhowthejoywefeel
withourpartnerspillsovertoourchildrenandfamilymembers.And
sometimesitisinwheretherelationshiptakesusinsideourselves–
placeswewouldnevergowillingly;butforlove,wewilldoanything.
Intimaterelationshipsarealsopowerfulteachers.Theyteachusto
becompassionate,caringandforgiving.Theyteachuswhentoholdon
moretightly,andwhentoletgo.Theygiveustheopportunityto
developgreatvirtuessuchascourage,patience,loyaltyandtrust.Our
relationshipswillshowusallthewaysweneedtogrowasaperson.In
thisway,lovewillneverenterourliveswithoutchangingusforthe
better.
Therearemomentswhenlovecanbeexperiencedasquiteordinary,
expressedinasimplesmileofacceptancefromyourbeloved.Andin
othermoments,loveseemsutterlysublime,invitingyouintonew
worldsofpassionandonenessyou’veneverknownbefore.Likelove
itself,thestoriesinthisbookreflecteveryseasonandmood,andevery
colorofemotion:sweetbeginnings,challenginganddeepening
intimacy;momentsofgriefwhenweareforcedtosaygood-byetoour
soulmate;momentsofastonishmentwhenwerediscoveralovewe
thoughtwe’dlost.
Somestorieswillmakeyoulaugh.Somewillmakeyoucry.But
aboveall,thestoriesinChickenSoupfortheCouple’sSoulpaytribute
tolove’sabilitytoendure,beyondyears,beyonddifficulty,beyond
distance,beyondevendeath.
Thereisnomiraclegreaterthanlove.Weofferthisbookasourgift
toyou.Mayitopenyourheart,upliftyourmind,inspireyourspirit,
andbeasweetcompaniononyourownheart’sjourney.Andmayyour
lifealwaysbeblessedwithlove.
JACKCANFIELD&MARKVICTORHANSE
Lờigiớithiệu
ìnhucómộtsứcmạnhlớnlaovàlà
điềudiệukỳnhấtcủacuộcsống.Khơng
nơinàotìnhuthểhiệnhếtvẻđẹpvà
sựkỳdiệucủanóbằngtrongmốiquanhệ
gắnbógiữahaiconngười.Chúngtơiviết
quyểnQtặngtâmhồndànhchotìnhu
vớihyvọngđưađượcđiềukỳdiệuvàbíẩnấy
vàotrongngơntừ,nhữngngơntừsẽlay
độngvàgõcửatráitimcủabấtkỳaiđãu
hoặcmongđợitìnhu.Đâylàquyểnsách
dànhtặngcáccặpvợchồng,nhữngđơitình
nhânvàbấtkỳaiđangmơướctìmthấyngườibạntâmgiaođíchthực
củamình.
T
Mộtsốchuyệntìnhkéodàiđếnhếtcuộcđời.Sốkháclạiđượcanbài
trongkhoảngthờigianngắnngủivàrồiđơilứaunhauphảichialìa,
hoặcdolựachọncủabảnthânhoặcdođịnhmệnh.Nhưngcómộtđiều
lnđúng:Chodùkếtcụcnhưthếnào,thìmộtkhitìnhuđãxuất
hiệntrongcuộcđờichúngta,nósẽkhơngbaogiờrađimàkhơngảnh
hưởngsâuđậmđếntâmhồncủachúngta.
Mỗicâuchuyệntrongquyểnsáchnàyđềuđượcviếtratừnhững
ngườiđãtrảiquanhữngtìnhcảmsâusắc.Chúngtơiđãcónhữngbiến
đổimạnhmẽtrongtâmhồnkhiđọcnhữngcâuchuyệnnày,vàchúng
tơimongrằngbạnđọccũngsẽnhưthế.Cóthểmộtsốtruyệnsẽgiúp
bạnlấylạisựtintưởngvàgắnbótrongmốiquanhệhoặchiểurõhơn
ngườibạncủamình;vàcóthểnhữngtruyệnkhácsẽgiúpbạntrântrọng
hơnnữanhữngcáchthứcmàtìnhuđãgiúpmìnhtrởthànhmộtcon
ngườitốtđẹphơn;cịnnhữngtruyệnkhácthìnhắcnhởvàkhẳngđịnh
rằngmặcdùtìnhuthửtháchvàbantặnghạnhphúcchochúngta
theonhữngcáchkháclạ,nhưngchúngtakhơnghềđơnđộctrong
nhữnggìmàmìnhđãtrảiqua.
Điềugìnóilênmốiquanhệgắnbócủachúngta?Chúngtanêntìm
kiếmnhữngdấuhiệunàođểbiếtđượccáchthứctìnhuđangâmthầm
thểhiện?Nhữngcâuchuyệnbạnsắpđọcsẽtrảlờicáccâuhỏinàymột
cáchsâusắc:Cókhitìnhuđượcthểhiệnquatìnhbạnvàsựcảm
thơnggiữahaingười,cókhithểhiệnqualờinói,vàcókhitìnhu
khơngđượcnóiranhưngđượccảmnhậnmộtcáchsâuxa.Cókhitình
unằmtrongnhữngtrắctrởmàđơilứaphảicùngnhauchốngchọi.Có
khitìnhunằmởniềmvuichanhịađượcsẻchiavớiconcáivàmọi
ngườitronggiađình.Vàcũngcókhitìnhunằmởnơimàchínhmối
quanhệdẫndắtchúngtađếnđấy,tậnsâutrongtâmhồnmình–những
nơimàchúngtakhơngbaogiờsẵnlịngđiđến,nhưngvìtìnhu,
chúngtasẽlàmtấtcả.
Nhữngmốiquanhệgắnbócũnglànhữngngườithầyđầyuylực.
Chúngchỉchotabiếtđồngcảm,quantâmlolắngvàthathứ.Chúngchỉ
chotabiếtkhinàophảinắmgiữchặthơnnữavàkhinàothìhãybng
tay.Chúngtraochochúngtacơhộiđểpháthuynhữngđứctínhtuyệt
vờinhưlịngdũngcảm,tínhkiênnhẫn,lịngthủychungvàsựtintưởng.
Cácmốiquanhệsẽchochúngtathấytấtcảnhữngphươngcáchcần
thiếtđểpháttriểnnhâncáchcủamình.Nhưthế,tìnhusẽkhơngbao
giờxuấthiệntrongđờitamàlạikhơnglàmchochúngtatốthơnlên.
Cónhữngkhoảnhkhắctacảmnhậntìnhurấtđỗigiảndị,thểhiện
quamộtnụcườiđồngtìnhcủangườimàtauthương.Nhưngcũngcó
nhữngkhoảnhkhắctìnhudườngnhưthănghoavàdẫndắttavàothế
giớimớilạcủasựđammêvàhịahợpmàtachưatừngbiếtđếnbaogiờ.
Giốngvớitìnhu,quyểnsáchnàycũngthểhiệntừnggiaiđoạn,trạng
tháivàtừngsắctháicảmxúc:sựkhởiđầungọtngào,sựgầngũiđậm
sâuvàđầythửthách,nhữnglúcđaukhổkhichúngtaphảinóilờichia
tayvàthờikhắcsữngsờkhichúngtatìmlạiđượcmộttìnhutưởng
chừngđãđánhmất.
Mộtvàicâuchuyệnsẽkhiếnbạnbậtcười.Sốkhácsẽkhiếnbạnphải
khóc.Nhưngtrênhết,nhữngcâuchuyệntrongquyểnQtặngtâm
hồndànhchotìnhungợicakhảnăngtồntạicủatìnhuquanhiều
nămtháng,vượtquakhókhăn,vượtquakhoảngcáchvàvượtquacảcái
chết.
Khơngcóphépmầunàodiệukỳbằngtìnhu.Chúngtơitraocho
cácbạnquyểnsáchnàynhưmộtmónq.Mongrằngnósẽđánhđộng
contimbạn,giúptâmhồnthănghoa,gợicảmhứngchotâmtrívàtrở
thànhmộtngườibạnđồnghànhdễthươngtrongcuộchànhtrìnhcủa
tráitimbạn.
Cầuchúctìnhusẽlnmanghạnhphúcđếnchocuộcđờicủa
bạn?
JACKCANFIELD&MARKVICTORHANSE
tiscold,sobittercold,onthisdark,winter
dayin1942.Butitisnodifferentfromany
otherdayinthisNaziconcentrationcamp.I
standshiveringinmythinrags,stillindisbelief
thatthisnightmareishappening.Iamjusta
youngboy.Ishouldbeplayingwithfriends;I
shouldbegoingtoschool;Ishouldbelooking
forwardtoafuture,togrowingupand
marrying,andhavingafamilyofmyown.But
thosedreamsarefortheliving,andIamno
longeroneofthem.Instead,Iamalmostdead,
survivingfromdaytoday,fromhourtohour,eversinceIwastaken
frommyhomeandbroughtherewithtensofthousandsofotherJews.
WillIstillbealivetomorrow?WillIbetakentothegaschamber
tonight?
BackandforthIwalknexttothebarbedwirefence,tryingtokeep
myemaciatedbodywarm.Iamhungry.Iamalwayshungry.Edible
foodseemslikeadream.Eachday,asmoreofusdisappear,thehappy
pastseemslikeameredream,andIsinkdeeperanddeeperinto
despair.
Suddenly,Inoticeayounggirlwalkingpastontheothersideofthe
barbedwire.Shestopsandlooksatmewithsadeyes,eyesthatseemto
saythatsheunderstands,thatshe,too,cannotfathomwhyIamhere.I
wanttolookaway,oddlyashamedforthisstrangertoseemelikethis,
butIcannottearmyeyesfromhers.
Thenshereachesintoherpocket,andpullsoutaredapple.A
beautiful,shinyredapple.Oh,howlonghasitbeensinceIhaveseen
one!Shelookscautiouslytotheleftandtotheright,andthenwitha
smileoftriumph,quicklythrowstheappleoverthefence.Iruntopick
itup,holdingitinmytrembling,frozenfingers.Inmyworldofdeath,
thisappleisanexpressionoflife,oflove.Iglanceupintimetoseethe
girldisappearingintothedistance.
Thenextday,Icannothelpmyself–Iamdrawnatthesametime
tothatspotnearthefence.AmIcrazyforhopingshewillcome
again?Ofcourse.Butinhere,Iclingtoanytinyscrapofhope.Shehas
givenmehopeandImustholdtightlytoit.
Andagain,shecomes.Andagain,shebringsmeanapple,flingingit
overthefencewiththatsamesweetsmile.
ThistimeIcatchit,andholditupforhertosee.Hereyestwinkle.
Doesshepityme?Perhaps.Idonotcare,though.Iamjustsohappyto
gazeather.Andforthefirsttimeinsolong,Ifeelmyheartmovewith
emotion.
Forsevenmonths,wemeetlikethis.Sometimesweexchangeafew
words.Sometimes,justanapple.Butsheisfeedingmorethanmy
belly,thisangelfromheaven.Sheisfeedingmysoul.Andsomehow,I
knowIamfeedinghersaswell.
Oneday,Ihearfrighteningnews:wearebeingshippedtoanother
camp.Thiscouldmeantheendforme.Anditdefinitelymeanstheend
formeandmyfriend.
ThenextdaywhenIgreether,myheartisbreaking,andIcan
barelyspeakasIsaywhatmustbesaid:“Donotbringmeanapple
tomorrow,”Itellher.“Iambeingsenttoanothercamp.Wewillnever
seeeachotheragain.”TurningbeforeIloseallcontrol,Irunaway
fromthefence.Icannotbeartolookback.IfIdid,Iknowshewould
seemytearsstreamingdownmyface.
Monthspassandthenightmarecontinues.Butthememoryofthis
girlsustainsmethroughtheterror,thepain,thehopelessness.Over
andoverinmymind,Iseeherface,herkindeyes,Ihearhergentle
words,Itastethoseapples.
Andthenoneday,justlikethat,thenightmareisover.Thewarhas
ended.Thoseofuswhoarestillalivearefreed.Ihavelosteverything
thatwasprecioustome,includingmyfamily.ButIstillhavethe
memoryofthisgirl,amemoryIcarryinmyheartandgivesmethewill
togoonasImovetoAmericatostartanewlife.
Yearspass.Itis1957.IamlivinginNewYorkCity.Afriend
convincesmetogoonablinddatewithaladyfriendofhis.
Reluctantly,Iagree.Butsheisnice,thiswomannamedRoma.And
likeme,sheisanimmigrant,sowehaveatleastthatincommon.
“Wherewereyouduringthewar?”Romaasksmegently,inthat
delicatewayimmigrantsaskoneanotherquestionsaboutthoseyears.
“IwasinaconcentrationcampinGermany,”Ireply.
Romagetsafarawaylookinhereyes,asifsheisremembering
somethingpainfulyetsweet.
“Whatisit?”Iask.
“Iamjustthinkingaboutsomethingfrommypast,Herman,”Roma
explainsinavoicesuddenlyverysoft.“Yousee,whenIwasayoung
girl,Ilivednearaconcentrationcamp.Therewasaboythere,a
prisoner,andforalongwhile,Iusedtovisithimeveryday.I
rememberIusedtobringhimapples.Iwouldthrowtheappleoverthe
fence,andhewouldbesohappy.”
Romasighsheavilyandcontinues.“Itishardtodescribehowwe
feltabouteachother–afterall,wewereyoung,andweonlyexchanged
afewwordswhenwecould–butIcantellyou,therewasmuchlove
there.Iassumehewaskilledlikesomanyothers.ButIcannotbearto
thinkthat,andsoItrytorememberhimashewasforthosemonths
weweregiventogether.”
WithmyheartpoundingsoloudlyIthinkitwillexplode,Ilook
directlyatRomaandask,“Anddidthatboysaytoyouoneday,‘Donot
bringmeanappletomorrow.Iambeingsenttoanothercamp’?”
“Why,yes,”Romaresponds,hervoicetrembling.“But,Herman,
howonearthcouldyoupossiblyknowthat?”
Itakeherhandsinmineandanswer,“BecauseIwasthatyoung
boy,Roma.”
Formanymoments,thereisonlysilence.Wecannottakeoureyes
fromeachother,andastheveilsoftimelift,werecognizethedear
friendweoncelovedsomuch,whomwehaveneverstoppedloving,
whomwehaveneverstoppedremembering.
Finally,Ispeak:“Roma,Iwasseparatedfromyouonce,andIdon’t
everwanttobeseparatedfromyouagain.Now,Iamfree,andIwant
tobetogetherwithyouforever.Dear,willyoumarryme?”
IseethatsametwinkleinhereyeasRomasays,“Yes,Iwillmarry
you,”andweembrace,theembracewelongedtoshareforsomany
months,butbarbedwirecamebetweenus.Now,nothingeverwill
again.
AlmostfortyyearshavepassedsincethatdaywhenIfoundmy
Romaagain.Destinybroughtustogetherthefirsttimeduringthewar
toshowmeapromiseofhope,andnowithadreunitedustofulfillthat
promise.
Valentine’sDay,1996.IbringRomatotheOprahWinfreyShowto
honorheronnationaltelevision.Iwanttotellherinfrontofmillions
ofpeoplewhatIfeelinmyhearteveryday:
“Darling,youfedmeintheconcentrationcampwhenIwashungry.
AndIamstillhungry,forsomethingIwillnevergetenoughof:Iam
onlyhungryforyourlove.”
-HermanandRomaRosenblatAstoldtoBarbaraDeAngelis,Ph.D.
Khaokháttìnhem
ólàmộtngàymùađơnguámrétmướt
năm1942.Nhưngởtrongtrạitậptrung
củaĐứcQuốcxãthìngàynàocũngnhư
ngàynào.Tơiđứngrunlẩybẩytrongbộquầnáo
mỏngráchbươm,vẫnkhơngthểnàotinnổicơn
ácmộngấylạiđangxảyra.Tơichỉlàmộtcậubé.
Lẽratơiđangchơiđùacùngcácbạn,lẽratơi
đangđihọc,lẽratơiđanghướngđếntươnglai,
sẽlớnkhơnrồilậpgiađìnhvàcómộtmáiấm
củariêngmình.Nhưngnhữngmơướcấychỉ
dànhchonhữngngườiđangsống,cịntơiđã
khơngcịnlàngườiđangsốngnữarồi.Tráilại,kểtừkhitơibịđưara
khỏinhàvàmangđếnđâycùngvớihàngchụcngànngườiDoThái
khác,tơigầnnhưđãchết,chỉđangsốngsóttừngngày,từnggiờ.Liệu
ngàymaitơicócịnsốnghaykhơng?Tơicóbịđưađếnphịnghơingạt
vàođêmnaykhơng?
Đ
Tơiđitớiđiluingaykếbênhàngràokẽmgai,cốgiữchothânthể
hốcháccủamìnhđượcấm.Tơiđói.Tơilnlnđói.Nhữngthứăn
đượccóvẻnhưchỉcótrongmơ.Mỗingày,khicàngcónhiềungười
trongchúngtơibiếnmấtthìqkhứhạnhphúcdườngnhưcũngchỉlà
mộtgiấcmơ,vàtơingàycànglúnsâuvàonỗituyệtvọng.
Bấtchợt,tơithấymộtcơbéđingangquaởphíabênkiahàngrào
kẽmgai.Cơấydừnglạivànhìntơivớiđơimắtđượmbuồn,đơimắtnhư
muốnnóirằngcơhiểutơi,vàrằngcơcũngchẳngthểlýgiảinổitạisao
tơilạiởđây.Tơimuốnquayđichỗkhác,cảmthấyxấuhổđếnlạkỳkhi
cơgáixalạnàynhìntơinhưthế,nhưngtơilạikhơngthểrờimắtkhỏi
cơ.
Rồicơấychotayvàotúivàlấyramộttráitáođỏ.Mộtquảtáođỏ,
căngmọng.Ơi,đãbaolâurồitơikhơngtrơngthấymộtquảtáonhư
thế?
Cơthậntrọngnhìnbêntráirồibênphải,sauđóvớinụcườihoanhỉ,
cơnhanhchóngnémtráitáoquahàngràokẽmgai.Tơichạytớinhặt
tráitáolên,giữchặtlấynótrongnhữngngóntaytêcóngvàrunrẩycủa
mình.Trongthếgiớichếtchóccủatơi,quảtáonàytượngtrưngcho
cuộcsống,chotìnhu.Tơiliếcnhìnlên,vừakịptrơngthấycơgáimất
hútphíađằngxa.
Ngàyhơmsau,tơikhơngthểkìmmìnhlạiđược–cũngvàogiờấy,
trongtơicómộtsựthơithúcphảiđiđếnchỗhàngrào.Tơiđiênhaysao
màlạimongcơấysẽquaylạinhỉ?Phảirồi.Nhưngởtrongnàythìtơi
bámvàobấtkỳniềmhyvọngnàodùlàmongmanhnhất.Cơđãchotơi
hyvọngvàtơiphảibámchặtlấyniềmhyvọngấy.
Vàrồicơlạiđến.Cơlạimangchotơimộtquảtáovàcũngnémnó
quahàngràovớinụcườixinhxắnấy.
Lầnnàytơibắtlấyquảtáovàgiơlêncaođểcơnhìnthấy.Đơimắtcơ
longlanh.Phảichăngcơthươnghạitơi?Cóthểlắm.Nhưngtơikhơng
quantâm.Tơichỉsungsướngnhìnđămđămvàocơ.Vàđãtừlâulắm
rồi,lầnđầutiêntráitimtơilạirộnlênvớinhiềuxúccảm.
Chúngtơigặpnhaunhưthếtrongbảythángtrời.Đơikhichúngtơi
nóivớinhauvàilời.Đơikhi,cơđếnchỉđểđưatáochotơi.Nhưngcơbé
thiênthầnnàykhơngchỉlàmchotơinobụng.Cơđãnidưỡngtâm
hồntơi.Vàchẳngbiếtvìcớgì,tơibiếtrằngtơicũngđangnidưỡng
tâmhồncơ.
Mộtngàynọ,tơingheđượcmộttinkinhhồng:chúngtơisẽbị
chuyểntớimộttrạikhác.Điềunàycóthểlàdấuchấmhếtchotơi.Và
đâyrõrànglàdấuchấmhếtchotơivàbạntơi.
Ngàyhơmsau,khigặpcơ,tráitimtơitannát,vàtơichỉkịpnói
nhữngđiềucầnphảinói.Tơibảocơ:“Ngàymaiđừngmangtáođếncho
mìnhnữa.Mìnhsắpbịđưađếnmộttrạikhác.Chúngtasẽkhơngbao
giờgặplạinhauđượcnữa”.Tơivộiquayđitrướckhimấttựchủvàchạy
xakhỏihàngrào.Tơikhơngthểnàoquaylạinhìn.Nếutơiquaylại,
chắcchắncơsẽnhìnthấytơivớinhữnggiọtnướcmắtlưngtrịng.
Nhiềuthángtrơiquavàcơnácmộngvẫncứtiếpdiễn.Nhưngkýức
vềcơbạngáiđãgiúptơivượtquanỗikinhhồng,sựđauđớncùngnỗi
tuyệtvọng.Trongtâmtrí,tơicứliêntụcnhìnthấykhnmặtcơ,ánh
mắthiềntừcủacơ,tơinghethấynhữnglờinóidịudàngcủacơ,vàtơi
cảmnhậnlạihươngvịcủanhữngquảtáođó.
Vàđếnmộtngàykia,cơnácmộngđộtnhiênchấmdứt.Chiếntranh
kếtthúc.Chúngtơi,nhữngkẻsốngsót,đượctrảtựdo.Tơiđãmấttấtcả
nhữnggìqgiá,trongđócógiađìnhmình.Nhưngtơivẫncịnnhững
kỷniệmvềcơgái,kỷniệmmàtơicấtgiữtrongtimvàchínhnhữngký
ứcđóđãmanglạichotơinghịlựcsốngkhitơidicưsangMỹđểbắtđầu
mộtcuộcsốngmới.
Thờigiantrơiqua.Vàonăm1957,lúcđótơiđangsốngởthànhphố
NewYork,mộtngườibạnthuyếtphụctơiđigặpgỡmộtcơgáilàbạncủa
anhta.Tơimiễncưỡngnhậnlời.Cơgáiấythậtdễthương,cơtênlà
Roma.Vàcũngnhưtơi,cơlàdânnhậpcư.Ítrathìchúngtơicũngcó
điểmchung.
“Trongthờikỳnổrachiếntranh,anhđãởđâu?”-Romanhẹnhàng
hỏitơi,bằngcáchnóithậttếnhịmànhữngngườinhậpcưthườngdùng
đểhỏinhauvềnhữngnămthángđó.
Tơiđáp:“AnhsốngtrongmộttrạitậptrungởĐức”.
TrongmắtRomahiệnlênmộtcáinhìnxaxăm,nhưthểcơđangnhớ
vềmộtđiềugìvừađauđớnvừangọtngào.
“Gìthếem?”–Tơihỏi.
“Emđangnghĩvềmộtviệcxảyratrongqkhứ,Hermanà.”–
Romagiảithích,giọngnhỏhẳnđi–“Anhbiếtkhơng,khiemcịnnhỏ,
emsốnggầnmộttrạitậptrung.Cómộtcậubélàtùnhânbịnhốtởđấy;
vàtrongmộtkhoảngthờigiandài,emđãđếnthămcậuấyhàngngày.
Emcịnnhớemđãmangtáođếnchocậuấy.Emnémtáoquahàngrào,
vàcậuấyrấtvui.”
Romathởdàivànóitiếp:“Thậtkhódiễntảnhữngcảmxúcchúng
emđãdànhchonhau–dùsaođinữa,lúcấychúngemcũngcịnq
nhỏ,vàchúngemchỉnóivớinhauvàibatiếngkhicóthể–nhưngem
cóthểkhẳngđịnhvớianhlàchúngemđãrấtuthươngnhau.Em
nghĩcậuấyđãbịgiếtnhưnhiềungườikhác.Nhưngemkhơngchịunổi
ýnghĩấy,vàemcốnhớvềcậuấynhưtrongnhữngthángngàymà
chúngemđãgặpnhau”.
Timtơiđậpmạnhtưởngsắpvỡđếnnơi.TơinhìnthẳngvàoRomavà
hỏi:“Vàcóphảimộtngàykiacậubéđãnóivớiem:‘Ngàymaiđừng
mangtáođếnchomìnhnữa.Mìnhsắpbịđưađếnmộttrạikhác’,đúng
khơngnào?”.
“Ơ,đúngthế.”–Romađáp,giọngrunrun–“NhưngHerman,làm
thếnàomàanhbiếtđược?”
Tơinắmlấytaynàngvànói:“Bởivìanhchínhlàcậubéđó,Roma
à”.
Chúngtơiimlặngmộtlúclâu,chẳngthểnàorờimắtkhỏinhau.Và
khibứcmànthờigianđượcvénlên,chúngtơinhậnranhau,nhậnra
ngườimàchúngtơiđãhếtmựcuthươngvàlnuthương,ln
lnnhungnhớ.
Saucùng,tơinói:“Roma,anhđãphảilìaxaemmộtlầnrồi,vàanh
khơngbaogiờmuốnxaemnữa.Giờthìanhtựdo,vàanhmuốnởbên
cạnhemmãimãi.Emcóđồngýlấyanhkhơng?”.
TơilạinhìnthấyánhmắtlonglanhcủaRomakhinàngnói:“Vâng,
emđồngý”.Rồichúngtơiơmlấynhau,cáiơmmàchúngtơikhaokhát
chiasẻtrongnhiềuthángtrời,nhưnglúcấyhàngràokẽmgaiđãngăn
cáchchúngtơi.Giờđây,khơngcịngìcóthểchiacáchhaichúngtơi
đượcnữa.
ĐãgầnbốnmươinămtrơiquakểtừngàytơitìmlạiđượcRoma.
Địnhmệnhđãmangchúngtơiđếnbênnhaumộtlầntrongcuộcchiến
tranh,đểchotơimộtlờihứahẹnvềniềmhyvọng.Vàrồiđịnhmệnhđã
táihợpchúngtơiđểlờihứađóđượcvẹntrịn.
NgàylễTìnhnhânnăm1996,tơiđưaRomađếnvớiChươngtrình
củaOprahWinfreyđểngợicanàngtrênkênhtruyềnhìnhquốcgia.
Trướchàngtriệukhángiả,tơimuốnnóivớinàngđiềumàhàngngàytơi
cảmthấytrongtráitimmình:
“Emu,emđãmangthứcănchoanhkhianhbịđóitrongtrạitập
trung.Bâygiờanhvẫnđangkhaokhát,mộtthứmàkhơngbaogiờanh
cholàđủ:anhkhaokháttìnhem”.
-TiếnsĩBarbaraDeAngelisghitheolờikểcủaHermanvàRoma
Rosenblat
Realjoycomesnotfromeaseofrichesorfromthepraise
ofmen,butfromdoingsomethingworthwhile.
-W.T.Grenfell
et’scallhimIan.That’snothisreal
name–butinNorthernIrelandthese
daysyouhavetobecarefulabout
revealingnames.Therehavebeenmore
thantwenty-fourhundredsectarian
murderssincetherecentflare-upofancient
troublesbetweenCatholicsandProtestants.
Sothere’snosensetakingrisks.
AndIanhashadmiseryenoughforhis
twenty-fouryearsoflife.
HecamefromgoodProtestantstock,thesortthatgoestochurch
twiceeverySundayasregularasclock.Hisfather,awelderinthe
Belfastshipyards,wasverysteady.Motherkeptacleanandtidyhouse,
bakedthebestbreadintheneighborhoodandruledthefamilywiththe
sharpedgeofhertongue.Twoelderbrothers,bothunemployed
laborers.
Iandidwellatschoolandwasnowearninggoodmoneyasa
craftsmaninaproductionplant.Quiet,serious,fondofwalking
throughthecountryside,helikedfewthingsbetterthanabookbythe
roaringfireduringthelonglonelinessofwinter.Neverhadmuchtodo
withgirlfriends–thoughmentendtomarrylateinIreland.
Twoyearsago,onhistwenty-secondbirthday,hewaswalking
homefromworkwhenaterroristhurledabombfromaspeedingcar…
andleftIaninthenightmareofsuddenblindness.
Hewasrushedtoahospital,operatedonimmediatelyforinternal
injuriesandbrokenbones.Butbotheyesweredestroyed.
Theotherwoundshealedintheirowntime,thoughtheirscars
woulddisfigurehisfleshtherestofhisdays.Butthescarsonhismind,
thoughinvisible,wereevenmoreobvious.
Hehardlyspokeaword,hardlyateordrank,hardlyslept.He
simplylayinbed,broodingandsighing.Nearlyfourmonths.
Therewasonenursewhoseemedtobeabletodrawsomesmall
sparkofhumanresponsefromhim.Let’scallherBridget–afineIrish
name.GoodCatholicstock,thesortthatgoestoMassfirstthingevery
Sundaymorning.
Herfather,acarpenter,mostlyworkedawayfromhomeoverin
England.Adecentman–lovedhisfamily,spentweekendswiththem
wheneverhecouldaffordthefare.
Motherkeptacleanbutuntidyhouse,cookedthebeststewinthe
neighborhoodandruledthefamilywithaquickhandandasoftheart.
Sixbrothers,foursisters-withtheyoungestofthemall,Mary,
eleven,herfather’sdarling.
Bridgetdidwellatschool,hadtrainedasanurseatafamous
Londonhospital,andnow,attheageoftwenty-one,wasastaffnurse
inBelfast’sbiggesthospital.
Lively,thoughfundamentallyserious,asingerwithasweetand
gentlevoiceandawayofherownwithfolksongs.Neverhadmuchto
dowithboyfriends-thoughitwasn’tfromanylackofyoungmen
who’dsettheircapsather.
ButnowherheartwasmovedbyIan,fortherewassomething
abouthimthatbroughttearstohereyes.True,hecouldn’tseethe
tears,yetshewasafraidthathervoicewouldbetrayheremotions.
Butinawayshewasrightabouthervoice,becauseitwasthelilt
andthelaughterofitthatdraggedhimbackfromthedepthsof
depressionandself-pity.
Andso,asthelongdarkofhisdaysturnedtoweeksandmonths,he
wouldlistenforherfootstepsandturnhissightlessfacetowardher
cominglikeaflowerbendingforthesun.
Attheendofhisfourmonthsinthehospitalhewaspronounced
incurablyblind,butwhathenowknewastheirlovegavehimthe
couragetoaccepthisaffliction.Because,despiteeverythingagainst
them-religion,politics,theoppositionoftheirfamilies-theywerein
loveandwanderinginthatyoungandsinginglandscape.
Hewasdischargedandbeganthewearymonths:howtowashand
shaveanddresswithouthelp,howtomovearoundthehousewithout
crackinghisshinsoneverychair,howtowalkthroughthestreetswith
awhitestick,howtoreadBraille,howtosurvivethepityhecould
senseintheveryairhebreathed.Theirlovegavehimthehopetogoon
livingandtrying.
Notthattheywereabletospendmuchoftheirlivestogether:an
occasionalevening,perhapsanafternoonwhenherdutiesallowed.But
theylivedforthosebriefencountersandknewthebeginningsofdeep
peaceandjoys.
Knowingtheirstory,thefamilieswereappalled.Thinkingofgetting
married?TheverylawofGodforbadeit,surely.
“Whatfellowshiphaththechildrenoflightwiththechildrenof
darkness?”thunderedhisfather.“You’llnotbemarryingherwhilstI’m
drawingbreath!”
“TheRomanCatholicChurch,”statedherpriest,“discourages
mixedmarriages,soyoucanbeputtingtheideafromyou!”
So,byallmannerofpressures–constantarguments,threats,
promisesandevendownrightlies–theyweredrivenapart.And,
eventually,theyquarreled,saidhurtfulthingsintheirblackmisery,
andoneevening,withtheraindrizzling,shewalkedawayfromhimon
theweepingstreet.
Hewithdrewintohisperpetualnight.Daysandweeksofbitterness.
“You’llnotberegrettingitinthelongrun,”hewastold.“You’dhave
beeninvitingtroublebyyokingwithanunbeliever!”
Shewithdrewintoherwork,toosickathearttoremember.Weeks
andmonthsofnumbedagony.“You’lllivetopraisetheAlmighty,”she
wastold.“You’dhavebeenaskingforhellonearthmarryinga
Protestant!”
Themonthsdrainedintoayear.Andthebombingscontinued,to
thegriefofIreland.
Thenoneevening,asIansataloneinthehouse,therecamea
frantichammeringatthedoor.“Ian,comeyouquick!”
Bythevoice,hysterical,choked,withtears,herecognizedyoung
Mary,Bridget’ssister.“Abombing!She’strappedandhalf-dead,soshe
is!Screamingyourname.Comeyou,Ian!InthenameofGod,please
come!”
Withoutevenshuttingthedoorbehindhim,hetookherhand.And
sheledandstumbledandcriedwithhimthroughthemercilessstreets.
ThebombhaddevastatedalittlerestaurantwhereBridgethadbeen
eatingsupperwiththreeothernurses.Theothershadmanagedto
scrambleoutfromundertheshiftingrubble.Butshewastrappedby
thelegs.Andthefirewasspreading,lickingtowardsher.
Theycouldhearherscreaming,butcouldn’tyetreachthepitwhere
shelay.Firemen,soldiers,lightsandspecialequipmentwereonthe
way.
Ianmovedintothechaos.“Youcan’tgointhere!”shoutedthe
officer.
“She’smygirl,”saidIan.
“Don’tbearavinglunatic!”shoutedtheofficeragain.“You’llnotbe
seeingyourhandinfrontofyourfaceinthedarkness!”
“Whatdifferencedoesdarknessmaketoablindman?”askedIan.
Andheturnedtowardthesoundofhervoice,andmovedthrough
thatblackinfernowithalltheskillsandinstinctsoftheblind,allthe
urgencyoflove.“I’mcoming,Bridget!I’mcoming!”
Andhefoundherandcradledherheadinhisyearningarms,and
kissedher.
“Ian,”shewhispered,“Ian…”andlapsedintounconsciousnesslike
atiredchild.
Andwithherbloodsoakingintohisclothes,thefirereachingthem,
heheldheruntiltheirrescuerschoppedawaythrough.Whathedidn’t
see,beingblind,wasthatthesideofherlovelyfacehadbeensearedby
fire.
Intime,alongtime,sherecovered.Despitecosmeticsurgery,
though,herfacewouldalwaysbescarred.“But,”shesaid,“theonly
manIlovewillneverhavetheseeingofit,sowhatdifferencedoesit
maketome?”Andtheytookuptheirlovefromwheretheyhadnever
reallyleftit.
True,bothfamiliesfoughtiteverystepoftheway.Onedramatic
confrontationalmostledtoafistfight:shoutedabuse,insults,
desperatethreats.But,inthemiddleofit,BridgettookIan’shand,and
togethertheywalkedoutofthatplaceofhatred.
-GeorgeTarget
ChuyệntìnhởAi-len
Niềmvuiđíchthựckhơngđếntừsựthoảimáicủacuộc
sốnggiàusanghoặcnhữnglờicatụngcủangườikhác,mà
đếntừviệclàmđượcđiềugìđóxứngđáng.
-W.T.Grenfell
húngtahãygọianhấylàIan.Đó
khơngphảilàtênthậtcủaanh–
nhưngởBắcAi-lenthờinàybạnphải
thậtcẩnthậnkhitiếtlộtêntuổi.Đãcóhơn
haingànbốntrămvụámsátdoxungđột
tơngiáokểtừkhinhữngbấtđồngcốhữu
giữanhữngngườitheođạoThiênChúavà
TinLànhnổragầnđây.Vìvậychẳngaidại
gìmàmạohiểm.
C
Haimươibốntuổi,cuộcsốngcủaIan
cũngđủkhổsởlắmrồi.
AnhsinhratrongmộtgiađìnhTinLànhsùngđạo,mẫugiađìnhđi
nhàthờhailầnmỗingàyChủnhật,đềuđặnnhưmộtcáiđồnghồ.Cha
anh-mộtthợhàntrongxưởngđóngtàuởBelfast–làngườirấtkiên
định.Mẹanhlngiữgìnnhàcửasạchsẽvàgọngàng,làngườinướng
bánhmìngonnhấtxómvàquảnlýgiađìnhbằngnhữnglờilẽsâusắc.
Haingườianhtraicủaanhđềulàlaođộngchântayhiệnđangthất
nghiệp.
Ianhọcgiỏivàhiệncũngkiếmđượckhakhábằngnghềthủcơngtại
mộtxưởngsảnxuất.Trầmtính,nghiêmnghị,thíchđidạoởmiềnđồng
q;anhấychẳngthíchgìhơnviệcđọcmộtquyểnsáchbênngọnlửa
bậpbùngsuốtmùađơngdàiquạnhquẽ.Anhkhơnggiaothiệpgìnhiều
vớicáccơbạngái–chodùđànơngởAi-lencókhuynhhướngkếthơn
muộn.
Hainămtrước,vàongàysinhnhậtthứhaimươihaicủamình,khi
Ianđangđibộvềnhàsaugiờlàmviệcthìmộtkẻkhủngbốtừtrongmột
chiếcxehơiđangphóngnhanhđãnémmộttráibomkhiếnIanbỗng
nhiênrơivàocảnhmùlịa.
Mọingườivộiđưaanhđếnbệnhviệnvàcácbácsĩđãxửlýngay
nhữngvếtnộithươngcũngnhưnhữngchỗxươnggãy.Nhưngcảhaimắt
anhthìbịhủyhoạihồntồn.
Nhữngvếtthươngkhácđãlànhdầntheonămtháng,dùcácvếtsẹo
sẽvẫncịnhằnmãitrêndathịtIanchođếnhếtphầnđờicịnlạicủa
anh.Cịnnhữngvếtsẹotrongtâmhồn,tuykhơngnhìnthấyđược
nhưngrõràngnóvẫnlnhiểnhiện.
Anhhầunhưkhơngnóilờinào,khơngăn,khơnguống,cũngkhơng
ngủ.Anhchỉnằmtrêngiườngủêsuynghĩvàthởdài.Gầnbốntháng
nhưvậy.
Chỉcómộtcơytádườngnhưcóthểkhiếnanhphảnứngđơichút.
TêncơlàBridget–mộtcáitênAi-lendễthương.Cơsinhratronggia
đìnhThiênChúagiáosùngđạo–việclàmđầutiênvàomỗisángChủ
nhậtlàđilễ.
Chacơlàmộtthợmộcvàhầunhươngthườngvắngnhàvìphảisang
Anhlàmviệc.Ơnglàmộtngườiđànơngmẫumực,uthươnggiađình,
lncùnghưởngngàynghỉcuốituầnvớicảnhàbấtcứkhinàoơngcó
đủtiềnmuavémáybay.
Mẹcơchămnommộtngơinhàsạchsẽnhưngbềbộn,bànấumón
thịthầmngonnhấtxómvàquảnlýgiađìnhbằngđơibàntaynhanh
nhẹnvàtráitimnhântừ.
Trongsáuanhemtrai,bốnchịemgáithìMarybénhất;cơbémười
mộttuổivàlàcongáicưngcủaơngbố.
Bridgethọcgiỏi,đượcđàotạothànhytátrongmộtbệnhviệnnổi
tiếngởLnĐơn,vàhiệngiờởtuổihaimươimốt,cơđanglàmộtnữy
tágiỏitạimộtbệnhviệnlớnnhấtởBelfast.
Mặcdùbảntínhnghiêmnghị,nhưngcơvẫnlàmộtcơgáivuivẻ,là
mộtngườiưacahátvớigiọngcaêmdịu,ngọtngàovàlốihátnhạcdân
carấtriêng.Cơkhơnggiaothiệpnhiềuvớicácbạntrai–mặcdùđiều
đókhơngphảilàdokhơngcónhữngchàngtraitrẻngảmũtrướcmặt
cơ.
NhưnggiờđâytráitimcơlạirungđộngtrướcIan;cóđiềugìđóở
anhkhiếncơphảikhóc.Dĩnhiên,anhkhơngthểnhìnthấynhữnggiọt
nướcmắtcủacơ,nhưngcơvẫnlorằngchínhgiọngnóisẽtốcáonhững
cảmxúccủamình.
Xétvềphươngdiệnnàođóthìcơđãnghĩđúngvềgiọngnóicủa
mình,vìchínhâmđiệududươngvàtiếngcườicủacơđãkéoanhra
khỏivựcthẳmcủatâmtrạngchánchườngvàsựgiàyvịcủabảnthân.
Vàthếlàkhinhữngngàydàitămtốicủaanhkéodàithêmnhiều
tuần,nhiềutháng,anhbắtđầulắngnghetiếngbướcchâncủacơvà
hướngkhnmặtkhơngnhìnthấyánhsángcủamìnhvềphíacơnhư
mộtbơnghoahướngvềphíamặttrời.
Saubốnthángnằmviện,anhđượcbáolàmìnhsẽbịmùvĩnhviễn.
Nhưnglúcấy,anhchỉbiếtrằngchínhtìnhuđãchoanhcanđảmđể
chấpnhậnsựthậtđauđớnđó.Bởivìmặcdùmọithứđềuchốnglạihọ–
từtơngiáo,chínhtrịđếnsựphảnđốicủahaigiađình–nhưnghọvẫn
unhauvàđangcùngdạochơitrongvùngđấttrẻtrungvàđầytiếng
hátcủatìnhu.
Anhđượcchoxuấtviệnvàbắtđầunhữngthángngàyvấtvả:làmsao
đểtựmìnhtắmrửa,cạorâuvàmặcquầnáo,làmsaođểđilạitrongnhà
màkhơngvacẳngchânvàoghế,làmsaođểbăngquađườngvớimột
chiếcgậytrắng,làmsaođểđọcđượchệthốngchữnổivàlàmsaođể
vượtquasựthươnghạimàanhcóthểcảmnhậnđượcngaytrongkhơng
khímàmìnhđangthở.Nhưngchínhtìnhuđãchoanhhyvọngđể
tiếptụcsốngvàcốgắng.
Họkhơngcónhiềuthờigianđểởbênnhau,họchỉcóthểgặpnhau
vàomộtbuổitốinàođóhoặcvàobuổichiềukhicơđãxongviệc.Nhưng
họvẫnvuisốngchonhữnggiờphútgặpnhaungắnngủiđóvàtrảiqua
giaiđoạnđầuvuivẻ,trànngậphạnhphúc.
Khibiếtchuyện,giađìnhcủahọthậtsựhoảnghốt.Nghĩđếnchuyện
hơnnhânư?DĩnhiênlàgiớirăncủaChúatrờikhơngchophépđiềuđó.
Chacủaanhqttháo:“Concáicủaánhsángvàconcáicủabóng
tốimàbạnbècáigì?Màysẽkhơngđượccướinóchừngnàomàtaocịn
sống”.
Cịnlinhmụccủacơthìbảorằng:“GiáohộiCơnggiáoLaMãngăn
cảnnhữngcuộchơnnhânkháctơngiáo,nênconhãytừbỏýnghĩấy
đi”.
Dođó,dướisứcépcủatấtcảcáckiểuáplực–từnhữngcuộccãivã
liênmiên,nhữnglờidọadẫm,nhữnglờihứahẹnđếncảnhữnglờinói
dốitrắngtrợn–họđãbịchiarẽ.Saucùng,họcãinhau,nóinhữnglời
làmtổnthươngnhautrongnỗiđauđớntuyệtvọng.Vàvàomộtđêm
mưaphùnnọ,cơđãrờibỏanhrađitrênmộtconđườngướtát.
Anhthumìnhvàobóngđêmvơcùng.Ngàyquangàyanhmãigiày
vịtrongđớnđau.Cóngườinóivớianh:“Saunàycậusẽkhơngphảihối
tiếcđâu.Docặpkèvớimộtkẻkhơngcólịngtinmàcậuđãtựrướchọa
vàothânrồiđấy”.
Cịncơthìvùiđầuvàocơngviệc,qtổnthươngđểnhớlạinhữnggì
đãxảyra.Ngàyquangàygặmnhấmnỗiđauđớnđếntêdại.Ngườita
nóivớicơ:“CơsốnglàđểcầunguyệnvớiĐứcChúa.Cơđãtựtạođịa
ngụcchomìnhkhimuốnkếthơnvớimộtkẻtheođạoTinLành!”.
Thấmthốtcũngđãmộtnămtrơiqua.Nhữngvụnémbomvẫntiếp
diễntrongnỗithốngkhổcủangườidânAi-len.
Mộtbuổitốinọ,khiIanđangngồimộtmìnhtrongnhà,bỗngcó
tiếngđậpcửadữdội:“Ian,anhrađâynhanhlên!”.
Quagiọngnóibấnloạn,nghẹnngàonướcmắt,anhnhậnrađólàcơ
béMary,emgáicủaBridget.“Bọnchúngnémbom.Chịấybịmắckẹt
vàđangrấtnguykịch.Chịấygàothéttênanh.Đếnngayđi,Ian.Vì
Chúa,hãyđếnngay”.
Khơngkịpđóngcửanhà,anhnắmlấytayMary.Cơbévừachỉđường
choanhđi,vừakhócvàbướcloạngchoạngquanhữngconđườngtrơ
trụi.Vụnémbomđãtànphámộttiệmănnhỏ,nơiBridgetđangăntối
cùngbađồngnghiệp.
Nhữngngườikhácđềubịrađượckhỏiđốnggạchvụn,chỉcócơcịn
bịkẹtlại.Trongkhiđó,ngọnlửađanglanrộngvàtiếndầnvềphíacơ.
Ngườitanghetiếngcơgàothét,nhưngkhơngđếnđượcchỗcơđang
nằm.Línhcứuhỏa,binhlính,đènvàcácthiếtbịđượchuyđộngđến.
Ianláchvàođámđơnghỗnloạn.Viênsĩquanhétlên:“Anhkhơng
đượcvàođấy!”.
Iantrảlời:“Nhưngđólàngườiucủatơi”.
Viênsĩquanlạiqtlên:“Đừngcósimêđếnmấttrínhưthế.Trong
đótốiđếnmứcanhkhơngthểnhìnthấyđượcchínhbàntaycủamình
đấy”.
Ianhỏilại:“Đốivớimộtkẻmùthìbóngtốicóảnhhưởnggìkia
chứ?”.
Rồianhtiếnvềphíacótiếngkêucủacơvàđiquacáiđịangụctăm
tốiấyvớitấtcảkhảnăngvàbảnnăngcủamộtngườimù,bằngtấtcảsự
thúcgiụccủatìnhu.“Bridget,anhđếnđây!Anhđangđếnđây!”.
Anhtìmracơvànângđầucơtrongvịngtayuthươngcủamình
rồihơncơ.
“Ian…”–Cơthìthào–“Ian…”rồingấtđinhưmộtđứatrẻmỏimệt.
Trongkhimáucủacơthấmvàoquầnáoanh,cịnngọnlửacũng
đanglandầnvềphíahọthìanhvẫnơmcơchođếnkhiđộicứunạnphá
đượcmộtlốira.Domùlịa,anhkhơngnhìnthấymộtbênkhnmặt
đángucủacơđãbịngọnlửalàmcháysém.